Đi Vào Nhân Cách Phân Liệt

Chương 8


Đọc truyện Đi Vào Nhân Cách Phân Liệt – Chương 8

Đó là dung mạo khiến bất kỳ ngôn ngữ nào cũng trở nên ảm đạm trong nháy mắt, đó là dung mạo không có bất kỳ sức tưởng tượng vào có thể nghĩ ra được.

Tiêu Hòa từng nhìn thấy Phàn Thâm, từng nhìn thấy pho tượng Al, nhưng sự khiếp sợ lúc đó so với hiện tại cũng chỉ bằng một phần trăm.

Sự tồn tại nắm giữ mọi sinh mạng lại chói mắt như vậy, dù là ai cũng không thể dời tầm mắt.

Tiêu Hoà sững sờ ngốc lăng tại chỗ, không biết mình đang nghĩ gì, hay thực tế là cái gì cũng không nghĩ, chỉ nhìn như vậy đã đủ.

Mà giờ khắc này, đại sảnh hoa lệ tĩnh lặng tới mức cây kim rơi cũng nghe tiếng, còn đang đứng thẳng chỉ có Tinh linh vương Al ở gần cửa, Đại thần chiến tranh Lance cùng với Tiêu Hòa đầu và hai mắt đồng thời không dùng được ở trung tâm căn phòng.

Al chầm chậm bước về trước, trường bào khẽ lay động theo ngài, trong một sát na như có vô vàn vì sao phóng ra đổ xuôi theo dòng sông Ngân hà, cam nguyện chìm nổi.

Tư thế y nhẹ nhàng, nhưng người nhìn đều biết đó là bước đi hoa mỹ nhất, cao quý tao nhã từ bẩm sinh. Y đạp lên vì sao, đi qua Ngân hà, tự Thái cổ hồng hoang khoác trăng mà đến, đuôi lông mày nơi khóe mắt hơi xếch lên cũng khiến vạn vật phải cúi đầu.

Tiêu Hòa cuối cùng cũng hoàn hồn, không phải hắn tự dưng có sức đề kháng với y, mà là vì âm thanh của Al.

“Tất cả đứng lên đi, hôm nay là sinh nhật Lan, ta đến để chúc mừng hắn”

Âm sắc trầm nhẹ du dương, người bình thường như hắn chỉ nhìn y, nghe y cũng như được tắm mình trong ánh sáng chói loá, gột rửa tai mắt, năm giác quan của con người được trải nghiệm chìm đắm trong vẻ đẹp quá sức tưởng tượng.

Tiêu Hòa không khỏi cảm thấy chuyến đi ngoài ý muốn lần này cũng không đáng ghét như vậy.

Ít nhất hắn thực may mắn, đời này được thấy một người như vậy đã không còn gì để tiếc nuối.

Lance nửa quỳ xuống đất, tóc vàng thuần sắc cùng lễ phục xanh thẳm giao hòa, phảng phất lửa cháy cùng trời quang va chạm, dù cho bị nhìn xuống cũng mang theo kiêu ngạo tôn quý.


“Ngô Vương ân trọng!”

Al cúi người, cực kỳ tự nhiên nâng hắn ta đứng dậy: “Giữa ta và ngươi không cần phải thế.”

Lance thuận thế đứng lên, nhưng không có ngẩng đầu, đôi con ngươi rũ thấp, tư thái ôn hoà mà cung kính: “Bệ hạ niệm tình, Lance nguyện theo Ngài vĩnh sinh.”

Al cũng không nói thêm nữa, chỉ là hơi quay đầu nhìn về phía thiếu niên Tinh linh bên cạnh Lance.

Đột nhiên đối mặt với y, Tiêu Hòa nắm chặt lòng bàn tay.

Al nhìn hắn, đôi mắt xanh trong vắt như bầu trời ngày xuân dừng trên người hắn, Tiêu Hòa không khỏi nghĩ tới phép thuật tắm rửa trước đó, trong sạch mát mẽ khiến cả người sảng khoái.

Cảm giác rất khó diễn tả thành lời, thậm chí nên nói là quỷ dị, song Tiêu Hòa cho rằng mình hình dung như vậy không hề sai. Mặt khác, hắn thích ngắm y a, tuy như thế rất không biết xấu hổ.

Trong lúc Tiêu Hòa lạc vào cõi thần tiên một cách thái quá, Al khẽ nở nụ cười, thấp giọng nói: “Màu tóc thật mê người.”

Đồng dạng một câu, lần trước nghe Tiêu Hòa còn có thể mặt không chút thay đổi mà nhổ nước bọt, nhưng hiện tại… hắn chỉ có thể… nghe.

Đôi mắt Lance ảm đạm dần, Al đã bước tới trước mặt Tiêu Hòa, cúi đầu nhìn hắn, dịu dàng nói: “Làm bạn nhảy của ta, được không?”

Tiêu Hòa: Nói thật, tui cảm thấy đề nghị này không tốt lắm, bởi tui nhìn anh sẽ quên béng rất nhiều chuyện, bộ dạng còn trông rất ngu, tự tôi cũng thấy mất mặt nên hay là anh… Cầu mang bao bố (~Chotto matte: chờ đã)(1), nhưng y là Phàn Thâm, là bệnh nhân, mình chữa khỏi cho y mới có thể về nhà, vậy nên…

“Được.” Thiếu niên Tinh linh gian nan mở miệng.


Trong đại sảnh không có bất kỳ ai nghi hoặc, đáp ứng là rất bình thường, nếu từ chối bọn họ mới phải kinh ngạc..

Mà chân chính khiến họ khiếp sợ là Tinh linh Vương ròng rã ba ngàn năm không tham gia vũ hội ánh sáng rốt cuộc động tâm tìm bạn nhảy.

Tại sao là hắn?! Tại sao lại là một tiểu Tinh linh cấp bảy không đáng chú ý!

Vèo vèo vèo… Vô số ánh mắt như dao xẹt xẹt xẹt bắn lại đây, may là Tiêu Hòa đang bị sắc đẹp mê hoặc, bằng không nhất định sẽ sợ đến co cẳng bỏ chạy.

Bị Lance coi trọng, hắn nhiều lắm là bị nhóm tiểu Tinh linh từ cấp bốn trở xuống kia ước ao hâm mộ ghen tị hận, nhưng bị Al coi trọng, ha ha~… Đây là tính khiêu chiến với toàn bộ Tinh linh á!

Hoàn hồn trước tiên là Lance, hắn ta đầu tiên là ngẩn ra, sau đó sang sảng cười, mái tóc vàng loá mắt làm nổi bật nụ cười anh tuấn khiến hắn ta càng thêm chói mắt: “Nếu sớm biết Ngài yêu thích màu đen, thần sẽ đi nhuộm tóc, không duyên không cớ nhường cơ hội cho tiểu tử này rồi.”

Al khẽ cười nói: “Mái tóc vàng của ngươi là khung cảnh đẹp nhất Anael này.”

Anael là thủ đô của Tinh linh, cũng là nơi chí cao vô thượng trong thế giới Tinh linh, câu nói này gần như mang hàm ý Lance là Tinh linh xinh đẹp nhất.

Nhưng tất cả mọi người đều biết mái tóc vàng của Lance là Tinh linh Vương ban cho.

Tiêu Hòa không rõ tiệc rượu kết thúc như thế nào, lúc hắn hoàn hồn trở lại thì đã ở một nơi khác.

Hắn đã rời khỏi thành Tinh Lam, đi theo Al đến tòa kiến trúc cao nhất ở Anael cũng đỉnh cao nhất trong thế giới Tinh linh—— Vương cung Al.


Tiêu Hòa trước đó bị xe ngựa của Lance chiếu cho mù mắt, nhưng không nghĩ tới mới cách có một ngày hắn liền ngồi lên một cái còn hoa lệ chói mắt gấp mấy lần – xa giá của Tinh linh Vương.

Chẵn tám con thiên mã bốn cánh, thùng xe rộng lớn như toà thành bảo thạch di động, dưới sự khúc xạ ánh mặt trời tạo ra quang ảnh tuyệt mỹ.

Không chỉ tráng lệ còn là một loại tượng trưng cho thân phận và địa vị.

Tiêu Hòa có chút căng thẳng, ngồi ngay ngắn một chỗ không dám thốt nửa câu.

Nhưng Al so với tưởng tượng của hắn hiền hoà hơn nhiều lắm.

“Muốn ăn chút gì không?”

Tiêu Hòa dùng sức lắc đầu.

Al lại hỏi: “Khát nước không?”

Tiêu Hòa lắc đầu tập hai, nhưng tiếp theo liền thấy cổ họng chát chát, vì thế lại gật gật.

Al không để tâm, chỉ mỉm cười khẽ nhấc tay, liền có Tinh linh bưng một bộ trà cụ tinh xảo tới, rót một tách cho hắn.

Tiêu Hòa đắn đo không biết nên cầm bằng tay trái hay tay phải, hắn nhớ Corwin có dạy lễ nghi về mặt này, nhưng hắn, một con gà mờ lúc này lại đang căng thẳng nên càng quên đến không còn một mẩu.

Nhưng muốn nước lại không uống cũng quá kỳ cục đi, Tiêu Hòa do dự một chốc rồi dứt khoát mặc kệ, quản con mẹ nó, uống trước nói sau!

Vì vậy, liền chìa tay bốc lên nốc sạch một hơi.

Sau khi uống xong hắn lại há hốc mồm một phen, có phải mạnh mẽ quá rùi? Có phải nên uống một cách từ tốn hông?


Moẹ, thân là một hán tử(2), hắn rốt cục phát hiện mình rất không thích ứng sinh hoạt của tộc Tinh linh!

“Không cần căng thẳng, cứ tự nhiên là tốt rồi.” Al nhìn thấu ý nghĩ của hắn, dịu giọng an ủi.

Tiêu Hòa thực cảm kích sự tri kỷ và hoà hiếu của y, vừa định nói gì đó liền thấy Al đứng dậy, bỗng dưng kề sát vào hắn.

Tiêu Hòa chớp mắt mấy cái, gần như không thở được, khuôn mặt này nhìn xa một chút đã hơi không chịu được, giờ khoảng cách gần như vậy, hắn cảm giác trái tim nhỏ đang kêu rên nó không tải nổi gánh nặng này!

Mà… tự nhiên đến gần như thế làm gì?!

Ngay sau đó Tiêu Hòa liền biết.

Al nhìn chằm chằm môi hắn, nâng tay trái lên, ngón tay trắng nõn quét qua môi hắn: “Dính vào môi này.”

Hoá… Hóa ra là vậy, nhịp tim dồn dập của Tiêu Hòa thoáng dịu lại, còn thấy hơi ngường ngượng, nói thật, Al thật rất tốt, rất dịu dàng a!

Ý niệm này vừa loé qua đầu, hắn lần thứ hai trợn to mắt.

Tinh linh Vương bệ hạ hoa mỹ vô song – vậy mà đối với ngón tay vừa quét qua môi hắn – nhẹ nhàng liếm, ái muội nói: “Rất ngọt.”

-Hết chapter 8-

Chú giải:

(1) Tiếng Nhật “chotto matte” nghĩa là chờ đợi đọc gần giống như “Cầu mang bao bố” trong tiếng Trung

(2) Hán tử: thôi cứ hiểu là đàn ông đích thực đi =))))


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.