Bạn đang đọc Dì Tôi Là Một Teen Girl – Chương 61
Lặng lẽ đi qua chỗ Oanh đang ngồi mình tiếng thẳng vào nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt.
Nhưng lúc đó lại chẳng hiểu sao khi mình đi ngang qua thì cô ấy có chút gì đó ngại ngùng và giật bắn khó diễn tả lắm.
Sau khi vào WC mình cố gắng làm mọi thứ nhanh nhất có thể nhưng phải thật kĩ lưỡng vì nếu không sẽ mất điểm ở những khoảnh khắc đời thường đầy nhạy cảm này.
Chừng mươi phút sau mình đi ra với gương mặt sáng sủa, hơi thở thơm tho và liếc mắt thấy Oanh đang lật cuốn sách Văn ra để hờ trên bắp đùi ngay trước mặt mà không biết là có đang đọc không nữa.
Mà để ý mới thấy lúc này Oanh đã chuyển hẳn ngồi dưới sàn chứ không còn ngồi trên ghế nữa.
Mình tiến lại xếp gọn gàng ít đồ dùng còn hơn bừa bộn nơi cạnh tủ sau đó quay mặt lại nhìn cô ấy.
– Oanh…ăn sáng chưa… Mình dướn to đôi mắt hỏi khẽ.
– Rồi…Duy tính đi ăn sáng à… Oanh chuyển đôi mắt từ cuốn sách lên mặt mình và hỏi đầy ngạc nhiên.
– Không…Duy không có thói quen ăn sáng…dễ bị chột bụng lắm… Mình đành ngậm cay đắng mà dối lòng tí chút vì thực chất mình hay ăn sáng lắm, sáng nào thấy đói là ăn chứ chưa từng bị chột bụng bởi lí do đó bao giờ cả nhưng chẳng lẽ lại xuống ăn và bỏ cô ấy một mình ở đây sao.
– Ừm…Duy là con trai mà giữ sách cẩn thận quá ha…hơn chị Yến với Oanh nhiều đó… Oanh giơ cuốn sánh lên mà dùng tay chỉ vào một số trang giấy còn rắng tinh.
– Đâu có…tại chắc ít lật ra đó mà…há há… Mình cười ha hả vì chẳng hiểu sao bây giờ để ý mới thấy chúng còn tươi như mới thế nhở.
– Học mà sao ít lật…không lật sao học… Oanh tròn mắt đầy ngạc nhiên.
– Duy giỡn đó mà…tại Duy chỉ ghi cái gì thật cần thiết vào đấy thôi…đa số ghi trong sổ nhắc nhở là chính… Mình gãi đầu cười trả lời hơi gượng vì trò đùa không được hiểu đúng.
– Con trai mà cũng dùng cái đó à… Oanh cười khẽ làm ra kiểu lạ lùng lắm nhưng nhìn rất đáng yêu.
– Ủa…cái đó con trai không được dùng à… Mình lại càng ngạc nhiên hơn cô ấy nữa vì suốt thời gian đi học trong tay hay túi quần mình lúc nào cũng có thứ đó cả.
– Không…ý Oanh là ít thấy… Oanh xua tay lắc đầu rồi cười nói.
– Ờ…thế Oanh không dùng à… Mình gật đầu vì hiểu ít nhiều rồi hỏi lại.
– Đa số ghi vào sách hoặc là tự nhớ không à…chứ không dùng tới cái đó mấy… Oanh cười híp mắt trả lời.
– Hèn gì…sách dơ là phải… Mình cũng cười mội tí cho nó gọi là có không khí.
– Nhà Duy lắp mạng không… Oanh chợt nhìn cái máy tính rồi quay sang hỏi mình.
– Tất nhiên rồi…không mạng lấy gì xài chứ… Mình thẳng thắn.
– Nhà Oanh…mẹ không cho xài…khi nào lên đại học mới được xài thôi… Oanh bĩu môi trông rất đáng yêu.
– Sao vậy…không xài thì lấy gì kiếm thông tin hay…giải trí được… Mình nheo mắt ngạc nhiên trước cách làm của bác gái.
– Thì đó…mẹ bảo suốt ngày nghe mấy bà bạn toàn nói con cái đụng máy tính là game gũng rồi thì chat chít loạn hết lên…hư người…nên không cho luôn… Oanh nhìn xuống sàn nhà mặt buồn bã nói nho nhỏ.
– Ờ…thế cần đọc báo hay…cần làm gì đó với máy tính…thì làm sao… Mình vẫn nhìn cô ấy mà có chút gì đó chột dạ.
– Thì lấy lap của chị Nhi…nhưng mà chị í ra tiệm là mang theo luôn để nhận đơn đặt hàng qua mạng nên…phải chịu chứ biết sao… Oanh vẫn giọng điệu đó nhưng ngày càng rầu rĩ hơn.
– Buồn nhỉ…thời giờ mà nhà không có mạng là bất tiện lắm…chẳng làm được gì…nhất là bữa giờ hè nữa… Mình rất đồng cảm và cực kì chia sẻ.
– Ừm…Duy sướng nhất…cái gì cũng có… Oanh nói và chợt nhìn vào máy tính xong quanh qua nhìn mình lườm mắt đầy ghanh tị.
– Không đâu…mà khi nào cần thì Oanh chạy sang đây…lấy máy Duy mà xài… Mình cười khẽ xua tay mà vô tình nảy ra ý kiến đó chứ chẳng chuẩn bị trước gì cả.
– Thôi…ngại lắm…phiền Duy nữa… Oanh lắc đầu khẽ gượng gạo.
– Có gì đâu…cứ qua đây…Duy không tính tiền net đâu mà sợ…hờ hờ… Mình cười và nói rất bình thường.
– Trời…tiền net còn đỡ…mà xung quanh đây chắc không có quán net… Oanh trả lời và hỏi nhỏ.
– Ừm…chẳng ai dại gì mở ở khu này đâu…có ai tới đâu mà mở…phải đi tầm 3,4 cây mới có… Mình nhớ lại những lần đi học lúc trước hay để ý mấy vụ đó lắm mà nhất là mỗi khi chưa muốn về nhà.
– Ừm…thế khi nào cần Oanh qua đây nhé… Oanh cười và cúi đầu ngại ngùng.
Mình lúc đó bắt đầu có chút gì đó ngờ ngợ.
Liệu Oanh thật sự muốn qua nhà mình chỉ vì vụ mạng mễu hay vì lí do gì khác nữa không đây.
Nhưng thôi, mình cứ tỏ ra là một con người ngây thơ và hiếu khách trước cái đã.
– Ừm…cứ cần là chạy qua…Dì ở nhà một mình cũng hay buồn vu vơ lắm…qua nói chuyện với Dì cho Dì vui càng tốt… Mình trở nên ngây thơ và chợt nhớ tới Dì.
– Ừm…Oanh thích chị Linh lắm…chị í y chang chị Nhi vậy…nhưng vui hơn chứ không trầm như chị Nhi… Oanh cười nói rất tự nhiên phần vì cô ấy thật sự có cảm tình với Dì Linh.
– Ừm…chị Nhi trầm lắm à… Mình chợt bừng tỉnh khi nghe Oanh nhắc đến chị Nhi.
Trong phút chốc mình như quên bén mất Oanh chính là em gái của người đang nắm giữ cái bí mật trần trụi đêm hôm kia nơi sâu sau nhà mình.
Không biết chị ấy có thỏ thẻ gì với Oanh chưa mà nãy giờ cô ấy lại tự nhiên không giữ ý trong cách nói chuyện đến thế.
– Ừm…ít khi nói chuyện với chị em Oanh lắm… Oanh trả lời khi đầu óc mình vẫn còn khá lùng bùng.
– Nhà có ba chị em thôi mà…lạ nhỉ… Mình hỏi dò xét.
– Không…tính chị í thế…chứ vẫn yêu thương và lo cho tất cả mọi người mà… Oanh ngạc nhiên khi thấy mình có thái độ hơi lạ.
– Không…ý Duy không phải thế…thế từ mấy bữa nay…khi chuyển nhà qua đây chị í có nói gì không…à…có trầm vậy nữa không í…tại…tại khu này cũng vắng mà… Mình hơi gượng vì dần phát hiện ra cái thái độ thay đổi của mình và chút gì đó ngạc nhiên nơi Oanh.
Oanh bỗng nhìn mình có vẻ hơi khác lạ và chút gì đó dè chừng.
– Cũng vậy…chẳng thấy khác gì… Oanh lắc khẽ đầu nhìn mình.
– Ừm…mà Oanh là…người Hải Phòng à… Mình giả lãng nhanh chóng để tránh gây sự tò mò hay nghi ngờ nơi cô ấy và cố gằng sửa chữa nhanh nhất có thể thái độ lạ đời của mình tự nãy giờ.
– Ừm…gốc luôn…nhà Kiến An đó… Oanh cười khẽ và nói.
– Nghe đồn Gái Hải Phòng…dữ lắm…đánh chồng…ăn hiếp chồng…thường xuyên… Mình cười khì nói lại vài điều trong tiềm thức từng được nghe.
– Người ta đồn bậy ấy chứ…tùy người thôi…nhưng gái Hải Phòng thì nhìn chung…hung dữ…cứng hơn mấy nơi khác…Oanh nhìn chung từ nhỏ đến lớn này là thế…cứng hơn rất nhiều luôn ấy… Oanh chống tay lên đầu ngẫm nghĩ và nói nghe có vẻ rất từng trãi.
– Dì Linh cũng có một người bạn gái Hải Phòng đấy…hổ báo lắm luôn…nhưng đẹp lắm…trước có ghé qua đây vài lần…nhưng bữa giờ ít… Mình nói và tả về cô bạn thân của Dì Linh.
– Ừm…thế chị ấy ở khúc nào Hải Phòng… Oanh nhìn mình hỏi có chút dướn chân mài.
– Nghe nói là…à…khu đường sắt…gì gì í… Mình nhớ lại chi tiết mà đã từng nghe Dì Linh nhắc tới.
– À…ừm…khu đường sắt thì dữ có tiếng rồi… Oanh gật đầu khe khẽ.
– Ừm…dữ lắm…nói chuyện với Dì thì nhỏ nhẹ nghe rất vui vẻ…nhưng nghe điện thoại là y như rằng…kinh lắm… Mình cười nhẹ.
– Ừm…hì… Oanh cũng cười nhẹ nhưng sau đó thì im bặt.
– Thế Oanh cứng hông… Mình buột miệng hỏi một câu đầy quái dị khi thấy cô ấy lại nhìn xuống cuốn sách.
– Cứng…cứng lắm lun á…ghẹo Oanh đi…Oanh xử đẹp luôn… Oanh ngước đầu lên cười to và trả lời rất ghê ghớm trước câu hỏi hơi bị ngu của mình.
Mình cũng bắt chước cười theo cô ấy nên vô tình cả hai cùng ha hả và vui đáo để.
Cả hai ngồi đó nói đủ thứ chuyện nhưng đa số là về trường lớp và bạn bè.
Oanh rất tò mò về ngôi trường mà cô ấy sắp học nên mình cứ được đà kể hết, kể ráo để cho cô ấy được thỏa trí tưởng tượng.