Dì Tôi Là Một Teen Girl

Chương 72


Bạn đang đọc Dì Tôi Là Một Teen Girl – Chương 72


Đến trước cửa phòng, mình đẩy mạnh sau đó tiến vào trước và khẽ khúm núm nép người sang bên nhường chỗ cho chị Chi đi ngay sau rồi nhanh chóng khép cửa với đúng vẻ lịch lãm thường thấy ở một người đàn ông trưởng thành.
Nói cho vui vậy thôi chứ lúc đó mình cũng chẳng buồn nghĩ nhiều gì mà chỉ coi việc ấy như một phép lịch sự tối thiểu.
Chị Chi bước vào trong phòng thì chợt chững lại nhìn quanh quẩn mọi thứ mà trên môi dần xuất hiện một nụ cười tươi rồi chậm rãi chị tiến lại chỗ nệm và khẽ khép nép ngồi vắt cả hai chân sang một bên để che đi phần lộ ra bởi háng chân của cái váy ngủ mỏng manh ở nhiều chi tiết nếu ngồi chàng hảng.
Mình thấy chị nhìn mọi thứ với vẻ lạ lẫm thì có chút ngạc nhiên vì bản thân mình lúc ấy nhớ rất rõ là vào buổi chiều mấy hôm trước chị cũng đã từng lên đây đón cu Bo xuống nhà đi về rồi mà nhỉ.
Chắc chắn là chị ấy đã nhìn vào trong phòng rồi mà, mình nhớ đinh ninh là như thế.
Hơi chập chững vì một bên bắp chân khẽ nhói đau, mình đi lại gần chỗ bàn máy tính chống tay lên thành ghế nhìn chị Chi cười khẽ.
Chị Chi ngồi trên nệm tiếp tục nhìn phòng mình một lượt sau đó vòng lại nhìn về hướng mình đang đứng mà nói.
– Phòng Duy…sạch và gọn gàng quá nhỉ…lại còn thơm thơm dịu dịu nữa… Chị nói giọng nho nhỏ và cười tít mắt.
– Dạ…hì…em cũng sắp xếp sơ thôi…vậy mà Dì Linh suốt ngày chê em ở dơ…dơ như cú luôn đó chị… Mình gãi đầu cười khẽ trả lời chị.
– Kì vậy…bữa chị lên gọi cu Bo về đã có dịp nhìn vào bên trong và thấy…rất gọn gàng luôn mà ta…sao Linh lại nói vậy nhỉ…chắc nó giỡn với em á… Chị Chi lại nhìn quanh một hồi rồi tròn mắt nói.
– Dạ…em cũng không biết sao nữa chị…Dì chê suốt luôn đó… Mình lắc đầu.
Vừa nghe xong câu trả lời của mình thì chị Chi lập tức đứng lên bước chậm rãi một vòng quanh phòng rồi thì sờ soạn đủ thứ từ cánh cửa tủ quần áo cho tới kệ đồ lặt vặt và cả chiếc bàn để máy tính của mình nữa.
Nói chung là đi đủ nguyên một vòng với những bước chân đầy nhạy cảm khiến cho nhiều phần trên chiếc váy ngủ đong đưa và tưng tửng theo những nhịp điệu đều tăm tắp mà nhất là ở khoảng mông căng tròn và bờ ngực trắng muốt trần trụi với cái núm nhọn hoắc đang chỉa thẳng nhưng may mắn được che đi bởi duy nhất một thớ vải mỏng tang khiến ình như muốn nổ đom đóm mắt.
Lúc này, đèn trong phòng sáng trưng.
– Lạ nhỉ… Chị Chi đi xong thì vòng lại nệm và vẫn tư thế ngồi ngã cả hai chân sang bên như cũ chị nghiêng đầu nhìn mình đầy khó hiểu.
– Dạ…em cũng không biết nữa… Mình bĩu môi tỏ vẻ đồng ý với chị về lời nhận xét có phần đúng đắn và vô cùng khách quan.
Bất giác chị quay đầu nhìn về phía sau lưng khoảng vài giây rồi khẽ lật nhẹ lớp mền dày ra để lộ chiếc gối nhỏ bên dưới và nhanh chóng ngã cả thân người xuống nệm mà đầu thì đè lên chiếc gối vừa kéo ra kia.
Chị nằm đó duỗi thẳng cả hai chân ra khiến cho những phần nhấp nhô trên cơ thể được dịp hiện ra đầy nhạy cảm đến mức làm mình đến ngượng cả mắt phải nhìn tứ lung tung mọi phía chứ chẳng dám nhìn trực diện vào vật thể.
Không những thế mà chị còn dang chân ra rồi khép lại các kiểu mà lắm khi đoán chừng là chị không nhớ trên người đang chẳng có một miếng gì gọi là nội y thì phải.
Lúc đó mình căng thẳng lắm vì mình biết rõ trên thân thể của người phụ nữ đang thoải mái nằm kia ngoại trừ chiếc váy ngủ mềm mại đến hớ hênh thì chẳng còn gì.
Đột nhiên một loạt các liên tưởng trời ơi đất hỡi bùng lên và khiến cho nhiều cơ quan thừa trên người mình trở nên căng cứng và khó chịu đến độ chỉ cần nhìn sơ qua là phát giác ra được ngay.
Mình bắt buộc phải ngồi xuống ghế để che đi những cái đang “thẳng và cứng” ấy tránh để chị Chi nhìn thấy không thì múi mặt chết nhất là từ sau cái vụ xảy ra trước cửa chính vừa lúc nãy.
– Ôi…thoải mái quá…nệm phòng Duy êm thật… Chị vừa nói vừa vẫy tay sang ngang rồi nhún nhún người trông rất lạ mắt.
– À…dạ… Mình cứ nhìn chằm chằm vào cơ thể chị mà trả lời như kẻ mất hồn.
– Nằm xuống cái là đã cái lưng gì đâu…nãy ngồi ngoài hè lúc lâu nên ê lưng kinh khủng… Chị lại tiếp tục nói nhưng vừa nói vừa co chân lên.
Ánh mắt mình đang no đầy với những thứ tưng tưng đang diễn ra trên nền vải mỏng tang của chiếc váy ngủ kia thì bỗng chốc ngỡ ngàng đến bàng hoàng khi chị Chi bắt đầu co chân.
Vì là đang ở tư thế nằm và trên thân thể chị Chi lại chẳng có một miếng nội y nào nên khi chị bắt đầu làm động tác co chân lên thì gần như ngay lập tức phần vải váy che trên phần dưới của chị bị trơn tuột theo phương ngang xuống tới gần eo chị và để lộ phần nhạy cảm nhất của thân thể người phụ nữ.
Nguyên phần háng chân kéo từ hai gối đến tận phần mông tròn lẳng đang đặt hờ trên nệm phơi bày lộ liễu trước ánh mắt tròng xoe và đen lay láy của mình.
Mình thấy hết, thấy tất cả.
Từ phần lông mu đen dày được tỉa đều đặn cho đến cả hai cái mép của chiếc bím hồng hào mọng nước như phô diễn hết tất cả tinh hoa ra trước mắt mình.
Mặt mình lúc đó đỏ ửng và chăm chú hướng về những tạo vật mà thiên nhiên đang ưu đãi.
Mông chị trắng quá, nó trắng và kéo lan màu sắc đầy sức sống đó đến tận háng và chỉ dừng lại ở những nhúm lông đen rậm ráp hai mép háng nơi mà chiếc bím múp rụp và đỏ ửng đang thỏa sức phô trương tầm vóc.
Nói cho đúng ra là nguyên phần dưới cái bím và cả đợm thịt nho nhỏ của chị Chi đang hiện ra và khiêu khích mình như vẫy gọi sự thèm khát đang trào dâng mà vô tình thổi bùng những ham muốn nhục dục đã sục sôi trong mình từ khi chị mới bước vào căn phòng này.

Mình nuốt nước miếng đánh “ực” một cái khi hai má vẫn nóng ran đầy khó chịu bởi cái thứ cong cong hình bầu dục khiêu gợi trước mắt kia đang khiến cho thứ mềm mềm bóng lưỡng của mình trở nên căng cứng và tức tối đến kinh người.
– Duy…nệm mua lâu chưa… Chị Chi lại tiếp tục nói mà đâu hay rằng cái bộ phận ươn ướt nơi cửa mình của chị đang làm cho thằng nhóc ngồi trên ghế kia trở nên dần căng thẳng quá độ.
– Á…dạ…nệm…nệm cũng…em…em thấy cũng êm…ừm…êm lắm chị… Mình giật nảy người hoàn hồn trả lời chị với vẻ ấp úng khi chưa nghe rõ lắm câu hỏi của chị.
– Ừa…hì…tối nay chị mà chị dễ ngủ thì tốt quá…cám ơn Duy nha…sợ lạ nhà…lại mất ngủ…làm phiền Duy nữa… Chị Chi nói mà vẫn lấy hai tay đè nhún lên nệm.
– Dạ…không…không sao đâu chị… Mình gật đầu mà ánh mắt thì vẫn chăm chăm vào cái bím hơi ướt đang hé mở nhè nhẹ với vài cọng lông thanh mảnh vướn víu kia.
– Ừm…Duy dễ thương và hiền thật…hì… Chị Chi nói xong thì từ từ chống cả hai tay ngồi dậy.
Vì chị Chi chống cả hai tay để ngồi dậy nên càng khiến cho chiếc váy theo lực đè nén và kéo căng phương thẳng đứng làm cho nó bị kéo tuột lên đến tận gần rốn khi nó đã nhan chóng trôi qua hết cả phần bụng dưới.
Mình tròn mắt vì lại có dịp chiêm ngưỡng nhiều thứ nhạy cảm hơn khi cái khe bím kia co duỗi và bóp ngấu nghiến các kiểu.
Mình thấy luôn cả phần bên trên của chiếc bím kia cả cái hạt nho nhỏ thần thánh và phần lông cứng cáp ngắn ngủn ngay bên trên nó nữa.
Nhưng theo lẽ đời người làm việc xấu thì chắc chắn cuối cùng sẽ bị sự trừng trị của luật pháp và trong trường hợp này của mình rất tiếc là vẫn không thể tránh khỏi.
Khi chị Chi đã ngồi hẳn dậy thì ngay lập tức chị hướng vẻ mặt vui cười rộn rã về phía mình và bất giác phát hiện ra ánh mắt mình đang có chút gì đó ngại ngùng và ma mãnh hướng nhìn về phần cẳng chân của chị chỉ trong phút chốc.
Tích tắc qua đi mình cũng dần ngộ ra đang là đang bị chị để ý nên liền giả lãng nhìn đi chỗ khác mà ngượng chín cả mặt.
Chị ban đầu có chút gì đó ngạc nhiên nên liền khép nép nhìn xuống bên dưới thân thể mình thì lập tức thốt lên.
– Chết… Chị vừa nói vừa nhanh chóng nhích nhẹ mông lên sau đó dùng cả hai tay kéo ùa tấm áo ngủ trơn tru lên đến tận gối để che đi những phần tự nãy giờ đã bị lộ ra trước mắt mình.
Xong xuôi chỉ trong chớp mắt chị một tay che miệng một tay giữ chặt tấm váy và rồi nhìn mình đầy bối rối như thể chị vừa bị mình bắt quả tang đang làm một điều gì đó ghê gớm lắm.
Mình quê kinh khủng vì biết chắc rằng chị đã phát hiện ra điều đã khiến nãy giờ mình chăm chú theo dõi.
Hồi hộp và bối rối, mình chẳng dám nhìn vào mặt chị Chi mà chỉ dám đảo mắt lung tung về hướng chiếc tủ kính bé nhỏ đằng kia.
Mọi thứ chìm vào im lặng của sự ngỡ ngàng cũng phải tầm hơn hai phút mình và chị chẳng ai dám nói với ai câu nào cả mà chỉ ngồi với vẻ mặt ngại ngùng đầy lộ liễu cho đến khi chị đột nhiên lên tiếng.
– Chị…chị…chị xin lỗi…tại… Chị Chi cúi mặt xuống mà nói với mình vẻ lí nhí nhưng vẫn thoáng chút gì đó còn tươi tươi cười cười khá lạ.
Vì chị lên tiếng trước làm mình cũng bớt lo phần nào là chị giận hay suy xét nên cũng cố trả lời hùa theo.
– Dạ…không…không sao chị…em không thấy gì đâu… Mình quay sang xua tay về phía chị Chi khi chị vừa mở miệng.
– Tại…ừm…chị đi vội…nên quên mang…quên mang đồ sạch nên đành mặc…mặc váy…ừm…chị xin lỗi… Chị Chi nhìn mình cười khẽ nói hơi miễn cưỡng.
– Em mới…mà thôi…đi ngủ đi chị… Mình lắc đầu vội vã nhưng rồi cũng biết càng nói sẽ càng chẳng đi đến đâu nên đưa ý kiến giả lãng thăng sớm.
– Ừm…ngủ…ngủ thôi em…mà chị nằm đâu giờ… Chị Chi nhìn mình gật đầu cười nhẹ.
Chị Chi có vẻ như muốn tất cả trở nên bình thường chứ không muốn đi sâu vào mọi chuyện vì biết đâu sẽ gây nên những sự ngại ngùng tai hại cho cả hai.
Mình thật sự rất vui và thích thú với vẻ thân thiện và dễ gần cũng như đồng cảm hiểu tâm lí người đối diện nơi chị.
– Chị nằm bên trong đi…em nằm bên ngoài cho… Mình lấy tay chỉ vào phần bên trong của tấm nệm.
– Ừm…chị nằm một góc nhỏ thôi…hì…cám ơn em…mà em khóa cửa chặt lại luôn đi… Chị gật đầu rồi nói với mình.
Câu nói của chị Chi vừa dứt là lập tức mắt mình tròn đến khó tả.
Sao lại phải khóa cửa lại nhỉ, không lẽ chị ấy tính “mần ăn” với mình sau khi phát giác mình vừa thấy điều không nên thấy sao ta.
Một nam một nữ trong phòng mà còn khóa cửa thì rất dễ sinh chuyện mà chỉ họa may là Dì Linh mới bình yên được thôi.
Không, vì dù có muốn thế đi chăng nữa thì với tính tình của chị Chi thì chị ấy cũng không bao giờ nói năng sỗ sàng đến như vậy.
Phải có một nguyên do gì đó hợp lí để giải thích cho việc này.
– … Mình chẳng nói chẳng rằng chỉ chau mày nhìn chị lộ vẻ đầy khó hiểu.

– À…là như thế này…nếu sáng Linh nó dậy không thấy chị…lên đây kiếm thì cứ nói là đêm qua chị có việc gấp cần đi ra ngoài nên nhờ em xuống mở cửa cho chị đi…hiểu chứ…nếu mà ngủ say quá không biết trời trăng gì luôn á thì nên nói vậy… Chị Chi cười mỉm chi rồi liếc mình như phần nào hiểu ra suy nghĩ loạn dâm bất chợt hiện lên trong mắt mình rồi giải thích.
– À…rồi…em hiểu…để em khóa chặt… Mình gãi đầu nhìn chị cười khẽ ngượng nghịu rồi đứng dậy.
Mình đi lại chỗ cửa phòng và nhanh chóng khóa chặt rồi sau đó với tay bật máy lạnh và nhanh chóng tắt luôn hai bóng điện lớn không quên bật vài bóng đèn ngủ ngay bên hông.
Mọi thứ sau giây phút ấy dần chìm vào bóng tối mờ nhạt và ảo ảnh của những thứ ánh sáng chập choạng nhưng vẫn thấy mặt người khá rõ vì chúng tuy hiu hắt nhưng lại rất dịu mắt nếu nhìn lâu và quen dần.
Xong xuôi tất cả mình từ tốn tiến lại và nằm xuống nệm phần mé ngoài.
Một không gian im lặng bao trùm lên tất cả.
Mình nằm đó vắt tay lên trán nghĩ ngợi mông lung về đủ chuyện mà lo lắng nhất vẫn là vấn đề ngày mai mình nhập học.
Lo đủ thứ về chuyện thầy cô, bạn bè và chuyện học tập kì đầu năm cuối cấp liệu có suôn sẻ mà đôi lúc quên đi cả sự hiện diện của người phụ nữa đang nằm bên trong kia.
Và rồi giữa màn đên tĩnh mịch khi đã chừng 15 phút trôi đi nhẹ nhàng mà lặng lẽ thì bất giác, mình thở dài.
– … Hơi thở như được dịp phát ra từ cuống họng và luồn qua khẽ hở của thành mũi bên dưới mà chợt tạo nên một âm thanh não nề.
– Duy…không ngủ được hả em…tại chị…xin lỗi em… Chị Chi quay cả người sang nhìn mình nói khe khẽ.
– Dạ hông…hông phải…hông phải chị…em nghĩ ngợi lung tung á mà…hông phải chuyện lúc nãy đâu…hông phải… Mình giật nảy người giải thích luyên thuyên vì nghĩ chị Chi tưởng rằng mình thấy hình ảnh phần hạ bộ của chị í nên cuồng dâm nổi dậy đâm ra ngủ không được.
– À…không…ý chị là chuyện chị ngủ ở đây rồi trăn trở làm em ngủ không được…chứ hổng phải chuyện kia…ừm…mà em nghĩ tới chuyện gì vậy… Chị Chi cười mỉm nhìn mình đầy lém lỉnh.
– Dạ…em…chuyện lung tung ấy mà…lum la lắm chị… Mình ngượng ngùng quay sang mặt đối mặt với chị nhưng vẫn thoáng chút ngại ngùng vì sai lầm tai hại bởi câu nói vừa rồi.
– Ừm…chị giờ cũng đang suy nghĩ lung tung lắm nè…hình như cứ lạ nhà là chị ngủ không được hay sao ấy…mà mọi khi ngủ hay trực đêm ở khách sạn chị ngủ ngon lắm mà ta…chắc tại làm mệt nên dễ ngủ… Chị Chi nói và giải thích nguyên một tràn nghe rất có lí.
– Dạ…em thì tại nãy với chiều ngủ hăng quá nên giờ mắt không nhắm được… Mình nhăn má trề môi nhìn chị.
– À…đúng rồi nhỉ…chiều chị cũng ngủ nữa…nên giờ ngủ không được…nãy giờ quên mất lí do đó…hì… Chị Chi gật lấy gật để đồng ý với mình.
– Dạ…có lẽ vậy… Mình cũng bắt chước gật theo đúng y như điệu bộ của chị ấy.
– Ừm…hì…giờ không biết làm sao ngủ được nữa… Chị Chi nằm ngửa ra hướng mắt nhìn lên trần mà nói nghe có vẻ hơi túng quẩn.
Mình và chị nằm đó và bắt đầu đưa ra hàng loạt ý kiến làm sao để có thể dễ ngủ hơn.
– Hình như uống nước nhiều dễ ngủ lắm á chị… Sau một hồi nói luyên thuyên đủ thứ thì mình bắt đầu troll chị.
– Chị thấy uống nước nhiều thì đi toalet lắm chứ không dễ ngủ đâu… Chị quay sang liếc mình.
– Đúng thật… Mình gật đầu đầy ngây thơ.
– Chị uống nước ngọt hông… Mình nhướn chân mài nói khẽ.
– Chất có ga thì lợi tiểu lắm…nên càng tiểu dữ hơn… Chị trề môi đối đáp mình nghe cực hài.
– À…dạ… Mình gật đầu đồng ý và cũng bắt đầu mù mịt đến mức chẳng còn ý kiến nào nữa.
– Thôi kệ…nói chuyện là lát…ngủ gật luôn không hay… Chị cười nhẹ nói khi thấy mình có vẻ im ắng hồi lâu.
Mình vẫn im lặng không phải vì ngại ngùng hay gì cả mà vì mình chẳng biết nên nói gì cho phải thì đúng hơn.
Cả hai im ắng nằm dài trên nệm với những suy nghĩ bay bỗng của riêng bản thân rồi bất chợt.
– Duy…ngủ chưa… Tiếng chị phát ra từ ngay bên cạnh mình.
– Chưa chị… Mình quay sang nhìn chị cười khẽ và lắc đầu.
– Ừm…khó ngủ quá…chị tắt máy lạnh nhé… Chị Chi rụt rè nói khe khẽ.

– Để em… Mình trả lời chị.
– Duy…để chị… Chị Chi vươn người tới kéo tay mình nhưng không kịp.
Nói xong là mình lập tức đứng dậy đi lại hướng cửa phòng kéo công tắt điều hòa sau đó thì nhanh chóng tiến lại nệm và nằm y chang chỗ cũ.
Thời gian lại chậm rãi trôi qua chừng hơn mười phút sau vẫn là sự trằn trọc của hai con người.
– Buồn ngủ chưa…Duy… Chị Chi lại quay sang hỏi khẽ.
– Dạ chưa…vẫn mở mắt trao tráo…nhắm không được luôn chị… Mình cười nhẹ nói với chị.
– Ừm…tự nhiên nay chị nghĩ đủ thứ chuyện hết…mà càng lúc càng thấy buồn em à… Chị Chi ngồi dậy dựa lưng vào vách tường bên trong rồi nhìn mình nói.
– Dạ…chị nghĩ gì… Mình vẫn nằm đó nhìn lên trần hỏi chị giọng nho nhỏ.
– Chuyện hôn nhân của chị…chuyện cu Bo nữa…buồn quá… Chị Chi cúi đầu, nghe trong giọng có chút gì rưng rưng như chực khóc.
– Dạ…chị với anh yêu nhau bao lâu thì cưới… Mình lúc đó vẫn chưa cảm thấy điều lạ thường trong lời nói của chị nên mới buộc miệng hỏi.
– 6 tháng em… Chị Chi cười mỉm mà nước mắt đã ứa ra chan chứa.
– Nhanh thế hả chị… Lúc này mình ngạc nhiên và bắt đầu quay sang nhìn chị.
– Ừm…nhiều khi sự việc tiến triển nhanh hơn mức bình thường…đến ngỡ ngàng…rồi kết thúc trong sự…bàng hoàng…thật sự không ngờ… Chị Chi cười và nói giọng nghén đọng nơi cuống họng.
– Dạ…em xin lỗi…em không có ý… Mình dần nhận ra rằng chị đang khóc nên vội lên tiếng xin lỗi.
– Không sao…chị chưa từng giải bày chuyện này nhiều với ai cả…chỉ là…chỉ là nói sơ ấy đứa bạn biết…biết thông tin vậy thôi… Chị Chi vừa nói vừa cố gắng kiềm những giọt nước mắt sắp rơi ra tiếp nữa bằng cách cố nhìn lên trần.
– … Mình chẳng biết nói gì nên ngồi dậy nhìn để nghe chị tâm sự.
Thật sự mình không thích nhìn thấy con gái khóc mà nói chung là cả con trai cũng thế.
Mọi người được sinh ra trên thế giới này đều đã được tạo hóa ban ột sức mạnh mà ngay trong chính bản thân của một người tàn tật hay yếu đuối nhất thì sức mạnh đó vẫn luôn tồn tại.
Khi con người ta phải bật khóc chỉ có một lí do thỏa đáng nhất đó là họ không còn sức mạnh để vượt qua hay đúng hơn là sức mạnh đó đã rời bỏ họ.
Mình không thích nhìn thấy người khác khóc vì họ khóc không đáng và khóc “không đúng”.
Những hình ảnh đó thổi bùng lên trong mình những cái nhìn yếu đuối khi đánh giá người ấy và sự khinh rẻ phần nhiều đối với bản thân họ.
Hãy chỉ khóc khi điều đó thỏa đáng, đừng ảnh hưởng đến người khác bởi những hình ảnh xấu xí của bạn.Hãy thử nghĩ người thân của bạn sẽ muộn phiền và lo lắng cho bạn như thế nào rồi hẳn khóc.
Có lẽ chị Chi đã từng xem chồng chị ấy như một sức mạnh để đối mặt với cuộc sống nhiều muộn phiền nên giờ đây khi anh ấy đã rời xa thì chị mới lâm vào hoàn cảnh như này.
– Cuộc đời này khó lường lắm…người ta nói yêu mình…yêu bằng cái miệng nhưng thật tâm họ nghĩ sao…khó biết lắm… Chị Chi tiếp lời nhưng mắt thì nhắm nghiền như không thể giữ nổi những giọt nước mắt lại đang rơi kia.
– Dạ… Mình gật đầu rồi cúi mặt nhìn xuống.
– Cứ bình thường sống…nhưng phải biết coi chừng tất cả…nhất là chuyện tình cảm nam nữ em à… Chị khóc và phát thành tiếng nghe rất buồn và não nề.
– … Mình im lặng nhưng thỉnh thoảng vẫn ngước lên nhìn chị.
– Cứ nghĩ là yêu thương nhau đến suốt cuộc đời…nhưng…chắc chắn sẽ có sự xuất hiện của người thứ ba… Chị Chi lại nói trong những tiếng thút thít mãi không ngớt.
– … Mình lại nhìn chị.
– Chưa chắc là người đó đã hơn mình ở mọi mặt…nhưng…biết đâu…điều đó lại hấp dẫn được người mình yêu…không nói trước được gì cả em à… Những tiếng thút thít ngày càng nhiều hơn và bùng lên dữ dội.
– Dạ…chị đừng khóc…em xin lỗi… Mình gật đầu tiến lại gần chị hơn và khẽ lấy tay đặt nhẹ lên vai chị lay khẽ.
– Không…chị buồn nên vậy thôi…không gì đâu em… Chị cười trong nước mắt nhìn mình lắc nhẹ đầu.
– Dạ…chị… Mình lại ngại ngùng cúi mặt xuống chẳng dám nhìn sâu vào đôi mắt đang ướt đãm lệ kia thêm chút nào nữa.
– Mà em biết chị li dị trong mấy ngày không… Chị lại nói.
– Dạ… Mình ngước mắt lên nhìn chị đầy bối rối.
– Hai ngày…anh ta nói cho chị biết…ngày hôm trước…ngày hôm sau là kí đơn li dị… Chị Chi giơ hai ngón tay lên rồi lại chợt nức nở.
– Anh ta…quá đáng vậy sao… Mình nhăn nhó đầy oán trách.
– Ừm…chị biết và suy nghĩ nguyên đêm…lúc đầu thì hối tiếc lắm…nhưng chỉ 1 tiếng sau đó là chị nghĩ ngay đến đơn li dị… Chị lại cười, cười trong nỗi buồn chan chứa và lắng đọng đẫm nước.
– Dạ… Mình gật đầu và khẽ vỗ nhẹ vào phần bắp tay chị vẻ thấu hiểu.

– Nhiều đêm chị khóc…khóc không phải vì tiếc anh ta…mà vì bản thân bị lừa dối từ lâu mà không biết…để cho cu Bo nó chịu khổ…xa mẹ…nó còn nhỏ quá… Chị lại nói và nước mắt lại ứa ra ngày một nhiều hơn.
– Dạ…chị nín đi…cu Bo thương mẹ nó lắm…không có gì chị phải lo đâu mà… Mình đưa tay lên lau nhẹ hai hàng nước mắt sau đó vỗ vai chị vẻ tin tưởng nhất mực.
– Ừm…chị biết mà…mà không biết sao nước mắt cứ chảy em à… Chị Chi lấy tay đẩy nước mắt sang hai bên rồi nói với mình giọng nghẹn ứa.
– Thật ra…cái gì qua thì để cho qua luôn…nhìn về phía trước á chị…chị còn cu Bo mà…rồi biết đâu…sẽ có người tốt hơn… Mình nhướn mắt nhìn chị nói nho nhỏ như thì thầm vào tai.
– Không đâu em…chị chỉ muốn cu Bo thôi…chị không muốn gì nữa…hôn nhân một lần…có lẽ là quá đủ…đủ ọi thứ… Chị Chi lắc đầu nhìn mình mà nước mắt lại chảy.
– Dạ… Mình gật đầu nhìn chị cười với vẻ thân thiện như người thân.
Mình ngồi gần chị vỗ về cho đến khi chị dừng khóc hẳn nhưng vẫn còn buồn lắm.
– Chị không sao đâu…em lại nằm ngủ đi…sáng mai còn dậy sớm nữa… Chị nói với mình giọng hơi khàn nhẹ chắc có lẽ vì mới nín khóc.
– Dạ… Mình gật đầu cười với chị rồi bò lại chỗ rìa nệm đặt lưng nằm xuống.
Cả hai nằm đó chẳng nói chẳng rằng gì với nhau độ chừng 5 phút và rồi chị lên tiếng.
– Em quen ngủ nóng không… Chị Chi hỏi mình.
– Dạ bình thường em cũng ít bật máy lạnh lắm…đa phần ngủ nhiệt độ phòng thôi… Mình gật đầu trả lời.
– Ừm…chị chỉ máy lạnh những ngày nóng cực…chứ bình thường thế này thì lạnh bụng lắm… Chị Chi cười mỉm nhìn mình.
– Chị bôi dầu không…em đưa cho…mùi không hăng hay nồng đâu…ấm bụng lắm… Mình ngồi bật dậy nhìn thẳng vào mặt chị hỏi vẻ hơi lo lắng.
– Ừm…có hả…em để đâu cho chị mượn lát đi…em nằm đó để chị đi lấy cho… Chi Chị nhướn người lại gần mình.
Mình lại nhanh chóng đứng dậy tiền về hướng bàn máy tính là kéo hộc bàn lấy chai dầu ra.
– Chị… Mình chìa tay ra đưa chai dầu về hướng chị Chi.
– Ừm…phiền em quá…cám ơn Duy nha…mà sao em không để chị lấy… Chị Chi cười ngượng và dùng cả hai tay đón nhận rồi nhướn mài hỏi mình vẻ trách móc.
– Có gì đâu chị… Mình cười mỉm như chuyện chẳng đáng.
– Duy ga lăng quá nhỉ…lại tốt nữa…ai mà làm bạn gái của em thì sướng lắm nhỉ… Chị Chi nhìn mình cười nói.
– … Mình im lặng chẳng trả lời mà chỉ nhìn bâng quơ tứ phía.
– Mà Duy có bạn gái chưa… Chị Chi lại nhướn mài nhìn sang mình.
– Chưa chị… Mình lắc đầu trả lời giọng bằng bằng.
– Ừm nhỉ…nãy em nói rồi mà chị quên mất… Chị Chi cầm chai dầu trên tay rồi gãi đầu lia lịa trông khá ngố.
– Dạ… Mình gật đầu nhẹ.
Nói xong thì mình nằm xuống nhìn thẳng lên trần nhà với một vài lo nghĩ.
Chẳng hiểu sao lúc đó cảm xúc của mình rất tệ và có một phần nào đó truyền ít nhiều vào những câu đối thoại của mình với chị.
Mình nằm đó và dần thấy có lỗi ít nhiều vì để cảm xúc lấn át quá thể mà biết đâu sẽ làm chị buồn.
Bất giác mình cảm thấy như có thứ gì đó đang chuyển động nơi khóe mắt nên lập tức mình quay mặt sang nhìn tho phản xạ tự nhiên.
Lúc ấy hình ảnh đầu tiên đập vào mắt mình là một thân thể trần truồng của một người phụ nữ từ gần trên eo trở xuống đang qùy cả hai chân hướng mặt vào tường mà nhẹ nhàng chẳng nói chẳng rằng một tay giữ áo một tay đưa về phía trước xoa nhè nhẹ quanh bụng.
Mình hơi ngạc nhiên rồi thoáng chốc ngồi hẳn dậy nhìn đinh ninh vào phần mông trần trụi tròn lăng lẳng kia rồi nhanh chóng kéo mắt xuống nhè nhẹ nơi chiếc bím đỏ hồng quen thuộc kia đang ngự trị.
Đoán biết ngay là chị Chi đang ngồi xắn áo lên để thoa dầu vào bụng mà nghĩ cũng phải thôi vì nếu là mình thì mình cũng sẽ làm như thế bởi chiếc váy ngủ là loại dài thượt từ hai dây áo bản rộng kéo xuống tới tận đầu gối thì việc muốn xoa dầu vào bụng tất nhiên phải kéo lên cao quá eo cộng thêm chất liệu áo tương đối mỏng nên hành động ấy cực kì dễ dàng.
Và rồi chẳng biết động lực từ đầu ra, mình từ từ tiến lên và bò lại gần trước bờ tường chỗ chị đang ngồi với điệp khúc lắc nhẹ chai dầu ra tay rồi khẽ xoa lên bụng.
Mình từ tốn qùi ngay phía sau chỗ chị đang qùi mà nhìn chăm chăm vào hai cái mông trắng muốt ấy.
Chị lúc đầu vẫn xoa đều đặn nhưng sau đó thì chợt bỗng nhiên dừng hẳn lại rồi từ từ đưa mắt nhìn lên cái bóng đen đang in dấu to oành trên trường mà có lẽ là chủ nhân của nó đang ở ngay đằng sau lưng.
Mọi thứ như lặng yên trong giây phút, không có bất kì một tiếng động nào xuất hiện cả.
Tưởng chừng như mọi thứ sẽ lặng yên mãi mãi nhưng rồi cái bóng đen ấy cuối cùng cũng chuyển động.
Mình khẽ đưa cánh tay phải đặt nhẹ nhàng lên phần hông trần truồng nơi tiếp giáp giữa bắp chân và phần bụng dưới tho thả của người phụ nữ đang qùi bất động kia.
Giây phút phát sinh va chạm ấy…chị Chi bất chợt run lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.