Địa Cầu Online

Chương 1: Dinh Dong! Ngày 15 Tháng 11 Năm 2017


Bạn đang đọc Địa Cầu Online – Chương 1: Dinh Dong! Ngày 15 Tháng 11 Năm 2017


Edit: Mập Mạp Mũm Mĩm
…………..!
9 giờ sáng là thời điểm thư viện mở cửa, trước cửa đã có khoảng bảy tám người ngồi đợi, tất cả đều là những người lớn tuổi.

Hôm nay là thứ hai, không giống cuối tuần phụ huynh sẽ mang con mình tới thư viện đọc sách, đa số chỉ có những người đã về hưu mới tới thư viện vào thời gian này.

Bên ngoài thư viện là một thế giới ồn ào, náo nhiệt, bên trong lại là một mảnh yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ nghe được tiếng lật sách nhẹ nhàng vang lên.

10 giờ sáng, người tới thư viện dần dần đông lên.

Đường Mạch ngồi đánh máy, cậu tay trái đánh bàn phím liên tục nhập số cho sách, tay phải nhấn chuột xác định.

Làm xong này hết tất cả, cậu ngẩng đầu: “Quyển sách lần trước đã mượn gần một tháng, chưa xem xong sao?”
Người phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị, cô cười cười lắc đầu: “Vẫn chưa, trẻ con đọc sách chậm mà.

Sách mượn hơn một tháng có vấn đề gì sao?”
Đường Mạch: “Sách mượn trong vòng một tháng thì miễn phí, qua một tháng mỗi ngày sẽ tính phụ thu.” Cậu dừng một chút, tiếp tục nói: “Mất sách thì phải bồi thường theo giá gốc, quyển sách này 82 tệ.”
Người phụ nữ sắc mặt biến đổi: “Đắt vậy sao…!Được rồi, hôm nay về nhà nhất định phải bắt nhóc con này đọc nhanh mới được.” Nói xong liền xoay người rời khỏi.

Đường Mạch nhìn người phụ nữ sải bước rời đi, trên khuôn mặt thanh tú không biểu hiện ra một chút cảm xúc nào, lại lấy sách của người tiếp theo nhập thẻ chứng minh giúp người ta.

“Chưa đọc xong? Tôi thấy là làm mất sách rồi.” Một giọng nữ trong trẻo vang lên.

Đường Mạch một bên xác nhận, một bên nói: “Có lẽ vậy.”
Người phụ nữ lộ vẻ khinh thường nói: “Thẻ thư viện 50 tệ một cái, quyển sách 82 tệ.

Tôi thấy cô ta không quay lại nữa đâu.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Ông chủ Vương phụ trách công tác quầy tiếp tân đi tới, vỗ vỗ bả vai Đường Mạch: “Tiểu Đường, cậu đi xem cái tên Thần Côn kia lại đang làm gì.

Anh vừa thấy hắn đi đến góc kia, chỗ đó là góc chết, camera không ghi hình được.”
Đường Mạch nhẹ nhàng gật đầu, đi về phía đó.

Thư viện Tô Châu nằm ngay trung tâm thành phố, tổng cộng có ba tầng, tầng thứ ba phần lớn là các sách cũ về lịch sử nhân văn.

Đường Mạch từ quầy lễ tân đi về hướng Đông Nam, xuyên qua hơn hai mươi cái kệ sách, lại tìm tìm, một lúc sau mới tìm được hắn ta.

Tô Châu vào tháng mười một đã có phần hơi rét, ngoài cửa sổ gió lạnh thổi mạnh, chấn động làm cửa sổ cũng rung theo, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ tiến vào lại làm người ấm áp.

Thần Côn ngồi xếp bằng bên cửa sổ sát mặt đất, bên cạnh thả năm sáu quyển sách, tạo thành một đống lộn xộn, chính hắn lại không đọc một quyển, đôi tay vò tóc, khiến cho đầu tóc vốn lộn xộn bị xoa đến không còn hình dạng.

Đường Mạch nhấp nhấp môi, cuối cùng vẫn nhận mệnh đi lên nhặt sách: “Trần tiên sinh, thư viện chúng tôi có bàn ghế, anh có thể tới đó đọc sách.”
“Đọc sách…Đọc sách…!Cái sách gì mà…”
Đường Mạch nhìn quyển sách vừa mới nhặt lên: “Bí mật về sự biến mất của nền văn minh Maya?”
Thần Côn đột nhiên ngẩng đầu, trừng đôi mắt đầy tơ máu nhìn Đường Mạch, mặt lộ vẻ hoảng sợ mà nói: “Cậu biết vì sao văn minh Maya biến mất không?”
Khóe môi Đường Mạch hơi gợi lên: “Không biết, anh biết không?”
“Tôi đương nhiên biết.” Thần Côn có tinh thần, lập tức bò dậy nói: “Bọn họ xúc phạm thượng đế, cho rằng thượng đế không có thật, không những thế bọn họ còn tín ngưỡng Kukulkan, hắn căn bản không phải thần linh gì cả, chỉ là một tên ngụy thần.

Bọn họ xúc phạm thần, cho nên bọn họ đều phải chết.

Thần là duy nhất, là tồn tại vĩnh hằng, xúc phạm thần tất nhiên sẽ phải chết!”
Những lời này Đường Mạch đã nghe vô số lần, cậu căn bản không để trong lòng.

Thư viện giống như một cái thế giới thu nhỏ, cũng tập hợp vô số loại người kỳ lạ, tuy rằng Thần Côn thoạt nhìn cũng không bình thường, nhưng cũng không phải bị bệnh tâm thần, cùng lắm chỉ là một phần tử tôn giáo cuồng nhiệt, không thể đuổi ra ngoài.


Đường Mạch hờ hững hỏi: “Vậy thần ở đâu?”
Thần Côn quả nhiên cứng đờ.

Đường Mạch cười cười, ôm sách tính xoay người rời đi.

Những lời này cậu đã hỏi Thần Côn rất nhiều lần.

Một năm trước, Thần Côn đã bắt đầu thường xuyên tới thư viện đọc sách, cả ngày cứ thao thao về thần, đến nỗi tìm chỗ ngồi cũng phải bói toán hằng ngày.

Nhưng một khi nhân viên công tác hỏi hắn “Thần là ai” hắn sẽ câm miệng, giống như củ cái trắng héo rũ, chẳng được bao lâu liền xám xịt mà rời đi.

Đường Mạch quay đi, trong nháy mắt Thần Côn liền nói, giọng hắn trầm thấp xen lẫn chút thần bí: “Thần ở kia.”
Đường Mạch dừng bước xoay người lại nhìn.

Thần Côn đứng ở bên cửa sổ, chỉ lên hình ảnh Tháp Đen trên không trung ngay trung tâm thành phố, lộ ra một nụ cười tươi: “Thần sắp đến rồi.”
Đường Mạch: “…”
Thôi kệ, hắn vui là được.

Đường Mạch mỗi ngày tan tầm ngồi đều bắt tuyến xe buýt quen thuộc đi quanh trung tâm thành phố để về nhà, cậu ngồi ở vị trí cửa sổ, vừa nghe vừa nhẩm theo bài hát.

Ngay lúc bài hát kết thúc, cậu nghe được thanh âm hai nữ sinh trung học đang ngồi nói chuyện.

“Tháp Đen kìa! Mau chụp hình.”
“Cậu còn chụp? Cái thứ đó thứ đó có gì hay mà chụp, hiện tại căn bản không ai muốn nhìn được chứ.”
“Có làm sao đâu, chụp một tấm đăng lên, tiêu đề là một ngày vòng quay Tháp Đen.”
“Khẳng định không ai quan tâm.

Này, nam sinh ngồi ở cửa sổ đẹp trai quá, còn không bằng chụp anh ấy đi, đảm bảo nhiều người thích hơn, nói không chừng còn có thể gây hot, ghi là…!Đi xe buýt còn gặp được anh đẹp trai! Cậu mau chụp đi.”
Bài hát tiếp theo vang lên, Đường Mạch nâng lên tay phải bất động thanh sắc mà che mặt lại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý tới hai nữ sinh kia nữa.

Cậu hơi ngước mắt lên nhìn về phía hình ảnh Tháp Đen trên bầu trời của thành phố Tô Châu.

Tháp Đen cao đứng sừng sững ở giữa không trung.

Tòa tháp có bốn mặt dạng hình chóp, tựa như Kim Tự Tháp, nhưng nó không phải màu vàng, mà là màu đen.

Đáy của Tháp Đen kéo dài qua toàn bộ trung tâm thành phố Tô Châu, hầu như đem cả thành phố này bao trùm lại.

Ánh trăng xuyên qua tòa tháp màu đen chiếu rọi xuống mặt đất, như không có vật gì cản trở.

Nửa năm trước, tòa tháp này đột nhiên xuất hiện ở trung tâm thành phố Tô Châu.

Đường Mạch lúc ấy mới đi làm ở thư viện, buổi sáng vội vàng ra ngoài nên không xem tin tức, lúc lên phố, toàn bộ Tô Châu đã bắt đầu bùng nổ.

Xe buýt không thấy, xe taxi cũng không thể đến.

Người có xe đều hướng trung tâm thành phố mà đi, Đường Mạch sáng sớm còn chưa tỉnh ngủ, không rõ tình huống lúc ấy, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu thì nhìn thấy toà Tháp Đen khổng lồ.

Một chút buồn ngủ còn sót lại khi nãy đều biến mất.

Đường Mạch còn tưởng bây giờ là năm 2012, sắp tận thế tới nơi rồi.

Sao lại có cái thứ lớn như vậy!
Đêm qua vào giờ tan tầm còn chưa có, vậy tại sao bây giờ lại đột ngột xuất hiện ở nơi này?
Ban đầu, Đường Mạch còn tưởng rằng nhà nước đang xây dựng cái gì, đoạn thời gian trước trên mạng thường xuyên khen nhà nước có sức lực xây dựng cơ sở cực kì trâu bò, chỉ cần một đêm là có thể xây được một cái cầu vượt, đến người nước ngoài cũng hâm mộ đỏ cả mắt.


Đường Mạch đứng một lúc lâu mới có thể bắt được taxi đến trung tâm thành phố, cậu xuống xe, đứng chen chúc trong đám đông ngước lên nhìn: Tòa tháp này là hình ảnh giữa không trung!
Chỉ là hình ảnh! Cách mặt đất ít nhất 100 mét!
Con người có thể làm ra tòa nhà trên không trung sao?
Màn hình lớn ngay trung tâm thành phố đúng lúc phát ra tin tức: “Vào lúc tám giờ sáng theo giờ ở Bắc Kinh, 1021 tòa tháp màu đen lơ lững trên không trung xuất hiện ở các thành phố lớn và biển trong phạm vi cả nước.

Được biết, cùng thời gian, Tháp Đen cũng xuất hiện ở nhiều nơi trên thế giới với diện tích rộng.

Mong mọi người hãy bình tĩnh, hiện nay chính phủ đã thành lập cơ quan chuyên môn, bắt đầu điều tra sự kiện Tháp Đen.

Chúng tôi cũng mời tới giáo sư La – nhà vật lý học hàng đầu của Bắc Kinh, ông ấy sẽ cho chúng ta lời giải thích về sự kiện liên quan tới Tháp Đen, hiện tại chúng ta cùng giáo sư La bắt đầu……”
Thế! Giới! Tận! Thế!
Tất cả mọi người trở nên hoảng sợ, bắt đầu làm ầm lên.

Hai ngày nay Đường Mạch không thể đi làm, nhiều người lái xe rời khỏi thành phố, chạy về quê, cách Tháp Đen càng xa càng tốt.

Nhưng mà nhà nước giải quyết chuyện này rất nhanh chóng, ba ngày sau, Đường Mạch lại nhận được thông báo có thể tiếp tục đi làm, lại qua một thời gian, mọi người nhìn thấy Tháp Đen không có động tĩnh gì lại sôi nổi trở về.

Thẳng đến nửa năm sau, Tháp Đen dường như đã trở thành một địa điểm du lịch.

Mấy tháng trước mỗi ngày đều có nghiên cứu viên mặc trang phục màu trắng tới bên dưới Tháp Đen, mang theo một số dụng cụ lớn, không biết đang kiểm tra cái gì.

Hiện tại trên cơ bản ba ngày mới tới kiểm tra một lần, những cửa hàng gần Tháp Đen cũng đã hoạt động trở lại.

Đường Mạch một tay chống cằm, ánh mắt bình tĩnh nhìn tòa Tháp Đen.

Xe buýt rẽ hướng đem Tháp Đen ném ở phía sau, cuối cùng không nhìn thấy nữa.

Ăn xong cơm tối, Đường Mạch mở máy tính đăng nhập vào QQ, trên đó hiện ra một cái khung chat.

[Victor: Xin lỗi, gần đây khá bận, chắc là không có thời gian chơi cùng nhau.]
Đường Mạch nhìn thời gian trò chuyện.

Cậu gửi tin nhắn từ hôm trước, hôm nay hắn mới trả lời, có vẻ thật sự rất bận.

[ Ma Đường: Không sao, Khi nào rảnh lại chơi cùng nhau.

]
Gửi xong tin nhắn, Đường Mạch liền mở game chơi bài brit, ai ngờ lần này Victor đúng lúc online, hắn lập tức trả lời.

[ Victor: Tới một ván, vừa lúc có thời gian.]
[ Ma Đường: Được ]
Đường Mạch mời Victor vào phòng, lập tức bắt đầu trò chơi.

Đường Mạch chơi bài brit đã 5 năm, lúc học năm nhất bạn cùng phòng của cậu rất mê bài brit, nói đây là trò chơi thực nghiệm khảo sát chỉ số thông minh, rất có tính khiêu chiến, nhất định phải lôi kéo Đường Mạch vào chơi cho bằng được.

Nhưng mà không quá một tháng, người bạn kia lại đam mê cái khác, chỉ có Đường Mạch vẫn tiếp tục an an tĩnh tĩnh mà chơi bài brit, một lần chơi tới tận 5 năm.

Chơi được một nửa, Đường Mạch phát hiện có cơ hội thắng.

Ánh mắt cậu chợt lóe, còn chưa kịp ra bài, liền thấy Victor bỗng nhiên ra một con K chuồn.


Đường Mạch sửng sốt.

Victor vừa ra bài này, liền bóp chết cơ hội thắng của cậu.

Victor ra nhầm?
Bài brit là trò chơi 2 đấu 2, một năm trước Đường Mạch ở trên mạng biết được Victor, hai người hợp tác ăn ý, kỹ thuật chơi bài của Victor so Đường Mạch chỉ có hơn chứ tuyệt đối không kém.

Nhưng nửa năm gần đây Victor vẫn luôn rất bận, hai tháng nay hắn đều không chơi lại, không quen tay cũng là chuyện đương nhiên.

Đường Mạch đếm số bài của hai bên lần nữa, bỗng nhiên ý thức được: “Anh ta muốn grand slam.”
*Grand slam: là thuật ngữ chuyên ngành trong bài brit, dùng để chỉ đội có thể thắng được tất cả các vòng bài trong một ván.

Bài brit là dạng bài 4 người chơi chia thành hai đội đối kháng, một ván gồm nhiều vòng, mỗi vòng người chơi ra một lá bài, lá bài nào lớn nhất thì ăn điểm.

Khóe miệng gợi lên ý cười nhàn nhạt, Đường Mạch bình tĩnh tiếp tục ra bài.

Nửa giờ sau, ván bài kết thúc, Đường Mạch mở QQ.

[ Ma Đường: GJ, vẫn chơi tốt như trước.

]
[Victor: GJ.]
[ Ma Đường::))) ]
Victor bên kia thật lâu cũng không thấy trả lời, Đường Mạch đoán hắn lại đi vội liền không nói nữa, tự mình làm một ván mới.

Lúc cậu chơi xong, đã thấy Victor nhắn: [ Tôi nhớ cậu từng nói, chỗ cậu làm việc có một tòa Tháp Đen? ]
[ Ma Đường: Ừm, cách khoảng hai trăm mét, sao vậy? ]
[ Victor: Sắp tới hạn chế đến chỗ đó, khả năng có chút vấn đề.

]
Nhìn đến những lời này, không hiểu sao Đường Mạch bỗng nhiên nhớ tới hôm nay buổi sáng Thần Côn vẻ mặt thần kinh hề hề mà chỉ vào Tháp Đen nói “Thần sắp tới”.

Cậu đột nhiên nghĩ tới một khả năng, có khi nào Victor cùng Thần Côn……!
Đường Mạch nhịn không được mà cười ra tiếng, cười nửa ngày, mới hồi phục lại để trả lời: [Anh cũng thuộc nhóm nghĩ Tháp Đen chắc chắn có nguy hiểm? Nhưng mà tôi làm việc gần đó, không có cách nào hạn chế đi lại được.]
Victor cũng không ép buộc, lại nói vài câu, đột nhiên nói có việc, hai người tạm biệt rồi offline.

Ngày hôm sau Thần Côn không tới thư viện, ông chủ Vương ngạc nhiên kéo Đường Mạch lại hỏi: “Cái tên Thần Côn kia hôm nay thế mà lại không đến.

Tôi thấy hắn bình thường đến đây so với tôi còn thường xuyên hơn, hôm nay không thấy đâu, không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?”
Đường Mạch: “Chắc là trong nhà có việc.”
Ông chủ Vương khoát tay: “Thôi, mặc kệ hắn đi, không đến thì tốt, còn không lại phải tìm người trông coi hắn.

Tiểu Đường, tiểu Triệu, hôm nay hai người các cậu tranh thủ lúc thời gian rảnh sắp xếp lại sách ở khu G giúp tôi nhé.”
Chỉnh sửa lại đống sách báo là việc mà mỗi ngày người phụ trách phải làm, công việc ở thư viện cũng không nhàn rỗi như người ngoài thường tưởng tượng.

Tiểu Triệu buổi tối còn muốn đi hẹn hò, cô giương mắt trong mong nhìn chằm chằm Đường Mạch.

Đường Mạch hiểu ý nói: “Em về trước đi, một mình anh làm được rồi.”
Tiểu Triệu cảm kích, phấn khởi nói: “Cảm ơn anh, lần sau em sẽ giúp anh tăng ca.”
Đường Mạch nhẹ nhàng gật đầu, không trả lời.

Tăng ca đến mười giờ tối, Đường Mạch rời thư viện, vừa kịp bắt tuyến xe buýt cuối cùng trong ngày.

Vì là tuyến xe cuối nên rất ít người, trên xe ngoài tài xế ra chỉ có Đường Mạch và ông chú trung niên.

Ông chú kia đang ngủ gáy rất to, điện thoại Đường Mạch lại hết pin, cậu nhàm chán chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Giờ này đa số các cửa hàng ở chợ đều đóng cửa, tháng mười một về đêm vô cùng lạnh, người đi đường rất ít, ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng rải xuống mặt đất.

Đường Mạch nhìn các bảng hiệu gắn đèn neon nhiều màu sắc tỏa ra ánh sáng rực rỡ, xe buýt đúng lúc quẹo trái, Tháp Đen cực lớn đột nhiên xuất hiện trước mắt Đường Mạch.

Nhìn suốt nửa năm, Đường Mạch giống như nhiêu người khác đối với tòa tháp này không còn hứng thú nữa, chỉ bình tĩnh ngắm nhìn.


Bỗng nhiên, cậu thấy một con côn trùng hay con chim nhỏ gì đó, có lẽ do khoảng cách khá xa, cậu cũng không thấy rõ.

Dưới ánh trăng, con vật nhỏ màu đen bay trên không trung hướng về phía tòa tháp.

Đường Mạch chăm chú nhìn kỹ, con vật nhỏ bay đến bên cạnh Tháp Đen, tựa hồ muốn tiếp tục bay về phía trước, bỗng nhiên đâm sầm vào tòa tháp.

Sau đó, giống như đụng trúng thứ gì, côn trùng ngã lăn trên mặt đất.

Đường Mạch đang nhìn, xe buýt lúc này lại quẹo trái, Tháp Đen cứ như vậy mà biến mất khỏi tầm mắt.

Xe buýt vang lên thông báo tiếp theo là trạm sân ga, Đường Mạch chống tay trái lên thành cửa sổ, nhàm chán mà nghĩ xem tối nay nên ăn gì.

Đột nhiên, cậu trợn to mắt, nhanh chóng quay đầu lại, cả người dán sát cửa sổ muốn nhìn lại Tháp Đen.

Nhưng xe buýt đã sớm đi xa, muốn nhìn Tháp Đen từ phía này căn bản không thể nhìn thấy.

Đường Mạch cảm nhận được tim mình đang đập nhanh, tiếng tim đập bùm bụp như muốn chui ra khỏi lồng ngực.

Một lúc sau, tim cậu mới dần ổn định lại.

“….Chắc là nhìn lầm rồi? Tháp Đen là hình ảnh do ô nhiễm chất quang học tạo thành, không thể nào có thật thể được.”
Đây là lời giải thích hiện nay của nhà nước cho hiện tượng Tháp Đen, tuy nhiều người không tin, nhưng ít ra Tháp Đen quả thật không có thật thể, chỉ có thể nhìn, không thể sờ.

Đường Mạch nhắm mắt lại, muốn quên hình ảnh vừa rồi.

Nhưng một màn kia luôn tồn tại trong đầu cậu, thẳng đến lúc đi ngủ cũng không thể nào quên, hại cậu nằm trằn trọc cả đến nửa đêm mới mơ hồ tiến vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau lúc tỉnh dậy đã là bảy giờ rưỡi.

Đường Mạch nhắm thời gian rồi rời giường đánh răng.

Muốn đi làm vào 8 giờ thì phải nhanh chóng chỉnh đốn để kịp bắt xe buýt.

Cậu nhanh chóng mặc quần áo tử tế, cầm ba lô bước nhanh, nhưng ngay lúc tay cậu vừa mới chạm tay nắm cửa thì một âm thanh không biết từ đâu vang lên, thanh âm trôi chảy dễ nghe:
[Ding Dong, Ding Dong, Chuông Nhỏ vang lên…..]
Đường Mạch kinh ngạc quay đầu lại nhìn âm thanh không phát ra từ trong phòng, bài [ Chuông nhỏ vang lên ] vẫn còn tiếp tục, không có lời, nhưng mọi người đều có thể nhận ra đây là một bài hát.

Đường Mạch cẩn thận nghe âm thanh này, nhưng lại không tìm được chỗ phát ra, giống như từ bốn phương tám hướng truyền lại.

Sau đó, thân thể Đường Mạch cứng đờ, cậu lấy tốc độ nhanh nhất từ trước tới giờ chạy qua cửa sổ, nhìn về phía tòa Tháp Đen ở trung tâm thành phố Tô Châu.

Chỉ thấy trên đỉnh của tòa tháp lóe lên đủ loại ánh sáng đầy màu sắc, kết hợp với giai điệu bài nhạc thiếu nhi không ngừng biến đổi.

Vào lúc cuối cùng, nốt nhạc hạ xuống, ánh sáng rực rỡ cũng biến mất, hết thảy lại trở về im lặng.

Một giọng nói của trẻ con lanh lảnh vang lên, giọng nói đúng chuẩn của con nít dõng dạc, cương quyết, vang dội:
[Ding Doong, ngày 15 tháng 11 năm 2017, địa cầu online.]
…………………………………………..!
Editor: Trong truyện sẽ có một số từ hay dùng có thể một số bạn chưa rõ nghĩa, mình giải thích đại khái.

1.

Công tháp: khiêu chiến với một màn hoặc đánh bại một con boss nào đó trong trò chơi.

( Lấy ví dụ: khi chơi game nhập vai, nhân vật của mình chơi tới một level nhất định nếu không tự đi khiêu chiến phó bản đánh boss, thì hệ thống sẽ tự động kéo mình đi.)
2.

Thông quan: thông qua/vượt qua/vượt ải/chiến thắng một trò chơi nào đó.

3.

Công lược: chủ động đi khiêu chiến và đã giành được thắng lợi, hiểu đơn giản giống như trừng trị được và thu hồi được con boos đó rồi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.