Bạn đang đọc Dì Tôi Là Một Teen Girl – Chương 57
Tò mò và có chút gì đó sợ hãi khó giải thích.
Bởi dù muốn hay không thì cái thể loại mà Dì Linh đang nhắc tới kia cũng chính là thành phần như kiểu máy quay đã ghi lại đầy đủ mọi khoảng khắc ái ân giữa mình và Cô Trang mặc dù chưa có những cú chống đẩy nhiệt tình đầy tính nhân văn đi chăng nữa nhưng chỉ cần như thế là quá đủ cho cái chiều sau hun hút của đôi mắt kia.
Mình thì ban đầu nghĩ là “ma” vì chẳng có ai là đủ dũng cảm đứng đó từ lúc mình và Cô Trang đang đóng “cảnh heo” cho đến khi kết thúc thì chợt phát giác ra được là bị theo dõi rồi đến bây giờ chỉ vài phút trước đây thôi lại bị Dì Linh nhìn thấy khi Dì đang tè bậy nữa.
Mà nói cho nó vuông thì dù dám đứng cạng gốc cây đi chăng nữa thì có lẽ chỉ có thể là người điên vì canh đó, giờ đó, chỗ đó thực sự không dành cho những người có tâm lí bình thường hoặc họa chăng là Thánh nhưng Thánh này đầu óc chắc cũng có vài chi tiết sai lệch hay lăn tăn gì đó rồi.
Cho đến khi Dì Linh nói rằng cái bóng đó chẳng phải ma cỏ gì thì mình bắt đầu an tâm phần nào về độ “siêu linh” của vấn đề nhưng lại bùng lên một nỗi lo tìm tàng khác.
Nếu không phải ma thì đó chắc hẳn là người hoặc giả là một con vật hay sự vật nào đó đầy trùng hợp.
Trùng hợp theo kiểu rất tự nhiên, nào là vô tình đứng đó vào giờ canh tý, vô tình chứng kiến cảnh “mần ăn” của mình, vô tình chứng kiến cảnh “pee public” của Dì Linh rồi vô tình tạo nên cái dáng đứng đầy bí ẩn và đe dọa đến tinh thần khán thính giả.
Quá điên rồ nếu nghĩ tất cả chỉ là ngẫu nhiên.
Và rồi cuối cùng trước sự tò mò pa chút kịch cỡm của mình thì Dì Linh cũng bắt đầu nói ra cái điều mà Dì đã nhìn thấy trước đó chỉ vài phút, cái sự đã làm gương mặt Dì trắng bệch đi và tinh thần có phần bấn loạn vì hồi hộp. Mình đứng đó mà tay chân có phần bủn rủn và phải nói là tim mình đập loạn nhịp kinh khủng khiếp.
– Là…con bé Oanh…à….có cả Nhi nữa…chứ đâu phải ma cỏ gì đâu ông… Dì Linh nhìn mình đăm đăm nói rất từ tốn.
Đến lúc này thì chẳng biết là lần thứ bao nhiêu trong suốt quá trình sống từ bé đến lớn mình lặp lại cụm từ này.
“Trời đất như tối sầm lại.”
Chuẩn thì đang ở trong nhà nên chẳng thấy được trời với cả mặt đất đâu và còn nếu mà ra ngoài thì trời cũng đang về đêm rồi nên tối là hiển nhiên thôi.
Nhưng phải nói luôn là lúc đó mọi hi vọng trong mình đều vụt tắt ngấm.
Mặc dù đinh ninh tự trong đầu đó là Oanh từ lúc đang ngồi sân sau nhưng chẳng hiểu sao khi biết được sự thật buồn thảm ấy mình lại như chết lặng.
Vì mất đi người con gái bằng tuổi cực đáng yêu đã mang đến cho tâm hồn mình một thứ gì đó trong sáng và hồn nhiên hết mực.
Chính thức thứ tình cảm vừa ùa lên đó giữa chúng mình lúc tối khi trên tầng nhà Oanh đã chấm dứt từ phút giây cô ấy nhìn thấy những hình ảnh không mong đợi ở sân sau mà có lẽ cũng chính vì thế nên cô ấy buồn tủi mà đứng đó trầm ngâm và gặp Dì Linh không chừng.
Trầm ngâm với mái tóc dài thả hờ sang bên.
Trầm ngâm với ánh mắt buồn khổ và màu da tím tái nhợt nhạt.
Đó là còn chưa nói đến chị Nhi.
Cả hai chị em đó cùng lúc thấy mình đang xếp hình mới đau.
Chị Nhi thì đang có quan hệ rất thân thiết với Dì Linh mà biết đâu chị ấy buộc miệng hay Oanh tò mò vô tình mà tiết lộ ra thì mình bách nhục với tất thảy gái đẹp xung quanh đây rồi.
Nghĩ tới hình ảnh Dì Linh bí mật tay cầm cái xẻng đang đào đất chôn xác mình vào một đêm mưa gió bão bùng sau khi phát hiện ra sự thật mình có quan hệ xác thịt với Cô Trang nên trong cơn tức giận đã lỡ tay đồ sát.
Lạnh người.
Chẳng nói chẳng rằng mình thững thờ đứng cúi gầm mà nhìn sàn nhà trong hư không.
– Gì vậy Duy…sao vậy… Dì Linh vỗ vai mình nói khe khẽ.
– … Mình im lạng như thằng chết dở vì chẳng biết nên làm gì vào lúc này nữa.
– Tắm khuya trúng gió rồi hả…hay cảm lạnh…sao hông con…Duy… Dì Linh lấy cả hai tay đặt lên má mà nâng hẳn mặt mình lên nhìn chăm chú.
– … Mình vẫn chẳng nói chẳng rằng chỉ như thằng vô hồn.
– Để Dì dìu con lên phòng nghĩ nha… Dì Linh xoay người mình lại mà bắt đầu đẩy nhẹ.
– Dạ thôi…con…con không sao…con lên phòng ngủ đây…Dì vào phòng nghĩ đi… Mình hoảng hồn khi nghe thấy Dì đòi đưa mình lên phòng, trên đó đang có Cô Trang mà.Mém quên.
– Ừm…đi từ từ thôi…đang bị đau đó… Dì gật đầu khe khẽ và đẩy nhẹ người mình về hướng những bậc thang.
– … Mình im lặng bước khe khẽ lên phòng.
– Gớm…con trai gì yếu đuối thế trời…Gay chắc rồi… Dì Linh chống nạnh sang hai bên eo mà nhìn theo từng bước chân mình xỉa xói.
– … Mình từ từ quay lại nhìn Dì liếc ánh mắt trắng nhễ đầy hăm dọa.
– Tui…tui đi ngủ…pai… Dì Linh làm mặt hoảng sợ quay lưng tính đi về phía phòng.
– Dì… Mình gọi Dì khá to tiếng.
– Hủm…gì cu… Dì quay mặt lại nhướn chân mày nhìn mình đầy ngạc nhiên.
– Nhớ thay quần nha…nãy lật đật kéo lên…dính lum la…nghe mùi khai khai… Mình cười nhẹ nói giọng tỉnh bơ troll Dì đầy thách thức,
– Ặc…thiệt hông…tui tính làm trong im lặng mà bị phát giác…đi ngủ đi…con trai gì mà…Gay chắc cú…pái pai… Dì Linh hốt hoảng hê lắm làm ra cái điệu lúng ta lúng túng nhìn tứ tung, soi mói đủ chỗ như thể “lo lắng trước kinh” í.
Dì Linh nói và ngay lập tức chạy thẳng vào phòng đóng cửa kín mít mà theo mình đoán là vào đó núp một lát nhân tiện vớ tay kiếm cái quần và đợi khi nào phòng mình ngay phía trên im ắng thì mới đỡ ngượng bước ra ngoài vào phòng vệ sinh mà thay đồ đây.
Mình lúc đó thì chẳng nghĩ gì mà chỉ thấy sao chán nản quá.
Chán đến mất không còn cái gì có thể làm ình chán hơn.
Nhìn lên hướng phòng mình khi chỉ còn cách vài bậc thang.
Đèn điện vẫn sáng chang hoang mà có lẽ là Cô Trang đang còn ngồi đâu đó trong trỏng với ánh mắt sợ sệt mà đâu đó còn là cả sự căm tức và không vừa lòng với hành động ngông cuồng mở cửa WC nhìn ra ngoài nói chuyện với Dì khi mà Cô đang run lẩy bẩy ngồi một góc vì quá sợ sệt khi trong tình huống rất khẩn cấp vừa rồi.
Lại còn cái hành động thô thiển dưới vòi sen khi không được sự đồng ý cùa Cô nữa chứ.
Chán chẳng buồn tả.
Thở dài quay lưng ngồi xuống và nép người tựa vào tường trên một bậc thang vì mình chưa muốn vào phòng lúc này, muốn ngồi đợi cho Cô Trang ngủ hẳn rồi hẳn vào sau cho nó lành.
Chẳng muốn đối diện, chẳng muốn nói chuyện và cũng chẳng muốn giải thích vì tất cả chỉ mang tính bộc phát.
Chống tay lên trán mình bắt đầu nghĩ đến gương mặt của nhỏ Oanh và chị Nhi khi thấy mình lúc còn trên tấm bạt vì không biết họ nghĩ gì lúc đó nhỉ mà chắc chẳng nghĩ gì được đầu bởi rất khinh bỉ mình rồi thì còn đâu thời gian mà nghĩ nữa.
Đang loay hoay với đầu óc mộng mị thì mình bất chợt tươi tỉnh hẳn lên vì Dì Linh đang rón rén đi từng bước chậm rãi mà trên tay là một áo, một quần cùng bộ màu đen tất nhiên chỉ là một bộ bình thường hay mặc ở nhà.
Dì đi ra tuy là khá nhẹ nhàng nhưng lại chỉ chăm chú đường trước mặt mà chẳng thèm nhìn lên trên hướng cầu thang gì cả.
– Hé lô…đi thay quần á hả…chào Dì… Mình nói đầy hài hước và khẽ cười nhẹ vòng tay trước ngực cúi đầu chào Dì.
– Á…á… Dì Linh hét to lên đầy kinh hãi và chạy nhanh vào WC đóng cửa cái “rầm”.
Mình cười nắc nẻ vì cái điệu bộ trẻ con cực đáng yêu của Dì mình.
Trông dễ thương và cute đến lạ.
Nhưng chỉ được vài giây là mình lại ngồi suy tư nhưng chỉ chốc lát là đã nghe thấy tiếng xả nước từ cái vòi sen tay cầm nhỏ dính với cái bồn bên trong WC.
Chắc có lẽ Dì Linh đã cởi đồ ra và đang vệ sinh đây mà.
Bao nhiêu hình ảnh 18 đầy mới lạ lại bắt đầu trào lên.
Chẳng hiểu bình thường mình có dâm lắm đâu cớ sao trong những ngày này lại nổi lên đê tiện có bản sắc thế nhỉ.
Chậc.Đến chết mất thôi.
– Dì thay xong rồi hả…canh mệt quá… Đang mải mê chống tay lên cằm nhìn lung tung thì mình thấy Dì hé cửa nhìn ra và bị mình bắt thóp ngay tức khắc.
– Á…á…mắc gì canh…cái đồ kia…bóp cổ giờ…phắn đi ngủ liền cho tui…cái đồ Gay lộ…đi ngủ nhanh… Dì bước ra khỏi WC mà chống nạnh chỉ lên hướng mình gắt đong đỏng nhưng mặt thì lại như chực cười lấy cười để.
Mình nghe Dì quát mà cười điên dại nên liền chạy lên đứng trước ngay cửa phòng rồi nhìn xuống xem thử Dì đang làm gì thì bất chợt bị Dì quăng tia mắt sắc như dao cạo lên từ ngay dưới chân cầu thang.
Cặp mắt ấy không ghê sợ lắm vì nó có pha chút gì đó bông đùa và khá lém lỉnh, cháy yêu thương và khẽ trìu mến.
Mình thấy không vào nhanh chắc Dì sộc lên sút cho vài cú vào mông thì có mà chết, vừa đau vừa lộ tẩy.
Nên nhanh chóng mình vặn núm cửa đi vào và khóa “cạch”.
– Ngủ cho tui nha…giờ này còn hí hửng…đồ Gay… Khoảng khắc cửa phòng sắp tiếp giáp với bản lề mình còn loáng thoáng thấy tiếng mài nheo rất dễ thương của Dì.
Sau câu nói đó mình nghe thấy tiếng bước chân di chuyển nhẹ nhàng trên sàn và từ tốn tiến về phía cánh cửa quen thuộc để mở ra sau đó đóng hờ lại.
Đâu vào đó, mình từ tốn quay lại nhìn vào phía trong.
Cô Trang đã nằm sâu vào phía bên trong nệm mà chụp hờ cái mền lớn của mình đắp lên đến gáy.
Ừm cũng đúng thôi, Cô đã tắm rửa sạch sẽ chẳng việc gì phải ngại nên cứ thế mà lên nằm cái nệm chính, chỗ ngủ của mình cả.
Biết ý tứ là nên giữ im lặng vì làm Cô thức thì Cô lại hỏi lại chuyện lúc nãy thì nguy lắm.
Với tay tắt điện, mình bật đèn ngủ sau đó đi lại hướng bàn lấy cả cái remort mở máy lạnh.
Ngồi xuống ghế mình hướng ánh nhìn ra cửa sổ nơi xa xa những bóng cây vẫn còn đang hãy cử động khe khẽ đón những ngọn gió ít ỏi mà cái nóng nực của đêm hè ban tặng.
Ánh sáng của các ngôi sao dần mờ nhạt chỉ le lói đến mức nhìn kĩ lắm mới có thể thấy vì có lẽ là gần sáng rồi.
Giờ này chắc tầm 2, 3 giờ gì đấy.
Mình ngáp dài thành tiếng rồi từ từ tiến lại gần cái nệm nhỏ, giang tay sắp xếp gọn gàng sang bên.
Nhìn vào hướng Cô nằm sâu bên trong.
Vẫn tư thế đó, điệu bộ đó và chẳng thay đổi gì.
Mình ngồi lưng chừng nệm bẻ rom róp vài ngón tay và dần dướn người lên buông cả thân mình nặng trĩu xuống tấm nệm êm ái.
Mình thấy mỏi mệt vì tất cả, cả thể chất và tinh thần.
Chỉ hai, ba ngày gầy đây mà bao nhiêu chuyện xảy ra, cả vui vẻ và phiền toái.
Đó là còn chưa kể ngày mai khi ánh mặt trời soi sáng nơi này thì mình chưa biết phải đối mặt với cái gì nữa.
Thôi.Cứ như câu mà mình vẫn thường hay nói.
“Hãy để cuộc đời đến với ta”.
Vớ tay lấy chiếc gối kê đầu, mình từ từ nhắm mắt lại.
– Duy…mấy giờ rồi… Tiếng Cô Trang thì thầm từ bên góc trong tấm đệm.
– 3, 4 giờ gì đó…Trang chưa ngủ à… Mình mở mắt quay sang nhìn và nói nho nhỏ.
– Chưa…mới thiu thiu thì thấy cái nệm nhún lên xuống…nên bất thần dậy luôn… Cô Trang quay 180 độ về hướng mình nói với cặp mắt còn ngái ngủ.
– Ừm…Duy xin lỗi…tại thói quen… Mình khẽ cười và nói khẽ.
– Ừm…không muốn nói lại…Duy cẩn trọng…chuyện này lộ ra thì không tốt cho cả hai… Cô Trang vẫn nhắm nghiền mặt nói giọng đều đều đầy quen thuộc.
– Ừm… Mình gật đầu
– Nói vậy thôi…Duy ngủ đi… Cô Trang khẽ co người lại và đẩy mền cao lên qua khỏi đầu.
– Ừm…lại đây…gác đầu lên tay nè…lại đây… Mình nhích lại gần Cô hơn và khẽ kéo hờ vai Cô lại gần mình.
– Lên gối được rồi… Cô cũng đồng ý và nhích lại gần mình cùng chiếc gối mềm êm ái.
– Ừm…ngủ đi… Mình ôm Cô và nói đầy trìu mến.
– Ừm… Cô Trang đáp rất nhỏ.
Mình ôm Cô mà cánh tay phải cứ nhích dần nhích dần và luồn tay xuống nhanh chóng sờ nhẹ lên vị trí gần trên mu.
– Ủa…mặc quần Duy à… Mình thì thầm vào tai Cô.
– Ờ…hớ hênh…lạnh… Cô cười với đôi mắt không thèm mở trả lời mình.
– Ừm… Mình ừ nhỏ.
Mình khẽ cho tay vào bên trong chiếc quần và xoa nhè nhẹ đều quanh phần háng chân của Cô Trang mà thỉnh thoảng va chạm rất hời hợt vào cái bím khô khan nhưng mọng nước kia.
Thú thật là lúc này cơ thể mình đầy mệt mỏi và chẳng còn mấy tinh thần mà chống đẩy nữa.
Chỉ sờ cho có sờ, sờ theo phản xạ và sờ vì thích mà thôi.
Loạnh choạng vài nhịp cho có mình khẽ nhắc tay kéo lên trên luồn vào áo đến với bầu ngực căng tròn của Cô, nghiến nhè nhẹ hai cái ti và cứ thế để tay đó cho đến khi không còn biết gì nữa.
Mình nằm và ngủ say như chết có lẽ vì cơ thể quá mệt mỏi và đầu óc thì căng thẳng đến độ trống rỗng nên giấc ngủ đến với mình thật nhẹ nhàng và êm ái.
Cho đến khi mình nghe văng vẳng bên tai.
– Duy…Duy… Tiếng của một ai đó rất quen thuộc.
– … Mình vẫn chưa xác định được là ai.
– Duy…hình như là Dì của Duy ra ngoài rồi thì phải Cô Trang, là Cô Trang đang nói khi cặp mắt của mình từ từ mở ra.
– Ừm…ra rồi hả… Mình nói mang tính chất hùa theo chứ chẳng mấy hiểu ý của Cô.
– Ừm…mới đi…Trang nhìn xuống cổng thấy đi rồi… Cô Trang vẫn hồ hởi nói và lay cả thân người mình.
– Mặc quần áo gì…nghiêm túc không…đi xe không… Mình choàng ngồi dậy và hỏi khi đôi mắt vẫn còn cay xè vì ánh sáng và cả không khí ngày mới.
– Quần jean dài với áo bó dài tay…toàn đen…chỉnh tề lắm…đi xe… Cô Trang trả lời nhanh chóng và rất đầy đủ.
Vừa nghe đến đó là mình lập tức hình dung ra được hình ảnh thường thấy của Dì rồi.
Cái dáng cao ráo tông xoẹt tông toàn đen đây mà.
– Ừm…vậy đi công chuyện rồi…Trang thay đồ đi… Mình gật đầu đinh ninh và khẽ quay sang nói với Cô.
– Thay từ lúc mới dậy rồi…Duy có cái bịch bóng nào không… Cô Trang trả lời khi thân thể đã lấp đầy khoảng hở với bộ quần áo đêm hôm qua.
– Chi vậy… Mình ngạc nhiên hỏi ngu ngơ.
– Bỏ cái quần lót…tối qua lấy lau…nên nó dơ và còn dinh dính…không mặc lại…có cái bị nào không… Cô Trang nói và tay thì chỉ về hướng chiếc quần chip ngay trên sàn nhà.
– Có…dưới bàn đó…bữa mới mua con chuột…để cái bị dưới đó… Mình nói và chỉ tay về hướng góc bàn.
– Ừm…Duy rửa mặt đi…nhanh đi…sợ Dì Duy về đó… Cô Trang đi lại và nói khi đang lúi húi với tay lấy cái túi ni lon.
– Ừm…nhanh thôi…mà Trang tính về bằng cách nào… Mình đứng lên vươn vai nhìn Cô nói.
– Gọi taxi rồi…Trang đi ra ngoài ngỏ xa xa đứng đợi…Duy mở cổng là được rồi… Cô Trang trả lời khi đã cầm bị bỏ quần lót vào.
– Ừm…vậy đi thôi… Mình khẽ gật đầu bước từng bước tới cái tủ quần áo lấy đồ mặc đàng hoàng lại.
– Ừm… Cô Trang gật đầu đi ngay sau.
– À Duy…cầm nè… Cô Trang nói và đưa tay vào túi quần.
– Gì vậy… Mình ngạc nhiên nhìn Cô.
– Cái điện thoại…có gì liên lạc…chứ điện thoại Duy đâu còn… Cô Trang móc ra một chiếc điện thoại và đưa ngay ình.
– Kệ đi…ít bữa nữa mua…không cần đâu… Mình lắc đầu nguầy nguậy không đồng ý.
– Cầm nhanh đi…Trang còn về…không sao…cái điện thoại cũ á mà… Cô Trang nhăn mặt nói rất người lớn.
– Vậy ượn ít bữa…mấy bữa nữa đi học mang qua trả… Mình nhận lấy vì cơ bản cũng làm biếng nhờ Dì chở đi mua, mượn dùng vài bữa rồi đem qua trả sau cũng vậy thôi.
– Cầm đi…xuống nhà thôi… Cô Trang cười và nói khe khẽ.
– Không…mai mốt trả… Mình vẫn lắc đầu và nhất quyết làm theo những gì đả suy nghĩ.
Mình chạy nhanh vào WC mà đánh răng rửa mặt trong chốc lát.
Sau đó mình và Cô Trang nhanh chóng đi từng bước nhanh nhất có thể tiến xuống dưới nhà.
Tới cửa chính mình nhìn lại Cô lần nữa khẽ đặt lên má một nụ hôn hờ.
Mình đi ra hướng cổng trước và mở cửa nhìn ngó xung quanh sau đó mới quay lại ra dấu cho Cô đi ra ngoài sau khi đã thấy bốn bề đều ổn.
Cô từ từ bước chân nhanh chóng ra hướng cổng và ngay sau đó rời khỏi nhà mình mà đảo những bước chân thoăn thoắt không nhìn lại tiến thẳng ta hướng đầu ngỏ.
Mình nhìn theo.
Tất nhiên là có hối tiếc nhưng không nhiều vì mình biết thứ tình cảm này đã gan dạ mà tiến xa đến mức khó dừng lại và rằng chắc chắn sẽ còn gặp lại nhau nhiều lần nữa.
Mình bước ra vài bước khỏi cổng như muốn nhìn theo những bước chân cuối cùng của Cô khi sắp khuất tầm mắt.
Khi mà chắc chắn rằng Cô đã đi khỏi thì mình mới từ tốn quay người lại chuẩn bị đóng cổng bước vào nhà.
Cài khóa đâu đó thì đinh ninh vào nhà sẽ chạy nhanh lên phòng làm tiếp giấc nữa vì mình hẳn còn đang mệt mỏi khắp người chẳng buồn đi đâu.
Vào tới cửa chính chuẩn bị vặn chìa khóa lại thì bất giác mình chợt nhìn thấy hình ảnh của một cô gái toàn hồng phía ngoài cổng trước ngôi nhà đối diện đang đi lại gần và đứng làm gì đó với cái thành đá trồng nhiều loại hoa dại.
Mình thì lúc đầu chẳng để ý mấy vì nghĩ chắc là thằng dở người nào đó yêu màu tím, thích sự thủy chung đây mà nhưng khi nhìn kĩ lại thì hóa ra cái hình dánh kia chính là Song Yến hoặc cũng có lẽ là Song Oanh.
Nghĩ vớ vẫn thế nào mình lại đẩy cửa mà lại tiến rahướng cổng với những bước chân đầy chập chững.
Tiến lại gần cái dáng hồng tông xẹt tông với đôi dép đen toàn phần cao cao đó mình chăm chú nhìn kĩ khi đối phương vẫn chưa hề phát hiện ra.
– Sáng sớm tinh mơ…đứng đây làm gì đó… Mình hỏi khẽ từ phía bên cạnh của người con gái ấy.
Cô gái đang hơi cúi người này cột tóc khiến cho ban đầu mình nghĩ là nhỏ Yến chắc rồi.
– Ủa…Duy hả…hì…Oanh đứng ngắm hoa nè…hoa dại ở đây nhiều màu quá… Cô ấy cười tươi hướng ánh mắt lên nhìn mình.
Thì ra là Oanh top vẫn với bộ ngực huyền thoại đêm qua trong sắc hồng của bộ nỉ sáng chói lói/
– Oanh…ừm…nhiều hoa lắm…nhà Duy có mấy chậu…mà nó xấu quắc à… Mình cười nhẹ và cũng có phần gượng gạo vì chính bé này đêm qua đã ngắm nghía cơ thể mình trọn tập “phim heo”.
– Hoa thì có gì đâu xấu…nó đẹp theo cách của nó…Oanh nè…đẹp theo cách của Oanh… Oanh khẽ đứng lên một tay vung ột tay để gần thắt lưng làm dáng siêu mẫu trông rất nhộn.
– Ờ…hồng nguyên cây…hồng nguyên khúc…nổi nhất xóm luôn…ghê thiệt… Mình cười khẽ nói nhưng vẫn có chút gì đó ngại ngùng mà nếu để ý kĩ sẽ nhận ra ngay.
– Ờ…thích màu hồng này…còn màu hồng nhạt kiểu màu hường nhìn biến thái lắm… Cô ấy nói và nhìn mình trề môi như kiểu của cha Fát Fẻ Fắn mỗi khi địa gái vậy.
– Vậy à…vậy Duy biết đường né… Mình cười và gãi đầu khe khẽ.
– Né gì…hôm qua Chị Linh nói ở nhà Duy toàn bận áo màu hường, quần vàng nhạt không mà…có thì chối đi… Oanh cười như bị chọt lét và bịt miệng hí hửng đủ kiểu.
– Không…không có…hôm qua nói không gay rồi mà… Mình lắc đầu và hơi ngạc nhiên vì tối quá thứ nhất là đã thống nhất mình không gay khi hai đứa ở trên sân thượng nhà nhỏ và cả cũng đã thấy mình va chạm với Cô Trang rồi mà ta.
– Ừm…ai biết đâu…Chị Linh đồn vậy á… Oanh nói và dướn mắt nhìn vào hướng bên trong nhà mình.
– À…Duy hỏi cái này… Mình chợt nghiêm túc.
– Gì vậy… Oanh đứng thẳng người nhìn mình.
– Đêm quá…khuya đêm qua canh 1,2 giờ sáng…ừm thì…sao ra sân sâu đứng chi vậy… Mình cúi mặt hỏi khe khẽ.
– Biết rồi hả…tại tối qua ngủ hông được nên ra đó đứng ngắm phong long đủ thứ á… Cô ấy nói và nắm hai tay trước bụng rất lúng túng trông ngộ lắm.
Mình như chết trân vì câu trả lời quá đỗi ngây thơ nhưng lại mang vô số tội của cô gái này.
Mặt mình mới sáng mà đã trắng bệch đến mức mà gân xanh nổi đầy.
Vậy ra chính cô ấy đêm qua là người đứng chỗ gốc cây thật rồi