Đi Tìm Dấu Chân Của Hạnh Phúc

Chương 17: Quyết Định


Bạn đang đọc Đi Tìm Dấu Chân Của Hạnh Phúc: Chương 17: Quyết Định


Chương 17: Quyết định
Từ lúc buông lời yêu cầu trực tiếp với Hồ Thụy Hiên ở Dream Coffee, Trịnh Nhất Khôi đã trực tiếp nhận hình ảnh từ kẻ theo dõi An Du. Đều đặn mỗi ngày, khoảng chừng mười giờ đêm thì anh sẽ nhận được ảnh của An Du trong ngày hôm đó.
Hôm nay, Trịnh Nhất Khôi phải đi lưu diễn ở Đà Lạt. Kỳ thật là anh đã không nhớ nổi số lần đến “Thành phố ngàn hoa” này rồi, nhưng mỗi lần đến đều khiến anh hoài niệm về chuỗi ngày được ngồi bên cạnh lắng nghe cô suy tưởng về tương lai. Và cũng không ít lần hối tiếc vì cớ tại sao bản thân không tìm hiểu gì về quá khứ của cô.
Năm đó, đúng là nhờ sự việc kia Trịnh Nhất Khôi mới tiếp cận được An Du nhưng nếu không phải bởi kinh nghiệm tán gái có thừa thì cũng chưa chắc anh có thể đi vào lòng An Du được.
Chuyện sau này Trịnh Nhất Khôi yêu An Du là thật, nhưng chuyện anh đã có bạn gái cũng không phải là giả. Gia đình Trịnh Nhất Khôi có điều kiện rất tốt, bản thân anh trong mắt người khác luôn là chàng thư sinh ấm áp chuẩn mực, nhưng có lẽ cái mác “chuẩn mực” này chỉ có thể sử dụng từ sau khi anh biết mình thật lòng thích An Du mà thôi.
Người ta nói “vật hợp theo loài”, dù cho hai gia đình có quan hệ thân thiết tới đâu mà anh và Hồ Thụy Hiên lại “không cùng chí hướng” thì làm thế nào cũng chẳng thể đi chung. Tuy Trịnh Nhất Khôi không thuộc hàng tay chơi sành điệu, thích công khai làm bừa mặc kệ hậu quả như Hồ Thụy Hiên nhưng nói về việc “đi săn”, anh cũng là cao thủ không chịu kém cạnh mấy. Anh hành động vô cùng chậm rãi, kín kẽ đến nỗi con mồi khi bị sập bẫy cũng chẳng hay, lúc bị anh vứt bỏ rồi có lẽ họ cũng không biết bản thân mình vốn chỉ là món đồ chơi trong tay anh, hoặc giả còn tưởng rằng do bản thân mình không đủ tốt để rồi khóc lóc cảm động vì khoảng thời gian anh dịu dàng ở bên mình.

Sang tuần sau là đến sinh nhật của An Du, Trịnh Nhất Khôi cảm thấy đây là thời cơ thích hợp để xuất hiện trước mặt cô, anh nhất định sẽ dành tặng cô một ngày sinh nhật rực rỡ nhất, để tất cả mọi người đều biết người con gái anh yêu nhất là ai. Mải mê suy nghĩ về cảnh tượng lúc gặp lại nhau, khóe miệng Trịnh Nhất Khôi không ngớt ý cười, thỉnh thoảng còn khẽ híp mắt cười khúc khích làm cho quản lý Huân nổi một tầng da gà rồi lắc đầu than thở. Anh ta cực kỳ hy vọng trạng thái “tâm hồn treo ngược cành cây” này của Trịnh Nhất Khôi mau chóng kết thúc, nếu không anh ta sẽ nổi điên mất. Bình thường anh ta đã phải “chạy ngược chạy xuôi” đến tối tăm mặt mày, kể ra lúc trước tên Rei này còn giúp đỡ được chút ít, giờ thì suốt ngày cứ lãng đãng như người mộng du, mấy lần suýt hỏng việc khiến quản lý Huân phải xấc bấc xang bang giải quyết hậu quả. Anh ta muốn đình công, anh ta muốn về nhà chơi với con trai, muốn ôm vợ ngủ… nhưng kết quả bị giám đốc dụ dỗ bằng hai chữ “tăng lương”.
“Haizzzzzzzzzzzzzz………….”
“Haizzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzz…………………..”
“Haizzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzz………………………..”
Quản lý Huân thở dài liên tục cuối cùng cũng lôi kéo được một cái liếc mắt của Trịnh Nhất Khôi, nhưng ánh mắt của anh lại như muốn nói anh đừng làm phiền em suy nghĩ có được không? khiến cho quản lý Huân ai oán, trực tiếp ngoảnh mặt đi tìm bầu sô thảo luận chuyện hát thêm bài.
Một lát sau, điện thoại Trịnh Nhất Khôi đột ngột thông báo có tin nhắn mới. Nhìn số điện thoại hiện lên trên màn hình, đôi mày nghiêm nghị của Trịnh Nhất Khôi lập tức nhăn nhăn lại.

Không đúng! Bình thường phải đến mười giờ đêm tên đó mới gửi ảnh cho anh. Hôm nay, hắn ta lại đột nhiên gửi sớm thế này, lại còn nhắn phải xem gấp là thế nào? Tim Trịnh Nhất Khôi không tự chủ tăng nhanh nhịp đập.
Quả nhiên, những tấm ảnh lần lượt hiện trên màn hình khiến Trịnh Nhất Khôi sợ ngây người, đôi mắt do tâm tình kích động càng trợn to trắng dã.
Trong ảnh, An Du tựa như một con búp bê vải không chút sức sống đang được một người đàn ông bế trên tay, gương mặt cô trắng bệt thoáng hiện ra dưới mái tóc rũ rượi hòa cùng những vết máu loang lổ trên váy càng làm tăng thêm sự dị thường trong cơn mưa đêm tầm tã.
Do góc chụp bị che khuất bởi dàn dây leo trước mái hiên nhà, cộng thêm chiều cao vượt bật của người đàn ông, Trịnh Nhất Khôi chỉ có thể nhìn thấy nửa gương mặt mơ hồ của anh ta. Duy nhất trong một tấm ảnh, người đàn ông đang ôm siết An Du vào lòng mình hơi nâng nhẹ cô lên, lại cúi đầu áp mặt mình lên gương mặt cô, Trịnh Nhất Khôi mới thấy được rõ ràng nửa gương mặt đó. Nhưng tấm ảnh này cũng khiến cho ánh mắt của Trịnh Nhất Khôi hằn lên tia máu, bàn tay vì ghen tỵ mà siết chặt đến nổi rõ gân xanh.
Anh biết rằng bây giờ cần nhất là biết tình hình sức khỏe của cô chứ không phải ngồi đó ghen tỵ, nhưng anh không kiềm chế nổi tâm trạng của mình. Rõ ràng trên tư liệu điều tra đã ghi rõ An Du không hề quen bạn trai, vậy người đàn ông kia rốt cục là ai? Thái độ đó, hành động quan tâm thân thiết đó chỉ xuất hiện ở những người yêu nhau, hơn nữa, anh ta lại bế cô ngay tại nhà trọ cô ở.

Chẳng lẽ họ sống chung?
Còn vết máu trên váy cô? Chẳng lẽ An Du sảy thai?
Sự ghen tỵ cắn nuốt sạch sẽ lý trí và sự bình tĩnh thường ngày của Trịnh Nhất Khôi, khiến cho những phán đoán theo logic bị lệch khỏi quỹ đạo ngày càng xa, cộng thêm nỗi lo lắng cho An Du, Trịnh Nhất Khôi đã không còn kiên nhẫn xem tiếp những bức hình còn lại. Anh trực tiếp ấn gọi cho tên theo dõi An Du để nghe báo cáo.
Quả nhiên, vừa nghe đến tên bệnh viện phụ sản Từ Dũ, Trịnh Nhất Khôi càng tự chắc chắn hơn về suy đoán của mình.
“Chết tiệt! Chết tiệt mà!”. Trịnh Nhất Khôi gào lên, ném luôn điện thoại xuống đất. Mất hết sự tỉnh táo, anh như một người bị rơi xuống đầm lầy, càng giãy giụa càng lún sâu, rồi hoàn toàn bị nhấn chìm trong đó. Trịnh Nhất Khôi càng muốn phản bác suy nghĩ của chính mình thì lời của tên kia càng khiến anh sụp đổ.
Hóa ra khu biệt thự cao cấp không thể tiếp cận mà cô vẫn thường lui tới, thậm chí ở lại qua đêm là nơi ở của người đàn ông kia. Hóa ra người nâng đỡ cô vào làm tại KSK là tổng giám đốc Hoàng Minh, cũng chính là cha ruột của người đàn ông đó. Mối quan hệ như vậy sao có thể không đi cửa sau dễ dàng được chứ!?
Trịnh Nhất Khôi cười tự giễu, lại có chút cay đắng, oán than. Cô gái nhỏ thuần khiết hay cười với anh, tựa vào vai anh suy tưởng về tương lai đâu rồi? Chẳng lẽ để tìm được người đứng sau lưng cho cô dựa dẫm cô lại tình nguyện chấp nhận “quy tắc ngầm” hay sao? Hay là cô thực sự đã quên anh rồi, đã yêu người đàn ông đó rồi chăng?

“Không, không được!”. Trịnh Nhất Khôi lắc đầu, gương mặt dần hiện lên nét dữ tợn, tựa như mọi sự ẩn nhẫn của anh đều đã đến giới hạn bùng phát. Anh đã không thể tiếp tục đóng vai chàng hoàng tử hiền lành, lịch thiệp được nữa. Anh đang chấp nhận ký kết khế ước với ma quỷ, biến chính mình thành thú dữ.
Anh phải giành lại cô! Anh nhất định phải có được cô!
Nếu như hơn bốn năm trước, nét đẹp của An Du chỉ được hé lộ như búp non đầu cành thì nay cô đang nở rộ một cách đẹp đẽ nhất, tỏa hương thơm ngát mê hoặc đủ loại bướm ong. Kẻ muốn hái hoa đẹp thì nhiều vô số kể, nhưng cô là của anh, chỉ có anh mới được quyền chiếm giữ đóa hoa này. Vả lại, anh đã nếm được mật ngọt tươi ngon, sao có thể chỉ đứng nhìn mà không đoạt lấy trong khi mật ngọt đó càng ngày càng nồng đậm hơn đây? Xem ra kế hoạch kia không thể tiến hành như dự định được nữa. Bây giờ, mặc kệ An Du sẽ có phản ứng gì, chỉ cần có được cô, chẳng phải anh còn cả đời để dỗ dành cô sao?
Tinh thần Trịnh Nhất Khôi dần bình tĩnh trở lại nhưng trong đôi mắt anh đã không còn ánh sáng dịu dàng thường thấy, đôi mắt đó đã bị vẫn đục bởi nỗi ghen tỵ khiến người ta phải rùng mình kinh hãi.
———————————————Đi Tìm Dấu Chân của Hạnh Phúc———————————————–
p/s: Tối nay thêm chương 18. Được 7 like thì 2 ngày nữa Châu sẽ cố gắng ra luôn chương 19. Mn ủng hộ Châu với nhé!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.