Đọc truyện Đi Về Phía Không Anh – Chương 12
Trong
tháng Chín, chuyện khiến Đông Tam kinh ngạc nhất là việc Lâm Phong giới thiệu
bạn gái.
Hôm đó
Lâm Phong nói sẽ thông báo cho cô một tin vui bất ngờ. Lâm Phong luôn như vậy,
chuyện gì cũng có thể quên ngay trong chốc lát, lần gặp sau lại như chưa từng
có chuyện gì xảy ra. Cậu không nhắc đến, cô tất nhiên cũng không muốn hỏi.
Khi cô
đến chỗ hẹn, trong ánh đèn mờ ảo, Lâm Phong nháy mắt cười với cô. Đôi mắt cô
gái ngồi cạnh cậu rất sáng, khuôn mặt ngây thơ rạng rỡ hạnh phúc.
Cô
không biết nên phản ứng thế nào. May có Lâm Phong giúp cô giải vây. Cậu choàng
tay ôm lấy đôi vai bé nhỏ của cô gái, giới thiệu:
– Đây
là bạn gái của tớ, Đỗ Hiểu Âu. Hai người đã gặp nhau rồi đấy.
Tất
nhiên là họ đã từng gặp nhau. Đông Tam biết, chuyện này nếu kể ra thì còn dài
hơn cả sông Nhã Lỗ Tạng Bố[1]. Cô cố gắng che giấu sự kinh ngạc đang
hiện rõ trên mặt, đưa tay ra bắt:
– Chào
Hiểu Âu, tôi là Thẩm Đông Tam.
[1]
Con sông lớn nhất trong bốn lưu vực sông ở khu tự trị Thanh Tạng, Trung Quốc.
Cô chỉ
là Thẩm Đông Tam mà thôi. Cô không phải là đức mẹ Maria, không phải là Zorro,
thậm chí không phải là bạn thanh mai trúc mã của Lâm Phong. Cô không có tư cách
để hỏi mọi chuyện rốt cuộc là sao. Lâm Phong đưa Đỗ Hiểu Âu đến gặp riêng cô đã
là một sự hậu đãi với cô rồi.
Trong
vòng tay Lâm Phong, Đỗ Hiểu Âu cười rạng rỡ, đôi môi hờn dỗi của cô cong lên
dịu ngọt:
– Chị
Tam Tam, hôm nay trông chị xinh quá.
Đứa trẻ
nào biết nói ngọt cũng được người khác yêu quý. Đông Tam chỉ cười. Từng này
tuổi rồi mà còn được khen xinh, cô đã nghe đủ rồi.
– Hiểu
Âu, kể cho chị nghe chuyện của hai người đi.
Lâm
Phong ngồi bên cạnh lên tiếng với vẻ bất mãn:
– Tớ
cũng có thể kể được mà, sao cậu không hỏi tớ?
– Đàn
ông kể chuyện thiếu tinh tế. – Đông Tam cười nhìn cậu. – Tớ thích nghe chuyện
lãng mạn cơ.
Hai má
Đỗ Hiểu Âu đỏ bừng, ngượng ngùng lén nhìn Lâm Phong. Ánh đèn vàng như càng làm
tăng thêm vẻ xinh đẹp, thuần khiết của Hiểu Âu. Cô bé ngọt ngào trả lời:
– Ban
đầu anh ấy cứ đứng trước cửa nhà em, chuyện này mãi về sau em mới biết. Một hôm
có hai tên lưu manh chặn đường trêu ghẹo em, anh ấy liền xông ra cứu em nên bị
thương. Em kể chuyện này với bố em, thế là bố em nhận anh ấy vào công ty, lại
còn để anh ấy làm vệ sĩ riêng cho em. Sau đó nữa, chúng em…
Sau đó
thì hai người tình chàng ý thiếp, lâu ngày nảy sinh tình cảm chứ còn gì nữa.
Nhưng chuyện này mô típ cũng cũ quá. Mặt Đỗ Hiểu Âu thì đỏ bừng còn Lâm Phong
thì hai mắt rực sáng, đầy hoang dã.
Đông
Tam cúi đầu nhấp một ngụm trà, rồi ngẩng lên mỉm cười:
–
Chuyện của hai bạn lãng mạn quá, chúc hai người trọn đời bên nhau.
Có ai
là không mong tình yêu của mình kéo dài mãi mãi đâu cơ chứ? Nghe cô nói vậy,
đôi mắt bồ câu của Hiểu Âu sáng rỡ đầy cảm kích. Nhưng khi cô cáo lỗi vào nhà
vệ sinh rửa tay, Lâm Phong cũng đứng lên tìm cớ đi cùng. Ở đó, cô được nghe một
chuyện hoàn toàn khác.
Điếu
thuốc của Lâm Phong lập lòe trong bóng tối, mãi một lúc lâu sau, cậu mới nói:
– Chắc
cậu đang cười thầm loại người như tớ làm gì mà có tình cảm sâu sắc như thế phải
không? Có một lần tớ tình cờ nhìn thấy Chu Nam đưa cô ấy về nhà. Biệt thự nhà
cô ấy vừa rộng lớn vừa sang trọng, tớ nhìn là đã thấy thích rồi. Thế nên tớ mới
vạch ra màn kịch để tiếp cận với cô ấy, dù sao những chuyện như thế tớ cũng quá
rành. Cô gái này quá dễ bị mắc lừa. Cậu biết tuổi thật của cô ấy là bao nhiêu
không? Hai mươi mốt tuổi đấy. Ban đầu tớ tưởng cô ấy chỉ làm bộ ngây thơ trong
sáng, nhưng về sau mới biết, năm năm về trước cô ấy gặp một tai nạn nghiêm
trọng khiến cho trí nhớ chỉ dừng lại ở tuổi mười sáu. Bạn đã xem qua bộ phim Mối
tình đầu thứ năm mươi chưa? Tớ nghĩ đến bộ phim ấy, rồi
nhận ra đây chính là cơ hội tốt để tớ đổi đời.
– Lâm
Phong. – Cô thực sự không mong muốn những gì cô nghe là sự thật – Cậu có yêu cô
ấy không?
Lâm
Phong im lặng nhìn cô một lát, rồi trả lời:
– Cô ấy
tin vào những chuyện tình cảm lãng mạn, chung thủy suốt đời. Với tớ, thế là đủ
rồi.
Cảm
giác không thể tha thứ cho bản thân mình đè nặng lên Đông Tam. Cô luôn nghĩ Lâm
Phong trở nên chua chát như thế này hoàn toàn là do lỗi của cô. Cô chau mày hỏi
cậu:
– Thế
còn Lô Lợi Lợi, cậu tính thế nào?
– Tớ và
cô ta chẳng qua chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Bây giờ có thể ai đi đường
nấy được rồi, sao lại không vui vẻ mà chia tay chứ?
– Lâm
Phong, cậu vốn…
Lâm
Phong ngắt lời cô không chút khách sáo:
– Bạn
đừng tưởng là mình quá quan trọng. Việc tớ làm chẳng liên quan gì đến bạn hết.
Bây giờ tớ sống vì bản thân tớ. Người không sống vì mình thì trời tru đất diệt,
cuối cùng thì tớ đã hiểu câu nói đó là như thế nào rồi. Bao nhiêu năm nay giờ
tớ mới biết, trước kia tớ sống thật vô nghĩa.
Cô
không thể tin được. Dù cậu có bất cần ném điếu thuốc xuống đất rồi di di ngót
giày lên. Tất cả đều là để nói với cô một điều rằng, không ai mãi mãi hi sinh
vì một người nào đó.
– Chỗ
bạn bè, tớ muốn nói với cậu một câu, cậu và Chu Nam sẽ chẳng đi đến đâu đâu. Đã
bao nhiêu năm rồi, cậu vẫn như xưa, chẳng khá hơn chút nào. – Cậu nói xong câu
này, vỗ nhẹ lên vai cô rồi đi ra. Lối đi tối hẹp sặc mùi thuốc lá quyện cùng
mùi nước hoa đàn ông.
Cô đứng
ở đó thêm một lát nữa rồi ra. Là Lâm Phong thay đổi, hay do cô không theo kịp
thời đại?
Trên
đường về, cô nhận được tin nhắn của Lâm Phong: Bạn
biết nhà cô ấy có bao nhiêu tiền không? Chiếc xe thể thao mà tớ đang lái là
hiệu Bentley trị giá bốn triệu tệ. Cô gái này đúng là quý nhân của tớ, yên tâm,
tớ sẽ đối tốt với cô ấy.
Đây là
cuộc sống mà Lâm Phong lựa chọn. Cậu đã vì một người con gái mà hi sinh cả
tương lai mình. Nhưng đổi lại cậu chẳng nhận được gì cả. Sự hối hận đã khiến
cậu hoàn toàn thay đổi, sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì để có được ánh hào quang
của cuộc sống. Cậu bé năm nào cùng cô đứng ăn mì bên vệ đường đã không còn nữa.
Lâm
Phong nói, người ta không vì mình thì trời tru đất diệt. Câu nói này đã chạm
đến nỗi đau của cô. Trước đây cô cũng từng nghĩ như vậy, để rồi sau này, chính
cô lại tự mình đánh mất phương hướng. Cô xóa tin nhắn, dựa đầu vào thành ghế xe
bus. Những cơn gió lạnh theo cánh cửa khép hờ thốc vào trong xe.
Về đến
nhà, Chu Nam đã ngồi trước máy tính làm việc. Thời gian này anh hơi bận, hai
người cũng việc ai nấy làm, ít khi nói chuyện với nhau.
Cô tiến
đến cạnh anh, ngồi tựa dưới chân anh, hệt như một chú mèo nhỏ lười biếng. Chu
Nam kéo đứng lên, nhìn cô như hết cách:
– Em
sao thế?
Cô dụi
dụi đầu vào lòng anh, mắt nhắm nghiền tận hưởng những phút giây dịu ngọt:
– Lúc
nào anh có thời gian? Em muốn kể cho anh nghe chuyện giữa em và Lâm Phong.
Chu Nam
ôm Tam Đông vào lòng, lơ đễnh hôn lên trán cô:
– Anh
giận quá thì nói vậy thôi, em tưởng thật hay sao? Em là người thế nào anh còn
không hiểu hay sao? Nào đi rửa mặt đi, hôm nay chúng mình ngủ sớm.
Cô tắm
rửa xong xuôi thì đã mười giờ rưỡi. Chu Nam vẫn đang lạch cạch gõ bàn phím. Cô
biết ý tắt đèn, trèo lên giường nằm. Đang mơ mơ màng màng, bỗng có bàn tay ấm
áp vòng qua eo cô, mùi hương cơ thể của Chu Nam nồng nàn bên cánh mũi cô. Cô cố
gắng mở mắt, nhưng bóng tối đen kịt, chẳng nhìn thấy điều gì cả.
Mãi đến
giờ Chu Nam mới nhận ra Đông Tam mất máy tính.
Hôm đó
cô nhận được điện thoại của giáo sư Lý, yêu cầu cô lên mạng để nhận một file dữ
liệu quan trọng. Cô vứt điện thoại xuống giường rồi chạy một mạch ra quán
internet. Lúc cô về, Chu Nam hỏi ra mới biết hồi tháng năm nhà họ bị trộm. Anh
lập tức ý thức được sơ suất của mình, đây là lỗi mà chỉ có những người đàn ông
không biết quan tâm đến bạn gái mới phạm phải. Anh vội kéo Đông Tam đi mua máy
tính nhưng cô sống chết không chịu. Bất đắc dĩ, anh đành đưa máy tính cho Đông
Tam dùng, còn mình thì mua chiếc IBM mới.
Có máy
tính riêng nhưng Đông Tam vẫn vô cùng khổ sở. Giáo sư Lý ngày càng mất kiên
nhẫn với cô, cử luôn Chu Cẩm Thời hướng dẫn luận án cho cô, hạn nộp là một
tuần.
Đông
Tam nhăn nhó khổ sở suy đi tính lại mãi, cuối cùng mới quyết định gọi điện cho
Chu Cẩm Thời, hẹn ba giờ chiều gặp nhau ở quán cà phê gần nhà anh.
Lúc cô
đến quán, Chu Cẩm Thời đã ở đó đợi cô. Anh ngồi trên chiếc sofa bọc da màu
café, trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này, nắng đã nhạt màu, xuyên qua tắm
rèm mỏng, rọi lên khắp người anh thành một vầng sáng mờ ảo.
Cô hít
một hơi thật sâu, lấy hết can đảm tiến về phía chiếc bàn anh ngồi. Chu Cẩm Thời
giật mình, quay đầu nhìn đăm đắm vào đôi mắt đen của cô bạn. Thẩm Đông Tam
trong phút chốc như một đứa trẻ bị bắt quả tang, mặt đỏ bừng nói không nên lời.
Chu Cẩm
Thời vui vẻ đứng lên kéo ghế giúp cô, đợi cô ngồi xuống rồi mới quay về chỗ
ngồi. Phong thái tự nhiên của anh giống như một quý ông lịch duyệt, nhưng cô
không tiện nói những lời đường đột ngốc nghếch đó trước mặt anh.
Chu Cẩm
Thời thì ngược lại, anh vui vẻ đi thẳng vào vấn đề để tránh cho cô bạn những
phút bối rối bất thường:
– Có
mang tài liệu đến không?
Cô gật
đầu, nhanh chóng mở máy tính ra tìm tài liệu. Lúc cô loay hoay tìm ổ điện để
cắm sạc, Chu Cẩm Thời cúi xuống giúp, thì vô tình chạm phải tay cô. Như vừa bị
điện giật, Đông Tam vội vã rụt tay lại. Chu Cẩm Thời ngạc nhiên hỏi cô:
– Sao
thế?
Cô lắc
đầu, thầm rủa mình thật đúng là đồ chết nhát. Sao tự dưng lại bối rối thế này
chứ? Rõ ràng là chuyện chẳng có gì cả cơ mà.
Chu Cẩm
Thời thấy cô lúng túng thì cũng không gặng hỏi thêm, chỉ gật đầu ngồi xuống đối
diện cô. Nhưng có mỗi một cái máy tính trên bàn, xoay đi xoay lại một lúc thì
thấy rõ phiền. Chu Cẩm Thời chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh cô có ý hỏi, sau đó
chuyển sang đó ngồi. Tiếp đó, anh bắt đầu bài thuyết giảng của mình:
– Sao
cô thật thà thế nhỉ? Luận án cao học vốn chả có gì ghê gớm cả. Hơn nữa đây lại
còn là chuyên ngành xã hội, không phải tiến hành thực nghiệm như những ngành tự
nhiên ứng dụng khác, chỉ cần nghĩ bừa ra một đề tài gì đó, nêu quan điểm, rồi
lên mạng tìm tại liệu chứng minh là được rồi. Thế cô định làm gì nào?
Đông
Tam ngại ngùng đưa ra ý tưởng luận án, giọng cô mỗi lúc mỗi bé trước cái nhíu
mày của Chu Cẩm Thời. Khi cô trình bày xong ý tưởng của mình, Chu Cẩm Thời lập
tức tiếp lời, giọng đầy bực bội:
– Tôi
thật không hiểu, một thằng lười như tôi mà vẫn khiến ông già ấy nhiệt tình quan
tâm, còn cô chăm chỉ là thế mà sào vẫn bị ông ấy mắng là sao? Cô cứ làm theo
lời tôi, chắc chắn bốc thuốc đúng bệnh. Đúng rồi, cô có đưa cho ông ấy… cái này
chứ! – Chu Cẩm Thời vê vê ngón tay làm động tác đếm tiền, thấy Thẩm Đông Tam
vẫn tròn mắt nhìn mình, anh liền thở dài và quyết định nói thẳng – Đưa phong bì
ấy mà! Tôi có đi học được mấy bữa đâu, nhưng cứ lễ tết thì hoàn thành rất tốt
“nghĩa vụ”. Chẳng lẽ hai năm hướng dẫn cô vất vả như thế mà cô không có tí chút
lòng thành sao? Như thế chẳng phải là rất không công bằng sao?
Cô
không có tiền để đưa thầy, đó là sự thật. Chu Nam cũng từng hỏi, nhưng cô đều
bảo thầy Lý rất liêm khiết, có khi đưa phong bì đến thầy còn mắng cho ấy chứ.
Tất nhiên đây chỉ là thiển ý cá nhân của cô thôi. Đông Tam im lặng một lát rồi
đột nhiên nói:
– Tôi
đã đến gặp Đỗ Hiểu Hồng.
Trong
nhất thời, Chu Cẩm Thời ngớ người ra không hiểu vì sao cô lại nhắc đến chuyện
ấy giữa lúc này. Cô cười gượng gạo, mặt cúi xuống nhìn không chớp mắt bàn tay
đang mân mê dưới bàn.
– Cô ấy
nói, chuyện tôi có chút khó khăn. Sau đó, cô ấy không liên lạc với tôi nữa.
Nói ra
được chuyện này, cô cũng đỡ ngượng ngùng đi phần nào.
– Tôi
không có tiền. Bố tôi ốm, tôi còn không có tiền chữa bệnh cho ông. Thế mà ông
còn gửi cho tôi hai vạn tệ dành dụm cả đời. Tôi cảm giác mình thật vô dụng. Gần
ba mươi tuổi rồi mà vẫn còn phải sống dựa vào người khác. Anh biết không, từ
hồi học phổ thông, tôi đã có thể tự xoay xở kiếm tiền nuôi thân đấy. Thời kỳ đó
mới huy hoàng làm sao. Cả huyện không ai là không biết tôi. Nhưng chẳng hiểu
sao khi lên đại học, tôi lại sống như một con mọt vô danh tiểu tốt. Anh thấy có
kỳ lạ không? Tôi cũng đã thử làm lá ngọc cành vàng chỉ ăn với học trong hai
năm, nhưng giờ thì tôi không chịu nổi nữa rồi. Tôi muốn thôi học để đi làm,
điều đó có phải là rất điên rồ không?
Chu Cẩm
Thời ngồi bên cạnh, im lặng nghe cô nói. Vẫn biết đôi lúc mệt mỏi quá, người ta
có thể kể lể những vất vả của đời mình cho bất kỳ ai, nhưng còn người nghe thì
sao? Có thể nghe xong rồi cho qua sao?
Thực
ra, anh định nói, cuộc sống của cô vốn không thể coi là lá ngọc cành vàng, cũng
không phải là con mọt vô danh tiểu tốt. Có cô tiểu thư lá ngọc cành vàng nào
gầy gộc như cô không? Cô tình nguyện dựa vào người đàn ông đó, để rồi không
màng đến mọi điều xung quanh.
Cô là
người bướng bỉnh, chỉ thích làm theo ý mình. Những lời hôm nay, chắc chắn cô
không có ai để tâm sự nên mới nói cho một người xa lạ như anh nghe.
– Trước
đây tôi có rất nhiều hoài bão. Tôi muốn mở một cô nhi viện, thu nhận hết tất cả
những đứa trẻ mồ côi mẹ trên đời. Anh biết câu thơ của Đỗ Phủ chứ? “Ước
được nhà rộng muôn ngàn gian. Khắp thiên hạ kẻ sĩ nghèo đều hân hoan. Riêng lều
ta nát, chịu chết rét cũng được;”[1]. Khi
biết được hai câu thơ này, tôi đã rất vui. Sau đó, tôi lên đại học. Anh có biết
khi mới nhập học tôi đã hết hồn hết vía như thế nào không? Tất cả học phí của
tôi đều là tiền trợ cấp, bố tôi không cho tôi lấy một đồng sinh hoạt phí. Thế
nên, tôi chỉ còn cách phải đi làm thêm kiếm tiền. Bốn năm đại học, chưa bao giờ
tôi dám bỏ tiền ra mua một bộ quần áo đắt tiền để mặc. Một lần nhận được tiền
học bổng, cầm bốn nghìn tệ trong tay mà suýt chút nữa tôi đã chảy nước mắt trên
bục lĩnh thưởng. Trường tôi, anh cũng biết đấy, không thiếu gì con gái xinh,
thế nên ngày nào cũng có một dãy dài ô tô đưa đón. Trong mắt tôi, họ như ở một
thế giới khác. Tôi không ngưỡng mộ họ, nhưng tôi hận bản thân mình. Tôi biết
nếu cứ như thế này, cả đời tôi sẽ chẳng thể nào mở nổi cô nhi viện. Bốn nghìn
tệ đó, tôi để lại một nửa làm sinh hoạt phí, còn một nửa, tôi đi Tây Tạng một
chuyến. Sau khi về, tôi quyết tâm thay đổi.
[1]
Hai câu thơ Mao ốc vi thu phong sở phá của Đỗ Phủ do Khương Hữu Dụng dịch.
–
Chuyện sau này còn dài. – Cô lau nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn anh. – Xin lỗi,
khiến anh phải chê cười rồi.
Chu Cẩm
Thời cố gắng kìm nén mong muốn được ôm lấy bờ vai nhỏ bé của cô. Cách cô chẳng
bao xa, thế mà duy nhất anh làm được là lắng nghe quá khứ vất vả và ngắm nhìn
những giọt nước mắt của cô. Anh hít một hơi thật sâu rồi mỉm cười hỏi:
– Thế
bây giờ cô có còn muốn lập cô nhi viện nữa không?
Cô lắc
đầu, đôi mắt đỏ hoe hướng ra ngoài cửa sổ, buồn bã trả lời:
– Từ
lâu đã không còn muốn nữa. Ngay đến bản thân mình tôi còn không nuôi nổi. Người
như tôi vốn không thể chăm sóc cho người khác.
Chu Cẩm
Thời thở dài, bâng quơ nói:
– Chỉ
tiếc là gặp nhau quá muộn. Nếu như tôi gặp cô sớm, nói không chừng tôi sẽ giúp
cô thực hiện ước mơ.
Cô bật
cười, đôi mắt sưng húp vì khóc nheo lại thành hai vệt cong cong.
– Hồi
ấy tôi quê lắm. Nếu anh gặp tôi, chắc chắn sẽ nghĩ, ở đâu ra con bé nhà quê thế
kia?
Trước
mắt anh chỉ có nụ cười của cô. Rạng rỡ và thoải mái. Cô không hẳn là xinh,
nhưng sự thoải mái tự nhiên ấy lại khiến trái tim anh trong một thoáng trở nên
loạn nhịp.
Trên
đường về nhà, cô tựa vào cửa sở xe ngủ ngon lành. Bắc Kinh lúc xế chiều, đường
sá tắc nghẽn. Anh lái xe chầm chậm, trong xe phảng phất mùi thơm nhè nhẹ tỏa ra
từ người cô, cảm giác thật yên lành.
Khi đến
nơi, cô vẫn chưa dậy. Anh đỗ xe lại dưới bóng cây bên đường, cúi xuống giúp cô
tháo dây an toàn. Cô bỗng cựa quậy, lúc ngẩng lên, mặt anh thoáng chốc nóng
bừng. Đôi mắt đen láy của Đông Tam đang chăm chú nhìn anh.
Cổ họng
anh se lại: Chưa bao giờ anh gần cô đến thế.
Hai
người im lặng nhìn nhau. Cảm giác này giống như hai con thú gặp nhau trên thảo
nguyên hoang vắng, chúng thăm dò, đánh giá, sau đó im lặng nhìn nhau, suy tính,
tiến lên và lùi xuống, ai sẽ là người đầu tiên đây?
Là Đông
Tam. Cô cụp mắt, né đầu tránh đi.
Khoảng
cách gần gũi giúp anh cảm nhận rõ mùi hương của làn môi cô. Cảm giác này rõ
ràng đến mức khiến anh không sao quên được.
Sau khi
chào nhau, anh lái xe quay về, có đôi chút xao xuyến trong tim. Anh cố hình
dung lại những gì vừa xảy ra. Nếu anh cúi xuống hôn cô thì sẽ thế nào? Cô có
cho anh một cái tát rồi bỏ đi không? Hay cô sẽ mềm lòng, từ bỏ Chu Nam để đến
bên anh? Đến tận khi đặt mình lên giường anh vẫn mải miết nghĩ đến vấn đề này.
Anh hơi hối hận, sớm biết thế này, cứ hôn bừa cho xong. Đằng nào cũng hoặc chết
hoặc sống, phải hành động thì mới biết được.
Anh tát
vào mặt mình một cái. Sao lúc cần thì lại sợ hãi rụt đầu rụt cổ như thế chứ?
Dựa vào dự đoán của anh về Đông Tam, cơ hội như thế này sẽ không bao giờ có
nữa.
Trừ
phi, chính cô cho anh cơ hội.
Mấy
ngày sau, cơ hội đã đến.
Đỗ Hiểu
Âu gọi điện cho anh nói muốn giới thiệu anh với bạn trai của cô. Anh vừa đến
nơi thì chết lặng khi nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý của Lâm Phong.
Anh
không nhớ mình đã ăn xong cơm đó như thế nào, chỉ nhớ mình phóng như điên về
nhà, nằm trên giường suy nghĩ mãi rồi đột nhiên bật dậy, chân tay luống cuống
tìm điện thoại, không nghĩ gì thêm nữa, bấm số gọi cho cô.
Điện
thoại đang đổ chuông, anh có hối hận thì cũng đã muộn. Anh đang làm gì thế này?
Trách móc cô ư? Đông Tam đâu phải là mẹ của Lâm Phong, cô không có trách nhiệm
phải giải thích cho anh những việc anh ta làm. Cho nên khi Đông Tam nghe điện
thoại, anh ấp úng mãi mới nói được bốn chữ:
– Lâm
Phong anh ta…
– Lâm
Phong làm sao?
Nghe
giọng cô sốt ruột, anh thấy hơi bực mình. Cái tay Lâm Phong này có gì tốt mà cô
cứ rối lên như vậy?
– Anh
ta không sao. Là em gái tôi, Hiểu Âu bỗng dưng trở thành bạn gái của anh ta.
Tôi không hiểu tình hình lắm, nên muốn hỏi cô thôi.
– À. –
Đông Tam nhanh chóng bình tĩnh lại, từ tốn trả lời anh. – Thực ra tôi cũng
không rõ lắm. Anh cứ hỏi thẳng người trong cuộc đi vậy.
– Hiểu
Âu là con bé ngốc, hỏi nó cũng chẳng có tác dụng gì. Tôi nghĩ cô vốn thân thiết
với Lâm Phong… Chắc cô cũng biết, Hiểu Âu rất ngây thơ, ai cũng có thể lừa nó,
nên từ nhỏ tôi luôn lo nó sẽ bị người khác lừa gạt…
Đông
Tam cười nhạt, ngắt lời anh:
– Tôi
không phải là Lâm Phong, nếu anh ta định lừa gạt cô em Hiểu Âu ngây thơ của anh
thì tôi cũng không gánh được trách nhiệm đó. Tôi thấy anh nên đi tìm Lâm Phong
mà hỏi cho rõ, nếu đúng cậu ta có ý định khốn khiếp đó, anh cứ giết cậu ta đi.
Chu Cẩm
Thời tức ói máu. Bình thường mình chẳng phải rất biết cách ăn nói hay sao? Sao
chỉ vì một phút căng thẳng mà lại hồ đồ như thế này? Anh vội vàng giải thích:
– Không
phải, không phải. Tôi không có ý đó, cô đừng hiểu lầm. Tại tôi lo quá nên mới
hồ đồ thế này, cô đừng để ý, cô em gái của tôi…
Đông
Tam im lặng một lát, hạ giọng hỏi lại Chu Cẩm Thời:
– Cô ấy
là em ruột của anh?
– Gần
gần như thế, cùng mẹ. Nó còn có một người chị gái, Đỗ Hiểu Hồng, cô đã gặp rồi
đấy
Lần này
thì đến lượt Đông Tam ngạc nhiên:
– Trước
đây chưa nghe anh nhắc đến chuyện này bao giờ. – Cô khẽ cắn môi. – Được rồi,
tôi sẽ kể cho anh nghe chuyện tôi quen Lâm Phong thế nào.
Khi anh
vội vã bước vào quán cà phê thì Đông Tam đã ngồi đợi sẵn. Chu Cẩm Thời vừa ngồi
xuống ghế đã rối rít xin lỗi cô vì sự lỗ mãng của mình, thấy Đông Tam không có
vẻ giận dỗi gì anh mới yên tâm lắng nghe câu chuyện của cô.
Anh
thích nghe cô trải lòng như vậy, dường như qua từng câu chuyện anh có thể từng
bước từng bước tiến vào thế giới bí ẩn của cô.
– Câu
chuyện này tôi chưa từng kể cho bất cứ ai nghe. Thực ra là cũng có lúc định kể,
nhưng… – Thẩm Đông Tam ngừng lại, ánh mắt cô đượm buồn. Cô chưa khi nào giống
như bây giờ, dốc bầu tâm sự với một người đàn ông xa lạ. Cô đã giấu kín mọi
chuyện trong lòng quá lâu rồi. Cô vốn tưởng mình đã quên từ lâu, nhưng thực ra
năm tháng chỉ càng khiến cho câu chuyện thêm phần sắc nét.
– Năm
ấy, tôi quen Lâm Phong khi mới học phổ thông.
Những
năm tháng nổi loạn bắt nguồn từ cuộc gặp gỡ định mệnh của họ.
Khi lên
cấp ba, Đông Tam là một cô gái vô cùng ngỗ ngược. Cô tiếp tục đi học, chẳng qua
chỉ là muốn chống đối ông bố gia trưởng mà thôi.
Cô đến
trường mà không có một đồng trong túi, suốt ngày xoay xở hết cách này đến cách
khác để cái dạ dày trống rỗng của mình được no bụng. Nhà nghèo, muốn lấy trộm
đồ đem đi bán cũng chẳng có gì mà lấy. Thế nên mỗi khi tan học, cô lại đi lục
thùng rác, nhặt vỏ chai giấy báo đem bán kiếm tiền. Cứ như thế, ngày nhiều thì
được vài tệ ngày ít thì được dăm hào, đủ để sống qua ngày. Hôm nào may mắn thì
thêm ít tiền lẻ. Đó là những thu hoạch bất ngờ của cô.
Những
ngày tự lực cánh sinh của cô kết thúc vào tháng Mười Một của năm lớp 10. Hôm ấy
cô bị đám lưu manh chặn đường đánh cho một trận, cướp sạch chỗ tiền lẻ mà khó
nhọc lắm cô mới kiếm được. Làm sao có thể nhẫn nhịn nhìn kẻ khác hớt tay trên
của mình cơ chứ? Cô ghi nhớ khuôn mặt của bọn chúng, ngày thứ ba mang theo một
con dao đã mài sắc đợi ở đầu trường, vừa nhìn thấy đám lưu manh liền lao vào
vung dao chém lia lịa. Có lẽ chưa bao giờ nhìn thấy đứa con gái nào dữ dằn như vậy,
nên đám lưu manh đã bỏ chạy tán loạn. Có một tên bị cô chém trúng người, trước
khi chạy còn quay lại nhìn cô lần nữa đầy dữ dằn, ghi nhớ khuôn mặt ngạo nghễ
của cô lúc ấy.
Sau
chuyện đó, tên tuổi cô vang khắp hang cùng ngõ hẻm của cái thị trấn bé như cái
mắt muỗi. Cứ mỗi lần Đông Tam đến trường, lại có một đám tụm năm tụm bảy xúm
xít trước cửa lớp để nhìn mặt cô. Ngăn bàn học của cô từ hôm đó ngày nào cũng
được nhét đầy đồ ăn, và đôi khi, có cả tiền.
Cuộc
sống của Đông Tam dường như trong phút chốc thay đổi hẳn. Cô không còn phải đi
nhặt rác nữa, chỉ cần đứng ở cổng trường một lúc là sẽ có kẻ đến cống nạp. Cũng
vì thế mà dưới trướng của cô, số lượng đệ tử được thu nạp ngày càng nhiều. Lâm
Phong khi đó vẫn chưa là gì để lọt vào mắt cô.
Thực ra
Đông Tam không phải là một đứa con gái lưu manh. Cô ghê gớm là vì cuộc sống có
những chuyện dồn cô đến đường cùng. Sự thay đổi ở cô suy cho cùng cũng là do
hoàn cảnh sống.
Bước
ngoặt của câu chuyện xảy ra khi trận tuyết đầu mùa năm ấy rơi. Hôm đó giờ tự
học kết thúc khá muộn, khi Đông Tam rời trường thì trời đã tối mịt. Cô không hề
ngờ rằng, bọn lưu manh đã chờ đợi cơ hội này từ lâu. Cô đi về ký túc mà không
mảy may đề phòng, đi qua đoạn đường tối bị cây cối rậm rạp che khuất, cô dừng
lại. Trước mặt cô là đống xe đạp xếp chồng lên nhau. Phía sau bỗng vang lên
tiếng cười ha hả, “mày huy hoàng quá nhỉ, thoắt cái đã trèo lên được lưng voi.”
Cô giật mình quay lại nhìn, hóa ra là một đứa con gái trong trường, tóc nhuộm
vàng, mũi đục khuyên lủng lẳng, kẻ mắt đen sì, cứ như thể sợ người ta không
nhận ra mình là dân anh chị. Đằng sau lưng cô ta là đám tay chân lâu nhâu đủ
các hạng người. Dưới chân tuyết ánh màu sáng bạc, trên đầu vầng trăng treo trên
cao. Mọi thứ im lìm như trong một bộ phim câm. Cô hoảng hốt khi thấy đám lưu
manh quây lại quanh mình, mỗi lúc một gần… Đứa con gái vừa ra hiệu, một cái
chân bàn đập thẳng vào lưng cô. Đông Tam không kịp đề phòng, ngã chúi mặt xuống
đường. Những bông tuyết bị hất tung lên, xộc hẳn vào mũi vào mặt cô. Đau, đau
không thở được. Đám tay chân xung quanh không ngờ cô bại trận nhanh như vậy,
chúng đưa mắt nhìn nhau rồi tiến lại gần hơn. Cô bò dậy một cách khó nhọc, khắp
người toàn là tuyết.
Cô liếc
nhìn đứa con gái, liếm mép gằn giọng nói cứng “người không phạm ta thì ta không
phạm người, mày sẽ phải hối hận.”
Thực ra
không tình huống này thì bất kì lời hăm dọa nào cũng là vô nghĩa. Khi bị kẻ
khác uy hiếp, cho dù bạn có nói mình là nữ hoàng Elizabeth, hay cố ra vẻ bạn
quân tử không chấp bọn tiểu nhân, thì cũng đều vô nghĩa. Đứa con gái mắt đen sì
cười nhạt một tiếng, xoay xoay con dao trong tay. Ánh sáng bạc lóe lên trong
đêm tối, trông vô cùng lạnh lùng.
Hôm đó
Đông Tam bị đánh một trận tơi bời. Trong thâm tâm cô không thể ngờ mình lại có
ngày rơi vào thảm cảnh như thế. Cho dù cô bất ngờ lao đến cắn xé khuôn mặt đứa
con gái, nhưng điều đó cũng không thể giải được nỗi nhục ngày hôm ấy.
Lúc
Đông Tam lao đến quyết sống mái với đứa con gái hung bạo đó, con dao trong tay
cô ta suýt chút nữa thọc thẳng vào bụng cô. Đúng lúc cô đang vô cùng tuyệt vọng
chống đỡ những cú đấm cú đá dội thẳng vào mặt vào ngực vào bụng… thì bỗng có
một bóng người nhỏ bé lao ra kèm theo một tiếng quát dừng tay đanh gọn. Đám lưu
manh ngẩn người ra, chớp lấy thời cơ, người ấy kéo cô quay đầu bỏ chạy.
Họ giẫm
lên lớp tuyết trắng xốp mềm, chạy về phía quả núi sau trường. Bốn bề tối om,
gió bấc lạnh lùng thốc vào khoảng ngực đau tức của cô từng hồi buốt giá. Cô há
miệng thở hồng hộc, tim nhói đau dưới lồng ngực thâm tím, hai cẳng chân run bần
bật muốn ngã khụy, toàn thân như bị rút cạn không còn chút sức lực nào cả. Phía
sau họ là những dấu chân lộn xộn phủ đầy trên lớp tuyết trắng xốp.
Hai
người ngã nhào xuống mặt tuyết dày trên sườn núi, thở dốc, ngoài tiếng thở của
họ ra bốn bề yên tĩnh như một đêm thanh trên cao nguyên, chỉ có vầng trăng vẫn
tỏa thứ ánh sáng bàng bạc lên khắp nơi và gió bấc lạnh lẽo rít lên từng hồi.
Sự đau
đớn kéo cô về với thực tại, quay người lại, bên cạnh cô là một đôi mắt đen sáng
rực trong bóng tối. Cậu thiếu niên bật cười, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô làm
những vụn tuyết đọng trên mi nhanh chóng tan chảy. “Tiểu Tam sao lại bị đánh
thế?”
Chàng
trai này không xông vào đánh nhau với đám lưu manh, mà lại kéo cô chạy trốn.
Câu đầu tiên mà cậu nói với cô lại chẳng có ý nghĩa gì. Thế nên dù sau này cô
nhớ rất rõ ngày hôm đó, nhưng lại không nhớ được họ trở nên thân thiết từ lúc
nào.
Chàng
trai phủi những bông tuyết bám trên người rồi đứng bật dậy, đưa tay kéo cô dậy,
“tớ là Lâm Phong, sau này tớ sẽ bảo vệ cậu.”
Dù
trong đêm tối nhập nhoạng, đôi mắt sưng vù bầm tím của cô vẫn hướng về nụ cười
quá đỗi rạng rỡ, thuần khiết như tuyết trắng ấy.
Cô chưa
bao giờ nói với Lâm Phong, đêm ấy khi cậu kéo cô chạy, cô cứ ngỡ mình đang nằm
mơ. Tuyết đêm đó, vì quá yên tĩnh nên đã trở thành chuyện cổ tích của cô, là
giấc mơ tuổi trẻ của riêng cô.
Cô và
Lâm Phong càng ngày càng thân thiết, đến mức cô tưởng rằng, trái tim gai góc
của cô đã trở nên dịu dàng từ khi Lâm Phong xuất hiện. Một hôm, Lâm Phong dẫn
một cô gái có khuôn mặt ửng hồng như quả táo chín đến nói với cô, “giới thiệu
với cậu, đây là vợ chưa cưới của tớ, được đính ước từ khi còn trong bụng mẹ cơ,
khà khà.”
Cô căm
ghét cái giọng cười vô lo vô nghĩ đó. Khi ấy đang là giữa mùa xuân rực rỡ, vậy
mà mọi thứ trở nên nhạt nhòa dần trong làn nước ứ đầy trong đôi mắt đen. Quả
cầu thủy tinh của cô đã vỡ nát.
Hôm
sau, cô quay lại với con người cũ, trước mấy trăm người bình thản rạch mặt đứa
con gái đầu gấu kia. Kể từ đó, tên tuổi cô nổi như cồn với vô số kẻ quy thuận.
Cô trở thành chị cả thật sự của trường trung học, sau lưng lúc nào cũng có một
đám đệ tử đi cùng. Cái đêm thảm bại của cô, chỉ có Lâm Phong biết, nhưng mọi
chuyện cũng chỉ dừng lại ở đấy mà thôi.
Chẳng
mấy chốc cô trở thành bá vương trong trường, ngay cả thầy cô giáo cũng phải nể
sợ vài phần. Cô đi trong sân trường như một vị vua đi tuần trong vương quốc của
mình. Tất cả mọi người đều tranh nhau hỏi han cô, đối với cô vô cùng lễ phép.
Lâm Phong vẫn đối tốt với cô, nhưng cậu tuyệt nhiên không nhắc gì đến chuyện đó
cả. Cô thừa nhận, trên thế giới này, người thật sự đối tốt với cô, trừ Lâm
Phong ra, chắc chẳng thể có được người thứ hai. Nhưng, thế thì sao chứ?
Còn có
thể thế nào chứ? Cô không thể quay lại những ngày tháng bình yên làm một cô gái
xanh xao có nụ cười bình thản, nhưng ánh mắt thì luôn nhìn về một phía xa xôi
nào đó.
Cứ như
thế từ biệt.
Có một câu,
nói như thế nào nhỉ? Hoa không thể tươi mãi. Những người mà ngày xưa cô đã đắc
tội, cuối cùng cũng đã liên kết lại với nhau, trong khi cô chỉ có một mình.
Đó là
mùa xuân năm lớp 11 ở trường cấp ba.
Có thể
nói tất cả những vụ đánh nhau của bọn thiếu niên đều bắt nguồn từ sự bồng bột,
nông nổi. Anh đã xem Vụ thảm sát ở phố Cổ Lĩnhchưa?
Chỉ vì cái đầu nóng nảy mà đôi khi chúng ta phạm phải sai lầm chết người.
Cô đã
gần quên khuôn mặt của tên lưu manh đó. Có một thời gian cô tự nhủ mình phải
luôn cảnh giác với kẻ thù, nhưng không ngờ mới chỉ có mấy năm, cô đã quên hết
cả người lẫn việc.
Trận
chiến khốc liệt đó, cô đã quên mất bên nào đã ra tay trước, và vì sao Lâm Phong
lại biết mà dẫn người đến cứu cô đang bị dồn vào chân tường. Cậu lại kéo cô
chạy, giống như đêm tuyết rơi họ gặp nhau, cắm đầu cắm cổ chạy trong tiếng gió
rít vù vù bên tai. Ngõ ngách trong cái thị trấn nhỏ này rất rắc rối, cô chỉ
biết nắm chặt lấy Lâm Phong, điên cuồng chạy trong khắp các ngõ ngách, không
khí ngập tràn mùi hoa mào gà, một mùi tanh xộc thẳng vào cánh mũi.
Khi tên
ma ám đó xuất hiện, cô đã mệt đến độ không thở ra hơi. Sao hắn có thể biết
hướng họ chạy chứ? Như một con sói đói hắn lao nhanh về phía họ. Anh đã xem bộ
phim Tôi là truyền kỳ bao giờ
chưa? Tôi vẫn còn nhớ trong phim có một con chó vô cùng hung tợn, chỉ cần thấy
nạn nhân xuất hiện là lao đến ghìm chặt xuống đất, khi nó ghé cái mồm đầy răng
vào cổ họng thì chỉ trong tích tắc anh sẽ chết ngay tại trận, hoặc biến thành
một con quái vật y như nó. Khi khoảnh khắc Đông Tam bị tên lưu manh lao đến, cô
đã tin chắc mình sẽ bị hắn cắn đứt cổ họng. Không hiểu sao lúc ấy, một người
thư sinh như Lâm Phong lại có đủ sức lực tóm chặt cổ hắn kéo ra. Hắn ngã phịch
xuống đất, mặt biến dạng vì đau đớn. Không ai kịp nhìn rõ con dao cô luôn giắt
bên mình đã gây họa như thế nào, chỉ biết nó đang cắm thẳng vào người tên lưu
manh.
Nói đến
đây, Đông Tam khẽ cau mày, quay đầu lại nhìn Chu Cẩm Thời với vẻ nghi hoặc rồi
trầm ngâm nói:
– Anh
biết vì sao không? Thật kỳ lạ, lúc ấy tôi đang nằm sóng soài trên đất, bị hắn
bóp cổ nửa sống nửa chết. Vậy mà… nhưng con dao đó rõ ràng đã đâm vào người hắn
ta… chảy bao nhiêu là máu… – Giọng cô càng lúc càng nhỏ, cuối cùng thì im lặng.
Cô không muốn kể tiếp. Chẳng có ý nghĩa gì nữa cả. Cô chỉ có thể thỏa mãn trí
tò mò của Chu Cẩm Thời về Lâm Phong ở đây mà thôi. Cần gì phải nhắc lại những
câu chuyện xưa cũ nữa chứ, nói với người chẳng có liên quan để làm gì? Tất cả
những chuyện đó, cô biết, Lâm Phong biết, thế là đủ rồi.
Cô mệt
mỏi nhắm mắt lại, khuôn miệng mệt mỏi vẫn đều đều kể tiếp:
– Sau
đó, Lâm Phong đứng ra gánh toàn bộ trách nhiệm. Còn tên lưu manh thì phải sống
thực vật, đến giờ vẫn chưa tỉnh. Trước khi tốt nghiệp tôi có lén đến thăm cậu
ấy. Nhưng về sau… tôi không gặp cậu ấy nữa. Lâm Phong… giờ cậu ấy được ra rồi.
Thật là tốt.
Chu Cẩm
Thời trầm ngâm nghe cô kể chuyện. Nét mặt anh chợt cau lại như đang có điều
khúc mắc trong lòng:
– Lâm
Phong…
– Cậu
ấy là một người tốt. – Cô bật cười – Chắc anh muốn biết, vì sao tay cậu ấy lại
mất hai ngón phải không? Chuyện ấy tôi không thể kể cho anh, tôi chỉ muốn nói
cậu ấy là một người tốt. Em gái anh ở bên cậu ấy, anh có thể yên tâm.
– Chẳng
phải cô nói, có một cô gái được đính ước với cậu ta khi còn trong bụng mẹ…
– Tan
lâu rồi. – Cô nhìn anh với chút mỉa mai – Nếu vị hôn phu của em gái anh giết
người phải vào tù thì anh có để cho cô ấy chờ đợi cậu ta không? Thế nên, sau
này chỉ có thể là em gái anh có lỗi với cậu ấy, cậu ấy vốn là người trắng tay,
lấy gì mà để có lỗi với cô em gái xinh đẹp kiều diễm của anh chứ?
Chu Cẩm
Thời lặng nhìn khuôn mặt u uất của cô, bóng tối đã phủ kín gương mặt nhuốm đầy
mệt mỏi. Câu chuyện về một Đông Tam và một Lâm Phong trong quá khứ thật khiến
con người ta phải cúi đầu suy nghĩ. Rõ ràng Đông Tam cần phải kể chuyện này cho
một ai đó.
Anh chỉ
không ngờ, tuổi thanh xuân của cô lại chìm ngập trong đau đớn và khổ cực như
vậy. Thời kỳ nổi loạn của anh chỉ dừng lại ở việc tụ tập chơi bời, trốn trong
nhà vệ sinh hút thuốc, trêu ghẹo các cô nữ sinh, còn cô thì đã phải cầm dao để
bảo vệ chính mình. Thế mới biết cô đã thay đổi rồi. Có thể Đông Tam không muốn
nhắc đến quá khứ đau thương đó nữa nhưng số phận con người là vậy, dù muốn hay
không vẫn phải nhìn lại để vững vàng bước tiếp. Cô đã từng ngẩng cao đầu mà
sống, cô đã từng là nữ hoàng của đám choai choai. Vậy mà bây giờ, cô đã trở
thành một con mèo nuôi trong nhà, lười biếng, cô độc, phải dựa dẫm vào người
khác mới có thể sống sót. Có thể trải qua bao nhiêu sóng gió cuộc đời, cô đã
nhận ra mình thật nhỏ bé, và đáng lẽ ra mình nên sống một cuộc đời khác, bình
dị nhưng êm đềm. Cô không ngờ sự yếu mềm đã khiến cô không thể quay lại với con
người cứng cỏi trước kia, vòng xoáy của cuộc sống hiện tại đã nhấn chìm Thẩm
Đông Tam.
Không
hiểu sao, anh bỗng thấy thương xót cho Đông Tam. Nếu họ gặp nhau sớm một chút,
thì có lẽ cô sẽ trở thành một người con gái theo đúng nghĩa.
Trên
đường về, cô rút một điếu thuốc ra hút rồi rít một hơi thật sâu, sau đó chầm
chậm phả ra những vòng tròn bằng khói, khói trắng tan rất mau trong không khí.
Cô nhìn anh cười:
– Thuốc
ngon.
Bao lâu
nay, anh không biết cô biết hút thuốc. Nhưng giờ thì điều đó không có gì là lạ.
Cô đã kể hết cho anh nghe những câu chuyện trong quá khứ, và sau đó, chính cô
cũng đã được giải thoát.
Thực
ra, nỗi đau sâu thẳm của cô chính là hai ngón tay đã bị chặt của Lâm Phong. Khi
Lâm Phong ra tòa, cô ngồi thất thần ở nhà, nên không cảm nhận được sự đau đớn
của cậu. Nhưng khi Lâm Phong nghiến răng chặt đứt ngón tay, cô chỉ biết giương
mắt đứng nhìn. Cho đến bây giờ, những giấc mơ về buổi chiều đó vẫn đeo đuổi cô
hằng đêm, chỗ nào cũng loang loáng ánh sáng của chiếc rìu.
Lâm
Phong đâu chỉ là chàng hoàng tử trong tưởng tượng của cô. Cậu là chúa cứu thế
của cô. Không có cậu, thì giờ cô đang ở đâu? Có lẽ đã chết rũ ở xó xỉnh nào đó
rồi. Thẩm Đông Tam của ngày xưa đã chết rồi, chết trong cái tuổi thanh xuân
bồng bột ấy.
Nhưng
khi cậu ấy trở nên trơ lì như bây giờ, cô lại im lặng, ngay cả việc khuyên giải
cũng không đủ tự tin mà nói. Cô chỉ có thể giương mắt nhìn cậu “đổi đời” như
lời cậu nói.
Bên
ngoài cửa sổ là thành phố Bắc Kinh rực sáng ánh đèn. Cô ngồi lặng ngắm nhìn
những tòa cao ốc lấp lánh ánh đèn đang lướt qua. Khi còn trẻ, họ đều mong muốn
được đến một nơi xa xôi, được khẳng định mình trong ánh đèn đô thị. Họ đều đã
từng quá tự cao tự đại.