Đọc truyện Đi Trên Mây, Nhìn Xuống Mây – Chương 4: Theo anh rồi sẽ không cho em có quyền nói câu chấm dứt
Cảnh Triệt tự nói với bản thân rằng tất cả chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Mà thực ra nụ hôn kia của Chu Diệc Trạm cũng chỉ là phớt qua, có lẽ hắn sợ sẽ dọa Cảnh Triệt nên vài giây sau liền buông ra, tuy rằng trong lòng hoàn toàn không muốn rời khỏi đôi môi mềm mại kia. Sau đó ngồi thẳng lại, lái xe đưa Cảnh Triệt về nhà.
Mãi đến lúc xuống xe rồi Cảnh Triệt vẫn ngây ngốc như cũ, Chu Diệc Trạm đi theo cậu lên tầng, nhìn cậu vào cửa, nhẹ giọng nói: “Anh chờ câu trả lời của em, ngủ ngon.” Cảnh Triệt chỉ biết gật đầu rồi đóng cửa lại.
Quả thật không dám chắc là sẽ thành công rồi. Chu Diệc Trạm đứng ngây người ngoài cửa hồi lâu mới rời đi.
Cảnh Triệt trở về, vừa nằm xuống liền ngủ luôn, trong đầu ngập tràn dấu chấm hỏi bay tới bay lui. Mình sắp thành GAY rồi sao? Bản thân ấy vậy mà không cảm thấy ghê tởm gì hết, thậm chí trong nháy mắt còn nghĩ cảm giác cũng không tệ lắm… Chẳng lẽ mình thật sự là GAY? Làm sao bây giờ, làm sao để nói rõ với người nhà đây? Phải trả lời Chu Diệc Trạm thế nào đây? Chu Diệc Trạm thích mình? Hay là nói giỡn vậy, mới quen biết có một ngày, thích cái gì chứ?
Cảnh Triệt mang theo một đống những câu hỏi rối rắm đi vào giấc ngủ. Buổi sáng sau khi tỉnh lại, cậu tự nói với bản thân hôm qua chẳng qua chỉ là một giấc mộng mà thôi, quên đi là được rồi.
Chẳng qua bạn học Cảnh Tiểu Triệt chỉ biết lừa mình dối người, bắt đầu sợ phải đến “Vân Luyến”. Cậu lắp bắp nhờ Tự Do xin phép cho mình, lý do đương nhiên là quá mệt đến mức “bị cảm”.
“Ngày hôm qua anh đã làm gì với Tiểu Triệt? Cậu ấy bảo bị cảm, hôm nay không đi làm.” Đào Nhiễm đành phải tới hỏi tội. Biết sao được, Tự Do nhà anh đã nghiêm hình khảo vấn anh, trước mặt bà xã, đương nhiên nên thành thật thì hơn.
Cố Tự Do lạnh lùng nhìn Chu Diệc Trạm. Chu Diệc Trạm chỉ hạ mắt suy nghĩ rồi thản nhiên nói: “Không làm gì cả, chỉ nói rõ là tôi thích em ấy, hỏi em ấy có đồng ý cùng tôi ở bên nhau hay không.”
Cố Tự Do vừa nghe lời này xong liền tức giận quát: “Chu Diệc Trạm anh là đồ khốn, Cảnh Triệt là thẳng đấy anh có biết hay không hả, con mẹ nó anh sao lại đi trêu chọc cậu ấy!” Nói xong quay đầu lại với Đào Nhiễm: “Anh không nói cho hắn biết Tiểu Triệt là thẳng sao? Con mẹ nó anh cũng không ngăn cản gì hết hả, anh không biết tâm tư Tiểu Triệt rất đơn thuần à…”
Đào Nhiễm vội vàng nhấn Cố Tự Do xuống: “Đừng nóng vội đừng nóng vội, Tiểu Diệc chẳng qua chỉ đi thổ lộ một chút thôi mà…”
Cố Tự Do trừng mắt nhìn Đào Nhiễm một cái: “Cá mè một lứa!”
Chu Diệc Trạm cũng không giận, vẫn thản nhiên như cũ: “Cậu nói Tiểu Triệt bị cảm?”
“Cậu ấy nói như vậy, nhưng tôi thấy là vì bị tên khốn nhà anh dọa cho sợ thì có, còn lấy cớ không đi làm.” Cố Tự Do oán giận véo Đào Nhiễm một cái, Đào Nhiễm cũng im lặng, kéo tay của Cố Tự Do sang không ngừng vuốt ve.
Chu Diệc Trạm đứng lên: “Tôi đến gặp em ấy.”
“Anh còn muốn làm gì…” Lời nói của Cố Tự Do bị Đào Nhiễm dùng miệng ngăn lại. Đào Nhiễm vói tay ra sau vẫy vẫy, Chu Diệc Trạm lập tức ra ngoài.
Sau khi xin nghỉ xong Cảnh Triệt cũng không ngốc ở nhà. Trong lòng cậu rất loạn, thừa dịp đi xe đến một hiệu sách quen.
Mặc dù hiệu sách này hơi nhỏ, nhưng bày trí rất có phong cách, sách bên trong cũng đều là những quyển được chủ nhân chọn lựa kỹ càng, có rất nhiều bức tranh hấp dẫn Cảnh Triệt, hơn nữa cô chủ cũng không keo kiệt, mấy bức tranh này cũng có thể tùy ý mà lật xem. Mỗi khi có thời gian, Cảnh Triệt đều thích tới nơi này ngồi mấy giờ liền, đọc sách, suy ngẫm một chút tình tiết trong truyện chưa tưởng tượng được ra, hoặc là lại ngẩn người.
Giữa trưa sau khi ngủ dậy, trong đầu Cảnh Triệt vẫn lưu lại cảnh tượng không thực của tối hôm qua, lúc vào hiệu sách liền bước ngay tới góc sáng sủa mà cậu thường ngồi.
Bỗng nhiên phát giác trước mắt có một cái bóng, trấn tĩnh lại mới phát hiện cô chủ đang ngồi ở trước mặt mình. Bởi vì Cảnh Triệt thường xuyên đến đây, coi như cũng có quen biết với chủ hiệu sách này. Cô chủ là một cô gái tuổi còn trẻ, tên là Lâm Thiên Diệp, lớn hơn cậu hai tuổi, là một người mắc bệnh câm điếc.
Cảnh Triệt mỉm cười với cô, Lâm Thiên Diệp lấy bút viết xuống: “Đang nghĩ về chuyện gì thế?”
Cảnh Triệt viết: “A, sao chị biết em đang có chuyện?”
“Mặt của cậu đều đã nhăn thành cái bánh bao rồi! Nói thử đi, chị tư vấn cho cậu!” Mặc dù Lâm Thiên Diệp là người câm điếc, nhưng tính cách lại là kiểu sáng sủa hoạt bát hiếm thấy.
“Nếu có một người biết chị chưa đến một ngày đã tỏ tình với chị, chị sẽ làm gì? Đối phương còn chung giới tính nữa.” Trước mặt cô, Cảnh Triệt cũng không định giấu diếm gì.
Lâm Thiên Diệp suy nghĩ một chút rồi viết ra: “Tình yêu và giới tính không liên quan gì đến nhau cả, quan trọng là ở chỗ em có cảm giác đối với người này hay không.”
Mình có cảm giác đối với người này hay không? Ha ha, chẳng qua chỉ mới quen biết nhau có một ngày mà thôi, có thể có cảm giác gì chứ. Tính chậm tiêu điển hình của Cảnh Triệt khiến suy nghĩ rằng đối phương đang đùa giỡn với mình trong lòng cậu càng thêm kiên định.
Cậu cười rồi viết xuống: “Em sẽ không lấy người khác ra làm trò đùa. Em không có cảm giác đối với anh ta.”
Lâm Thiên Diệp lắc đầu: “Cái thứ gọi là cảm giác này luôn đến một cách bất ngờ, em không thể chủ quan mà cho rằng người khác nói đùa hay không được, như vậy là không tôn trọng tình cảm của người khác.”
Anh ta không phải đang đùa? Cảnh Triệt lại im lặng. Lúc này bỗng có người đẩy cửa vào, nhìn quanh một chút liền bước ngay đến trước mặt Cảnh Triệt, vừa vặn đứng ở sau lưng Lâm Thiên Diệp.
Cảnh Triệt ngẩng đầu nhìn, người nọ nhìn qua chừng ba mươi tuổi, do góc độ nhìn nên dáng người cao lớn càng tăng thêm cảm giác áp bách, tây trang phẳng phiu sẫm màu lộ ra vẻ uy nghiêm khác với người thường, đưa ánh mắt lạnh lùng bén nhọn như dao đánh giá Cảnh Triệt từ đầu đến chân.
Cảnh Triệt lười kiếm chuyện với người lạ, đối với loại người này không cần phải để ý đến hắn làm gì, chỉ thản nhiên quay đầu sang chỗ khác.
Lâm Thiên Diệp chú ý tới ánh mắt của Cảnh Triệt, quay lại liền nhìn thấy người đàn ông đứng ở phía sau, trên mặt tràn ngập ý cười, lập tức viết xuống một câu trên giấy cho Cảnh Triệt xem.
“Cảnh Triệt, đây là anh trai chị, Lâm Thiên Sơn.”
Cảnh Triệt đứng lên: “Chào anh, tôi là bạn của Lâm Thiên Diệp, tên là Cảnh Triệt.” Nếu đối phương là anh trai của bạn mình thì cần phải chào hỏi cho phải phép.
Rốt cuộc đối phương cũng không dùng ánh mắt tra xét nhìn Cảnh Triệt nữa, lễ độ đáp lại: “Chào cậu, Lâm Thiên Sơn.”
Lâm Thiên Sơn tới đón em gái về nhà, hôm nay là ngày đại thọ tám mươi tuổi của bà nội bọn họ. Lâm Thiên Diệp bày ra vẻ mặt áy náy viết trên giấy: “Thật ngại quá, hôm nay chắc phải đóng cửa sớm hơn một chút rồi.”
Cảnh Triệt mỉm cười vẫy tay, nhấc ba lô lên đi ra khỏi cửa. Nơi duy nhất khiến mình cảm thấy thanh tịnh cũng không thể ở lại, nên làm gì đây. Nhìn di động chỉ mới năm giờ chiều. Cảnh Triệt dạo bước trên đường, bất giác lại đi tới trước cửa “Vân Luyến”, từ xa đã nhìn thấy Đào Nhiễm và Cố Tự Do nắm tay nhau đi vào quán bar, đột nhiên chẳng còn can đảm mà vào nữa. Chu Diệc Trạm chắc sẽ vào đó tìm mình nhỉ, anh ta đang chờ câu trả lời của mình mà.
Nhưng mà, thật đúng là không hiểu sao lại muốn cho anh ta một câu trả lời thuyết phục. Cũng không giống như muốn kháng cự anh ta, nhưng cũng không thể chỉ bởi vì chút không muốn kháng cự đó mà bản thân mình trở thành GAY được.
Cho nên cậu yên lặng men theo một gian cách vách của quán bar, tìm một góc lẻn vào.
Quán bar dần dần trở nên náo nhiệt, bởi vì lượng người càng ngày càng nhiều, cho nên những thành phần lộn xộn cũng theo đó mà gia tăng. Trước đây Cảnh Triệt ở quán bar làm nhân viên phục vụ, rất hiếm khi chú ý đến khách, tuy rằng trên tay lấy rượu cho khách, còn quét dọn này nọ, nhưng trong đầu lại luôn nghĩ đến tình tiết và nội dung của tiểu thuyết. Hôm nay ở nơi này, cuối cùng cậu cũng thật sự nhận thức được mà chăm chú quan sát những người có mặt trong quán bar.
Có người hứng khởi đứng trên sân khấu vừa nhảy nhót vừa cởi đồ, có người điên cuồng uống rượu giải sầu, có người ngồi ở bên cạnh quầy bar, lập tức đã có ba, năm người vây lại gianh trành tình nhân. GAY là như vậy đấy, bọn họ cũng giống như người bình thường, có tình cảm, hoặc là dục vọng.
Bỗng nhiên bên cạnh có người ngồi xuống, một bàn tay nhoáng cái liền muốn đặt lên vai của Cảnh Triệt. Cảnh Triệt lẳng lặng dịch người về phía sau, người nọ ngẩn người, cười nói: “Người đẹp à, một mình ở chỗ này không buồn sao? Lại đây, anh uống với cưng mấy ly.”
Cảnh Triệt nhíu mày, đứng dậy bước đi. Người nọ giữ chặt lấy tay cậu, Cảnh Triệt hất tay hắn ra, tên đó mất đà lùi về phía sau, vừa lúc đập lên bàn trà, ngã phịch xuống đất, rất nhiều người nhìn qua, Cảnh Triệt hoảng hốt, bị nhiều người nhìn chằm chằm vào mình như vậy khiến mặt cậu đỏ bừng lên.
Cậu không biết bộ dạng mặt mày đỏ bừng đứng đó cùng bộ dạng không biết phải làm sao của mình lúc này dụ người tới mức nào. Trong quán lập tức có rất nhiều cặp mắt sáng rực lên.
Ngay khi có người rục rịch muốn tiếp cận cậu, liền có một người ôm lấy cậu, nhanh chóng kéo cậu ra khỏi quán bar. Ra khỏi cửa rồi Cảnh Triệt mới nhận ra người này chính là Lâm Thiên Sơn.
“Anh, hôm nay không phải là anh…”
“Người trong nhà rất nhiều, ít đi một mình tôi cũng không có gì. Nhưng vấn đề là cậu, một mình đi tới nơi này, không biết là rất nguy hiểm sao?”
Cảnh Triệt im lặng đẩy cánh tay đang ôm lấy eo mình ra, cười nói: “Cảm ơn anh vừa rồi đã giúp tôi giải vây. Tôi phải đi về rồi.” Cậu thật sự không muốn ở cùng người đàn ông này thêm nữa, cảm giác áp bách ở trên người này còn khiến cậu cảm thấy nguy hiểm hơn.
Lâm Thiên Sơn cười cười: “Cứ làm theo ý cậu đi. Tôi cũng không có ý gì khác.”
Cảnh Triệt cũng cười: “Tạm biệt.”
Lâm Thiên Sơn tựa như có điều suy nghĩ nhìn theo bóng lưng của cậu, lẩm bẩm: “Cảnh Triệt sao? Không tồi.”
Cảnh Triệt ủ rũ lê bước lên tầng, không buồn phát ra tiếng động để bật đèn, mãi đến khi đi tới cửa, mới mơ hồ nhìn thấy có người ngồi trước cửa, trong lòng cả kinh, người nọ vỗ tay một cái, đèn sáng.
“Chu… Chu Diệc Trạm, sao anh lại tới đây?” Cảnh Triệt trở nên bối rối, trên môi dường như cũng có chút lành lạnh.
“Không tệ, còn nhớ rõ tên của anh.” Chu Diệc Trạm đứng lên, lấy tay xoa xoa đầu của cậu.
Hắn cũng không biết vì sao mình lại chấp nhất như vậy với đầu của Cảnh Triệt, lúc vân vê mái tóc của cậu nhóc này thật sự rất có cảm giác thành tựu, không khỏi cảm thấy xấu hổ một chút vì sở thích xấu xa này của mình.
Cảnh Triệt cũng không nói gì, chỉ ngơ ngác đứng đó.
“Anh đói bụng, muốn ăn mỳ.” Chu Diệc Trạm lười biếng nói, Cảnh Triệt lại một lần nữa không quản được miệng lưỡi mình mà đáp lại: “A, trong phòng còn có mỳ, tôi làm cho anh.”
Ông trời ơi, con thật muốn đánh chết cái miệng nói mà không kịp suy nghĩ này của mình! Cảnh Triệt khóc thét.
Cảnh Triệt oán giận nhìn Chu Diệc Trạm đang xoay tới xoay lui ở phòng khách, tay cầm dao xắt cà chua liền dùng lực mạnh hơn nữa, phát ra tiếng bang bang bang. Chu Diệc Trạm ló đầu vào nhìn: “Xắt mạnh tay như vậy, em tính làm vằn thắn cho anh à?”
Cảnh Triệt thầm thở dài một tiếng. Quả thật vẫn không có cách nào chống cự nổi độ mặt dày của người này. Vì thế lúc Chu Diệc Trạm đắc ý ló đầu bước đến hỏi cậu bao giờ mới có thể ăn mỳ lần nữa, Cảnh Triệt thản nhiên nói: “Nếu không thì chúng ta cứ thử ở bên nhau xem sao.”
Lúc này đến phiên Chu Diệc Trạm đờ người ra, khuôn mặt dễ nhìn biến thành mặt thộn. Cảnh Triệt mặt đối mặt với hắn: “Nhưng mà lúc tôi cảm thấy không thể tiếp nhận được nữa, tôi sẽ có quyền chủ động chấm dứt.”
Chu Diệc Trạm nở nụ cười, ăn từng miếng từng miếng, thầm nghĩ: “Theo anh rồi sẽ không cho em có cơ hội nói lời chấm dứt!”
Nhìn Chu Diệc Trạm ngồi trước mặt ăn đến là vui vẻ, Cảnh Triệt mong rằng mình đã cho ra lựa chọn đúng đắn.