Bạn đang đọc Đi Tìm Dấu Chân Của Hạnh Phúc: Chương 7: Không ai có thể làm cho anh thấy hứng thú
Chương 7: Không ai có thể làm cho anh thấy hứng thú
Trịnh Nhất Khôi vẫn còn đang chìm trong dòng hồi tưởng kí ức của bản thân thì cửa phòng chờ của anh bỗng mở ra.
Quản lý Huân một thân áo thun quần sọt ngang gối, tóc tai vẫn bù xù như ổ quạ, gọng kính tuột xuống cánh mũi, một chút cũng không có dáng vẻ quản lý ngôi sao nổi tiếng, một tay cầm cốc coffee, tay kia cầm theo một xấp tài liệu đi vào. Trịnh Nhất Khôi chỉ ngước mắt lên nhìn anh một cái rồi lại cuối đầu xem tiếp hình ảnh trong điện thoại.
“Cái thằng này, thấy anh mày cũng không biết gật đầu chào một cái à? Anh đây khổ cực chạy đông chạy tây giải quyết mấy cái scandal cho cậu, vậy mà cậu xem anh còn không bằng cái điện thoại!”. Quản lý Huân giọng ai oán nhưng trên mặt không có một chút trách móc nào, ngược lại, anh còn tò mò không biết hôm nay có chuyện gì mà khiến Trịnh Nhất Khôi tập trung đến vậy.
Ném xấp tài liệu lên bàn trà, quản lý Huân đi đến ngồi bên cạnh Trịnh Nhất Khôi, nghiêng đầu nhìn vào màn hình điện thoại của anh. Ai ôi, còn tưởng cái thằng nhóc này có cái gì mới, hóa ra cũng chỉ là hình con gái. Mà khoan, Trịnh Nhất Khôi khi nào lại đi ngắm hình con gái, ngoài mấy tấm hình cô bé tóc ngắn kia thì điện thoại cái thằng nhóc này có gì đâu?
Quản lý Huân tính cách thẳng thắn, không thích câu nệ rất nhanh mở miệng: “Người yêu mới của cậu?”
Chưa kịp nghe Trịnh Nhất Khôi trả lời đã nghe quản lý Huân nói tiếp: “Xem nào, xem nào… Chiều cao hẳn là trên 1m65 đi, chậc, hơi ốm nhưng dáng người không tệ à, vòng 1 hơi nhỏ nhưng mà bù lại gương mặt tinh tế coi như ổn, da dẻ trắng hồng tự nhiên… ừ, cô bé này đem lăng-xê làm người mẫu ảnh cũng có triển vọng lắm. Dẫn đến gặp anh đi, anh cho hai đứa thành cặp đôi sao sáng!”
Trịnh Nhất Khôi liếc xéo anh một cái, rồi lại tiếp tục nhìn ảnh trên di động, cất giọng hờ hững: “Anh đi mổ mắt được rồi đó! Là cô ấy, vậy nên anh bỏ cái ý định lăn lê gì đó đi!”
Cô ấy? Quản lý Huân hớp một ngụp cà phê, giật lấy di động từ trong tay Trịnh Nhất Khôi, đẩy gọng kính lên để nhìn cho rõ. A, quen quen nha, từ từ, hình như giống con bé tóc ngắn, ngắm đi ngắm lại thì càng chắc chắn hơn, đúng là con bé người yêu cũ rồi.
Quản lý Huân cảm thán, cái thằng nhóc này coi như chung tình, anh không biết làm sao hai đứa nó chia tay, nhưng cũng nhờ vậy mà anh đem được “con gà đẻ trứng vàng này về công ty”.
Nhớ hồi đầu đến đề nghị ký hợp đồng, Trịnh Nhất Khôi còn không thèm để ý tới anh, năm lần bảy lượt đeo bám, cuối cùng chỉ nghe thằng nhóc ấy nhàn nhạt nói: “Trong vòng một năm, tôi muốn nổi tiếng trong cả nước!”.
Lúc đó, quản lý Huân còn nửa tin nửa ngờ không hiểu tại sao Trịnh Nhất Khôi lại từ không quan tâm biến thành nhất định phải thành “sao”, nhưng vì muốn thành công phải dám đầu tư mạo hiểm. Hơn nữa, nếu thằng nhóc này có tham vọng mạnh mẽ như vậy thì năng suất làm việc hẳn không tồi đi!
Kết quả trên cả dự tính, không cần đến 1 năm, chỉ trong 3 tháng, nghệ danh Rei của Trịnh Nhất Khôi đã khuấy đảo toàn bộ giới showbiz ở miền Nam, đến tháng thứ 7 đã hoàn toàn “vụt sáng thành sao” hạng A, thật sự nổi tiếng trong cả nước.
Chỉ là sau khi đạt được rồi, nghe cái lý do muốn nổi tiếng của Trịnh Nhất Khôi nói ra, anh thật muốn thốt lên một tiếng chửi thề: “Điên cmnr!”.
Vì muốn tìm người yêu cũ, vì muốn để cô bé đó nghe thấy bài hát mình sáng tác cho cô, vì muốn cô nhìn thấy mình… Thôi, tuổi trẻ tụi nó còn có thể đi yêu điên cuồng mãnh liệt thế thì cứ để tụi nó yêu đi. Dù sao anh cũng già rồi, quản làm cái gì, công ty cũng không có quy định nghệ sĩ không được yêu đương mà.
Bất quá tìm người không thấy, nhưng scandal tình ái không đâu cứ như nấm mọc lên, hại quản lý già như anh làm không hết việc, có khi mấy ngày liền mới có cơ hội về nhà sớm ăn cơm với vợ con.
Nhưng mà cũng tội thằng nhóc này, 3 năm nay, bất kể vui, buồn hay lúc mệt mỏi, anh lại thấy Trịnh Nhất Khôi ngắm mấy tấm ảnh của cô bé kia.
Muốn khuyên Trịnh Nhất Khôi từ bỏ, nhưng nói tới nói lui anh lại bị xem như không khí, “nước đổ lá môn” mà, thế là anh quyết định “sống chết mặc bây” luôn.
Tuy vậy, hôm nay thấy tin tức nóng hổi này, là quản lý bảo không quan tâm là không quan tâm sao? Quản lý Huân bày ra dáng vẻ bà mẹ quan tâm con trai: “Tìm được rồi? Gặp rồi? Nối lại tình xưa rồi? Chậc, chậc… Rei chung tình của chúng ta cuối cùng cũng được hồi đáp!”
“Còn chưa gặp được.” Trịnh Nhất Khôi có chút buồn bã nhưng suy nghĩ gì đó, anh nở một nụ cười tươi tắn, nụ cười mong đợi hạnh phúc, như hoa hướng dương sau đêm tối lạnh lẽo đằng đẵng lại được tắm mình trong ánh mặt trời ấm áp.
“Nhưng sớm thôi!”. Trịnh Nhất Khôi lấy lại di động của mình, trong mắt lấp lánh niềm vui không thể nào che giấu.
“Tốt, anh ủng hộ cậu. À, sẵn đó anh cũng muốn nhắc nhở cậu. Đối với chuyện của cái cô hotgirl Lưu Nhã Vân, cậu đi mà giải quyết cho sớm. Con bé đó còn nhỏ mà thật lắm chiêu trò, cứ 2 ngày ba bữa lại tung tin vịt. Nếu cậu không có yêu đương sao không đứng ra tuyên bố, dây dưa lằng nhằng thế này không giống tính cậu.”
Ngưng một chút, anh cầm xấp tài liệu đưa qua cho Trịnh Nhất Khôi: “Đây là bài báo con bé Nhã Vân ấy thuê người viết, hình ảnh được chụp trong phòng cậu ở nhà ba mẹ, nếu không phải anh quen biết chủ biên kia, sợ rằng thêm một rắc rối nữa rồi, haizzzz… Mấy cô gái khác cậu đã thẳng tay xử lý, tại sao chỉ mỗi con bé này là cứ im lặng? Anh cho cậu hay, nếu cậu không giải quyết dứt điểm, đừng nói là nối lại tình xưa, sợ là nút thắt này chưa mở lại buộc thêm một nút khác nữa rồi.”
Trịnh Nhất Khôi cầm lấy tài liệu quản lý Huân đưa qua, không cần đọc hết anh cũng biết nội dung là gì. Chẳng qua cái này không quan trọng, đợi khi anh gặp được An Du sẽ từ từ nói cho cô biết rõ sự thật. Đến lúc đó, chỉ cần cô hiểu anh là được, An Du của anh bất kể chuyện gì cũng bình tĩnh suy xét một cách thấu tình đạt lý.
Bốn năm trước anh đồng ý chia tay vì đúng là anh có lỗi với cô, anh chưa thể cho cô một lời cam kết chắn chắn, cũng chưa xử lý ổn thỏa mối quan hệ với Nhã Vân. Nhưng, hiện tại, đã không còn thứ gì cản trở được anh nữa rồi!
Trịnh Nhất Khôi vô cùng tự tin khẳng định, nhưng anh đã quên rồi câu nói: “Người tính không bằng trời tính”, năm năm không gặp, mọi chuyện có thể nằm trong tầm kiểm soát của anh sao?
“Anh yên tâm, không có chuyện gì đâu. Nhã Vân chỉ là ham chơi một chút, con nít nghịch ngợm vài lần sẽ chán thôi!”. Trịnh Nhất Khôi đã chia tay với Lưu Nhã Vân, nhưng vì muốn vù đắp, anh luôn đối xử tốt với cô, mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh cũng muốn bao dung cho cô.
Quản lý Huân giật giật khóe môi nghĩ thầm: “Con nít? Già đầu như anh còn nể phục thủ đoạn con bé đó. Người mù cũng nhìn ra Lưu Nhã Vân kia muốn nói cho cả thế giới biết cậu là của nó.”
Cuối cùng, quản lý Huân chỉ tuôn ra một câu: “Ừ, hy vọng là vậy, đừng để anh thu dọn tàn cuộc hỗn loạn của cậu là được… Ấy, đến giờ rồi, mau ra ngoài đi, cố gắng làm tốt buổi phỏng vấn hôm nay, nó nằm trong kế hoạch quảng bá cho album mới của cậu đấy!”. Anh bỏ ly cà phê vào thùng rác rồi đi thẳng tới mở cửa.
Trịnh Nhất Khôi gật đầu một cái tỏ ý đã hiểu, nhìn người trên màn hình di động một lần nữa mới cất vào túi quần rồi đứng dậy cùng quản lý Huân ra ngoài.
————————————-
Chiếc BMW7 màu đen vừa dừng trước cổng một căn biệt thự tại khu Phú Mỹ Hưng, chưa đầy 20 giây sau đã thấy cánh cổng khép chặt tự động mở ra.
Một người phụ nữ trung niên khuôn mặt tươi cười đang đợi ở cửa chính, bà mặc một bộ quần áo ở nhà màu kem sữa, thoạt nhìn đơn giản nhưng đủ thể hiện đẳng cấp một quý bà.
Tài xế mở cửa xe, một đôi chân dài thẳng tắp bước xuống, thấy người phụ nữ đang vẫy tay với mình, đôi môi mỏng hé ra ý cười vui vẻ. Chiếc bông tai đính viên đá đen lóe lên vài tia sáng mê hoặc dưới ánh mặt trời, Hồ Thụy Hiên bước lên bậc thang, đi đến vòng tay ôm lấy người phụ nữ trung niên: “Ô, người đẹp của con, ai lại khiến mẹ ra tận cửa chờ thế này?”
Bà Cẩm Tú vỗ vỗ vai con trai, nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới rồi cười nói: “Hơn một tháng không thấy mặt, mẹ về nhà con lại đi đám cưới thay ba con, tất nhiên là nhớ con nên mới đi ra đây chờ rồi.”
Hồ Thụy Hiên choàng tay qua vai bà, hơi cuối người xuống, vừa kéo bà đi vào nhà vừa cất giọng trêu chọc mẹ mình: “Mẹ với ba đi công tác luôn tiện thực hiện chuyến du lịch nghỉ dưỡng hâm nóng tình yêu, còn nhớ con trai ở nhà “cày cấy” vất vả của hai người sao?”
“Cái thằng này, lớn rồi mà ăn nói không đứng đắn gì hết, thế này thì làm sao lấy vợ? Sao rồi, lần đầu tiên đi đám cưới ở làng quê, có chuyện gì vui kể mẹ nghe xem?” Chân mày bà Cẩm Tú nhíu lại tỏ ý răn dạy nhưng trong ánh mắt và lời nói có thể thấy toàn sự cưng chiều.
“Cũng rất đặc biệt, phong cách dân dã khác với thành thị xa hoa”. Quan trọng hơn là tìm thấy người làm cho anh hứng thú, Hồ Thụy Hiên âm thầm bổ sung một câu.
Bà Cẩm Tú lại chuyển đề tài: “Thế có gặp cô nào ăn ý không? Con cũng trưởng thành rồi, tranh thủ lấy vợ sớm ẹ bồng cháu đi!”
Hồ Thụy Hiên dựa vào lưng ghế salon, bĩu môi: “Mẹ, con mới đi làm hơn 1 năm nay, còn chưa chơi đã đâu, thế nên mẹ đợi vài năm nữa đi nha!”
“Ai bảo con là con một. Nhiệm vụ chính của con là bổ sung con cháu cho nhà mình thôi. Dù sao tiền ba mẹ kiếm cũng đủ nuôi hơn một đội bóng đá, con không cần lo lắng chuyện nuôi vợ nuôi con”.
Thật ra bà Cẩm Tú cũng không muốn ép con trai lấy vợ sớm.
Lúc bà mang thai Hồ Thụy Hiên, gia đình vẫn còn trong giai đoạn khó khăn, tâm trạng lo lắng bất an cộng thêm thiếu dinh dưỡng dẫn đến việc sinh non, con trai yếu ớt phải nằm trong trong lồng ấp suốt 5 tháng đầu tiên.
Hai vợ chồng bà đau đớn không thôi, bà hối hận tại sao mình không biết quý trọng đứa con này, chính vì vậy hai vợ chồng quyết định không sinh thêm nữa, chỉ dành toàn bộ tình yêu thương cho đứa con trai này thôi.
Cái tên Hồ Thụy Hiên là lấy tên hiệu của trạng Lường mà đặt thành, bà hy vọng con mình dù không bạo dạng, lực lưỡng như con trai người ta, nhưng sẽ trở thành một người thông thái, tài đức như văn sĩ đời xưa.
Tuy nhiên, thằng con cưng này của bà từ khi còn nhỏ luôn nghịch ngợm, lớn lên không những khỏe mạnh bình thường mà còn thích quậy phá khác thường. Từ khi đi học, nó xưng bá số 2 không ai dám nhận số 1.
Chuyển qua trường mới 1 tháng, bà đã bị mời lên gặp giáo viên chủ nhiệm 3 lần. Hết cách dạy dỗ, bà quyết định nghe lời bạn thân, cho Hồ Thụy Hiên về quê đi học với cậu con trai của gia đình đó.
Hai đứa dù gì cũng chơi thân với nhau từ nhỏ, bà mong con mình học được bình tĩnh và biết kiềm chế bản thân hơn từ thằng bé kia.
Chẳng qua, tính quậy phá có giảm đi nhưng thói ngẫu hứng ngày càng tăng. Càng lớn bà càng không nắm bắt được suy nghĩ của con trai mình, đôi lúc nó giống như một đứa con nít làm nũng với bà, lắm khi lại âm trầm đến rợn người.
Nhưng có thế nào cũng là máu mủ ruột rà, con của bà muốn cái gì, bà sẽ làm tất cả để cho nó. Cũng chính vì tư tưởng này của bà Cẩm Tú, một bi kịch về sau suýt tí nữa không thể nào vãn hồi.
Hồ Thụy Hiên cười cười lảng sang chuyện khác, hiện tại anh không muốn thảo luận chuyện này.
Không phải Hồ Thụy Hiên không muốn nghe lời mẹ.
Trước đây, đối với anh, lấy ai làm vợ cũng như nhau, anh cũng đơn giản muốn tìm một nàng dâu chịu sanh cháu cho ba mẹ mình.
Phụ nữ của anh chỉ bao gồm hai loại: một là để phát tiết, hai là để giao dịch. Vợ chẳng qua là thêm một danh phận mà thôi.
Có điều, gặp lại người con gái đó, cảm giác hưng phấn khi bắt gặp con mồi ngon miệng một lần nữa trỗi dậy mãnh liệt trong anh.
Đồng ý giúp Trịnh Nhất Khôi tìm Vũ An Du suốt bốn năm một phần vì tình cảm bạn bè, phần còn lại hoàn toàn là mong muốn cá nhân anh.
Hồ Thụy Hiên muốn xem thử, phải chăng ngoài cô, không ai có thể làm cho anh thấy hứng thú?
Anh vẫn luôn nhớ nhung đoạn thời gian cùng cô “chơi đùa”, đáng tiếc nó kết thúc quá sớm.
Đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện người thứ hai tạo cho anh kích thích như vậy, làm sao anh không nhớ nhung cô đây?
Nếu ngày đó anh không buông tha cho cô, nếu ngày đó người xuất hiện là anh, Trịnh Nhất Khôi có cơ hội tiếp cận cô sao?
Dỗ ngọt mẹ mình xong, Hồ Thụy Hiên xin phép bà về phòng nghỉ ngơi.
Khóa cửa phòng xong, anh nằm trên giường lớn êm ái lấy di động ra gọi một cú điện thoại.
Điện thoại được kết nối: “Alo, dạ em nghe anh Hiên. Anh Hiên có gì dặn dò ạ?”
Hồ Thụy Hiên lười biếng cởi từng chiếc cúc áo sơ mi để lộ lòng ngực màu đồng rắn chắc: “Theo dõi một người cho tôi! Cô ấy tên là Vũ An Du, học năm 3 khoa Xã hội học, trường Đại học Khoa học xã hội và Nhân văn. Tôi muốn có tất cả hình ảnh và tư liệu về cô ấy!”
Người ở đầu dây bên kia có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên anh Hiên của bọn họ bảo theo dõi một người phụ nữ, nghe thấy tiếng hắng giọng thiếu kiên nhẫn, anh ta nhanh chóng đáp lời: “Dạ, em biết rồi anh Hiên, trong vòng 3 ngày em sẽ giao đầy đủ tài liệu cho anh… Dạ, em chào anh!”