Đọc truyện Đi Về Phía Không Anh – Chương 4
Hai người trằn trọc đến quá nửa đêm, vừa mới chợp mắt
được một lát thì mẹ Chu Nam gọi điện đến. Tiếng chuông điện thoại kêu lên inh
ỏi, Đông Tam vừa mới nhấc điện thoại lên, chưa kịp lên tiếng thì giọng nói lóe
xóe ở đầu dây bên kia đã đâm thẳng vào màng nhĩ cô. Cô ném điện thoại cho Chu
Nam đang ngủ mơ màng bên cạnh, mệt mỏi thông báo: “Mẹ anh”.
Bao năm
nay, Đông Tam vẫn chưa quên được cuộc đấu khẩu nảy lửa với mẹ Chu Nam, thế nên
mỗi khi bà gọi điện đến, Đông Tam luôn cố gắng lảng tránh. Mẹ Chu Nam là người
Thượng Hải chính gốc. Trừ khi đi du lịch, còn không thì cả đời bà không bao giờ
bước chân ra khỏi địa bàn Thượng Hải. Trong mắt bà, việc nói tiếng Thượng Hải
và tìm cô con dâu người Thượng Hải đều quan trọng như nhau. Tuy Thẩm Đông Tam
nhiều chiêu lắm kế làm bà tạm thời chưa thể lay chuyển được cậu con trai, nhưng
với sự kiêu hãnh của một người Thượng Hải, bà không bao giờ muốn phí lời với
con bé quê mùa là cô. Vả lại, tiếng phổ thông của bà cũng không được chuẩn cho
lắm.
Có một
lần, Chu Nam đang tắm thì bà gọi điện đến, không may Đông Tam lại nghe máy. Mặc
cho đầu dây bên kia rỉ rả hồi lâu, cô chỉ biết cười trừ, thảng có đáp lại một
hai câu thì lại chả ăn nhập gì với nhau. Cuối cùng bà ta không nhịn nổi nữa,
lớn tiếng mắng: “Tôi chịu đủ rồi!” rồi dập máy đánh cạch. Đợi Chu Nam tắm rửa
xong, Đông Tam mới kể cho anh nghe toàn bộ câu chuyện từ lúc bắt đầu cho đến
khi kết thúc. Anh vội vã nhấc máy gọi lại, từ những thứ âm tiết được phát ra
với âm vực rất cao trong điện thoại, Đông Tam có thể hiểu bà bất mãn với cô đến
như thế nào. Cô thậm chí còn nhận ra được sự nhượng bộ cuối cùng của bà, hoặc
là cô phải học tiếng Thượng Hải, hoặc là Chu Nam phải chia tay cô để tìm một cô
gái nói được tiếng Thượng Hải chính cống.
Sau khi
gác máy, Chu Nam nhìn cô rất lâu, dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Đông Tam
lập tức lạnh hết cả xương sống. Chả trách người ta bảo “gió bên gối nguy hiểm”,
mình vốn không phải là đối thủ của yêu lão bà bà này. Bằng chứng là sau sự kiện
đó, Thẩm Đông Tam ngoan ngoãn học tiếng Thượng Hải với Chu Nam một thời gian.
Nhưng khả năng ngoại ngữ thiên phú của Đông Tam lại không thể giúp cô học nổi
cái thứ tiếng Thượng Hải lên bổng xuống trầm đó. Cố lắm cô cũng chỉ có thể đọc
đếm được từ một đến mười và câu tỏ tình kinh điển mà Chu Nam đã dạy cô vô số
lần với sự kiên trì hiếm có: Tui thích đằng ấy.
Nhưng
lần này bà mẹ Chu Nam lại dùng thứ tiếng phổ thông trọ trẹ của mình để kể cho
con trai nghe những chuyện lặt vặt trong nhà. Trong màn đêm yên tĩnh, những câu
nói đầy dụng ý cứ thế đâm thẳng vào tai Đông Tam.
– Cô ba
con tuần trước đi Hồng Kông đó, khuân cả đống đồ đem về, lại còn tặng mẹ một bộ
sản phẩm dưỡng da của Estee Lauder nữa đó. Thím con mấy tuần trước cũng vừa đi
Maldives về, người ngợm phơi nắng đen sì nhưng được cái tinh thần thì rất phấn
chấn, ngày trước lúc nào bà cũng rên rỉ về cái bệnh thấp khớp thế mà giờ đỡ lắm
rồi. Chả bù cho mẹ với bố mày suốt ngày cứ ru rú trong căn nhà vừa ẩm thấp vừa
hẻo lánh, nói gì đến việc đi này đi nọ, mày phải biết, bố mẹ nuôi mày lớn…
Những
câu ôn nghèo kể khổ ấy, không cần nghe Đông Tam cũng có thể đoán ra. Đông Tam
biết rõ ý nghĩa sâu xa trong từng câu từng chữ, cô nhắm mắt nghe Chu Nam vâng
vâng dạ dạ, anh còn khuyên mẹ nên đi học khiêu vũ cho khỏe người, cô không nhịn
được ôm bụng cười ngặt nghẽo. Chu Nam gác điện thoại, quay sang nhìn Đông Tam
rồi tủm tỉm:
– Nghĩ
gì mà vui thế.
Đông
Tam không dám nói mẹ anh mà chuyển sang học khiêu vũ thì ối người bỏ chạy. Cô
kéo anh lại gần giả giọng mẹ anh bỡn cợt:
– Con
trai à, mày phải hiểu chứ, bố mẹ nuôi mày lớn đâu có dễ dàng, sao mày không báo
hiếu bố mẹ bằng một chuyến du lịch mười nước bằng máy bay hạng sang trong năm
ngày sáu đêm hả?
Chu Nam
cười ngượng nghịu, sau đó vùng dậy, giả vờ định vồ lấy cô:
– Dê
con vừa béo vừa đẹp, khà khà, chắc là sẽ rất ngon đây…
Mắt
Đông Tam vẫn còn sưng mọng. Đã rất lâu rồi cô không khóc. Trước đây cô luôn
khinh thường những người đàn bà chỉ biết khóc lóc để giữ chân đàn ông, nhưng từ
sau khi gặp Chu Nam, cô đã dần dần quen với thứ vũ khí hiệu nghiệm này. Chu Nam
lao đến ôm gọn cô vào lòng, nhưng anh nhanh chóng bị cô giận dỗi đẩy ra rồi hờn
mát mấy câu:
– Mẹ
anh chắc giận lắm nhỉ? Anh ruồng bỏ một cô tiểu thư nhà giàu như thế, lại còn
phải kiếm tiền nuôi em… Anh đừng giấu em, có phải mẹ anh tức giận đến mức chỉ
muốn cho anh một trận phải không?
Tư thế
sẵn sàng xông trận của Chu Nam bị câu hỏi của cô làm cho đơ ra mất một lúc, sau
đó anh lăn từ trên người cô xuống, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
– Sao
thế được, mẹ thương anh nên mới không nỡ cho anh một trận.
Cô hiểu
thái độ phản ứng của mẹ anh và cô biết không nên hỏi anh câu này nhưng cuối
cùng cô vẫn không chịu được. Thử đặt mình vào hoàn cảnh này mà nghĩ xem, nếu mẹ
cô vẫn sống, chắc chắn bà cũng sẽ không đồng ý cho cô sống cả đời với một anh
chàng thư sinh nghèo trắng tay. Người mẹ nào trên thế gian này mà chả mong con
cái mình được sống sung sướng, không phải vất vả với cơm áo gạo tiền. Cho dù là
trai hay gái cũng đều như nhau thôi.
Hai
người im lặng một lát, Đông Tam nghiêng đầu rúc vào lòng anh, lập tức cảm giác an
toàn xâm chiếm lấy cô.
– Chu
Nam, – Cô mơ màng hỏi anh trước khi thiếp đi, – anh nói xem, có đúng là “Vợ
chồng lúc nghèo lắm nỗi bi thương”[1] không?
[1]
Một câu thơ trong bài Khiển bi hoài của Nguyên Chẩn đời Đường.
Hình như
trước lúc cô thiếp đi, Chu Nam có nói gì đó nhưng cô chưa kịp nghe thì đã chìm
sâu vào giấc mơ ngọt ngào.
Chu Nam
không ngủ. Anh nhớ lại chuyện đã xảy ra hai năm trước. Khi đó anh là niềm mơ
ước của biết bao cô gái.
Nắng
của những ngày tháng ấy dường như rất nhẹ, thời tiết lúc nào cũng đẹp đến mức
diệu kì, những đám mây trắng bồng bềnh trôi tựa như những chiếc kẹo bông ngọt
ngào dịu nhẹ. Anh vẫn nhớ lần đầu tiên hẹn Đông Tam đi chơi, cô bện tóc thành
hai bím cong cong, mặc áo hai dây và quần short, đứng trong gió tháng sáu nhìn
anh mỉm cười, nụ cười vừa trong sáng vừa ranh mãnh đó đã chiếm trọn trái tim
anh. Chưa kịp đề phòng, anh đã yêu cô. Đó là lúc nào nhỉ? Giữa hiện thực trần
trụi, hình như mỗi ký ức đều trở nên đẹp đẽ lạ thường.
Đông
Tam xoắn xoắn đôi bím tóc, đôi mắt đen láy nhìn sâu vào mắt anh, ngây ngô hỏi:
– Chu
Nam, anh là đảng viên à, là những người mà tâm hồn lúc nào cũng lấp lánh ánh
sáng phải không?
Khi đó
anh cũng không rõ, câu nói này mang vẻ kính trọng hay châm biếm nữa.
Biệt
hiệu ngày xưa của Chu Nam là Con nhà lành. Quả thực lúc đó anh như biến thành
một thiếu niên hay ngại ngùng, một anh chàng ngây thơ đến mức chỉ biết ngây ra
say sưa ngắm nhìn cô; một anh chàng mà ngay cả việc cầm tay cũng đỏ bừng mặt
chứ đừng nói đến chuyện tỏ tình kinh thiên động địa; một anh chàng mà cô chỉ
cần liếc nhìn thôi cũng đủ làm cho hắn ta sung sướng đến quên ăn quên ngủ.
Anh nhớ
lúc chia tay, Lợi Lợi hỏi anh, cô ấy có điểm gì tốt? Anh im lặng rất lâu rồi
mới nói được một câu: “Đông Tam không phải là người tốt nhất, nhưng là người
thích hợp nhất với anh”. Chính vì câu nói này mà cuối cùng Lợi Lợi đành buông
tay để anh ra đi.
Thời
gian thấm thoắt trôi, họ không bao giờ còn có thể trải qua quãng thời gian mặt
đỏ bừng tim đập loạn đó nữa rồi. Anh không biết có bao nhiêu gã đàn ông vì nụ
cười của người đẹp mà cam tâm tình nguyện giam mình trong cuộc sống đầy những
lo toan vụn vặt bao nhiêu năm qua.
Nhưng
rõ ràng, tình yêu cũng có lúc sẽ thay đổi. Anh có thể nhớ ngày đầu tiên họ gặp
nhau hay thói quen nheo mày mỗi khi cô mỉm cười, nhưng lại không thể nhớ ra vì
sao họ lại ở bên nhau. Lẽ nào đơn giản là vì tình yêu?
Đông
Tam hoàn tất bài test với tâm trạng chán nản, cuộc phỏng vấn không được thuận
lợi cho lắm.
Công ty
đó nằm trên đường Đại Vọng, trong khi họ thì ở đường Tri Xuân, cách nhau phải
đến nửa Bắc Kinh chứ chẳng chơi. Chín rưỡi bắt đầu phỏng vấn, còn sớm hơn cả
giờ đi làm của Chu Nam. Thẩm Đông Tam vốn định ăn qua quýt chút gì đó rồi bắt
tàu điện ngầm, nhưng rốt cuộc cô không nỡ từ chối thành ý của Chu Nam. Khi họ
ăn xong bữa sáng do đích thân Chu Nam làm, Đông Tam vừa vội vã dặm lại lớp phấn
nền vừa liếc nhìn đồng hồ trên tường thì đã quá tám rưỡi. Đông Tam cuống quýt
giục Chu Nam làm anh đành bỏ lại đống bát đũa mới rửa được một nửa, lầm bầm thu
dọn đồ đạc rồi cùng cô xuống lầu.
Bảo bối
của họ là một chiếc xe đạp cà tàng được dựng nghiêm ngắn trong góc tường. Bình
thường Chu Nam cũng toàn đi xe bus đi làm, nên chiếc xe thỉnh thoảng mới được
phát huy tác dụng vào ngày cuối tuần. Họ đang định đẩy xe ra khỏi hầm thì phát
hiện hai cái lốp đã xẹp lép, bụi phủ đầy trên đệm ngồi.
Đông
Tam càng lúc càng cáu kỉnh, đi bộ từ đây đến bến xe điện ngầm ít nhất cũng phải
mất hai mươi phút. Cô tính rồi, từ chỗ họ ở đến đường Đại Vọng, ít ra cũng phải
mất một tiếng. Lần đầu tiên phỏng vấn đã đến muộn, kiểu này chắc là hỏng rồi.
Chu Nam
nhìn vẻ mặt của Đông Tam, rồi lại quay sang nhìn chiếc xe đầy vẻ khó xử.
–
Hay… – Anh nói – gọi taxi vậy. Lần đầu tiên phỏng vấn đừng đến muộn.
Đông
Tam lắc đầu, không nói không rằng lấy giấy ăn ra cặm cụi lau yên xe, như đang
cố gắng nén cơn giận đang bốc lên ngùn ngụt. Cô không thể nói được gì, dù sao
bữa sáng cũng là Chu Nam làm, bát cũng do anh rửa, mình mà oán trách thì rõ là
không biết điều rồi. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng nhìn Chu Nam một cách
bình tĩnh:
– Em
nhớ ở gần đây có chỗ sửa xe, chỉ cần bơm xong là có thể đi chơi được rồi.
Hai
người hì hụi đẩy chiếc xe đạp đã xẹp hết hơi ra khỏi tầng hầm. Chu Nam cúi đầu,
không biết đang nghĩ gì, còn trong đầu cô đột nhiên vụt qua một ý nghĩ: Nếu có
một chiếc ô tô thì tốt quá.
Cô khẽ
liếc Chu Nam đang ở gần đấy, bỗng thấy chạnh lòng. Nếu không phải vì cô, một
người với mức lương hai mươi vạn tệ một năm như anh không chừng cũng đã mua
được nhà được xe rồi.
Vất vả
mãi mới bơm được xe, Chu Nam vội vã chở cô đến bến tàu điện, lúc này đã là tám
giờ năm mươi. Đông Tam như bị lửa đốt, cô nóng ruột định lao ngay vào trong
bến. Chu Nam vội giữ tay cô lại:
– Cẩn
thận nào, đừng có cuống lên như thế, em đi giày cao gót, ngã một cái thì khỏi
đứng dậy luôn đấy.
– Được
rồi, em đi đây. Ngày phỏng vấn đầu tiên mà còn đến muộn, thật chả ra làm sao
cả. – Cô ấm ức nói rồi hất tay Chu Nam ra, quay đầu chạy vào bến.
– Tam
Tam, – Chu Nam gọi với theo – chỉ là phỏng vấn thực tập thôi mà!
Cô đã
chạy thẳng vào trong bến, Chu Nam vẫn ngồi trên xe, một chân chống xuống đất,
ánh mắt dõi theo cô, lông mày nhíu lại. Cô không kịp nghĩ gì thêm cứ thế hấp
tấp chạy xuống cầu thang.
Đông
Tam đến muộn là điều không có gì bất ngờ.
Ủ rũ từ
trong phòng phỏng vấn đi ra, Đông Tam cảm thấy trong lòng vô cùng trống rỗng,
vừa hối hận vừa xấu hổ. Cô cần công việc này biết bao.
Cảm
giác của cô lúc này giống như đang bị bỏ đói thì có người bố thí cho miếng bánh
ngọt, đang định ăn thì phát hiện ra miếng bánh đã mốc từ lâu, không thể ăn được
nữa. Ban nãy bà chủ khảo đã lạnh lùng tuyên bố, trước khi cô đến mười lăm phút,
họ đã xác định được người trúng tuyển. Rõ ràng là có ý bảo cô không cần nhiều
lời nữa, mau đi đi. Đông Tam xách túi đi ra, loanh quanh trước tấm LOGO khổng
lồ của công ty một hồi mà thang máy vẫn chưa đến. Đằng nào cũng không tránh
được, cô đành bấm bụng gọi điện cho thầy hướng dẫn thông báo tình hình.
Quả như
dự đoán, chưa kịp nghe cô trình bày xong, thầy hướng dẫn đã nổi trận lôi đình,
nào là như thế thì chả khác gì làm thầy mất mặt, nào là dù có chuyện gì cũng
phải giữ chữ tín đến cùng… Đông Tam ngoan ngoãn chờ cho thầy nguôi giận rồi
thẽ thọt cầu xin thầy cho cô thêm một cơ hội nữa. Nhưng đúng là cô phí công vô
ích, thầy chỉ trả lời lấy lệ rồi cúp điện thoại đánh rụp, chẳng thèm đoái
thương đến số phận hẩm hỉu của học trò. Đông Tam thất vọng quăng điện thoại vào
túi, vừa đúng lúc thang máy dừng lại, cô chẳng thèm nhìn, cứ thế ủ rũ bước vào.
Vừa đưa tay ấn nút tầng 1 xong thì chợt nhận ra thang máy đang đi lên trên.
Đúng là đang lúc xui xẻo thì uống nước cũng bị giắt răng!
– Tiểu
Tam. – Một giọng nói trầm ấm mà đến chết cô cũng không bao giờ quên vang lên,
cô lặng ngắt một hồi rồi quay phắt người lại, tại cửa thang máy, một người đàn
ông mặc vest đang đứng khoanh tay hờ hững dựa vào thang máy, trên lông mày hằn
lên vết sẹo mờ, chăm chú nhìn cô, không thù hận, không kích động, chỉ chăm chú
nhìn mà thôi.
Còn cô
trong thoáng chốc tưởng như tim mình ngừng đập. Ông trời hình như càng ngày
càng thích thử thách cô thì phải? Mặt cô trắng bệch, cơn chóng mặt nôn nao ập
đến khiến cô cảm giác mình có thể ngất bất cứ lúc nào. Cô khẽ liếm môi, mỉm
cười yếu ớt:
– Thật
trùng hợp, Lâm Phong, sao bạn lại ở đây?
Người
đàn ông tuấn tú trước mặt cô dường như khác một trời một vực với cậu bé gầy gò
yếu ớt ngày xưa. Năm đó, cậu mới mười sáu tuổi nhưng đã dũng cảm đứng ra bảo vệ
cô, trong khi đó cô lại lạnh lùng ích kỷ, giương mắt nhìn cậu đi vào trại giáo
dưỡng.
Tám
năm. Cô đã tưởng cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại cậu, nhưng cuộc đời có
nhiều điều bất ngờ hơn cô nghĩ. Giữa biển người mênh mông nơi đất khách quê
người, họ vẫn gặp lại nhau.
Phút
chốc, cô như mất hết cả hồn vía, cúi đầu đi cùng Lâm Phong ra khỏi thang máy, thất
thần nhìn cậu giao ban cho đồng nghiệp. Ngay cả lúc cúi đầu ký tên, ở cậu vẫn
toát lên vẻ đàn ông từng trải đầy quyến rũ. Thậm chí cô còn nghe thấy hai cô
gái đứng cách đó không xa đang thầm thì bàn tán về vẻ ngoài của cậu. Trời ạ, cô
đang làm gì thế này?
Cô nắm
chặt chiếc túi trong tay, đứng nguyên tại chỗ chờ cậu quay lại. Trong một
thoáng, họ dường như không biết phải làm thế nào để đối diện với tình huống
này. Cô lắp bắp giải thích:
– Tớ
không biết vì sao lại thế này, chúng ta có thể ngồi lại nói chuyện một lát,
thực ra tớ… Lâm Phong, tớ đã nhận được tin nhắn của bạn.
Đến lúc
này, người đàn ông mới mỉm cười, đôi mắt đen khẽ nheo lại mang đầy dư âm của
năm tháng:
– Tớ
biết, Tiểu Tam, tớ cũng đã nhận được câu trả lời của bạn.
Cô im
lặng, bối rối. Đương nhiên là cô không quên tin nhắn lạnh lùng của mình tối
qua. Nhưng giờ cô đã có cuộc sống riêng của mình. Người đàn ông đang đứng trước
mặt cô đã trưởng thành hơn rất nhiều so với chàng trai mười sáu tuổi khi đó,
ngoại trừ một vài đường nét quen thuộc trên khuôn mặt ra thì Lâm Phong của bây
giờ hoàn toàn xa lạ với cô.
Lâm
Phong lịch sự ấn nút xuống của thang máy, cậu lắc lắc chiếc áo vest rồi tiện
tay cởi ra cầm trong tay, sau đó khẽ nghiêng đầu nhìn cô:
– Tiểu
Tam định đi đâu? Có cần tớ đưa đi không?
Cô
không nói gì, ánh mắt dừng lại ở tay phải đang ôm lấy chiếc áo. Bàn tay gầy nhỏ
chỉ có ba ngón tay, khoảng trống giữa ngón trỏ và ngón út giờ chỉ là hai vết
sẹo màu sậm. Trong một thoáng, nỗi bi thương xâm chiếm lấy cơ thể cô khiến cô
không thể cất lời, chỉ lắc đầu đầy hoảng sợ.
Trong
mắt cậu, hình như cô mãi mãi chỉ là cô bé mười sáu tuổi chưa trưởng thành, mà
lúc nào cậu cũng có thể cười nói thoải mái trước mặt. Dường như cho dù có đánh
đổi cả thế giới thì cậu cũng sẽ giữ lại nụ cười trên môi cô. Cô vẫn nhớ khi bị
cảnh sát đưa đi, cậu còn cười an ủi cô, nói cô phải sống cho thật tốt, vậy mà
chỉ trong chớp mắt, nụ cười ấy đã nhuốm đầy đau đớn và oán hận.
Ngay từ
khi họ quen biết nhau, định mệnh đã an bài cô phải mang nợ cậu.
Cửa
thang máy vừa mở ra, Lâm Phong đã nhanh chóng bước ra trước, giữ cửa, quay đầu
nhìn cô với vẻ chờ đợi. Cô vội bước theo ra, sau đó khẽ lắc đầu, thì thầm:
– Tớ
còn có việc, Lâm Phong, hẹn gặp lại sau.
Cô thấy
đôi lông mày rất đàn ông của cậu khẽ nhíu lại. Nhưng dù vậy, cậu cũng không ép
cô, chỉ gật đầu ra hiệu chào tạm biệt rồi quay người bước đi.
Nhìn
theo bóng dáng xa dần của cậu, chỉ chút nữa là Đông Tam ngã quỵ.
Lang
thang trên phố đông nghịt người, Đông Tam mới nhận ra mình cô độc biết bao. Con
phố cô đang đi là một trong những tuyến phố sầm uất nhất nơi đây với những cửa
hàng thời trang nằm san sát bên đường. Đã rất lâu rồi cô chưa mua bộ quần áo
mới nào cho riêng mình. Cô là người không quá câu nệ chuyện hình thức, nhưng
Chu Nam thì không như vậy. Anh vốn luôn cầu kỳ trong vấn đề này, mỗi khi Đông
Tam diện bộ váy mới, anh đều đứng cạnh nhìn cô mỉm cười tán thưởng. Nhưng đó là
chuyện xảy ra lâu lắm rồi.
Cả hai
đều không có lỗi. Họ đã từng rất cố gắng để gần gũi nhau như xưa, nhưng chỉ có
điều người này tiến một bước thì người kia lại lùi một bước, không ai có thể
bao dung được ai. Mâu thuẫn là tất yếu, xung đột là kết cục cuối cùng.
Chu Nam
là một người đàn ông tốt, điều đó không có gì phải nghi ngờ. Anh cố gắng xây
dựng sự nghiệp, cố gắng yêu thương chiều chuộng cô, cố gắng để tương lai của
hai người trở nên tốt đẹp hơn. Có lẽ tất cả mọi người trên thế giới đều nghĩ:
lấy được người như anh thì lo gì không có hạnh phúc. Nhưng nếu vợ chồng nghèo
không thể bên nhau đến phút cuối cùng thì chỉ là do một bên không đủ kiên trì.
Chu Nam không phải là người như vậy. Kẻ đáng nghi duy nhất chỉ có thể là Đông
Tam. Mâu thuẫn giữa họ, xung đột giữa họ, những điều bất hòa giữa họ, nói cho
cùng đều là lỗi của Đông Tam.
Lúc
này, cô như con bù nhìn bị người ta vứt bỏ, chỉ biết buông xuôi theo số phận mà
sống cho qua ngày. Nhưng giờ đây, khi người đàn ông duy nhất chịu hi sinh vì cô
xuất hiện trước mặt, cô lại thấy sợ hãi. Một khi vỏ bọc bình lặng hiện nay bị
phá vỡ thì tất cả mọi chuyện liệu có thể còn cứu vãn được hay không.
Cô thấy
kiệt sức. Cứ lang thang như thế suốt quãng đường dài, cô mệt mỏi lê mình trong
bầu không khí bụi bặm của thành phố. Mặt trời chói chang, làn da rát bỏng. Bên
đường rặng hòe thưa thớt đổ những chiếc bóng màu xám nhạt trên mặt đường nhựa
nóng bỏng. Cuối cùng thấm mệt, cô liền ngồi xuống một chiếc ghế băng ven đường
nghỉ ngơi.
Đông
Tam nhắm nghiền mắt, hồi tưởng lại khoảng thời gian hạnh phúc ở thành cổ Phượng
Hoàng. Núi xanh nước biếc, trời đất hòa chung một màu trong vắt. Đang lúc thả
hồn vào khung cảnh tuyệt đẹp đó thì có người vỗ nhẹ vào vai cô. Đông Tam giật
mình mở mắt, quay đầu lại thì vừa kịp nhận thấy vết sẹo mờ ở lông mày Lâm
Phong.
– Tớ
nghĩ, chúng ta vẫn nên nói chuyện một lát.
Họ chọn
một nhà hàng Tứ Xuyên, đang giờ cao điểm nên đại sảnh khá huyên náo. Khó khăn
lắm họ mới tìm được bàn, Lâm Phong chạy đến trước, ngồi xuống rồi mới quay lại
vẫy tay ra hiệu cho cô, khuôn mặt đầy vẻ ranh mãnh, nghịch ngợm.
– Tớ
thích đồ ăn Tứ Xuyên. – Đợi cô ngồi xuống xong, cậu cười tự nói một mình – Cay,
thơm, tươi, ngọt, thật dễ chịu. Lần nào đi ăn cũng thấy sướng cả người.
Giọng
nói và thần sắc của cậu rất tự nhiên, giống như đang hào hứng kể lại chuyệnvui
nào đó. Cậu nghiêng đầu nhìn cô, bên tai lộ ra một chiếc khuyên nhỏ, hệt như
chàng trai bướng bỉnh năm nào.
– Lâm
Phong. – Giọng cô run run, dường như mỗi lần nhắc đến cái tên này cô đều cảm
thấy vô cùng hoang mang – tớ rất xin lỗi vì đã nhắn cái tin nhắn đó. Chỉ là
tớ…
Lâm
Phong khẽ phẩy tay, giọng nói vẫn tự nhiên như không:
– Cậu
làm gì mà đến chỗ đó?
Chỗ đó?
Đông Tam ngẩn ra mất một lúc mới hiểu ra cậu đang nói đến công ty hôm nay cô
đến phỏng vấn. Cô đau khổ trả lời:
– Ban
đầu là định đến để xin thực tập, kết quả… Cậu làm việc ở đó à?
– Ừ,
làm bảo vệ. – Cậu mỉm cười bâng quơ. – Người như tớ mà được làm bảo vệ đã là
mãn nguyện lắm rồi. Con người ta sống ở đời, quan trọng nhất vẫn là biết hài
lòng với những gì mình có.
Cậu
uống một ngụm nước cho nhuận giọng. Khi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt cô bạn giờ
chỉ còn là một hồ nước phẳng lặng, im lìm.
Bữa ăn
trôi qua trong im lặng. Dường như họ đã nói hết những chuyện có thể nó, cố mấy
cũng không tìm được chủ đề nào thích hợp. Khi đĩa thức ăn cuối cùng bị tiêu
diệt gọn, thì bữa ăn cũng đến hồi kết thúc.
Đông
Tam kiên quyết giành trả tiền. Bàn tay định móc ví tiền ra của Lâm Phong dừng
lại bên ngoài túi chiếc áo vest. Gương mặt cậu không biểu lộ thái độ gì. Hai
người bước ra khỏi nhà hàng Tứ Xuyên lúc đã quá trưa, Đông Tam quay người chào
tạm biệt bạn:
– Tớ
phải về rồi, có bài luận vẫn chưa viết xong.
Lâm
Phong thờ ơ gật đầu:
– Chiều
nay tớ cũng có ca trực, không tiễn cậu nữa.
– Tạm
biệt. – Cô vẫy tay chào anh, khẽ ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đã cao hơn
mình rất nhiều – Lâm Phong, tớ biết chuyện này rất… nhưng, bạn có thể đừng
quấy rầy cuộc sống của tớ được không?
Trong
thoáng chốc, cô thấy khuôn mặt điềm tĩnh của người đàn ông đối diện tối sầm
lại. Cô biết mình đã phạm phải mười tội ác không thể tha thứ, nhưng lời đã nói
không thể thu lại được nữa:
– Ý tớ
là, Chu Nam, bạn trai tớ, chúng tớ sắp kết hôn rồi. Tớ không muốn anh ấy
biết…
– Tớ
hiểu rồi. – Lâm Phong nhanh chóng ngắt lời cô. – Tớ sẽ chúc phúc cho cậu. Tạm
biệt.
Lâm
Phong quay người vội vã bước những bước dài, vẻ mạnh mẽ của cậu giờ đã biến mất
trên đôi vai mệt mỏi. Đầu óc cô lại một lần nữa trở nên trống rỗng, vết thương
của quá khứ cho dù đã trải qua bao lâu cũng không thể lành lặn lại được nữa.
Đông
Tam gọi điện cho cô bạn thân duy nhất là Trình Nhược San, thông báo mình đang
cần gấp một công việc. Trình Nhược San im lặng một hồi lâu, sau đó rụt rè hỏi
cô có muốn làm thêm ở quán cà phê không?
Nguyên
tắc sống của Đông Tam là trừ những chuyện bất đắc dĩ ra thì tuyệt đối không
nhận ân huệ của người khác, nhưng với tình hình tài chính bức bách hiện nay của
cô thì dù có đến mười lòng tự tôn thì cũng phải hạ mình nhờ vả xem thế nào.
Trình Nhược San gọi thêm một cú điện thoại nữa rồi bảo Đông Tam cứ đứng nguyên
tại chỗ đợi, đích thân cô sẽ đến đón Đông Tam đến quán cà phê để phỏng vấn.
Một
tiếng sau, Trình Nhược San, người thường được các bạn học âu yếm gọi là yêu
tinh, xuất hiện trước mắt Đông Tam với vẻ ngoài cực kì xinh đẹp. Cô vội vã kéo
Đông Tam ra bên đường vẫy taxi, tư thế sẵn sàng xung trận.
Xe rẽ
trái rẽ phải vài lần thì dừng lại trước một quán cà phê nhỏ có tấm bạt màu xanh
trông rất mát mắt. Hà Cương, ông chủ quán cà phê mà Trình Nhược San mới kết
thân là một chàng thanh niên đẹp trai mặc chiếc áo phông POLO và chiếc quần
kaki đầy nam tính, anh nhìn hai cô gái với nụ cười thân thiện. Trình Nhược San
mặt mày rạng rỡ, nhanh chóng sán đến bắt chuyện với anh, bỏ mặc cô bạn thân
đứng một bên. Đông Tam cũng không phật ý. Kiểu đàn ông nhàn nhã này không phải
là gu của cô.
Từ sau
khi gặp Chu Nam, Đông Tam cũng mất luôn hứng thú săn tìm đàn ông. Cũng vì
chuyện này mà Trình Nhược San đã phê bình cô rất nhiều lần, nhưng cuối cùng
nhận thấy cô không hề có ý hối cải, nên không buồn hỏi đến nữa. Nhiều lúc Đông
Tam cũng nhận thấy dường như mình đang biến thành một người khác, khác xa với
hình ảnh cô gái hoạt bát, phóng khoáng ngày nào. Thẩm Đông Tam của bây giờ lúc
nào cũng đầy tâm sự, lo toan.
Cũng
may, thời gian này quán của Hà Cương đang thiếu người, nên khi nghe Trình Nhược
San giả vờ vô tình nhắc đến chuyện Đông Tam đang muốn tìm việc làm thêm, anh ta
lập tức đồng ý ngay. Hơn nữa lương ở đây cũng rất khá, một tiếng 20 tệ, hơn hẳn
việc bán hàng ở KFC hay Mc Donald. Trước khi về, Trình Nhược San mặt mày rạng
rỡ, gửi lại một nụ hôn ngọt ngào lên má Hà Cương.
Về đến
nhà thì trời đã sẩm tối, Đông Tam vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Chu Nam đang ngồi
trước máy tính cười nói vui vẻ. Nghe thấy tiếng cửa mở, anh quay nhìn cô một lúc
rồi lại quay đi:
– Em về
rồi à?
Cô lạnh
nhạt “vâng” một tiếng, xỏ dép vào phòng thay quần áo, lúc đi ngang qua ghế
sofa, cô tiện tay vứt cái túi lên đấy rồi đi thẳng đến sau lưng Chu Nam.
Hình
avatar của cô gái có mái tóc ngắn lại lướt qua đầu cô. Chu Nam chống cằm, mở
trang BBS[2] ra xem, anh có vẻ rất
thích thú, vừa xem vừa gõ gõ tay lên mặt bàn.
[2]
Tên website môi giới hôn nhân ở Trung Quốc.
Như có
hàng trăm cái kim xuyên thủng trái tim Đông Tam. Sự lạnh lùng của Chu Nam một
lần nữa làm cô đau đớn. Nhưng không thể để mình mất mặt như lần trước, cô cố
nén chặt ngọn lửa tức giận đang chực bốc lên trong đầu. Đặt tay lên vai anh, cô
khẽ cười, dịu dàng hỏi:
– Ăn
cơm chưa anh?
– Ừ,
anh ăn với đồng nghiệp ở công ty rồi. – Ánh mắt anh vẫn không rời khỏi màn hình
máy tính, thỉnh thoảng lại bật cười sảng khoái.
Đây
chính là cuộc sống của cô. Cô nghĩ mà trong lòng không khỏi đau xót. Đây chính
là cuộc sống mà cô đang ra sức bảo vệ ư? Tại sao việc đến mức này rồi mà cô vẫn
cứ khăng khăng như vậy?
Cô lẳng
lặng vào bếp, vừa đi vừa nghĩ đến câu nói của Trương Ái Linh: “Có thể bạn đã
từng là hoa hồng của một ai đó, nhưng cuối cùng vẫn không tránh được việc trở
thành một vết ố bẩn thỉu, nghĩ đến đã thấy ghét chứ đừng nói là nhìn”.
Vậy Lợi
Lợi thì sao? Có phải cô ta vẫn là một đóa hồng tươi mới? Còn cô bạn đồng nghiệp
không rõ tên tuổi? Đông Tam chán chường mở tủ lạnh, bên trong chẳng còn thứ gì
ngoài mấy cốc sữa chua nằm chỏng chơ. Cô lấy một hộp sữa chua ra uống, thứ chất
lỏng vừa lạnh lẽo vừa đặc quánh theo thực quản trôi xuống dạ dày, làm tê liệt
toàn bộ các giác quan của cô. Cô dựa lưng vào tủ lạnh lặng lẽ quan sát Chu Nam.
Mọi thứ đã thay đổi theo thời gian, phần bụng rắn chắc của anh giờ đã được bao
bọc bằng một lớp mỡ dày, lưng cũng không còn thẳng như trước nữa.
– Hôm
nay em phỏng vấn thế nào? – Chu Nam cuối cùng cũng nhận ra sự tẻ nhạt trong căn
phòng, anh lêng tiếng hỏi cô.
– Chẳng
thế nào cả. – Cô không muốn nhắc đến chuyện đó, – Mình đi siêu thị đi anh,
trong tủ lạnh chẳng còn gì cả.
– Bây
giờ à? Hơn chín giờ rồi, để lần sau đi.
Đông
Tam thôi không nhìn Chu Nam nữa, bâng khuâng nhìn ra bầu trời tối đen bên ngoài
cửa sổ. Sữa chua trong hộp đã hết, cô liệng cốc vào thùng rác. Không trúng. Cô
cúi xuống nhặt lên, lầm bầm như tự nói với mình:
– Để
lần sau vậy.
Trong
phút chốc, cô như rơi xuống đáy vực thẳm.