Bạn đang đọc Địa Cầu Online – Chương 203: Nhân Viên Hải Quan
“Ding dong! Quy tắc mới của Hắc tháp phiên bản 4.5—–“
“Thứ nhất, mở ra hình thức ‘Grab Six’.
Ba người chơi/ đội ngũ đầu tiên thông quan Hắc tháp tầng thứ sáu sẽ nhận được một manh mối về tầng thứ bảy.”
“Thứ hai, hạn đến 6 giờ 00 phút ngày 10 tháng 6, khu nào chưa có người chơi thông quan Hắc tháp tầng năm sẽ bị cưỡng chế công tháp.
Tất cả người chơi trong khu vực (trừ người chơi đang tham gia trò chơi khác), tất cả sẽ tiến vào phó bản công tháp.
Người chơi tham gia trò chơi khác sau khi rời khỏi trò chơi mà khu đó vẫn chưa có ai thông quan tầng năm thì như trước bị cưỡng chế công tháp.”
“Thứ ba, dự kiến phiên bản 5.0 sẽ mở chế độ tương tác.
Thỉnh người chơi tự khám phá.”
Chỉ có ba quy tắc, Hắc tháp thông báo đúng ba lần.
“Ding dong! Ba trăm chín mươi sáu vạn (3 960 000) người chơi thành công đăng nhập trò chơi.
.
.
.
.
.”
“Hai vạn (20 000) người chơi thành công gia nhập trò chơi.
.
.
.
.
.”
“ò chơi.
.
.
.
.
.”
“Đang bổ sung dữ liệu người chơi.
.
.
.
.
.”
“Tải thành công.
.
.
.
.
.”
“Bổ sung thành công.
.
.
.
.
.”
“Đã cập nhật chế độ ‘Grab Six’.
.
.
.
.
.”
“Ding dong! Ngày 7 tháng 6 năm 2018, Hắc tháp phiên bản 4.5 chính thức online, hoan nghênh ngoạn gia tiến vào trò chơi.”
(ngoạn gia = người chơi)
“Thỉnh người chơi cố gắng công tháp!”
Thượng Hải, đường Nam Kinh.
Một bóng người cao lớn kinh ngạc nhìn tòa tháp đen đang lơ lửng trên bầu trời, hắn gãi gãi đầu, quay ra sau nói: “Tiến sĩ, như này nghĩa là sao? Chế độ Grab Six muốn hối thúc chúng ta nhanh chóng thông quan Hắc tháp tầng sáu? Nhưng chúng ta còn chưa vượt qua tầng năm mà, sao thông quan tầng sáu được.”
Bắc Kinh.
Chế độ Grab Six này không giống như trong tưởng tượng của Đường Mạch.
“Vậy mà chỉ đơn thuần là giành trước cơ hội thông quan Hắc tháp tầng sáu thôi?”
Cường giả ở Bắc Kinh cực kỳ đông, phần lớn người đều duy trì thái độ dè chừng đối với Hắc tháp.
Đột nhiên lòi ra một cái chế độ Grab Six, thật rõ ràng là đang đốc thúc người chơi tiến hành công tháp.
Đường Mạch suy tư một lát, nhìn về phía Phó Văn Đoạt: “Tầng thứ năm cũng không quan trọng, cái quan trọng thật sự là.
.
.
.
.
.Tầng thứ sáu.
Manh mối thông quan về tầng bảy, cái này hấp dẫn hơn nhiều so với bất kì đạo cụ hiếm có nào.”
Quy tắc mới của Hắc tháp phiên bản 4.5 cũng không nhiều, chỉ có ba cái, nhưng lượng tin tức lại rất lớn.
Mộ Hồi Tuyết cười: “Hắc tháp đã cập nhật xong, ta nên đi rồi.”
Bốn người Đường Mạch cũng không giữ cô ta lại.
Hắc y nữ nhân dẫm hai ba cái là đã biến mất khỏi căn phòng bê tông, rất nhanh không thấy bóng dáng nữa.
Mộ Hồi Tuyết không phải kẻ địch, cũng không phải bạn bè.
Thực lực cô ta rất mạnh, trước khi quen thân, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt không thể tổ đội cùng cô ta rồi thông quan Hắc tháp tầng năm được, làm như vậy sẽ gia tăng độ khó của phó bản.
Cho nên bây giờ cô ta lựa chọn rời đi cũng là chuyện tốt.
Bây giờ, trong tòa nhà này chỉ còn bốn người.
Sắc mặt Trần San San trở nên nghiêm túc: “Chuyện cưỡng chế công tháp vào ba ngày sau thật ra cũng không quan trọng.
Lần cập nhật này, chế độ Grab Six cùng phiên bản 5.0.
.
.
.
.
.Anh Đường Mạch, Phó thiếu tá, hai điểm này cực kỳ quan trọng.
Đây là lần đầu tiên Hắc tháp thông báo trước về lần cập nhật tiếp theo.”
Phó Văn Thanh nghi hoặc nói: “Chế độ tương tác là sao?”
Đường Mạch: “Ý trên mặt chữ, hẳn là một loại liên hệ giao lưu nào đó.
Ví dụ như giữa người chơi cùng BOSS Hắc tháp chẳng hạn, hoặc là giữa BOSS Hắc tháp với người cùng quái vật ở Vương quốc dưới lòng đất, còn có một loại khả năng cuối cùng.
.
.
.
.
.Là giao lưu giữa người chơi và người chơi.”
Dừng một chút, hắn tiếp tục phân tích: “Trước mặt cho dù là người chơi cùng thành phố, chẳng hạn như khi chúng ta muốn tìm Thiên Tuyển, không có điện thoại để liên hệ, chúng ta chỉ có thể đi đến trường trung học số 80, gặp mặt trực tiếp cùng bọn họ.
Lạc Phong Thành muốn truyền tin tức cũng phải để Jacks đem theo San San ngàn dặm xa xôi đến đây.
Sau khi địa cầu online, phương thức liên hệ đường dài của nhân loại đã hoàn toàn bị chặt đứt.”
Trước mặt hai đứa nhóc, Đường Mạch không hề giấu diếm chuyện mình và Phó Văn Đoạt có được đạo cụ trứng Gà Tây: “Nếu không có gì ngoài ý muốn thì trừ khi có được đạo cụ liên hệ như anh và Phó Văn Đoạt, hơn ba trăm vạn người chơi trên Trái Đất không ai có thể tùy tiện liên hệ cùng nhau.”
Trần San San cắt ngang: “Trước mắt hẳn là có ba trăm chín mươi sáu vạn người chơi, còn hai vạn kia là hồi quy giả.”
Phó Văn Thanh nhớ rõ nửa tháng trước khi Hắc tháp cập nhật phiên bản 4.0, hồi quy giả vẫn còn hơn ba mươi vạn.
Cậu nhóc cả kinh: “Bây giờ mới qua bao lâu chứ, bọn họ chỉ còn lại hai vạn người?”
Trần San San: “Phần lớn hồi quy giả chắc đã chuyển hóa thành người chơi chính thức.
Số còn lại hẳn là đã chết.”
Đường Mạch nhíu mày, lặp lại nội dung đợt cập nhật lần này của Hắc tháp.
“Chế độ Grab Six, chế độ tương tác.
.
.
.
.
.”
“Chế độ tương tác.
.
.
.
.
.”
Giọng nói Phó Văn Đoạt trầm thấp: “Cho tới bây giờ, người chơi trên cả mười khu (lớn) vẫn chưa có phương thức liên hệ cùng nhau.”
Đường Mạch ngẩng đầu nhìn anh.
Phó Văn Đoạt: “Phó bản tập kết là nơi mà các người chơi trong từng khu nhỏ có thể gặp nhau.
Nếu là công tháp, chỉ cần ở trong Trung Quốc thì tất cả người chơi đều có thể đụng mặt nhau.
Chẳng hạn như khi cậu công tháp tầng hai gặp được Tiểu Thanh, lúc ấy cậu ở Thượng Hải, em ấy lại ở Nam Kinh.”
Đường Mạch lập tức hiểu được ý của anh: “Ý anh là, sau khi cập nhật phiên bản 5.0, người chơi ở khác khu cũng có thể tiến vào cùng một phó bản? Người chơi Trung Quốc cũng có thể tổ đội công tháp cùng người chơi Châu Âu?”
Phó Văn Đoạt nhẹ nhàng gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu: “Chỉ là phỏng đoán của tôi thôi.”
Nhưng phỏng đoán này lại cực kỳ hợp lý.
Thế nhưng bất kể là như thế nào, trước khi Hắc tháp cập nhật phiên bản 5.0, tất cả cũng chỉ là phỏng đoán của bọn họ.
Việc này không nên chậm trễ, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đã sớm quyết định sau khi Hắc tháp cập nhật thì sẽ tiến hành công tháp ngay lập tức.
Hắn cùng Phó Văn Đoạt liếc nhau, hai người đồng thời gật gật đầu.
Trước mắt bọn họ đang ở nơi giao nhau giữa Đông nội thành và khu Triều Dương, muốn mở ra phó bản công tháp thì phải đi đến Cố Cung ở gần bên dưới Hắc tháp.
Bốn người lén lút đi xuống lầu.
Thân thể Đường Mạch kề sát vách tường, cẩn thận đánh giá tình huống xung quanh: “Không có ai.”
Phó Văn Đoạt cúi đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn em trai nhà mình một cách chăm chú: “Đi một mình được không?”
Phó Văn Thanh dùng sức gật đầu: “Không thành vấn đề, em có thể làm được.”
Phó Văn Đoạt nhìn cậu nhóc một cái thật sâu, bình tĩnh nói: “Đi đi.”
Giây tiếp theo, cậu nhóc thấp bé lấy tốc độ cực nhanh phi ra ngoài.
Mỗi lần chạy đều chọn bên dưới những bóng râm, cẩn thận tránh đi những góc nhìn có thể bị người khác phát hiện.
Không bao lâu sau cậu nhóc đã khuất khỏi ngã tư đường, vẫn chạy về hướng khu Triều Dương.
Phó Văn Thanh muốn đến trường trung học số 80.
Nơi này cách ngôi trường đó không xa, nhưng cũng không gần.
Đêm qua Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đã nhất trí, quyết định Phó Văn Thanh sẽ không tham gia sự kiện công tháp lần này, còn Trần San San sẽ tham gia cùng bọn họ.
Vũ lực của Trần San San không cao, trước mắt cũng mới chỉ thông quan Hắc tháp tầng hai.
Nói cách khác, cô bé ở trong trò chơi công tháp rất không có ‘cảm giác tồn tại’, hơn nữa thêm cô bé, độ khó trò chơi của ba người cũng không tăng lên quá nhiều.
Trừ cái đó, trí thông minh của Trần San San có lẽ sẽ giúp Đường Mạch và Phó Văn Đoạt thông quan phó bản nhanh hơn.
Bọn họ chỉ có ba ngày.
Phó Văn Thanh đã từng ở Thiên Tuyển một thời gian, khi Phó Văn Đoạt không ở đây, trốn ở đó là lựa chọn tốt nhất của cậu nhóc.
Chính Phó tiểu đệ cũng nói, Nguyễn Vọng Thư cũng không đến mức sẽ không chứa chấp cậu.
Mà ban nãy Phó Văn Đoạt còn nói với cậu nhóc: “Nếu ba ngày sau bọn anh vẫn chưa thông quan Hắc tháp tầng năm, em hãy lập tức tiến vào một cái phó bản an toàn, đừng vội thông quan mà hãy chờ tin tức của bọn anh.”
Không sai, đây chính là lỗ hổng mà Hắc tháp phiên bản 4.5 để lại.
Hắc tháp không có cách nào áp dụng hình phạt cưỡng chế công tháp đối với người chơi đang ở trong một phó bản khác, chỉ có thể chờ người chơi đó thông quan phó bản rồi mới kéo vào công tháp được.
Lấy thực lực hiện tại của Phó Văn Thanh, tùy tiện công tháp tầng bốn sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Cho nên nếu ba ngày sau Phó Văn Đoạt chưa thông quan Hắc tháp tầng năm, Phó tiểu đệ có thể tùy tiện tìm một phó bản đơn giản để tiến vào trước, cố hết sức để kéo dài thời gian.
Phó Văn Thanh chạy đến một cái ngã tư, tìm một nơi bí mật để ẩn nấp.
Cậu nhóc cảnh giác quan sát xung quanh, sau khi xác định không có gì nguy hiểm thì mới lao ra tiếp tục chạy, rất nhanh đã tiến vào trường trung học số 80.
Khi cậu nhóc vừa bước tới cửa, cậu bỗng nhiên dừng lại bước chân, lấy ra khẩu súng lục màu bạc từ trong túi, không chút do dự ngắm, bắn.
Nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng phản ứng cực nhanh mà tránh thoát phát đạn này, bước ra từ sau cửa rồi hô lên một tiếng bất mãn: “Ê này, đứa nhóc con nhà em hung dữ thế làm gì hả.
Chị đây đã cố ý đi ra tiếp đón rồi, không biết ơn mà còn đánh người nữa chứ.”
Thấy người nấp sau cửa là Lí Diệu, thân thể đang căng chặt của Phó Văn Thanh thả lỏng một chút, nhưng sắc mặt thì không tốt như vậy.
“.
.
.
.
.
.Chị ra đón tôi?”
Sao có thể, chuyện cậu nhóc muốn đến tị nạn tại Thiên Tuyển mới được quyết định tạm thời vào đêm qua, chưa nói cho ai cả.
Hơn nữa tại sao người đón cậu lại là Lí Diệu.
.
.
.
.
.
Lí Diệu liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của cậu nhóc, cô ta cười tủm tỉm nhún vai: “Thủ lĩnh nói, dựa vào thực lực của nhóc thì không thể chịu được cưỡng chế công tháp, Phó Văn Đoạt và Đường Mạch thì phải tiến hành công tháp thật nhanh.
Trời sập đã có bọn họ chịu, nên Thiên Tuyển bọn chị cũng không phải liều chết đi công tháp tầng năm nữa, ngồi chờ hai người kia thông quan là xong.
Mà bọn họ đi công tháp, đương nhiên phải tìm một chỗ dàn xếp cho thằng nhóc em.
Nhưng mà thủ lĩnh thật sự cũng không nghĩ tới nhóc lại đến đây đấy.” Lí Diệu ngó ngó sau lưng Phó Văn Thanh, không thấy những người khác.
“Không đúng, anh của nhóc sao có thể yên tâm như vậy, không sợ nhóc đến đây sẽ gặp phải vấn đề gì sao?”
Phó tiểu đệ cực kỳ không phục: “Tôi đi một mình thì làm sao chứ, căn bản sẽ không gặp chuyện xấu gì cả!” Cậu nhóc cực kỳ tin tưởng vào năng lực của mình.
Lí Diệu ý tứ sâu xa mà ‘Ồ’ một tiếng, sau đó cười ha ha.
Phó Văn Thanh bực bội lớn tiếng oán giận, Lí Diệu còn cười to hơn, một lớn một nhỏ cùng nhau đi vào trường trung học số 80.
Bên kia, Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt đã đi tới bên ngoài Cố Cung.
Một giờ trước, Hắc tháp vừa cập nhật phiên bản mới, xung quanh có lẽ còn có những người chơi chưa rời khỏi.
Nhưng bọn họ cũng không lo lắng nhiều, trực tiếp đi lên phía trước, đến bên dưới Hắc tháp.
Trải qua đêm cuối cùng của trò chơi Eva trên đường cao tốc kia, người chơi cấp cao của thành phố Bắc Kinh cơ hồ đều biết Đường Mạch và Phó Văn Đoạt.
Bọn họ nghĩ một chút liền hiểu được hai người này tới bên dưới Hắc tháp là để làm gì.
Đám người đó vốn rất kiêng kị thực lực của hai người Đường Mạch, bây giờ hai người họ muốn công tháp, những người chơi này đương nhiên vô cùng hoan nghênh.
Đường Mạch quay đầu nhìn về phía Phó Văn Đoạt, Phó Văn Đoạt nhẹ nhàng gật đầu với hắn.
Đường Mạch hít sâu một hơi, tiến lên phía trước, bình tĩnh nói: “Xác nhận, tiến vào trò chơi công tháp.”
Cùng lúc đó, Phó Văn Đoạt và Trần San San cũng đồng thanh nói: “Xác nhận, tiến vào trò chơi công tháp.”
Trong phút chốc, âm nhạc vui tươi đồng thời vang lên trong đầu ba người.
Cùng xuất hiện với giai điệu này chính là giọng trẻ con của Hắc tháp—-
“Ding dong! Hắc tháp tầng thứ năm (hình thức bình thường) chính thức mở ra.
Trò chơi đoàn đội bắt đầu tải xuống.
.
.
.
.
.”
“Đã thiết lập sandbox.
.
.
.
.
.”
“Đã tải xuống dữ liệu.
.
.
.
.
.”
“Hoan nghênh tiến vào dòng sông ảo tưởng!”
Ánh sáng chói mắt bao phủ tầm nhìn của Đường Mạch, hắn theo bản năng nheo mắt lại.
Ánh sáng này càng lúc càng mờ dần, cuối cùng biến thành âm thanh nước chảy róc rách.
Tiếng nước chảy này cực kỳ quen thuộc, Đường Mạch cảm thấy đã từng nghe qua ở đâu đó rồi, hơn nữa là nghe thường xuyên luôn.
Sau khi ánh sáng hoàn toàn tiêu tán, hắn phản ứng cực nhanh quay đầu đánh giá bốn phía.
Nhưng mà đầu hắn còn chưa quay hết thì đột nhiên cứng đờ.
Trong tay hình như cầm cái gì đó có sức nặng, Đường Mạch thong thả cúi đầu, sau đó: “.
.
.
.
.
.”
Nhận thấy bên cạnh cũng có người, Đường Mạch lập tức nhìn về phía đối phương, ban đầu hắn chỉ nhìn một cách trong sáng, nhưng khi vừa thấy đó là ai thì hắn liền theo phản xạ dời tầm mắt xuống dưới, sau đó lại: “.
.
.
.
.
.”
Phó Văn Đoạt: “.
.
.
.
.
.”
Hai người mặt không cảm xúc kéo khóa quần lên, cùng nhau đi ra ngoài, rời khỏi cái buồng vệ sinh cũ nát đến không chịu nổi này.
Đây là một cái hành lang rất dài.
Sàn nhà được làm bằng những miếng gỗ dài ẩm ướt nối tiếp nhau, cuối hành lang chính là cái buồng WC bọn họ vừa mới đi ra kia.
Đường Mạch nhìn trang phục của Phó Văn Đoạt, phát hiện anh mặc một bộ đồng phục màu trắng viền xanh.
Hắn nâng tay mình lên, thấy mình vẫn mặc quần áo ban đầu, không hề thay đổi.
“San San đang ở đâu nhỉ?”
Tựa hồ đã quá quen với việc mặc bộ đồng phục giống quân trang này, Phó Văn Đoạt sửa sang cổ tay áo của mình một chút, nói: “Vừa rồi chúng ta đi từ WC nam ra.
Tôi đã nghe ngóng một chút, trong WC nữ không có ai, San San không ở bên trong.”
Đường Mạch: “Chuyện gì xảy ra với quần áo vậy.”
Vừa nói xong, tiếng thông báo của Hắc tháp đúng lúc vang lên—-
“Ding dong! Người chơi Phó Văn Đoạt, Đường Mạch đã tiến vào cục hải quan của Vương quốc dưới lòng đất, tạm thời thay thế quan chức hải quan là A tiên sinh và B tiên sinh, trở thành nhân viên của cục.”
“Tốt bụng nhắc nhở: Người chơi Phó Văn Đoạt, Đường Mạch cực kỳ giỏi trong việc ngụy trang.
Trong mắt những người khác, bọn họ chính là A tiên sinh và B tiên sinh.
Chỉ có bản thân bọn họ mới thấy được bộ mặt thật của mình.”
Hóa ra ngay một giây khi tiến vào trò chơi kia, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đã đồng thời thay thế hai tên người dưới lòng đất được gọi là ‘nhân viên cục hải quan’.
Cho nên lúc ấy hai tên người dưới lòng đất đó đang làm gì, bọn họ cũng làm như vậy.
.
.
.
.
.Lúc ấy hai tên đó đang ở trong WC.
Ý thức được điểm này, mặt Đường Mạch đen đi vài phần.
Nhẹ nhàng ho khan một cái, Đường Mạch nói: “Chúng ta đi tìm San San trước đã.”
Hai người dọc theo hành lang bước ra ngoài.
Đi được một nửa thì bọn họ nghe thấy một tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ xa.
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt mặt không đổi sắc tiếp tục bình tĩnh đi về phía trước, giống như bản thân đúng là hai nhân viên hải quan vậy.
Rất nhanh, chủ tiếng bước chân đã xuất hiện.
Một tên lùn mặc bộ đồng phục màu trắng viền xanh lao đến như một quả pháo với đôi chân to lạ thường.
“Chết tiệt, hai người các ngươi đang làm gì ở đây vậy, nhàn hạ quá nhỉ! Lại có một đám quái vật phá hoại cơ sở cục kia kìa, các ngươi đang làm gì đây hả, còn không nhanh chân chạy đi làm việc cho ta!”
Trong lúc nói, hai tay người lùn tóm lấy Phó Văn Đoạt và Đường Mạch, kéo bọn hắn đi về phía trước.
Đường Mạch kinh ngạc phát hiện sức lực của người lùn này rất lớn, cho dù là hắn cũng không thể giãy khỏi bàn tay như gông xiềng của gã.
May mà đối phương chỉ kéo bọn họ đi.
Đường Mạch ra hiệu bằng ánh mắt: Cục hải quan của Vương quốc dưới lòng đất là cái gì? Anh đã nghe qua dòng sông ảo tưởng chưa?
Chưa từng nghe qua.
Sắc mặt Phó Văn Đoạt rất bình tĩnh, nếu bỏ qua việc đang bị một tên lùn kéo thì trông anh chỉ như đang nhàn nhã bước đi hai ba bước dài.
Đường Mạch nghĩ nghĩ: Cục hải quan, quái vật Hắc tháp phá cục hải quan của Vương quốc dưới lòng đất, cục hải quan của bọn chúng có thể ở nơi nào.
.
.
.
.
.Dòng sông ảo tưởng.
.
.
.
.
.
Bỗng nhiên, trong đầu Đường Mạch hiện lên một cái tên.
Hắn kinh ngạc nhìn sang Phó Văn Đoạt, phát hiện Phó Văn Đoạt cũng đã đoán ra nơi đó rồi.
Đúng lúc này, ba người rời khỏi hành lang.
Cơn gió ẩm thổi tới từ chính diện, một con sông màu hồng phấn đập vào mắt.
Vị trí hiện tại của bọn họ là một tòa kiến trúc kiểu cũ làm từ gỗ đang đứng giữa lòng sông, bốn phương tám hướng đều là nước.
Mà chỗ nước này, thuộc về con sông màu hồng nhạt ngăn giữa Vương quốc dưới lòng đất và Thế giới Quái vật!
Gã người lùn ngửi ngửi mùi gió một chút, thỏa mãn chép chép miệng: “A, đều là mùi thịt.
Hôm nay thời tiết thật tốt, nước sông xanh quá.”
Đường Mạch bắt được từ ngữ mấu chốt: “Xanh?”
Có lẽ bởi vì tâm trạng đang tốt, người lùn đi chậm lại, dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn: “B tiên sinh thân ái của ta, chẳng lẽ trong mắt ngươi, dòng sông ảo tưởng không phải màu xanh? Nghĩ lại đi, nó là rượu cam ngon nhất của quán rượu Hương Tiêu đấy, chẳng lẽ lại có màu đen dơ bẩn như tóc của ngươi chắc? Màu sắc của dòng sông ảo tưởng trong mắt mỗi người đều khác nhau, trong lòng ngươi nghĩ màu gì thì nó sẽ là màu đó.”
Đường Mạch sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn về phía Phó Văn Đoạt.
Phó Văn Đoạt: “.
.
.
.
.
.”
Nửa năm trước, khi Đường Mạch bị cưỡng chế tiến hành công tháp tầng một, sau khi vào trò chơi hắn đã liên hệ với Phó Văn Đoạt nhờ giúp đỡ, xin anh nói cho mình biết tình huống gặp phải khi công tháp tầng một.
Lúc ấy chính mồm Phó Văn Đoạt đã dùng ngữ khí lãnh đạm nói cho hắn—-
『Ranh giới giữa Vương quốc dưới lòng đất và Thế giới Quái vật rất rõ ràng, ở giữa hai phe có một dòng sông màu hồng phấn.』
Dòng sông màu hồng phấn.
.
.
.
.
.
Dòng sông màu hồng phấn.
Nếu nói trước khi tiến vào Đường Mạch đã bị Phó Văn Đoạt dắt lên con đường sai trái, theo bản năng nghĩ con sông này màu hồng thì cũng không sao.
Nhưng việc Phó Văn Đoạt thấy màu hồng thì.
.
.
.
.
.
Phó Văn Đoạt hạ giọng giải thích: “Lúc ấy người phụ trách chèo thuyền nói đây là một con sông màu hồng phấn.” Cho nên lúc ấy anh mới nhìn thấy dòng sông này có màu hồng.
Đường Mạch: “.
.
.
.
.
.Ừ.”
Phó Văn Đoạt nhìn hắn.
Đường Mạch ngẩng đầu lên nhìn anh.
Nghẹn một chút, hắn nhịn không được cong môi cười.
Phó Văn Đoạt: “.
.
.
.
.
.”
“Được lắm, các ngươi lại làm cái gì đấy, còn không mau đi làm việc cho ta!”
Giữa dòng sông chảy xiết, một tòa kiến trúc cũ nát làm bằng gỗ đang lung lay sắp đổ vì bị nước sông xói mòn, thế nhưng chẳng hiểu sao nó vẫn sừng sững đứng bất động.
Ở hai bên sườn của tòa kiến trúc có hai cây cầu treo làm bằng gỗ, một bên thì hướng về phía Vương quốc dưới lòng đất, một bên thì hướng về phía Thế giới Quái vật.
Trên đầu cây cầu hướng về phía Vương quốc dưới lòng đất, một cô bé tóc ngắn ôm cây kẹo que khổng lồ, mặt không cảm xúc đi lên cây cầu.
Xung quanh cô bé là một đám Quái vật Hắc tháp đủ loại kiểu dáng, nhưng bọn nó cũng không cảm thấy con nhóc nhân loại này kỳ quái, bởi vì trong mắt bọn nó, đây không phải một nhân loại mà là đồng bọn của mình.
“Đã lâu không thấy qua diễn xuất của ngài Grea, ta thật sự rất nhớ ngài ấy, Đoàn xiếc thú kỳ quái thật sự bị phá sản và không thể biểu diễn tiếp sao?” Một con quái vật đầu thỏ, thân mặc váy khó chịu đến mức mắt đỏ hết lên, nó lấy ra khăn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt.
Bạn của nó là một con chuột hamster nhỏ gầy gò, ngồi trên vai của nó rồi nói: “Ta cũng nhớ ngài Grea, ngài ấy đúng là người đẹp trai nhất Vương quốc dưới lòng đất, đẹp trai đến mức khiến người ta phải tức giận.”
Trần San San đi theo dòng ‘người’, cứ yên lặng bước đi.
Cô bé nhìn qua giống như đang rủ mắt nhìn mặt đất, trên thực tế tai vẫn đang dựng thẳng nghe lỏm tin tức xung quanh.
Mọi việc xảy ra quá bất ngờ, cô bé không thấy Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đâu, nhiệm vụ cũng chẳng thấy thông báo gì, đột nhiên bị đưa tới nơi này rồi ném vào giữa đống quái vật Hắc tháp.
Nếu là Phó Văn Thanh thì có lẽ đã sớm bị dọa sợ tới mức mặt trắng bệch, thậm chí sẽ để lộ sơ hở.
Trần San San bình tĩnh theo sát đám quái vật, đi tới giữa cây cầu treo.
Cô bé không hề chú ý rằng ở cuối đoàn quái vật, hai tên quái vật na ná người sói cũng đang đi đến cầu treo.
“Ha ha ha, David ơi nhìn anh buồn cười vãi.
Cái lỗ tai đã vừa dài vừa xấu, trên người còn mang mùi thối như vậy, đều là mùi của dã thú!”
Thanh niên tóc nâu tức giận: “Câm mồm đi Pitt! Cậu bây giờ cũng là một con sói đấy!”
Hai người trào phúng đồng đội của mình, nếu không phải đang ở trong đám quái vật, có khi bọn họ còn trực tiếp đè nhau ra đấm luôn.
Trong nháy mắt khi hai người bước chân lên cây cầu treo, một giọng trẻ con lạnh như băng bỗng vang lên trong đầu năm nhân loại.
“Ding dong! Tuyên bố nhiệm vụ chi nhánh: Tìm vật phẩm bị đánh cắp bởi quái vật/ bảo vệ tốt vật phẩm mà ngươi cướp được.”
“Từ khi Vương quốc dưới lòng đất thiết lập cục hải quan ở trên dòng sông ảo tưởng, mỗi ngày đều sai hai người dưới lòng đất đến thu thuế của quái vật Hắc tháp, khiến Quốc vương ăn được nhiều món lời.
Đây chính là một tài nguyên khổng lồ! Quái vật nhỏ muốn đến Vương quốc dưới lòng đất để mua kẹo que của ông già Noel, nhưng điều quái vật lớn nghĩ đến nhiều hơn là.
.
.
.
.
.Kiếm tiến!”
“Khẩu hiệu của quái vật Hắc tháp: Bọn ta không nộp thuế, bọn ta không nộp thuế, bọn ta không nộp thuế!”
“Điều quan trọng phải nói ba lần.”