Bạn đang đọc Địa Cầu Online – Chương 176: Tôi Từ Quân Sinh
Giữa trưa, bốn người đi vào phụ cận khu Triều Dương.
Dọc theo đường đi Đường Mạch gặp được bốn người trở về, trong đó có ba người trở về có hai chữ số trên cổ, nhìn thấy người chơi trái đất bọn họ cũng không động thủ, ngược lại cảnh giác rời đi.
Chỉ có một người có được 500 phút thời gian nghỉ ngơi đang âm thầm tính đánh lén bọn họ.
Người này thủ đoạn cực kì ngoan độc, hắn đặt bẫy ngay chỗ rẽ ngoặt.
Khoảng cách của Đường Mạch với Trần San San gần nhất, cậu nhận ra điều không ổn liền lập tức ôm Trần San San rời đi, nhưng bom đã nổ.
cánh tay Đường Mạch bị nổ tung một cái miệng máu, đầu Trần San San cũng bị thủng một lỗ.
Người này trốn trong chỗ tối, chỉ điều khiển một đám bom kíp nổ chôm ngầm.
Cuối cùng do Phó Văn Đoạt tìm được người trốn trong đống office building, một tay bẻ gãy cổ đối phương.
Phó Văn Đoạt : “Không có thời gian cho cậu giải quyết.”
Đường Mạch lắc đầu : “Không sao.”
Những cơ hội để đánh chết kẻ địch như thế này, Phó Văn Đoạt đều sẽ để lại cho Đường Mạch, trừ tình huống đặc thù.
Trải qua chuyện người bom này, bốn người Đường Mạch càng thêm cẩn thận.
Rất nhanh, bốn người đã tiến vào địa phận khu Triều Dương.
Thiên Tuyển lấy trường trung học tám mươi làm căn cứ, chiếm cứ toàn bộ tài nguyên khu Triều Dương, cho nên ở đây có rất ít người chơi lưu lại.
Trong gió bỗng nhiên truyền đến một âm thanh dồn dập, Phó Văn Đoạt nhướng mày, mọi lúc đều đề phòng khả năng bị tập kích.
Bất luận là người chơi Trái Đất hay người trở về, ai cũng không thể thiếu cảnh giác.
Đường Mạch lặng lẽ đi dọc theo bóng của những tòa nhà lớn, nói : “Thiên Tuyển cũng không phải là chỗ an toàn, càng tiếp cận trường trung học tám mươi, chúng ta có khả năng càng thêm nguy hiểm.
Chúng ta điều tra người trở về, người trở về cũng có tư liệu về chúng ta.
Thiên Tuyển là tổ chức lớn nhất Bắc Kinh, còn có Nguyễn Vọng Thư, Luyện Dư Tranh là hai bia ngắm sống.
Đào thải bọn họ có thể mở ra khen thưởng Eve, khẳng định đã sớm có người trở về đang theo dõi bọn họ.”
Phó Văn Thanh : “Nếu như vậy, Nguyễn Vọng Thư bọn họ tại sao lại còn muốn ở trường trung học tám mươi, không đổi căn cứ ?”
Hang ổ đều bị kẻ dịch thăm dò rõ ràng, chẳng lẽ không nên đổi cơ quan đầu não khác ?
Phó Văn Đoạt : “Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.
Người trở về bình thường không dám tùy tiện công kích Thiên Tuyển, còn người trở về cường đại ….” Dừng một chút, đôi mắt Phó Văn Đoạt nhấc lên, anh một bên nhanh chóng nói chuyện, một bên ném phi tiêu Pheidippides về phía trước : “Người trở về cường đại cũng là đối tượng chúng ta muốn đào thải !”
Vèo !
Phi tiêu màu đen đâm thủng không khí, lấy tốc độ cực nhanh bắn về phía sau tòa nhà lớn.
Nhưng khoảng cách khá xa, thanh niên trẻ tuổi trốn trong chỗ tối đã có thời gian phản ứng lại.
Thanh niên tóc ngắn kia nghiêng người tránh đi phi tiêu của Phó Văn Đoạt, hắn cảnh giác nhìn về phía Phó Văn Đoạt.
Đường Mạch gầm lên một tiếng, tay phải vừa nhấc, một loạt ngân châm lạnh băng xuất hiện trong không khí, vèo vèo vèo bắn về phía thanh niên.
Thanh niên hô nhỏ : “Ngân châm của Lý Triều Thành ?”
Đường Mạch nghe vậy cả kinh.
Thanh niên trẻ tuổi áo khoác cao bồi này thân thủ nhanh nhẹn, quay vòng trên mặt đất, tránh thoát từng đợt ngân châm.
Ngân châm phập một tiếng cắm vào nền đất, hắn ngẩng đầu, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở cao ốc chiếu xạ trên khuôn mặt hắn, chiếu sáng năm con số trên cổ hắn ———
『10235』
Đường Mạch buộc miệng thốt ra : “Cậu là Ninh Tranh ?!”
Xếp hạng thứ 62 Bảng xếp hạng thời gian, Ninh Tranh.
Ninh Tranh một tay chống đất, chân phải vừa dùng sức giẫm, cả người đã nhảy lên mấy chục mét, nhảy đến tầng cao nhất của trung tâm mua sắm.
Hắn đứng trên tầng cao nhất của trung tâm mua sắm nhìn xuống bốn người Đường Mạch phía dưới, trên gương mặt tuấn tú vô cảm.
Hai bên trầm mặc đối diện, sau một lúc lâu, Ninh Tranh nheo lại hai mắt, nói ra hai cái tên : “Phó Văn Đoạt ….!Hay là Đường Mạch ?”
Hắn nhìn Đường Mạch : “Cậu là Phó Văn Đoạt ?” Dứt lời, hắn lại nhìn về phía Phó Văn Đoạt đứng sau Đường Mạch.
Người đàn ông một thân đồ đen lạnh nhạt này vừa rồi là người đầu tiên phát hiện ra tung tích của hắn, đồng thời còn bắn ra một cái phi tiêu nhìn như bình thường.
Phi tiêu này có lẽ là phi tiêu bình thường, nhưng người bắn phi tiêu lại không đơn giản.
Chỉ cần khoảng cách hai bên gần lại một chút, hắn cũng chỉ có thể tránh thoát chỗ yếu hại, không thể tránh thoát hoàn toàn phi tiêu kia.
Thực lực người này tuyệt đối không đơn giản.
Ninh Tranh đột nhiên nghĩ đến : “Phó Văn Đoạt và Đường Mạch ?”
Thế mà đoán trúng tám chín phần mười.
Ninh Tranh cũng không biết ai là Đường Mạch, ai là Phó Văn Đoạt, nhưng mà hắn biết, hai người này không dễ chọc vào.
Đào thải Đường Mạch, Phó Văn Đoạt, hắn có thể trực tiếp mở ra khen thưởng Eve.
Nhưng hai người này thế mà lại là đồng đội, như vậy khi hai bên giao thủ, người bị đào thải là ai còn không xác định được.
Đại não nhanh chóng vận chuyển, thời gian chỉ qua vài giây, Ninh Tranh đã nghĩ xong nhiều loại kết cục của hai bên.
Hắn không chút do dự xoay người rời đi, phút chốc biến mất sau những gian nhà san sát nhau.
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt cũng không có ý truy đuổi, Trần San San mắt nhìn tòa Hắc tháp cao cao bay lơ lửng trên bầu trời.
Phó Văn Thanh : “Cứ thả anh ta đi như vậy ?”
Bắc Kinh tổng cộng có bốn người chơi bị Hắc tháp tiến hành thông cáo toàn cầu, nhưng người trở về trên Bảng xếp hạng thời gian chỉ có hai người.
Từ Quân Sinh và Ninh Tranh.
Nhóm người trở về chỉ cần tùy ý đào thải một trong bốn người Đường Mạch, là có thể mở ra khen thưởng, người chơi Trái Đất muốn đoạt được khen thưởng Eve, chỉ có thể đào thải Từ Quân Sinh hoặc Ninh Tranh.
Nói cách khác, người trở về có bốn cơ hội, người chơi Trái Đất lại chỉ có hai.
Khả năng đụng độ một người ở toàn thành Bắc Kinh cũng không cao, thật vất vả mới đụng phải Ninh Tranh, hơn nữa đối phương còn giống như đang đi lẻ bóng một thân một mình.
Lúc này không động thủ thì thật uổng phí.
Nhưng mà Trần San San lắc đầu : “Hiện tại không phải là thời gian trò chơi.”
Em trai Phó trong lúc nhất thời còn chưa phản ứng lại kịp.
Trần San San giải thích nói : “Trò chơi Eve, thời gian trò chơi là từ 6 giờ tối đến 6 giờ sáng hôm sau.
Hiện tại đã là giữa trưa, không phải thời gian trò chơi.
Lúc Hắc tháp thông báo quy tắc trò chơi, ngay từ đầu đã nhắc đến thời gian trò chơi.
Tuy rằng không phải khẳng định trăm phần trăm, nhưng nếu đào thải Ninh Tranh ngoài thời gian, có lẽ không đạt được khen thưởng của anh ta.
Hơn nữa bây giờ động thủ thì phần thắng không cao, ít nhất anh ta có thể trốn thoát.”
Phó Văn Thanh lập tức hiểu rõ, cậu nghĩ đến : “Thời gian này kì thật cũng là để cho người trở về và người chơi trái đất có thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức.
Trong lúc này gϊếŧ chết kẻ địch không có ý nghĩa gì, ngược lại sẽ lãng phí danh ngạch.”
Cho nên Ninh Tranh đã cân nhắc lợi, hại rồi trực tiếp rời đi không ở lại, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt cũng không đuổi theo.
Tiếp xúc ngắn ngủi với Ninh Tranh, Đường Mạch phát hiện người trở về bất luận là thực lực thế nào, trình độ chạy trốn quả thật rất cao.
Đồng thời cậu cũng nhớ đến một sự kiện: “Liêu Phong kia xác thật cũng không có lừa chúng ta.” Đường Mạch chỉ chỉ biển quảng cáo Thành Triều Dương Đại Duyệt cách đó không xa, “Anh ta nói rằng sáng ngày hôm qua đã nhìn thấy Ninh Tranh ở phụ cận Thành Triều Dương Đại Duyệt, Ninh Tranh quả nhiên vẫn còn ở đây.”
Phó Văn Đoạt : “Kế tiếp cậu ta sẽ không lưu lại đây nữa.”
Một giờ sau, bốn người đi vào trường trung học tám mươi.
Bên ngoài vườn trường một mảng yên tĩnh, hai sườn cây bị gió thổi sàn sạt lay động.
Thời điểm Đường Mạch đi vào cổng đã lén lút nhìn thoáng qua đường phố an tĩnh kia, cậu mơ hồ phát giác trên phố này khẳng định có người đang ẩn nấp, nhưng cũng không tìm ra chỗ đối phương ẩn giấu, có mấy người.
Thực lực người trở về không thể khinh thường.
Sau khi đến trường trung học tám mươi, bốn người tìm Nguyễn Vọng Thư.
Nguyễn Vọng Thư cũng không nôn nóng, cậu nhìn thấy Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, hướng bọn họ gật đầu.
Không chờ Đường Mạch nói chuyện, cậu đã nói : “Các anh có phát hiện ra người mai phục bên ngoài không ?”
Đường Mạch hỏi : “Cậu biết ?”
Nữ bác sĩ Lý Diệu dựa vào bàn, tức giận nói : “Luyện Dư Tranh phát hiện.
Những người đó ẩn nấp cực kì tốt, chúng tôi phái vài người trong tối đi đối chiếu hành tung của đối phương, chỉ tìm thấy hai cái đuôi nhỏ ẩn nấp không tốt, những người khác ngay cả ở đâu cũng không biết.
Cứ như vậy bị tổn thất vài người.”
Mấy ngày đã qua, vết thương trên người Nguyễn Vọng Thư hình như đã khỏi hẳn.
Cậu nói tiếp lời Lý Diệu hỏi : “Các anh có tìm thấy đối phương không ?”
Đường Mạch lắc đầu : “Bọn họ nấp rất kĩ.”
Trần San San âm thanh bình tĩnh : “Các cậu muốn lấy Thiên Tuyển làm mồi nhử.”
Giọng nữ yếu ớt lập tức hấp dẫn chú ý của mọi người, thân thể Nguyễn Vọng Thư ngồi nghiêm chỉnh lại.
Thiếu niên sắc mặt tái nhợt chậm rãi quay đầu nhìn về cô gái nhỏ đang nói chuyện kia, một lát sau, Nguyễn Vọng Thư nói : “Đúng vậy.
ngày hôm qua Hắc tháp tuyên bố quy tắc đổi mới và quy tắc trò chơi Eve các anh đều nghe được, chúng ta muốn đạt được khen thưởng Eve, chỉ có đào thải người trở về trên Bảng xếp hạng thời gian.
Bắc Kinh chỉ còn sót lại hai người trở về phù hợp, Từ Quân Sinh và Ninh Tranh.
Tìm bọn họ quá khó, không bằng để cho họ đến tìm tôi.”
Đường Mạch nhắc nhở cậu: “Ninh Tranh hẳn sẽ không tới.”
Nguyễn Vọng Thư sửng sốt : “Cái gì ?”
Đường Mạch nói chuyện vừa rồi gặp phải Ninh Tranh ở Thành Triều Dương Đại Duyệt ra.
Nguyễn Vọng Thư sắc mặt khó coi vài phần : “Anh ta hẳn là tới vì chúng tôi.
Căn cứ Thiên Tuyển ở trường trung học tám mươi, chuyện này đối với người chơi Bắc Kinh không phải bí mật.
Ninh Tranh khẳng định đã biết vị trí của tôi và Luyện Dư Tranh, anh ta tới khu Triều Dương, là vì gϊếŧ tôi và Luyện Dư Tranh.
Hiện tại anh ta đã phát hiện anh và Phó Văn Đoạt, bốn người chúng ta ở chung, anh ta sẽ không ra tay nữa.
Thật đáng tiếc ……”
Trần San San : “Đáng tiếc cái gì ?”
Nguyễn Vọng Thư thở dài, cậu đứng lên vỗ vỗ tay.
Ánh mắt Phó Văn Đoạt lạnh lùng, trở tay bắn một cây tiểu đao* về phía sau, lại thấy một thân ảnh mạnh mẽ nhanh chóng tránh thoát một kích này.
Người đến là một thanh niên tóc húi cua*.
Hắn nhìn thấy Phó Văn Đoạt trong mắt lóe lên tia sáng khát máu, nhưng rất nhanh được che giấu.
Hắn kiêng kị nhìn mắt Phó Văn Đoạt, lại nhìn sang Đường Mạch.
Hắn cà lơ phất phơ một chân đạp lên ghế, cười nói : “Tôi biết Phó Văn Đoạt, đây là Đường Mạch ?”
*tiểu đao img
*tóc húi cua img
Đường Mạch bình tĩnh nhìn hắn.
Rất nhanh, lại có thêm ba bốn người đi ra từ phía sau thanh niên tóc húi cua.
Trong phòng học chật hẹp chậm rãi tụ lại mười mấy người.
Những người xuất hiện có nam có nữ, bọn họ nhìn chằm chằm Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, có khi cũng lạnh lùng nhìn Nguyễn Vọng Thư.
Khí tràng cường đại phát ra từ trên người mấy người này.
Đường Mạch trước mắt đã hiểu ra thân phận của bọn họ, ngữ khí Nguyễn Vọng Thư lãnh đạm : “Người chơi Bắc Kinh nguyện ý hợp tác với Thiên Tuyển không nhiều lắm, nhưng chúng tôi là lực lượng mạnh nhất Bắc Kinh.
Phó thiếu tá hẳn là biết bọn họ, lúc trước hai bên đã từng giao thủ.”
Đường Mạch yên lặng nhìn mấy người này, sau một lát cậu nói : “Muốn tìm được Ninh Tranh hẳn rất khó, nhưng tìm Từ Quân Sinh chắc là có thể.”
Đôi mắt âm u của Nguyễn Vọng Thư nhìn chằm chằm Đường Mạch : “Làm sao …..”
Rầm !
Kinh biến tới quá đột nhiên, mặt đất bỗng nhiên chấn động.
Toàn bộ trường trung học tám mươi, toàn bộ thành Bắc Kinh, mặt đất kịch liệt chấn động ! Trời đất quay cuồng, từng vết nứt dữ tợn vỡ ra từ trên trần nhà, rất nhanh sau đó lan ra đến vách tường.
Đường Mạch không chút suy nghĩ, trực tiếp nắm lấy Trần San San, cõng cô bé trên lưng, chạy ra hành lang.
Cậu chống một tay, xoay người trực tiếp nhảy xuống từ tầng ba, vững vàng rơi xuống mặt đất.
Phó Văn Đoạt cũng xách theo Phó Văn Thanh nhảy xuống tầng một.
Đám người Nguyễn Vọng Thư cũng vừa kịp phản ứng lại, lao nhao rời khỏi tòa kiến trúc.
Sau khi bọn họ tập hợp đến sân thể dục, Đường Mạch ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía.
Mặt đất vẫn còn kịch liệt rung động, những tòa nhà cao tầng xung quanh trường trung học tám mươi cũng không ngừng chấn động.
Nhưng chuyện lạ là không hề có một tòa nhà nào đổ sập xuống, Đường Mạch dựng lỗ tai lên cũng không nghe được âm thanh đổ sập vang dội.
Toàn bộ thành Bắc Kinh cứ đong đưa quỷ dị, nhưng chỉ là đong đưa, nhìn như rất khủng bố nhưng không hề có thiệt hại.
Đường Mạch cả kinh nói : “Không phải động đất ?!”
Mọi người đều kinh ngạc nhìn cậu.
Lý Diệu : “Không phải động đất thì là cái gì.
Toàn bộ Bắc Kinh đều chấn động, cái này còn không phải động đất ?”
Trần San San cẩn thận quan sát động tĩnh xung quanh, rất nhanh sắc mặt cô bé trở nên cực kì khó coi : “Xác thật không phải động đất.
Cường độ của một trận động đất nằm dưới mặt đất, dù cho tâm địa chấn dừng lại, đều xảy ra dưới mặt đất.
Động đất là từ từ cho đến lớn dần, những tòa nhà lớn rất dễ dàng sụp xuống.
Nhưng dựa theo cảm nhận mặt đất dưới chân chúng ta một chút, loại chấn động này càng giống như chỉ có chúng ta và mặt phẳng cùng lay động.”
Như vậy liền có một vấn đề.
Ánh mắt Phó Văn Đoạt lạnh băng : “Thứ gì có thể làm toàn bộ thành Bắc Kinh lay động ?”
Giây tiếp theo, một giọng nữ âm trầm u ám mang theo khinh thường vang vọng trên bầu trời Bắc Kinh, trả lời vấn đề của anh ——-
“Người sống sót trên Trái Đất ?”
Chấn động trên mặt đất giống như đã vững vàng hơn chút ít, mọi người kinh ngạc nhìn về phương tây, âm thanh kia truyền đến từ phương tây, khi âm thanh vang lên, rung động trên mặt đất sinh ra cộng hưởng cùng cô ta.
Giống như mặt đất đã trở thành thanh quản của cô ta, mỗi câu cô ta nói, mặt đất đều sẽ run rẩy theo.
Thời khắc này, toàn bộ Bắc Kinh, bất luận là người sống sót trên Trái Đất hay người trở về đều khiếp sợ nhìn về phương tây.
Chỗ giao lộ của khu Triều Dương và khu Hải Điến, một thanh niên trẻ tuổi mặc áo khoác cao bồi dừng lại bước chân, cả kinh nói : “Không phải động đất, đây là dị năng của tên kia ? Từ từ, muốn để âm thanh truyền khắp phạm vi toàn bộ thành Bắc Kinh, dị năng của người này tuyệt đối chịu không nổi.
Âm thanh này ….” Sắc mặt Ninh Tranh trầm xuống, “Từ Quân Sinh !”
Thành Bắc Kinh rộng lớn, Bắc Hải, Cố Cung, Thiên Đàn …….
Giọng nữ u ám truyền khắp mỗi một góc, cô mở miệng lần nữa, mặt đất đều rung động theo âm thanh cô.
Cô cười lạnh nói : “Tôi, xếp hạng thứ 9 trên Bảng xếp hạng thời gian, Từ Quân Sinh.”
“Hiện tại muốn đưa một bức thư khiêu chiến cho người sống sót ở Bắc Kinh Phó Văn Đoạt, Đường Mạch, Nguyễn Vọng Thư, Luyện Dư Tranh.”
“5 giờ rạng sáng ngày 25 tháng 5, cao lộ của đường vành đai 3 phía đông Bắc Kinh.”
“Các người muốn khen thưởng Eve, tôi muốn trở thành người chơi Trung Quốc duy nhất mở ra khen thưởng.”
“Ha ha, chờ mong diện kiến.”
“…..!Đúng rồi, Ninh Tranh, anh có tới không.”
Tiếng cười trầm thấp nghẹn ngào vang lên, âm thanh này hoàn toàn không nghe ra một cô gái mười sáu tuổi.
Khu phía tây thành Bắc Kinh, trong một tòa hợp viện* sụp đổ.
Một người đàn ông trung niên trừng lớn đôi mắt bị bao phủ bởi tơ máu, quỳ gối trên mặt đất, cả người ngửa đầu nhìn bầu trời, miệng mở lớn.
Bàn tay của một cô gái mặt mũi âm u ấn sau gáy người đàn ông này, cúi người nói chuyện bên tai hắn.
Kỳ quái chính là, miệng cô ta nói chuyện, âm thanh lại phát ra từ trong miệng người đàn ông này.
*tứ hợp viện img
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Đi theo phía sau Từ Quân Sinh có ba người con gái đang cúi đầu trầm mặc, cô cười khanh khách, lực đạo ấn sau gáy người đàn ông trung niên lại tăng lên, như muốn bấu sâu vào đầu hắn.
“Phó Văn Đoạt, nghe nói anh là người chơi Trung Quốc mạnh nhất ? Tôi …..”
“A a a a a a …..”
Đường Mạch mọi người đang ngưng thần nghe âm thanh truyền đến từ trên bầu trời, bỗng nhiên, một tiếng hét thê thảm vang lên.
Sau tiếng hét này, mọi thứ nháy mắt khôi phục bình thường, âm thanh cũng biến mất không thấy.
Mọi người sửng sốt, nhưng không thả lỏng cảnh giác.
Qua năm phút không có động tĩnh, Đường Mạch mới nheo lại đôi mắt, quay đầu nhìn về phía Phó Văn Đoạt.
Phó Văn Đoạt hướng cậu lắc đầu.
Bọn họ cũng không biết, trong tòa hợp viện nho nhỏ kia, trong mắt người đàn ông trung niên phun ra một ngụm máu tươi.
Từ Quân Sinh một chân đá hắn nằm trên mặt đất, người đàn ông trung niên này run rẩy hai cái, không còn thở.
“”Phế vật vô dụng.” Từ Quân Sinh cười lạnh mắng, xoay người chạy lấy người.
Ngay lúc cô ta vừa quay đầu bước đi, một âm thanh trẻ con thanh thúy quen thuộc vang lên, truyền khắp vạn vật Trung Quốc.
“Leng keng ! Trung Quốc khu 2 người chơi chính thức Jacks · Carion thành công mở ra khen thưởng Eve.”
Từ Quân Sinh ngay lập tức quay đầu nhìn về phía Hắc tháp, trên mặt tràn ngập kinh ngạc.
Bên kia, trường trung học tám mươi khu Triều Dương.
Đường Mạch nghe thấy âm thanh này cũng sửng sốt, dần dần vẻ mặt của cậu trở nên kì lạ.
cậu bất đắc dĩ cười nói : “Ừ, người chơi Trung Quốc duy nhất mở ra khen thưởng ?”
Tứ hợp viện.
Từ Quân Sinh : “…..!Con mẹ nó !”
Vả mặt tới quá nhanh, tựa như một cơn gió..