Địa Cầu Online

Chương 16: Mạch Mạch Là Cái Gì


Bạn đang đọc Địa Cầu Online – Chương 16: Mạch Mạch Là Cái Gì


Edit Mập Mạp Mũm Mĩm
……………………..!
Chuột Chũi bự đánh rắm thật sự vô cùng thối.

Mùi thối bay lượn trong hang động trong thời gian dài, không chịu tan đi, mọi người bị xông đến sắp sửa nôn thêm lần nữa, Chuột Chũi bự chít chít cười, chạy đến góc tường ngồi chồm hổm xuống, bắt đầu đào đất.

Nó không hề để ý tới năm người còn lại, năm người cũng không đi trêu trọc nó làm gì.

Lâm Xảo đi đến bên cạnh xương cốt của cô bé, thở dài, cởi áo khoác của mình ra đắp lên trên vũng máu.

Lý Bân cũng đi đến bên cạnh thi thể đầu bếp, chuyển hắn đến một góc, lại dùng áo khoác đắp lên mặt đầu bếp.

Từ lúc cô bé nổi điên, đến lúc đầu bếp bị diêm đập chết, rồi Chuột Chũi bự ăn cô bé.

Tất cả chỉ mất năm phút đồng hồ.

Tháp Đen đã thông báo hoàn thành nhiệm vụ chi phụ thứ hai, cũng không xuất hiện nhiệm vụ phụ mới.

Bọn họ chỉ có một nhiệm vụ chính, đó là phải sống sót.

Hiện tại bọn họ không có nước, có thể sống bảy ngày; không có thức ăn có thể sống không quá ba mươi ngày.

Nếu không có Chuột Chũi bự xuất hiện, Đường Mạch cảm thấy lấy tố chất cơ của cậu bây giờ, cho dù không có nước, cũng có thể chống đỡ được một tháng, chỉ sợ nhiệm vụ sinh tồn của Tháp Đen không đơn giản như vậy.

Đường Mạch thử hỏi: “Chuột Chũi thúc thúc, chúng ta như thế nào mới có thể rời khỏi nơi này?”
Chuột Chũi bự phát ra tiếng cười cổ quái: “Các ngươi muốn đi ra ngoài? Các người làm thế nào để đi ra ngoài, các ngươi đang công tháp cấp độ kém, việc cần làm duy nhất là sống sót.

Còn muốn đi ra ngoài?”
Mọi người đối với lời nói của Chuột Chũi hết sứa bất mãn, nhưng không dám phản bác.

Hang động tối đen như mực, âm thanh Chuột Chũi bự đào đất vang lên kẽo cà kẽo kẹt, cực kì chói tai.

Lý Bân trong tay còn cầm đèn pin mà cô bé phục chế ra, thần sắc kì lạ nhìn đèn, nói nhỏ: “Thật không nghĩ tới…”
Đường Mạch nhìn hắn: “Có thể cho tôi xem chút không?” Cậu đối với loại dị năng phục chế đồ vật này cực kì hứng thú.

Lý Bân không hề nghĩ ngợi, vội nhét đèn pin vào tay Đường Mạch: “Cầm đi, tôi cũng không cần thứ này.”
Đèn pin rất nhanh được nhét vào tay Đường Mạch, cậu mới vừa hé miệng, còn chưa kịp nói, trên mặt ngạc nhiên, trong mắt lóe lên tia kỳ lạ.

Lạc Phong Thành nói: “Tôi cũng muốn xem.” Nói xong liền chuẩn bị lấy.

Đường Mạch sửng sốt trong chốc lát, thế nhưng không đưa đèn pin.

Lạc Phong Thành không hiểu nhìn cậu, đột nhiên, một tiếng ca vui vẻ vang lên, thanh âm sung sướng, giọng nói lanh lảnh trẻ con vang lên trên đỉnh đầu năm người và Chuột Chũi bự, toàn bộ đều dừng động tác đang làm lại, Chuột Chũi bự không dám tin trừng đôi mắt nhỏ của nó.

“Điều này sao có thể!”
Tiếng ca hát xong, một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai.


[Ding Doong! Trung Quốc khu 1 khách lén qua sông Phó Văn Đoạt thành công thông qua Tháp Đen tầng một ]
Chuột Chũi bự mạnh mẽ ngẩng đầu: “Điều này sao có thể!”
Đường Mạch nắm chặt đèn pin, hai mắt ngưng tụ.

Khi Tháp Đen nói những lời này Đường Mạch cảm thấy trước mắt có chút mơ hồ.

Trong tầm mắt cậu, Chuột Chũi bự kinh hãi không thôi, hai móng tay ôm đầu, thân hình dần dần mờ nhạt.

Cậu lại nhìn Lý Bân, Lê Văn, Lạc Phong Thành và Lâm Xảo, thân ảnh bốn người cũng chậm rãi tan biến.

Trước mắt Đường Mạch tối sầm, giây tiếp theo, cậu mở hai mắt.

Ánh sáng chiếu thẳng vào mắt, Đường Mạch phảng phất như người mới chết đuối, nhanh chóng hít từng ngụm không khí trong lành, cố gắng thích ứng với ánh sáng mãnh liệt.

Chờ tới khi Đường Mạch thấy rõ cảnh trước mắt, cậu biến sắc, mạnh mẽ đánh tay lái, xe lách một cái, cả người cậu thiếu chút nữa thì văng ra ngoài.

Chiếc xe chạy hơn 20 mét.

Đường Mạch dừng xe, đậu bên lề đường.

Tim của cậu vẫn còn đập nhanh, mới vừa rồi cậu còn chứng kiến vũng máu trong hang động…!Đường Mạch vuốt mặt, nhanh chóng tỉnh táo lại, nhìn xung quanh, phát hiện mình trở về chiếc xe trước khi bị lôi đi công tháp.

Cậu nhớ lúc đó mình và Lê Văn đang lái xe.

Hiện tại cậu đã trở lại…!
“Lê Văn đâu?”
Đường Mạch lái xe trở về tìm một chút, cũng không thấy Lê Văn.

Cũng không có cách nào tìm được, Đường Mạch dừng xe ở ven đường, cúi đầu nhìn đèn pin trong tay.

Đèn pin này là Lý Bân đưa cho cậu.

Bởi vì chủ nhân đèn pin này là một cô bé, nó lại chết trước mặt bọn họ, Lý Bân không cách nào tiếp nhận được, cho nên mới nhanh chóng đưa cho Đường Mạch.

Lý Bân không tưởng tượng được, khi Đường Mạch cầm đèn pin, cậu phát hiện ra mình lại có thêm một dị năng.

Đường Mạch giơ tay lên, từ trong không khí lấy quyển sổ ra, lật đến trang thứ ba.

[ – Dị năng: vẽ một cái vòng tròn nguyền rủa ngươi
– Người sở hữu: Lý Bân (người chơi chính thức)
– Loại hình: đặc thù
– Chức năng: nguyền rủa đối tượng bất kì, khiến đối phương gặp xui xẻo.

– Cấp bậc: cấp 1
– Hạn chế: mỗi ngày chỉ có thể nguyền rủa một người, không thể khống chế tác động tiêu cực của đối tượng bị nguyền rủa.

– Ghi chú: Đường Mạch ngay cả lấy đèn pin mà cũng không đưa tiền, quả thực không biết xấu hổ! ]

Đường Mạch: “……….”
Ngón tay nắm trang giấy siết chặt, cậu hít sâu hai cái, tiếp tục nhìn.

[Hướng dẫn sử dụng dị năng cho Đường Mạch: mỗi ngày giới hạn dùng một lần, tỉ lệ đạt 30%.

Ăn cơm nghẹn, uống nước bị sặc, toàn là dị năng vô dụng, có điều dị năng này có điểm xứng đôi với Đường Mạch]
…Nếu cái này không phải dị năng của mình, Đường Mạch chắc chắn sẽ nghiền quyển sổ này thành tro!
Đường Mạch hiểu được đại khái cách sử dụng, cậu nghĩ nếu muốn lấy được dị năng của người khác, cách thứ nhất là giống với Tiền Tam Khôn, trực tiếp giết chết đối phương, như vậy chắc chắn sẽ đạt được dị năng.

Cách thứ hai là khiến đối phương làm ra hành động Ăn mà không trả tiền.

Giống như Lý Bân đưa đèn pin cho Đường Mạch, Đường Mạch không đưa hắn tiền, cái này cũng xem như một loại Ăn mà không trả tiền.

Nhưng phương thức thu hoạch dị năng của người khác…Đơn giản vậy sao?
Đường Mạch suy tư trong chốc lát, mơ hồ cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, có thể còn mặt hạn chế khác.

Cậu chuẩn bị cất quyển sổ, đột nhiên dòng chữ màu xuất hiện ở phía dưới ghi chú, cậu cúi đầu xuống nhìn.

[Ghi chú: Vẽ cái vòng tròn nguyền rủa ngươi (người sở hữu: Lý Bân), đã sử dụng ]
“Đã sử dụng?” Sử dụng khi nào? Nguyền rủa ai?
Dòng chữ này rất nhạt, không giống phong cách của quyển sổ chút nào.

Đường Mạch nhìn một hồi, không nhìn ra được cái gì, cậu suy tư đút tay vào túi tiền, đột nhiên đụng phải một cái vật tròn tròn cứng cứng.

Đường Mạch nhanh chóng lấy ra.

“Trứng Gà Tây?”
Trứng Gà Tây là phần thưởng mà Chuột Chũi bự cho, chỉ lớn bằng cái nắm tay của nam nhân, Đường Mạch cầm nó, gõ hai cái lại bỏ vào trong túi xách, không nghĩ tới lúc nhận nó thì mang ra tận đây.

Đây là một quả trứng cực kì trắng, trừ bỏ cái đầu to hơn với trứng chim bình thường một chút, còn lại giống trứng chim y như đúc.

Chuột Chũi bự nói con người không thể ấp trứng Gà Tây, nên quả trứng này Đường Mạch chỉ có thể ăn, Đường Mạch cầm trứng Gà Tây, dùng sức đập vào tay lái.

Bịch!
Một tiếng đập nặng nề vang lên, Đường Mạch tập trung nhìn vào.

“…………”
Trứng Gà Tây hoàn hảo không chút sức mẻ, còn tay lái thì bị gãy mất một khúc.

Cái này có thể ăn sao? Răng được làm bằng sắc bằng đồng mới ăn nó được đấy!
Đường Mạch cũng không biết, lúc này trong hang động Tháp Đen tầng một.

Chuột Chũi hai tay ôm đầu, miệng nói nhỏ: “Tại sao mới thời gian này mà đã có người vượt qua tầng một.” Nó nói nửa ngày, cuối cùng tự an ủi mình: “Dù sao cũng không phải ta đấu với tên đó.” Nói xong, Chuột Chũi bự lập tức thoải mái, nó nham hiểm cười hắc hắc, dùng móng vuốt bắt đầu đào đất.

“Hôm nay được ăn Gà Tây thật là ngon, thật sự là buôn bán lời.


Tên nhân loại không biết que diêm của Mosaic có bao nhiêu quý giá, khi nào mới có thể thêm một người mang cho ta que diêm của Mosaic đây…” Chuột Chũi bự đào ra một cái hầm bự, lộ ra hàng ngàn quả trứng Gà Tây.

Nó vừa rồi đưa cho Đường Mạch một quả trứng gà cực kì bình thường.

Chuột Chũi bự đắc ý cười, tiếp tục dùng móng vuốt đào tới chỗ quả trứng gà trắng sáng ở chỗ sâu trong hang, vừa đào vừa nói: ” Trứng bảo bối của ta sao có thể cho ngươi, ta đã bỏ nó trong lòng sắt khóa kỹ, mỗi ngày phải ôm nó ngủ, ngốc mới cho…ngươi…!A a a a!!! Trứng của ta đâu!!!”
Trong đống trứng Gà Tây, có một cái lồng sắt không biết bị mở khóa từ khi nào, bên trong không quả trứng nào.

…………………………..!
[Tháp Đen tầng một, hang ổ Gà Tây.]
Một con Gà Tây lớn nằm hấp hối trên mặt đất, dưới thân máu chảy đầy đất.

Nó vẫn còn đang kêu, trên móng vuốt sắc bén còn dính máu của nhân loại, nhưng nó không đứng lên nổi, chỉ cần thêm một đòn, nó liền chết.

Nhưng nó cũng rất may mắn, nhân loại kia cũng bị thương nặng, không còn sức đứng lên.

Gà Tây nghiến răng nghiến lợi: “Cục cục…!Khách lén qua sông…!Cục cục, ta ăn ngươi……”
Một nam nhân mặc trang phục đen bị Gà Tây chặt đứt một chân, máu tươi chảy đầy người.

Tay trái hắn bị Gà Tây mổ thủng nhiều lỗ, cánh tay phải rõ ràng không còn bàn tay, thay vào đó là một cây đao dài màu đen thật lớn, đao ánh lên màu tím kim loại sáng bóng.

Nam nhân ho ra một búng máu, tay phải vung lên, đao lớn biến mất, trên cánh tay phải dần xuất hiện vô số vết thương.

Hắn dùng hai tay, đi tới giữa hang động Gà Tây, cầm lên lên trứng Gà Tây màu trắng.

Gà Tây rống giận: “Ngươi buông trứng của ta ra!!!”
“Vừa rồi lúc đánh nhau ngươi vẫn tránh không đụng đến quả trứng này.” Nam nhân lại ho ra máu, thần sắc bình tĩnh, kết luận: “Nó là một bảo bối.”
Gà Tây giận không thể giương cánh, nó ngay cả sức để đứng cũng không có.

Lần đầu tiên nó hối hận, vì cái gì lần đầu tiên thấy tên khách lén qua sông này thì muốn ăn hắn.

Nếu nó không nghĩ cách ăn tên khách lén qua sông này, không đánh lén sau lưng, hai người sẽ không cần đánh nhau, không đánh, nó sẽ không biến thành bộ dạng này.

Ai biết tên khách lén qua sông này thế mà mạnh như vậy, kiên cường theo nó công tháp tầng thứ nhất!”
Công tháp tầng một không quan trọng, quan trọng là trứng của nó! Trứng bảo bối của nó!!!
“Trả nó lại cho ta!!!”
Gà Tây dùng hết khí lực, thế mà cũng đứng lên được, thân thể nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía nhân loại.

Nhưng ngay lúc nó tiến đến gần hắn, định lấy lại, âm thanh Tháp Đen thông báo công tháp thành công tầng một.

Thân ảnh nam nhân đột nhiên biến mất, Gà Tây chỉ chụp được khoảng không, té ngã trên mặt đất.

“Cục cục cục cục….trứng của ta…cục tác…trứng….”
Toàn bộ người chơi Trung Quốc giờ phút đó đều ra khỏi Tháp Đen tầng một.

Phó Văn Đoạt gian nan chạy ra khỏi hang động Gà Tây, một chân của hắn bị Gà Tây xé mất, rơi trong hang động.

Lúc rời khỏi Tháp Đen tầng một, hắn nằm ở công trường bỏ hoang, xung quanh không một bóng người.

Chỗ đùi phải bị chặt đứt phát ra âm thanh, nhìn kỹ, chỗ đó của hắn đang có thịt dài ra.

Tuy rằng tốc độ rất chậm, nhưng bộ phận bị chặt đứt thật sự dài trở lại.

Tình huống như thế thật sự không ít.


Toàn bộ người chơi ở Trung Quốc bị kéo vào Tháp Đen tầng một, tiến hành trò chơi công tháp.

Trường hợp giống Đường Mạch bởi vì có diêm của Mosaic mà không cùng Chuột Chũi bự phát sinh sung đột cũng có, nhưng tỉ lệ cực thấp, đa số giống như Phó Văn Đoạt, trực tiếp đánh với sinh vật của Tháp Đen.

Có người chết ở Tháp Đen tầng một, có người lại được ánh mặt trời.

Đa số mọi người thoát được tầng một đều có được phần thưởng từ trò chơi, cho dù trên người đều bị thương, bọn họ đều sung sướng không kiềm chế được, gắt gao ôm bảo bối mà mình cực khổ mới có được.

Khi đã hồi phục tới đầu gối, Phó Văn Đoạt mở hai mắt, từ trong túi lấy ra quả trứng Gà Tây.

Hắn yên lặng nhìn ánh chiều tà chậm rãi chiếu xuống, ánh sáng chiếu lên quả trứng Gà Tây màu trắng, đột nhiên phát ra ánh sáng màu vàng, trên vỏ quả trứng màu trắng xuất hiện hàng chữ nhỏ.

[ Đạo cụ: Mạch Mạch
Người sở hữu: Phó Văn Đoạt
Phẩm chất: hiếm
Cấp bậc: Cấp hai ( có thể thăng cấp)
Lực công kích: Bình thường
Chức năng: Lưu trữ tiến độ trò chơi
Hạn chế: Bảy ngày chỉ có thể dùng một lần, khả năng lưu trữ trong vòng một giờ.

Ghi chú: Là một người Trung Quốc thời đại mới, Mạch Mạch là cái gì, ngươi không biết sao? ]
Phó Văn Đoạt: “………”
…………………………!
Cùng lúc đó, Đường Mạch đang cẩn thận nghiên cứu trứng Gà Tây vô cùng cứng rắn này, thỉnh thoảng lại gõ hai cái, vui lên còn lấy quyển sổ đập hai lần.

Không nghĩ ra được lí do vì sao trứng lại cứng như vậy, Đường Mạch không muốn lãng phí thời gian, tạm thời buông tha trứng Gà Tây, lái xe đến khu Tĩnh An.

Cậu đem trứng Gà Tây đặt ở ngăn cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua cửa chiếu lên thân trứng gà, chữ nhỏ màu vàng trên vỏ trứng hiện lên.

Đường Mạch lập tức dừng xe, quan sát biến hóa của nó.

[ Đạo cụ: ********
Người sở hữu: Đường Mạch
Phẩm chất: hiếm
Cấp bậc: ****** (có thể thăng cấp)
Lực công kích: bình thường
Chức ****: lưu trữ trò chơi ************
Hạn chế: ***********
Ghi chú: Là ************ ]
Đường Mạch: “??”
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đường Mạch cong ngón giữa, gõ gõ trứng Gà Tây vài cái.

Khi cậu gõ đến lần thứ ba, đột nhiên, một giọng nói nam nhân trầm thấp từ trong trứng gà vang lên.

“…….Mạch Mạch?”
Đường Mạch sửng sốt.

Chẳng lẽ trứng chim cũng là một sinh vật, còn có trí tuệ, biết cậu tên Đường Mạch?
Nhưng mà trực tiếp kêu là Mạch Mạch cũng hơi thân thiết rồi…!
Trầm ngâm một lát, Đường Mạch khẽ ừ: “Ân” Cậu suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi là Gà Tây hay vẫn là trứng Gà Tây?”
Âm thanh bên trong trứng Gà Tây đột nhiên dừng lại.

Ngay sau đó, một giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị vang lên: “Cậu là ai?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.