Địa Cầu Online

Chương 14: Dương Dương Đáng Yêu Như Thế Vì Sao Ngươi Muốn Ăn Nó


Bạn đang đọc Địa Cầu Online – Chương 14: Dương Dương Đáng Yêu Như Thế Vì Sao Ngươi Muốn Ăn Nó


Edit: Mập Mạp Mũm Mỉm
……………..!
Đường Mạch kinh ngạc nhận thẻ chứng nhận của Lạc Phong Thành.

Đây là thẻ kim loại bạc, mặt trên không có ảnh chụp, góc trên bên phải có một con chip điện tử, mặt sau của thẻ được khắc ba dòng chữ.

[ Họ tên: Lạc Phong Thành ]
[ Khu vực: tổ A Thượng Hải ]
[ Chức vị: tổ trưởng ]
Sau khi Đường Mạch xem xong, đưa thẻ cho những người khác, sáu người đều nhìn một lần, cuối cùng trả lại thẻ cho Lạc Phong Thành.

“Sao khi nãy anh gạt chúng tôi nói anh làm thiết kế game?” Lý Bân hỏi.

Lạc Phong Thành cầm thẻ đứng lên, bất động thanh sắt, thản nhiên nói: “Mỗi người đều có bí mật của mình.

Anh che dấu dị năng của anh, bởi vì đối với anh mà nói, dị năng rất quan trọng và đặc biệt.

Thân phận của tôi cũng có chút đặc biệt, tôi không muốn phơi bày, anh hiểu chứ?”
Lạc Phong Thành liếc mắt nhìn mọi người một cái, tiếp tục nói: “Không cần nghi ngờ thân phận của tôi.

Các cậu cũng biết, trò chơi công tháp đột nhiên mở ra, thời gian nó tuyên bố chúng ta chính thức công tháp cho tới lúc chúng ta tiến vào trò chơi chỉ có ba phút.

Tôi không thể chuẩn bị một cái thẻ chứng nhận giả nghiên cứu viên Tháp Đen.”
Lâm Xảo suy tư một lát, dường như nghĩ tới cái gì.

Cô đang định mở miệng, Lạc Phong Thành nhìn về phía cô: “Cũng không cần nghi ngờ tôi có dị năng, nếu trong khoảng thời gian ngắn như vậy tôi có thể tạo ra một cái thẻ.

Vậy vì sao tôi phải làm thẻ chứng nhận nghiên cứu viên Tháp Đen, trực tiếp tạo cái thẻ chứng nhận thiết kế game có phải hay hơn không.

Như vậy vừa không làm các cậu nghi ngờ, vừa thu được lòng tin của các cậu.”
Lạc Phong Thành chặn lời mọi người.

Cuối cùng, hắn nhìn về phía Đường Mạch.

Trên mặt Đường Mạch không có biểu tình gì, bình tĩnh nhìn hắn, nhưng ánh mắt hơi hơi ngưng tụ.

Lạc Phong Thành nói: “Tôi là nhân viên nghiên cứu Tháp Đen, điều này không cần nghi ngờ.

Tháp Đen xuất hiện được nửa năm, các cậu nên biết rằng nhân viên nghiên cứu Tháp Đen được bảo vệ chặt chẽ, không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Trong ba ngày đó, tôi vẫn nghiên cứu tòa Tháp Đen ở Thượng Hải, không có cơ hội và lý do giết người.

Hơn nữa…!” Âm thanh dừng lại, Lạc Phong Thành đút tay vào túi:” Nếu tôi thực sự muốn giết, miễn là có lý do chính đáng, tôi không cần phải tự hành động, sẽ có người giúp tôi giải quyết.

Tôi được nhiều người bảo vệ, nhưng cũng không thể giết ai cả.


Mọi người không rét mà run, Đường Mạch lại yên lặng nhìn Lạc Phong Thành.

Cậu hiểu ý tứ đối phương.


Trước khi xảy ra địa cầu online, trên internet đã từng thảo luận, nói nghiên cứu viên mặc áo khoác trắng xuất hiện dưới Tháp Đen kỳ thật chỉ là những người chạy vặt, không quan trọng, các nghiên cứu viên thực sự tài giỏi đều được quốc gia bảo hộ chặc chẽ, dữ liệu được thu thập bởi tiền tuyến, quốc gia tự mình tiến hành nghiên cứu.

Ngoại trừ khu vực rừng già, trên núi và đại dương, ở bất kì thành phố nào, Tháp Đen đều xuất hiện ngay trung tâm.

Nếu quốc gia thành lập viện nghiên cứu bên cạnh Tháp Đen, nó sẽ trở thành mục tiêu sống, thông báo nơi đặt căn cứ cho thế giới.

Đề tài thảo luận này chưa từng được chính phủ công nhận, nhưng rất nhiều người tin tưởng không nghi ngờ.

Đường Mạch tin Lạc Phong Thành là nhân viên nghiên cứu Tháp Đen.

Cậu vừa rồi dùng hết sức lực, muốn bẻ thẻ chứng nhận, cũng không biết nó được làm bằng chất liệu gì, thế mà không biến dạng.

Phải biết hiện tại sức lực của cậu rất lớn, có thể khiêng vác ô tô.

Cậu không làm gì được thẻ, có thể thấy thẻ này hết sức đặc biệt.

Đúng như Lạc Phong Thành nói, nếu thật sự có dị năng, vậy càng không thể chế tạo ra thẻ chứng nhận như vậy được.

Thân phận nghiên cứu viênTháp Đen rất dễ khiến người khác chú ý, hiện tại tên khách lén qua sông đang muốn che dấu tung tích, sẽ không đi rêu rao như vậy.

Ở đây ngoại trừ đầu bếp và học sinh trung học vẻ mặt mờ mịt, những người khác không hề nghi ngờ thân phận của Lạc Phong Thành.

Người như vậy muốn giết người, chỉ sợ đúng là không cần tự mình ra tay, chưa tính tới khả năng hắn căn bản không hề giết người.

Khả năng Lạc Phong Thành là khách lén qua sông là cực thấp.

Mỗi người đều phải nói trong ba ngày kia mình đã là chuyện gì, Đường Mạch và Lý Bân tạm thời không đề cập tới, hiện tại tới phiên Lâm Xảo.

“Khi Tháp Đen phát ra âm thanh địa cầu online, tôi nhớ mình đang ở trong lớp.

Cái lớp gì ấy nhỉ…!A đúng rồi, hôm đó là thứ tư ngày 15.

Hai lớp đầu tiên vào sáng thứ Tư là toán cao cấp.

Tháp Đen đột nhiên nói chuyện, chúng tôi không thể hoàn thành tiết học.

Tất cả các sinh viên đều trở về ký túc xá.

Trường cũng gửi tin nhắn lên group để chúng tôi không hoảng loạn và chờ đợi thông báo.”
Lâm Xảo cẩn thận nhớ lại: “Thật ra, tôi thuộc bên nhóm người không quan tâm tới Tháp Đen.

Tôi thích chơi game sinh tồn.

Tôi đã chơi tất cả các game sinh tồn trên thị trường gần đây.

Ngay từ đầu tôi đã không chú ý tới Tháp Đen.

Sau khi trở về ký túc xá, tôi có nói chuyện với bạn cùng phòng về Tháp Đen trong một thời gian dài, có thể là tới tối? Dù sao, trong ba ngày đó, trường chúng tôi không cho đến lớp, vì vậy tôi ở trong ký túc xá để chơi game.

Căn tin trường cũng không mở cửa, tôi lấy thức ăn mấy ngày trước mua sẵn để ăn, ở trong kí túc xá không đi ra ngoài.”
Lý Bân: “Chỉ như vậy?”

Lâm Xảo tiếp tục vắt óc suy nghĩ, sau một hồi, cô lắc đầu: “Phòng của tôi ở có bốn người, ba tôi đã qua đời từ lâu, mẹ lại đang đi công tác ở Nam Kinh.

Sau khi Tháp Đen thông báo, ba người bạn cùng phòng của tôi đều về nhà, chỉ còn mình tôi ở ký túc xá.

Sáng hôm đó tôi rời giường đánh răng, lại nghe được âm thanh của Tháp Đen, tôi còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, thẳng đến lúc tôi mở máy tính chuẩn bị chơi game, phát hiện không một ai online.

Sau đó lại đi đến phòng kế bên gõ cửa mới phát hiện…!Không có ai.”
Nói đến đây, nữ sinh viên nãy giờ vẫn biểu hiện bình tĩnh cũng không che dấu được sự sợ hãi trong lòng.

Cô nuốt nước bọt một cái, cố gắng giữ bình tĩnh: “Trong ba ngày kia tôi vẫn ở yên trong ký túc xá chơi game, tôi không có giết người.

Tôi thật sự không phải khách lén qua sông.

Sau chuyện đó, tôi liền nghĩ sẽ đi Nam Kinh tìm mẹ, không nghĩ tới chưa kịp đi đã bị kéo đến chỗ này.

Mọi người phải tin tôi, tôi thật sự không phải khách lén qua sông!”
Lý Bân gật đầu, nhìn về phía Đường Mạch và Lạc Phong Thành.

Công tử bột Lê Văn nhìn Đường Mạch, hít sâu một hơi, giảm bớt khẩn trương nói: “Trong ba ngày, ngày đầu tiên, tôi phải đi Nam Kinh tìm bạn.

Ngày thứ hai chúng tôi còn đi chơi, chủ yếu là đi bar.

Tối ngày thứ ba cha tôi gọi điện thoại kêu tôi về nhà, nhưng tối đó tôi uống say quá không thể lái xe về, cho nên ngủ một giấc sáng hôm sau trở về, kết quả lúc tới đường cao tốc bị nhiều xe nối đuôi đâm vào xe tôi.

Tôi rớt ở dưới đường, sau khi tỉnh lại liền thấy Đường Mạch.

Tôi đối với chuyện của Tháp Đen một chút cũng không biết, đều là Đường Mạch nói cho tôi biết, lúc đó tôi mới biết nhiều xe tông vào tôi như vậy là do người lái xe đột nhiên biến mất.

Tôi không phải khách lén qua sông, tôi chưa từng giết người.”
Mọi người nhìn Đường Mạch.

Đường Mạch gật đầu: “Lần đầu tiên tôi gặp anh ta là ở đường cao tốc, xe anh ta bị tông.

Nhưng những chuyện phía trước thì tôi không biết.”
Lý Bân cau mày nói: “Sao cậu lại nói đơn giản vậy? Kể chi tiết hơn đi.”
Lê Văn vẻ mặt đau khổ, sau nửa ngày mới nói: ” Tôi cũng muốn kể chi tiết, nhưng ba ngày kia cơ bản tôi đều cùng bạn bè tụ tập, uống rượu…!không làm chuyện gì đặc biệt.

Nội dung cụ thể bên trong không cần thiết phải nói chứ, chỉ là chơi đùa vài thứ, không có gì đặc biệt đâu…!Uống rượu? Chơi bóng? Ạch, được rồi, bạn bè của tôi còn dẫn theo vài nữ minh tinh cùng chơi…”
Mọi người tỏ vẻ không muốn nghe Lê Văn nói tiếp, Lâm Xảo quay đầu dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn anh.

Lê Văn vô tội nói: “Ây, là các anh muốn tôi nói, chúng tôi đi bar còn có thể làm gì khác chứ…”
Vừa rồi khi Lê Văn nói chuyện, Lâm Xảo đã giải thích tình trạng hiện tại cho đầu bếp.

Đầu bếp sau khi hiểu đại khái thì cực kì khẩn trương, trên trán chảy xuống một giọt mồ hôi, đứng thẳng tắp, thấy mọi người nhìn hắn, lập tức nói: “Tôi…tôi là đầu bếp, nhưng nửa năm trước khi Tháp Đen xuất hiện, ông chủ của tôi sợ quá chạy trốn, tôi trở thành người thất nghiệp.

Sau đó tôi dựa vào giao thức ăn để kiếm sống.

Trong ba ngày đó, tôi vẫn giao hàng như bình thường, nhưng vì nhiều người không đi làm nên đơn hàng của tôi ít hơn nhiều.


Ngoài ra…!Không có gì đặc biệt xảy ra, chỉ có đi giao hàng.

Khi tôi đi ra ngoài vào sáng thứ ba, thì đột nhiên thấy mọi người trên đường biến mất, sau đó tôi sợ quá chạy thẳng về nhà.”
Lý Bân nói: “Anh không thể nói rõ ràng hơn chút sao?”
Đầu bếp lo lắng lau mồ hôi: “Để tôi nghĩ…!A đúng rồi, tôi nhớ mình có giao hàng cho hai người ở khu cao cấp.

Một người ở khu Tĩnh An, bảo vệ không cho đi xe vào, tôi còn phải tự mình đưa cơm.

Còn một người ở gần Quảng trường nhân dân.

Những cái khác…!Tôi nên nói cái gì? Anh cảm thấy tôi nên nói cái gì? Anh hỏi, tôi nhất định sẽ nói cho anh biết.

Tôi thật sự chưa từng giết người, thật sự! Tôi không phải khách lén qua sông!”
Đầu bếp gấp đến độ liên tục nhìn mọi người, Đường Mạch như có điều suy nghĩ nhìn hắn, sau đó đi đến trước mặt cô bé học sinh trung học.

Bành Lê Văn vẫn đứng bên cạnh Lâm Xảo, khiếp sợ nhìn những người khác.

Lâm Xảo nói: “Đừng sợ, Văn Văn, em nói cho mọi người biết trong ba ngày đã làm những gì là được rồi.

Khách lén qua sông thật sự sẽ không thể núp lâu được, giấu đầu lòi đuôi thôi…” Lâm Xảo nhìn Lý Bân và Lê Văn một lượt, quay lại nói: “Cứ nói đi.”
Cô bé gật đầu, giọng nói nhỏ nhỏ: “Em cũng không phải khách lén qua sông, em chưa từng giết người.

Em giống với chị Lâm Xảo, trường học cho nghỉ, em được ba mẹ đón về nhà, sau đó vẫn ở yên trong nhà.

Ba ba của em vẫn tiếp tục đi làm, mẹ của em thì bảo không cần đi làm, nên ở nhà cùng em.

Mẹ em sợ em không đi học sẽ quên bài, lúc nào cũng đốc thúc em học.

Mẹ ở nhà dạy em.

Từ 7 giờ sáng đến 11 giờ học ngữ văn với toán, giữa trưa đi ngủ, 2 giờ bắt đầu học anh văn, 6 giờ tối mẹ giúp em làm bài, sau đó sửa bài tập giúp tôi.

Sau đó….”
Mắt cô bé đỏ lên: “Sau đó vào ngày thứ ba, mẹ đột nhiên biến mất, em cái gì cũng không biết, mẹ em tự nhiên lại biến mất!”
Lâm Xảo kéo cô bé vào lòng, nhẹ giọng an ủi.

Cô bé nghẹn ngào, trong chốc lát, sắc mặt tái nhợt, giọng khàn khàn: “Tối hôm trước khi biến mất mẹ còn nói chuyện với em, kêu em không phải sợ, chỉ cần em còn ổn, mẹ em sao cũng được.

Mẹ…!Không thấy mẹ đâu nữa…..”
Nước mắt rốt cuộc không khống chế được mà tuôn ra.

Hai nữ sinh ngồi chính giữa bảy người, Lâm Xảo ôm chặt cô bé gầy yếu, vuốt ve không ngừng an ủi.

Lý Bân nhìn hai người, chậm rãi nhíu mày.

Lý Bân mở miệng mà không nói gì, Đường Mạch nói: “Lý Bân, đến lượt anh.”
Lý Bân sửng sốt, gật dầu nói chuyện của mình: “Tôi làm trong một công ty quan hệ công chúng, phụ trách lập kế hoạch tiếp thị.

Sau khi Tháp Đen thông báo, công ty tôi không cho nghỉ, yêu cầu tiếp tục đi làm.

Cá nhân tôi cảm thấy Tháp Đen không ổn, đã xin nghỉ phép, nhưng trong khoảng thời gian đó đang có hạng mục lớn, sếp của chúng tôi không đồng ý, tôi chỉ có thể tiếp tục đi làm.

Hôm sau tôi bị kéo vào trò chơi của Tháp Đen, cái trò chơi kia tên là…” Lý Bân tạm dừng một chút, sắc mặt kì lạ nói: “Tên là Dương Dương đáng yêu như vậy vì sao ngươi muốn ăn nó.”
Mọi người: “…………”
Lý Bân ngẩng đầu nhìn Đường Mạch: “Cậu chắc cũng biết, đột nhiên bị kéo vào một nơi rất kỳ lạ.

Tôi cản bản không làm gì hết, Tháp Đen tuyên bố trò chơi bắt đầu, còn thông báo một đống quy tắc kì lạ.

Tôi và ba người xa lạ bị kéo vào trò chơi, bốn người chúng tôi được trang bị một cái áo búp bê cừu.


Tháp Đen nói hiện tại chúng tôi đang ở trong mê cung với một con sói chơi trốn tìm.

Nếu như bị nó bắt chúng tôi sẽ bị nó ăn thịt.

Chúng tôi chỉ cần tìm trứng thần ở lối ra trước khi bị nó ăn thịt, như vậy có thể đánh được sói, thắng trò chơi.”
Dường như cũng thấy trò chơi quá ngây thơ, Lý Bân bất đắc dĩ cuối đầu: “Thời điểm chúng tôi tiến vào liền quyết định tách ra.

Nếu chỉ có một con sói, như vậy tỉ lệ chúng tôi sống sót cao hơn, không đến mức bị giết hết.

Sau đó tôi nghe thấy tiếng hai người đồng đội kêu thảm thiết, tôi đoán là bị sói ăn.

Tôi chạy nhanh.

Nhưng tôi không tìm thấy lối ra ở mê cung, còn cảm giác con sói đặc biệt đang đến gần.

Nó sắp đuổi theo tôi, đột nhiên Tháp Đen nói trò chơi kết thúc, một đồng đội khác của tôi tìm được trứng thần.

Sau đó tôi cứ mơ hồ về thẳng công ty…”
“Tôi vẫn muốn nói chuyện này cho những người khác, nhưng không biết vì sao, tôi không thể đem chuyện trò chơi nói ra khỏi miệng, mỗi lần muốn ra đến trò chơi là không thể phát ra âm thanh.

Mọi người trong công ty đều cho là tôi ngủ quên nên đến muộn, còn đến muộn gần hết buổi sáng.

Nhưng tôi không thể giải thích, tôi sợ đến mức không dám…!đi làm nữa, dự định hôm sau lái xe về nhà ông bà.

Sau đó tôi còn chưa kịp về, mọi người liền biến mất.”
Lý Bân ngẩng đầu nhìn Đường Mạch: “Cậu chắc là cũng như vậy đúng không? Không có cách nào nói cho người khác biết về trò chơi, thật sự cái gì cũng không thể nói!”
Đường Mạch lắc đầu: “Trò chơi của tôi kết thúc vừa khéo, mới chấm dứt không lâu, mọi người liền biến mất.”
Lý Bân nói: “Nhưng tôi thật sự là người chơi chính thức.”
Giọng nói Lạc Phong Thành lạnh nhạt đúng lúc vang lên: “Khi nãy tôi nói còn sót một cái.

Không phải chỉ có tội phạm giết người ngoài ý muốn khi bị vạch trần mới có phản ứng chột dạ.

Trên thực tế, cho dù là người cố ý giết người, khi bị người khác vạch trần đề sẽ có phản ứng đặc trưng.”
Lạc Phong Thành đột nhiên đánh gảy lời của Lý Bân, Lý Bân biến sắc: “Cậu như vậy là có ý gì, tôi thật sự là người chơi chính thức, không phải khách lén qua sông.

Khách lén qua sông rõ ràng chính là….”
“Lạc Phong Thành không nói anh.” Đường Mạch nói.

Lạc Phong Thành liếc mắt nhìn Đường Mạch một cái, tiếp tục nói: “Một người bình thường giết người, khi nghe Chuột Chũi bự định nghĩa về khách lén qua sông khẳng định sẽ có biến hóa rất nhỏ.

Chỉ có hai loại người giết người mà có thể thờ ơ.

Thứ nhất là loại người phản xã hội, bọn họ không nghĩ giết người là sai lầm, cho nên không nảy sinh biến phản ứng gì lớn.

Loại thứ hai là loại hồn nhiên, có thể vì tuổi còn quá nhỏ, ngu muội không biết việc mình làm có ý nghĩa như thế nào, cho nên cho dù bị vạch trần thân phận, nó cũng không có tâm lý gánh nặng.”
Đường Mạch hơi hơi vuốt cầm: “Thật ra trước khi nó nói câu đầu tiên tôi đã cực kỳ nghi ngờ nó, nhưng trong lòng tôi vẫn hi vọng là không phải.”
Nam nhân trẻ tuổi đi đến trước mặt hai nữ sinh, hơi cúi người xuống, nhìn về cô bé đang hoảng sợ.

“Em nói câu đầu tiên liền làm lộ thân phận.

Nhưng em chỉ mới mười lăm tuổi, em giết ai? Vì cái gì phải giết người?”
Lý Bân lớn tiếng nói: “Đúng vậy, khách lén qua sông chính là nó! Khi nãy tôi vừa phát hiện.”
Lâm Xảo đang ôm cô bé cứng đờ người, nhanh chóng buông ra, cách cô bé rất xa.

Trên mặt cô bé toàn là nước mắt, cô sợ hãi thụt lùi hai bước, nghẹn ngào nói: “Tôi không có, tôi không phải…!Tôi không có giết người, tôi không…!tôi…!tôi…….”
“Nó chính là khách lén qua sông.”
Thần sắc Đường Mạch bình tĩnh, giải quyết dứt khoác..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.