Bạn đang đọc Địa Cầu Online – Chương 173: Thí Nghiệm Darwin
Tên chương : 达尔文测试.
Editor : Mia
﹌◌???? ???? ???? ???? ???? ????◌???? ﹌
Một giờ sau, Đường Mạch nhẹ nhàng khép cánh cửa lại.
Cậu quay đầu, phát hiện sáu người còn lại đã chờ trong đại sảnh.
Đường Mạch bất động thanh sắc đi đến bên cạnh Phó Văn Đoạt.
Giữa đại sảnh cũng không có bất kì nội thất gì, chỉ có một cái đồng hồ đang bay lơ lửng trên không trung, nhưng đồ nội thất trong phòng của mỗi người thì đầy đủ hết.
Không biết là ai đem ghế dựa trong phòng ra, chỉ còn một cái ghế dựa bên cạnh Phó Văn Đoạt còn trống, Đường Mạch đi qua ngồi xuống.
Bảy cái ghế dựa ngồi vây quanh thành một vòng tròn, rất kì diệu chính là, ba người trở về ngồi cùng nhau, bốn người Đường Mạch ngồi cùng nhau.
Trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu, từng người chơi đã tạo thành đội riêng.
Bảy người trầm mặc nhìn đối phương, sau một lúc lâu, người trở về là thanh niên trẻ tuổi mở miệng nói : “Nếu đã tham gia chung một trò chơi, chúng ta hẳn tính là đồng đội.
Trò chơi này không phải trò chơi pk chém gϊếŧ, hợp tác với nhau, hẳn là sẽ đạt được phượng pháp thông qua tốt hơn.
Trước tiên làm quen một chút, tôi là Đỗ Đức, người trở về.” Hắn chỉ con số kim sắc trên cổ mình.
Bảng xếp hạng thời gian không hề thay đổi, nhưng con số trên cổ bọn họ sẽ không biến mất.
Trừ khi người trở về gϊếŧ chết “Thịt heo”, nếu không bất kì người nào nhìn thấy đều sẽ biết đối phương chính là người trở về.
Người trở về đã có người tự giới thiệu, Đường Mạch nói : “Đường Mạch.”
Người trở về nữ : “Hình Tư Kỳ.”
Trần San San : “Trần San San.”
……….
Bảy người đều tự giới thiệu một lần, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt cũng không giấu giếm tên mình, bởi vì ngay từ đầu tên của họ đã bị Hắc tháp bại lộ.
Người bọn họ đối mặt chính là người trở về, không phải Jacks.
Người trở về đã trải qua vô số trò chơi, che giấu thông tin không có bất kì ý nghĩa gì, đối phương khẳng định đãn sớm biết thân phận của bọn họ.
Chỉ là khi nghe được tên Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, ba người trở về sắc mặt vẫn thay đổi một chút.
Trò chơi của Eve, đào thải Phó Văn Đoạt, Đường Mạch trực tiếp mở ra khen thưởng, đạt được sự tôn kính của người dưới lòng đất và Đoàn trưởng Đoàn xiếc thú kì quái, không giới hạn trong phương thức trò chơi.
Thanh niên trẻ tuổi hít sau một hơi, nói : “Được rồi, mọi người đều đã quen biết, tôi đây liền nói trước đi, tôi là người cấp bậc cao nhất trong chuỗi thức ăn của vòng một, không có ai nghi ngờ phải không ?” Trên mặt hắn dán một con số “4”, là cấp cao nhất trong toàn bộ người chơi ở đây.
“Trò chơi này kì thật rất đơn giản, giống như Vương Tiểu Điềm nói, cấm bạo lực, cũng không cần thiết phải bạo lực.
Chỉ cần chúng ta tìm ra chuỗi thức ăn hoàn chỉnh thuộc về bản thân, có thể thắng.”
Rất đơn giản ?
Đường Mạch : “Anh làm sao tìm ra chuỗi thức ăn ?”
Nam nhân trẻ tuổi cảnh giác nhìn chằm chằm Đường Mạch : “Chúng ta mỗi người đều có được một manh mối, căn cứ vào manh mối kia, tôi nghĩ mỗi người đều có phán đoán về chuỗi thức ăn của mình.”
Đường Mạch vốn dĩ không có một chút suy đoán nào về chuỗi thức ăn, nhìn câu nói của cậu xem, vốn dĩ không được tính là manh mối.
Cậu giả vờ cái gì cũng không biết, nhàn nhạt nói : “Không ai có thể ăn anh, cho nên ý anh muốn làm gì ?”
Thanh niên trẻ tuổi : “phương pháp tốt nhất để xác thực cấp bậc tiếp theo của chuỗi thức ăn của mình chính là ăn sạch sẽ.
Manh mối của tôi đã cho tôi biết cấp bậc thấp hơn của tôi là ai, cho nên tôi có thể ăn sạch sẽ quả cầu của đối phương.”
“Anh chắc chắn là anh đã biết được cấp bậc thấp hơn của mình à ?”
Một giọng nữ yếu ớt vang lên, toàn bộ mọi người quay đầu nhìn về phía Trần San San.
Thanh niên trẻ tuổi kia vốn dĩ không chú ý tới Trần San San, vẫn chỉ luôn đề phòng nhìn Đường Mạch và Phó Văn Đoạt.
Nhìn sang cô gái nhỏ diện mạo bình thường này, hắn không để bụng nói : “Tôi có tỉ lệ phần trăm xác định được cấp bậc thấp hơn là ai.”
“Tỉ lệ phần trăm xác định …..” âm thanh Trần San San bình tĩnh : “Anh hiểu được chuỗi thức ăn là cái gì sao.”
Thanh niên trẻ tuổi không rõ ý tứ trong lời nói của Trần San San : “Tôi đương nhiên hiểu rõ, chính là chỉ chuỗi thức ăn động vật ăn thịt, cá lớn nuốt cá bé, cá bé lại ăn tôm tép.”
Trần San San : “Ăn sai đối tượng, anh sẽ chết vì ngộ độc thực phẩm.
Hắc tháp và cô bé lọ lem cũng không có nói khi ăn sai đối tượng sẽ như thế nào, nhưng không nghi ngờ gì nữa, hiển nhiên ăn sai đối tượng sẽ phải chết.
Manh mối của mỗi người đều không thể nói cho người ngoài biết được, từ manh mối của tôi, tôi cũng biết được tôi không thể thông qua cái manh mối đơn giản này tìm được chuỗi thức ăn của mình, thậm chí cấp bậc tiếp theo của tôi là ai, tôi có thể là cấp bậc phía trên của ai hay không cũng không dám xác định.
Trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu, manh mối mà Hắc tháp đưa ra không thể đơn giản có thể để anh phát hiện ra cấp bậc thấp hơn của mình như vậy.”
Thanh niên trẻ tuổi sắc mặt khẽ biến : “Cô có ý gì.”
Phó Văn Thanh nhỏ giọng nói thầm : “Ý là anh ngu ngốc đó.
Chị San San cũng không thể thông qua manh mối tìm được chuỗi thức ăn, anh làm sao mà tìm được.”
Âm thanh nói chuyện của cậu bạn nhỏ cực kì nhỏ, chỉ bị Phó Văn Đoạt nghe thấy.
Phó Văn Đoạt quét mắt nhìn em trai nhà mình một cái, Phó Văn Thanh lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn ngồi im như thóc không dám hé lời nào nữa.
Trần San San : “Ý của tôi là, anh cứ khẳng định đáp án của mình như vậy, có phải có vấn đề hay không.
Anh thật sự hiểu được chuỗi thức ăn là cái gì sao ?”
Bị một cô gái nhỏ phản bác như vậy, thanh niên trẻ tuổi sắc mặt không nhịn được, biểu tình có chút khó coi.
Hắn chuẩn bị giận mắng “Làm sao tôi không hiểu”, liền nhìn thấy Trần San San từ sau lưng lấy ra một quyển sổ nhỏ.
Trên mặt bìa là một tấm hình chân dung của Vương Tiểu Điềm, cô bé lọ lem trước mắt tươi cười ngọt ngào, rất rõ ràng cuốn sổ này được cô gái nhỏ trực tiếp lấy ra từ trong phòng.
Mở sổ ra, Trần San San nói : “Một chuỗi thức ăn, ít nhất tạo thành từ hai cấp bậc, người sản xuất và người tiêu thụ.
Nói cách khác, A→B, đây là một chuỗi thức ăn hoàn chỉnh.
Chúng ta có bảy người, trên quả cầu hiển thị bốn số.
Nếu phân loại bảy người thành ABCD, đó chính là A1, A2, B1, B2, ….!Cuối cùng chính là anh, anh là D duy nhất.”
Ba người trở về nhìn nội dung trên quyển sổ, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Trần San San.
Chỉ trong một giờ, cô gái nhỏ nhan sắc không có gì xuất sắc này lại vẽ ra được một sơ đồ phức tạp như thế.
Trong lúc nhất thời, ba người trở về cũng không dám khinh thường Trần San San nữa, cẩn thận nhìn chằm chằm cô bé.
Trần San San phảng phất không thấy tầm nhìn của bọn họ, tiếp tục nói : “Không hề nghi ngờ, anh chính là cấp D cao nhất.
Quy tắc trò chơi điều thứ nhất, con số trên quả cầu nhỏ của mỗi người chơi quyết định cấp bậc cao nhất của người chơi đó trên chuỗi thức ăn.
Cho nên tôi và người kia ….” Dừng một chút, Trần San San nhìn vào trong mắt người đàn ông trung niên, “Giữa tôi và Liêu Phong, khẳng định có một người có cấp bậc thấp hơn.
Nhưng điều này không có nghĩa anh ta không nằm trong chuỗi thức ăn của người khác.”
Vấn đề này Đường Mạch đã sớm nghĩ đến, nhưng ba người trở về, thanh niên trẻ tuổi và người đàn ông trung niên sắc mặt đều thay đổi, Phó Văn Thanh cũng lập tức sửng sốt.
Trần San San : “Anh là cấp D không sai, nhưng anh cũng có khả năng nằm trong một chuỗi thức ăn của người khác, là cấp bậc thứ ba trong đó.
Như vậy, cấp bậc tiếp theo của anh chính là Phó Văn Đoạt hoặc Hình Tư Kỳ, ví dụ như Đường Mạch → Phó Văn Đoạt → anh.
Anh cũng có thể là cấp B trong một chuỗi thức ăn có hai cấp bậc khác, như vậy cấp tiếp theo của anh chính là Đường Mạch hoặc Phó Văn Thanh, ví dụ như Đường Mạch → anh.
Thậm chí có khả năng, sáu người chúng tôi, mỗi người đều là cấp bậc tiếp theo của anh, anh có thể ăn sạch sẽ mỗi người chúng tôi.
Đây là trò chơi chuỗi thức ăn, nhưng chuỗi thức ăn chưa bao giờ chỉ có một cái, nó là một mạng lưới internet.”
Cô gái trẻ tuổi há miệng lớn, cô hiểu ra ý của Trần San San.
Cô lại nghĩ đến manh mối kia của mình, sắc mặt lập tức khó coi.
Nhưng cô càng không nghĩ tới chính là, một giọng nữ bình tĩnh tiếp tục nói : “Tôi lại nói một ví dụ khác, manh mối của anh là Cấp bậc phía dưới của bạn là một cô gái.”
Đỗ Đức ngẩng đầu ngay lập tức, khiếp sợ nhìn về phía Trần San San.
Giữa căn phòng rộng lớn, cô gái nhỏ diện mạo bình thường kia vừa lúc đang ngồi ở bên cạnh đồng hồ.
Không biết bắt đầu từ khi nào, cô bé vẫn luôn yên lặng nhìn chằm chằm Đỗ Đức.
Phát hiện Đỗ Đức kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô bé, Trần San San nhếch khóe miệng, rốt cuộc cũng nhìn giống một đứa trẻ nói : “Tôi chỉ đưa ra ví dụ thôi mà, tôi chưa từng nhìn thấy manh mối của anh, anh cũng không có nói cho tôi biết.”
Trái tim Đỗ Đức đập bịch bịch bịch, hắn kìm nén tâm tình phức tạp, hắn nghe thấy mình bình tĩnh nói : “…….!Tôi biết.”
Trần San San cười cười, tiếp tục nói : “Manh mối này bề ngoài là đang nói cho anh, tôi là cấp bậc tiếp theo của anh.
Bởi vì bên trong cấp C, tôi là cô gái duy nhất.
Nhưng nó cũng không hề nói cho anh, lời của nó nói là chỉ cấp C hay cấp B.
Anh có lẽ có hai chuỗi thức ăn, chuỗi thứ nhất : Đường Mạch → Phó Văn Đoạt → Liêu Phong → anh, chuỗi thứ hai : Phó Văn Thanh → Hình Tư Kỳ →anh.
Lúc này cấp tiếp theo của anh không phải là tôi, mà là cô ta.” Cô gái nhỏ chỉ chỉ cô gái trẻ tuổi, “Cô ấy cũng là cấp thấp hơn của anh, cũng là cô gái.
Cứ như vậy, nếu anh ăn tôi, anh sẽ chết vì ngộ độc thực phẩm.
Hiện tại ……!Anh vẫn xác định anh biết được cấp thấp hơn của anh là ai sao ?”
Đỗ Đức hơi hơi hé miệng, tựa như muốn nói chuyện, nhưng rốt cuộc không hề phát ra tiếng.
Cô gái trẻ tuổi đứng bên cạnh nhìn hồi lâu, lên tiếng nói : “Chúng tôi hiểu ý của cô rồi, chuyện này tôi cũng có nghĩ đến, con số trên quả cầu nhỏ của mỗi người không có ý nghĩa người đó cũng thuộc về cấp bậc này.
Người chơi từ cấp C trở lên, đều có khả năng có những thân phận cấp bậc khác.
Trò chơi này trước mắt tôi còn chưa tìm ra phương pháp thông qua, nhưng không hề nghi ngờ, manh mối trong quả cầu nhỏ chính là điểm mấu chốt.”
Cô gái trẻ tuổi nhìn hắn một cái : “Không nói ra manh mối của quả cầu, nhưng có thể tiết lộ một ít thứ khác.
Tôi nói trước, manh mối của tôi nói cho tôi, cấp tiếp theo của tôi là cậu bạn nhỏ này.
Xác suất rất cao.”
Âm thanh trầm thấp của Phó Văn Đoạt vang lên : “Đây là lý luận thứ cấp* ?”
*đại loại là lý luận chứa thông tin chưa qua xử lý, ý là bà này nói theo suy nghĩ bả thôi chứ không có xác thực gì hết.
Câu này dịch theo raw eng, raw qt đọc hổng hỉu
Cô gái trẻ tuổi không phủ nhận.
Phó Văn Đoạt nhướng mày : “Cấp tiếp theo của tôi là Đường Mạch.” Sau một lúc lâu, anh bổ sung nói : “Xác suất rất cao.”
Người đàn ông trung niên thành thật nói : “Tôi là cấp C, dựa theo cách nói vừa rồi của các cậu, bốn người bên dưới đều có khả năng là cấp thấp của tôi, cho nên tôi không thể xác định được cấp thấp hơn của tôi là ai.”
Trần San San nói : “Manh mối của tôi không nói ra ý nghĩa gì cả.”
Đường Mạch nói nói thẳng : “Manh mối của tôi cũng không có bất kì ý nghĩa gì.”
Ba người trở về cảnh giác liếc Đường Mạch một cái, rất rõ ràng, không ai tin tưởng lời cậu.
(Oan như vũ nương =))))))
Cuối cùng đến phiên Phó Văn Thanh.
Cậu bạn nhỏ ánh mắt kiên định nhìn Phó Văn Đoạt, ngón tay nắm chặt, môi có chút tái nhợt : “Em cảm thấy cấp bậc phía trên của em là anh trai.”
Giây tiếp theo, một giọng nữ đột nhiên nói : “Cậu nói dối ! Cấp bậc phía trên của cậu chính là tôi !” cô gái trẻ tuổi ánh mắt sáng ngời, Phó Văn Đoạt bị âm thanh của cô dọa sợ, môi run rẩy, trực tiếp phản bác : “Không có, cấp bậc phía trên của tôi chính là anh trai tôi, trên manh mối nhắc nhở tôi như thế.”
Cô gái trẻ tuổi liếm liếm môi dưới, cười nói : “Cậu bạn nhỏ, cậu có biết dị năng của tôi là gì không ?”
Đường Mạch trong lòng lạnh lẽo.
Cô gái trẻ tuổi nở nụ cười : “Cậu nối dối, chuyện này tôi chắc chắn 100%.
Manh mối của tôi kì thật không nói chính xác cho tôi, cậu là cấp bậc phía dưới của tôi.
Nhưng rất rõ ràng ….!Manh mối của cậu lại nói cho cậu, cấp trên của cậu có thể là tôi, xác suất có lẽ hơn 70% đi.
Xác suất này đáng giá để thử một lần nha ….”
Cô gái trẻ tuổi hơi hơi mỉm cười, cô lấy quả cầu từ trong túi mình ra, con số “2” phía trên quả cầu nhắm thẳng về phía Phó Văn Thanh.
Ngay lúc cô chuẩn bị mở miệng nói câu thứ hai.
Bỗng nhiên, một thanh chủy thủ sắc bén đặt trên cổ cô.
Cô gái trẻ tuổi ngay lập tức im lặng, tròng mắt vừa chuyển, nhìn về phía người đàn ông một thân đồ đen.
Cô không hề thấy Phó Văn Đoạt từ lúc nào đã từ phía đối diện đi đến sau lưng cô, đặt thanh chủy thủ nhắm ngay yết hầu cô, chỉ cần hơi động một chút là có thể cắt đứt yết hầu.
Cô gái trẻ tuổi tận lực bình tĩnh nói : “Anh làm gì vậy !”
Trần San San đứng lên : “Cô muốn ăn cậu ấy ?”
Cô gái trẻ tuổi sắc mặt đổi đổi : “Tôi không có.”
Trần San San : “Cô muốn làm như vậy.”
“………”
Sau một lúc lâu, cô gái trẻ tuổi cả giận nói : “Vốn dĩ phải làm, không ăn sạch sẽ cậu ta, tôi làm sao có thể xác định cậu ta có phải cấp tiếp theo của tôi hay không.
Chẳng lẽ các anh muốn tôi nói thẳng ra chuỗi thức ăn của tôi ? Chỉ cần tôi nói ra một cái tên không đúng trong chuỗi thức ăn, tôi liền tính là thất bại.
Chẳng lẽ các cậu sau khi biết được cấp tiếp theo của mình, không định ăn sạch sẽ cấp tiếp theo sao, thật hay giả vậy ? So với phải đối mặt với nhiều yếu tố không xác định, hay chỉ một yếu tố không xác định, đương nhiên tôi muốn nghiệm chứng trước.
Bằng không tại sao trò chơi này lại có loại quy tắc ăn sạch sẽ” này ! Hơn nữa tôi chỉ muốn ăn sạch sẽ quả cầu của cậu ta để nghiệm chứng đáp án mà thôi, lại không muốn làm gì với cậu ta.” Tiếp theo cô quay đầu lại nói với Phó Văn Đoạt : “Anh muốn gϊếŧ tôi ? Anh thử động thủ xem, trò chơi này cấm bạo lực, anh sẽ trực tiếp bị Hắc tháp xóa bỏ !”
Rất có ít người không sợ chết như vậy, Phó Văn Đoạt tựa như cảm thấy có chút thú vị, trầm thấp cười một tiếng.
Cô gái trẻ tuổi cười lạnh nói : “Nếu anh không sợ chết, anh thử xem.
Ngay một khắc trước khi anh sử dụng bạo lực, Hắc tháp sẽ xóa bỏ anh thôi.”
Đường Mạch bỗng nhiên hiểu ra : “Cô cảm thấy anh ấy trước khi bị Hắc tháp xóa bỏ ……!gϊếŧ không được cô ?”
Cô gái trẻ tuổi tròng mắt giật giật, không mở miệng.
“Trong nháy mắt gϊếŧ cô, có ít nhất mười chín phương pháp.” Thanh chủy thủ lạnh như băng cứa nhẹ trên cổ cô gái, Phó Văn Đoạt khống chế khoảng cách cực kì tốt, cô gái mỗi một lần hô hấp đều cảm nhận được thanh chủy thủ kia sắp cắt qua cổ của mình, nhưng rốt cuộc nó vẫn chưa xuyên thủng qua.
Cô khẩn trương đến ngừng thở, sau đó liền nghe thấy giọng nam nhân cười trầm thấp : “Muốn thử không ?”
Sau khi chủy thủ rút ra, cô gái trẻ tuổi lòng như cũ vẫn còn sợ hãi, cô nhìn Phó Văn Đoạt từng bước một trở lại bên cạnh Đường Mạch.
Ngay một khắc Phó Văn Đoạt rút chủy thủ kia ra, có chút chuyện cũng đã được làm rõ ———-
Bốn người chơi Trái Đất không có khả năng để cho người trở về ăn sạch sẽ mình, người trở về cũng không dễ dàng để cho người chơi Trái Đất ăn mình.
Bọn họ chia thành hai đội, đề phòng lẫn nhau.
Tình thế lập tức căng thẳng.
Ít manh mối nhỏ như vậy, chỉ sợ ngay cả Trần San San cũng không thể tìm ra chuỗi thức ăn chính xác.
Phó Văn Đoạt cúi đầu ghé vào bên trai Đường Mạch hỏi : “Không có ý nghĩa ?”
Anh hỏi chính là câu nói lúc trước của Đường Mạch, manh mối của cậu không có ý nghĩa.
Đường Mạch không thể nói ra nội dung manh mối của mình cho Phó Văn Đoạt, cậu cũng không thể xác định tình trạng hiện tại của mình.
Cậu trầm tư một lát, nói : “Ông trời cực kì phân biệt đối xử, ra bài 3NT*, trực tiếp rao giá không chủ*.”
*tất cả đều là thuật ngữ bài Brid, raw hơi khác (raw : “Thượng đế rất có kỳ thị, bởi vì làm chính là 3nt, vì thế trực tiếp khấu bài không rõ.”) nhưng mình thấy chỗ này edit vậy hay hơn =)))
Rao giá là cách chơi của bài Brid, về cơ bản mình thấy nó giống tố (bài poker) nhưng khó với nhiều quy tắc hơn tí.
3NT là 3 không chủ
không chủ (No trump – NT) là một đơn vị thêm vào sau bích, cơ, rô, chuồn của bài này.
luật chơi khá cầu kì, bạn nào muốn tìm hiểu search gg nha, nếu các bạn muốn để luật chơi ở cuối chương cmt ở đây nha, mình sẽ bổ sung.
Sợ dài quá mn nhìn nhức mắt.
Phó Văn Đoạt hơi hơi sửng sốt.
Anh phục hồi lại tinh thần, đại khái đã hiểu được ý của Đường Mạch.
Phó Văn Đoạt : “Hình như chúng ta rất ít khi ra bài 3NT.”
Lần này đến phiên Đường Mạch sửng sốt.
Cậu lấy bài Brid làm ví dụ, tường thuật đơn giản về manh mối của mình.
Đường Mạch hồi tưởng một chút : “Ừm, chúng ta tổng cộng hình như chỉ ra bài ba hay bốn lần …..!ba lần ?”
Phó Văn Đoạt khẳng định nói : “Không, chỉ hai lần, đều là cậu ra bài.”
Đường Mạch bất đắc dĩ cười cười.
Trong quy tắc bài Brid, giống như 3NT là hiệp ước nhỏ nhất.
Dù cho đã thắng ván chơi, nếu đã đưa ra hiệp ước 3NT, điểm đạt được cũng sẽ tương đối ít.
Phó Văn Đoạt dã tâm rất lớn, chưa bao giờ ra bài 3NT, anh thích nhất là ra bài 4S nhiều điểm nhất, có khi còn theo đuổi đại mãn quán (?).
Những bàn thắng của Đường Mạch rất vững vàng ổn định.
Hai người thường xuyên đánh bài với nhau, rất nổi tiếng trong trang web bài Brid ở trong nước, chỉ là điểm của bọn họ không cao lắm, bởi vì cách chơi của Phó Văn Đoạt hoặc là đạt được rất nhiều điểm, hoặc là rớt mất rất nhiều điểm.
Khi đó Đường Mạch ngồi trước màn hình máy tính, vẫn luôn cảm thấy ngồi bên kia màn mình là một tên cực kì kiêu ngạo lại xúc động.
Cho nên khi Phó Văn Đoạt và cậu gặp mặt, hơn nữa đã tổ đội thật lâu, cậu cũng chưa phát hiện ra Phó Văn Đoạt sẽ là Victor.
Phó Văn Đoạt không giống loại người có dã tâm lớn như thế.
Đường Mạch lén lút đánh giá Phó Văn Đoạt.
Người đàn ông có lẽ thật sự rất có dã tâm.
…..!Anh ấy có dã tâm ? Dã tâm của anh ấy là gì ?
Khi Đường Mạch hồi tưởng về cảnh tượng hai người đánh bài lúc trước, Phó Văn Đoạt bên cạnh cũng tự hỏi một ít vấn đề.
Suy nghĩ trong chốc lát, hai người ăn ý quyết định quẳng chuyện này sang một bên.
Người chơi rất rõ ràng đã chia làm hai đội nhỏ, Đường Mạch cũng không còn kiêng dè nữa.
Bốn người bọn họ tụ lại bên nhau, dùng phương thức vu hồi* nói lại manh mối của mình lần nữa.
*Đánh vu hồi, hay thao tác Đánh vòng là một chiến thuật quân sự tấn công đối phương theo hướng.
Chiến thuật này sử dụng một cánh quân thứ hai tách ra từ lực lượng chính, tổ chức đánh vòng sang bên sườn hoặc phía sau lưng quân địch.
Lực lượng chính sẽ không giao chiến mà là cánh quân đánh vòng.
(Theo wikipedia)
(nói chung là nói lòng vòng ám chỉ ẩn dụ lum la đó)
Trước khi Phó Văn Thanh sắp mở miệng, Trần San San nói : “Tiểu Thanh, em không cần phải nói.
Manh mối của em là gì mọi người đại khái đều đoán được rồi, phòng ngừa tiếp theo em lại không cẩn thận nói nhiều.” Không biết chừng mực.
Phó Văn Thanh ngoan ngoãn gật đầu.
Trải qua đoạn đối thoại vừa rồi, giữa bảy người chơi, có manh mối của hai người đã cực kì rõ ràng.
Thanh niên trẻ tuổi cho rằng cấp tiếp theo của mình là Trần San San, rất có khả năng manh mối của hắn là “Cấp tiếp theo là một cô gái”.
Manh mối của Phó Văn Thanh mang ý nghĩa cấp trên của cậu là một cô gái trẻ tuổi, tức “Phó Văn Thanh → Hình Tư Kỳ”.
Đương nhiên, cậu cũng có thể nằm trong cả hai chuỗi thức ăn, còn có “Phó Văn Thanh → Phó Văn Đoạt”.
Trần San San : “Bảy người chơi, bốn người cấp A và cấp B có thể xác định vị trí của mình, tổng cộng có chín trình tự.
Nhưng ba người cấp C và D đều không thể xác định vị trí của mình.
Xem tình huống, trừ người trở về nữ kia,” cô bạn nhỏ lén lút nhìn Hình Tư Kỳ một cái, “còn hai người trở về khác cũng không dám xác định cấp tiếp theo của mình là ai.”
Đường Mạch gật đầu nói : “Đúng vậy, những tin tức trước mắt mà chúng ta có được, trò chơi này không có khả năng thông qua.”
Tin tức quá ít, khả năng trình tự quá nhiều.
Chuỗi thức ăn cũng không phải chỉ có một cái, đem bảy người chơi chia làm bốn cấp bậc ABCD, ba người cấp bậc C D đều có khả năng có nhiều vị trí.
Ví dụ như Trần San San, con số trên mặt cô bé là 3, nhưng không có nghĩa cô bé nhất định chỉ có cấp C, cô bé còn có thể là cấp B.
Đường Mạch tự hỏi nói : “Sau khi chuỗi thức ăn đã tạo thành một mạng lưới, sẽ rất phức tạp.
Hiện tại điều chúng ta cần làm là biết được manh mối của những người khác.”
Phó Văn Thanh :”Nhưng Hắc tháp nói, không cho phép tiết lộ manh mối của mình cho những người khác.”
Đường Mạch nhíu chặt mày.
Trò chơi này không nên chỉ có như thế.
Nếu thật sự như vậy, vậy trò chơi cơ hồ không có phương thức thông qua.
Nếu thật sự không còn cách nào nữa, chỉ sợ chỉ có một loại phương thức thông qua cuối cùng.
Nhưng phương thức này …..
Đường Mạch ngẩng đầu, phát hiện Phó Văn Đoạt đang nhìn cậu.
Cậu lại quay đầu, đối mắt cùng Trần San San.
Ba người đồng thời trầm mặc.
Đường Mạch khe khẽ thở dài, cậu nắm lấy cây dù nhỏ đứng lên.
Đang lúc cậu chuẩn bị đứng dậy, một tiếng chuông nặng nề đột nhiên vang lên.
Ong !
Mười hai tiếng chuông quanh quẩn trong phòng, bảy người lập tức cảnh giác đứng lên.
Tiếng xe ngựa chói tai từ ngoài cửa truyền đến, Đường Mạch kinh ngạc nhìn về phía đồng hồ giữa phòng.
Không biết từ khi nào, đồng hồ kia đã chỉ hướng 12 giờ.
Trần San San cả kinh nói : “Tại sao lại nhanh như vậy ?!”
Đúng vậy, sao có thể nhanh như vậy.
Bọn họ đều là người có ý thức thời gian, tất cả mọi người đều hiểu rõ 12 giờ đêm có ý nghĩa gì đối với cô bé lọ lem, cho nên từ lúc bắt đầu Trần San San luôn chú ý thời gian.
Nhưng rõ ràng chỉ vừa mới rời mắt vài phút, đồng hồ này nháy mặt chạy đến 12 giờ.
Sắc mặt Phó Văn Đoạt trầm mặc, lạnh nhạt nhìn chằm chằm cánh cửa lớn kia.
Kẽo kẹt một tiếng, cửa lớn chậm rãi rộng mở.
Một tòa xe ngựa bí đỏ hoa lệ chậm rì rì tiến vào từ ngoài cửa, Đường Mạch chuẩn bị sẵn sàng, cửa xe mở ra, một đôi giày thủy tinh xinh đẹp lọt vào mi mắt mọi người.
Đường Mạch theo bản năng nhận thấy không đúng, chờ sau khi thiếu nữ xinh đẹp trong xe bước xuống, tất cả mọi người trong nháy mắt kinh ngạc.
Vương Tiểu Điềm ăn mặc lễ phục mỹ lệ màu lam, che môi cười nói : “Oa, ta rất thích ánh mắt hiện tại của các ngươi nha.
Các ngươi cho rằng ta sẽ ăn mặc quần áo rách tung tóe tới gặp các ngươi sao ? Đó chỉ là trong truyện cổ tích thôi ! Ta chính là nữ MC được hoan nghênh nhất của Vương quốc Dưới Lòng Đất Vương Tiểu Điềm !” Cô bé lọ lem xách theo làn váy đi đến giữa mọi người, cô vươn tay, chỉnh kim đồng hồ của đồng hồ kia về lại 8 giờ.
Sau khi làm xong tất cả, cô quét mắt nhìn toàn trường một vòng, ngọt ngào cười : “Lũ con người ngu ngốc, hiện tại các ngươi đã tìm ra chuỗi thức ăn chưa.
Đây là đêm thứ nhất, các người còn hai đêm nữa.
Đợi đến lúc ta trở thành Vương Phi đương nhiệm Vương Tiểu Điềm ta không có thời gian để chơi loại trò chơi con nít này với các ngươi đâu, các ngươi lúc đó tự sinh tự diệt trong phòng này đi.”
Trần San San trực tiếp mở miệng : “Trò chơi này không có khả năng thông qua.”
Vương Tiểu Điềm trừng lớn mắt : “Ngươi nói cái gì ?”
Trần San San bình tĩnh nói : “Ta nói, từ những manh mối trước mắt chúng ta có được, trừ khi gặp may mắn, nếu không trò chơi này không có khả năng thông qua.”
Vương Tiểu Điềm cả giận nói : “ngươi đồ con người xấu xí này, bản thân ngu ngốc còn trách ngược trò chơi của ta ! trò chơi của ta đương nhiên có khả năng thông qua rồi, toàn bộ Vương quốc Dưới Lòng Đất đều biết rằng Vương Tiểu Điềm ta không bao giờ nói dối !”
Phó Văn Thanh nhỏ giọng nói thầm : “Ai mà biết được ngươi có nói dối không chứ.”
Đường Mạch đột nhiên nói : “Vậy làm sao để thông qua.”
Vương Tiểu Điềm theo phản xạ nói : “Căn cứ vào các manh mối mà tìm ra chuỗi thức ăn hoàn chỉnh của ngươi, là có thể thông qua nha ….” Bỗng nhiên che miệng lại, thiếu nữ mắt long lanh chớp chớp : “Ơ, ta vừa mới nói gì thế này?”
Phó Văn Đoạt : “Chúng tôi chỉ có thể biết được manh mối của mình, không thể biết được manh mối của người khác.
Không có khả năng thông qua.”
Vương Tiểu Điềm đúng lý hợp tình mà hỏi lại : “Lũ người các ngươi đều không có chí tiến thủ gì cả, không biết nỗ lực thông qua thí nghiệm Darwin* để đạt được vị trí manh mối khác sao !”
*Học thuyết Darwin, hay Học thuyết tiến hóa của Darwin (tiếng Anh: Darwinism) là một học thuyết về tiến hóa sinh học được đề xướng chủ yếu bởi nhà tự nhiên học người Anh Charles Darwin (1809–1882), phát biểu rằng mọi loài sinh vật xuất hiện và phát triển nhờ quá trình chọn lọc tự nhiên.
Trong quá trình này, những biến dị cá thể (nay gọi là biến dị di truyền) nhỏ nhặt, nếu làm tăng khả năng cạnh tranh, sinh tồn và sinh sản của cá thể thì sẽ được chọn lọc – với nội dung là: giữ lại, củng cố và tăng cường – trở thành đặc điểm thích nghi.
(Theo wikipedia)
Đường Mạch hai mắt trợn to : “Thí nghiệm Darwin ?”
Vương Tiểu Điềm nở nụ cười, lộ ra hai cái răng nanh : “A nha, chẳng lẽ ta quên nói cho các ngươi sao.
Buổi tối mỗi ngày các người đều có thể tham gia thí nghiệm Darwin, thăng cấp vị trí của mình trong chuỗi thức ăn.
Chuỗi thức ăn đã mặc định sẽ không thay đổi, nhưng vị trí mỗi người chơi có thể thay đổi đó nha.
Con chuột ăn được con hổ, con chuột có thể biến thành con hổ, con hổ cũng có thể biến thành con chuột.
Chỉ cần người đạt được hạng nhất trong thí nghiệm Darwin,” Vương Tiểu Điềm chỉ vào Đường Mạch, “Ngươi lập tức có thể tiến hóa thành cấp bậc cao nhất, nhận được quả cầu và manh mối bên trong của hắn.
Chẳng lẽ ta chưa nói qua sao ? A, nhất định là do bận quá, quên mất rồi.”
Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trên mặt Vương Tiểu Điềm lại có nụ cười vui sướng khi người gặp họa, ám chỉ cô không hề quên chuyện này, chỉ là cố ý không nói, chậm rãi thưởng thức biểu tình kinh ngạc của những con người này.
Cô gái trẻ tuổi nói : “Thí nghiệm Darwin là cái gì ?”
Vương Tiểu Điềm le lưỡi : “Ngươi chắc chắn ngươi muốn tham gia sao ?”
Bảy người không chút do dự gật đầu.
Trò chơi đã đi vào ngõ cụt, không tham gia cái thí nghiệm Darwin này, bọn họ căn bản không có khả năng nhận được những manh mối khác, thông qua trò chơi.
Vương Tiểu Điềm cổ quái nở nụ cười, cô hưng phấn cực kì.
Tươi cười quen thuộc kia làm cho Phó Văn Đoạt nheo mắt, sau đó liền thấy Vương Tiểu Điềm vỗ vỗ tay, một cái camera thật lớn đột nhiên hạ xuống từ trên trần nhà.
Ai cũng không biết từ lúc nào nó ở đó, tiếp theo ba tiếng tách tách bật đèn, ánh sáng chói mắt chiếu vào bảy người chơi trong phòng.
Vương Tiểu Điềm vừa động tay phải, một cái microphone kim cương xuất hiện trong tay cô.
Cô nhảy lên ngồi trên đỉnh xe ngựa bí đỏ.
Cô không hề nhìn bảy người chơi, ngược lại lại ngẩng đầu nhìn về phía camera thật lớn kia.
“Chín bí ẩn lớn nhất chưa có lời giải của Vương quốc Dưới Lòng Đất là gì ?”
“Đoàn trưởng Đoàn xiếc thú kì quái có thực sự phá sản không ?”
“Người sở hữu Eve mà quái vật Hắc tháp đều đang tìm kiếm rốt cuộc là người trở về hay người sống sót trên Trái Đất ?”
“Cộp cộp cộp, tất cả đều có ở 《 Khai Tâm Vấn Đáp 》! Các vị khán giả một ngày tốt lành, ta là người chủ trì truyền hình kim bài mà các ngươi thích nhất Vương Tiểu Điềm đây.
Hôm nay lại là một khoảng thời gian hỏi đáp vui vẻ, tiết mục《 Khai Tâm Vấn Đáp 》thứ tám kì 341, chúng ta tới thăm Trò chơi chuỗi thức ăn của cô bé lọ lem.
Chúng ta cùng đến xem, ngày hôm nay lại có bao nhiêu người may mắn thành công tiến vào trò chơi nào ?”
Vương Tiểu Điềm nhìn màn ảnh, cười ngọt ngào : “《 Khai Tâm Vấn Đáp 》, tổng cộng có mười hai câu hỏi.
Người trả lời đúng sẽ được thưởng điểm, trả lời sai sẽ không có điểm.”
Vương Tiểu Điềm ngoắc ngoắc ngón tay, nhắm camera vào bảy người chơi giữa phòng.
Trừ Phó Văn Đoạt, sáu người còn lại vẻ mặt đều ngơ ngác.
Đường Mạch rất nhanh lấy lại tinh thần, nheo lại hai mắt.
Cậu nhìn thấy trước mặt người chơi, một nút bấm đoạt quyền trả lời dâng lên từ dưới sàn nhà, bay lơ lửng song song trước người chơi.
Vương Tiểu Điềm hì hì cười một tiếng, cô ngồi trên đỉnh xe ngựa bí đỏ đong đưa hai chân, vui vẻ nói : “tiết mục hôm nay là tiết mục ngoại cảnh đặc biệt 《 Khai Tâm Vấn Đáp 》, Vương Tiểu Điềm ta chính là người chủ trì kim bài, là một người dù có chuyện gì tốt cũng sẽ nhớ đến những khán giả đáng yêu của ta, không phải là muốn xáo trộn tiết mục để kiếm thêm lương đâu.
Trong bảy người chơi này có hai người chắc có lẽ người ngồi trước TV đều biết đến họ, danh tiếng của bọn họ cũng không hề nhỏ đâu nha.
Bọn họ là ai …..”
“Không nói cho ngươi đâu, ngươi tự đoán xem.”
Vương Tiểu Điềm tuy rằng còn muốn nói thêm nhiều lời vô nghĩa, nhưng cô nhìn đồng hồ, tiếc nuối nói : “Thời gian có hạn, chúng ta hiện tại bắt đầu ngay đi ~”
Tất cả xảy ra quá đột nhiên.
Vương Tiểu Điềm không biết từ đâu nhảy ra, camera đột nhiên trên trời giáng xuống, còn có tiết mục 《 Khai Tâm Vấn Đáp 》trước nay chưa từng nghe qua, những người chơi còn đang ngơ ngác, Vương Tiểu Điềm mở miệng liền nói : “Dang dang dang, xin nghe câu hỏi thứ nhất ! Câu hỏi thứ nhất, Dưới Lòng Đất …..”
“Buzz !”
(tiếng nhấn chuông mấy chương trình á chắc mn biết mà ha =)) )
Vương Tiểu Điềm đột nhiên nhảy dựng : “Nhanh quá !” Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Đường Mạch.
Ngay cả Phó Văn Đoạt còn chưa phản ứng lại, Đường Mạch thế mà ấn nút đoạt quyền trả lời trước khi Vương Tiểu Điềm còn chưa nói câu hỏi.”
Vương Tiểu Điềm có chút ngốc : “Khách mời Đường Mạch, ta còn chưa nói ra câu hỏi, cậu sao lại nhấn đoạt quyền trả lời.
Cậu chẳng lẽ biết ta muốn hỏi gì sao ?”
Đường Mạch đúng lý hợp tình : “Không biết.”
Vương Tiểu Điềm : “Hả ?”
Đường Mạch : “Ngươi vừa rồi nói là trả lời đúng thì có điểm, trả lời sai không có điểm.
Ngươi cũng không hề nói, trả lời sai có trừng phạt ….!Trả lời sai sẽ có trừng phạt sao ?”
Vương Tiểu Điềm : “…..!không có.”
Đường Mạch nhàn nhạt nói : “Vậy trước hết cứ đoạt một câu đi.”
Ba người trở về vừa mới phản ứng lại : “……..”
Còn chơi như vậy được sao !!!
﹌◌???? ???? ???? ???? ???? ????◌???? ﹌
Tác giả có lời muốn nói :
Em trai Phó : Từ từ đã các anh có ý gì vậy em không hiểu a a a a ….!Anh trai chị dâu đừng có giao lưu bằng ánh mắt nữa, chị San San nói cho em biết với !
#Rõ ràng là đội ngũ bốn người vì sao giống như chỉ có một mình tôi như đồ ngốc, cần tìm kiếm đồng đội ngu ngốc khác cùng nhau online#
Ba người đồng đội khác : Chúng tôi cũng không có ngốc.
﹌◌???? ???? ???? ???? ???? ????◌???? ﹌
Lời editor :
Chương này hơn 6k5 chữ, một đống notes luông ???? edit mòn mỏi mấy ngày mới xong
Không thể tin được dù đã tốt nghiệp nhưng có ngày tui đọc truyện giải trí cũng phải ngồi lấy giấy bút ra bấm máy tính ????
*Game này manh mối sẽ kiểu chỉ nói cho người chơi biết thông tin về một chuỗi thức ăn của mình, mà không nói là mình nằm trong một hai hay rốt cuộc là bao nhiêu chuỗi.
Nên người chơi phải tìm cách để tìm ra tất cả chuỗi thức ăn mình thuộc về thông qua nhiều manh mối hết mức có thể.
Muốn end game phải từ toàn bộ manh mối để lập ra một sơ đồ chuỗi thức ăn hoàn chỉnh của bảy người chơi ý =))))) cũng không cần thiết phải của tất cả bảy người, nếu hên chỉ lập được tới một mốc nào đó là sơ đồ của mình đã tìm ra hết tất cả chuỗi thức ăn mình thuộc về rồi.