Bạn đang đọc Đi Tìm Dấu Chân Của Hạnh Phúc: Chương 11: Dream Coffee
Chương 11: Dream Coffee (3886 từ)
Nếu hỏi: Trong những năm qua, điều gì khiến Trịnh Nhất Khôi kích động nhất? Thì câu trả lời không phải là sự nổi tiếng khi trở thành một ngôi sao, cũng không phải những giải thưởng đáng giá anh nhận được, mà chỉ là một chút tin tức về cô – Vũ An Du – Người Con Gái Duy Nhất Anh Yêu.
Anh không hiểu tại sao trong 4 năm anh lại không thể tìm được một chút bóng dáng của cô. Anh biết cô cũng ở đất Sài Gòn này. Nhưng cớ gì lại không thể tìm thấy?
Ba tháng sau lần anh đánh nhau cùng em trai cô, anh từng lặng lẽ quay lại lần nữa, nhưng cả một vùng đồng lúa xanh rì đã biến thành bãi đất trống, những căn nhà tranh vách lá đều bị phá đi để tiến hành quy hoạch khu nông thôn mới.
Trịnh Nhất Khôi nhớ rất rõ cái cảm giác trống trải đó, dường như nó còn hoang vu hơn cả vùng đất trước mặt anh.
Anh muốn biết địa chỉ mới nhà cô, nhưng câu trả lời của ai cũng đều là không biết họ ở đâu.
Họp lớp hàng năm, cô không xuất hiện, ngày Nhà giáo Việt Nam (20/11), cô cũng không về thăm trường.
Theo dõi Lý Lynh Thy cũng không có chút manh mối nào, Vũ An Du thật sự giống như một cơn gió nhẹ lướt qua đời anh, đến khi cảm giác được thì nó đã đến nơi phương trời xa xôi nào rồi.
Quản lý Huân từng nói tình cảm của anh chỉ là sự cố chấp, đó không phải tình yêu thật sự, chỉ vì anh không chiếm được nên mới không cam lòng buông bỏ như thế. Trịnh Nhất Khôi cũng từng nghĩ như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác anh không thể nào ngừng nghĩ về cô, về đôi mắt trong veo như lạnh lùng không chút tình cảm, nhưng thực chất sâu trong đôi mắt ấy lại là thứ ấm áp vô ngần, đủ để anh tình nguyện chìm đắm mãi không cần bước ra.
‘Du, em ở đâu? Anh nhớ em, rất nhớ! Chúng ta sẽ gặp lại sao?’. Trịnh Nhất Khôi vẫn đang lạc vào khoảng không kí ức bỗng tỉnh lại bởi giọng nói lười biếng của quản lý Huân: “Ê, này, Rei, đến nơi rồi!”
Đôi mắt Trịnh Nhất Khôi vẫn còn chút thẩn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ xe, sau đó quay sang nói với quản lý Huân: “Anh về trước đi, lát nữa không cần đón em đâu, em tự về nhà được rồi.”.
“Thế thì cẩn thận vào đấy, anh mày không muốn đang ăn cơm với vợ con lại phải tất tả chạy đến lo cho chú đâu! Cẩn thận đấy!”
“Rồi, rồi, em biết rồi mà, có phải lần đầu đâu. Anh cứ tận hưởng hạnh phúc gia đình đi, em bảo đảm cho anh một buổi tối nhàn hạ.”
Cửa xe mở ra, một cánh tay chắc khỏe vươn ra ngoài, trên cổ tay là một sợi dây đeo được làm thủ công, thoạt nhìn đơn giản nhưng những đủ để thu hút ánh nhìn. Một món trang sức như rẻ tiền nhưng chưa bao giờ Trịnh Nhất Khôi tháo xuống, trong một lần phỏng vấn, anh chỉ cho biết tên sợi dây này gọi là Lời Thì Thầm Của Gió, còn do anh mua hay người khác tặng, ý nghĩa ra sao thì không nói lời nào.
Bàn tay vịn vào cửa xe hiện rõ xương ngón tay thon dài nhưng không hề có vẻ yếu ớt, bàn tay ấy dưới ánh nắng rực rỡ lại ẩn hiện mấy vết chai do luyện tập ghita thường xuyên, đó chính là ấn ký của người nghệ sĩ thực thụ.
Trịnh Nhất Khôi mặc một chiếc áo sơ mi màu be phối với quần kaki xanh đậm, dưới chân là một đôi giày lười màu nâu cùng tông khiến cả người anh toát lên một vẻ trầm ổn nhưng xa cách. Anh nhấc chiếc kính hiệu Chrome Hearts ra khỏi cổ áo rồi đeo lên, che khuất viên ngọc đen sắc sảo trong đôi mắt hút hồn. Trịnh Nhất Khôi đi thẳng một mạch vào bên trong, như bao lần đều vậy, như một thói quen.
Từ bảo vệ, nhân viên lễ tân, đến phục vụ nhìn thấy anh cũng chỉ cuối đầu lễ phép chào hỏi, giống như anh không phải một ca sĩ nổi tiếng nhất nhì hiện nay mà chỉ là một người quen họ luôn kính trọng.
Đơn giản vì… anh là ông chủ thứ hai ở đây, chủ nhân giấu mặt trong bóng tối!
Tiệm cà phê nổi tiếng hàng đầu tại thành phố Hồ Chí Minh, thậm chí được liệt vào danh sách 10 Tiệm cà phê nhất định phải ghé qua ở Đông Nam Á do tạp chí du lịch nổi tiếng bình chọn – Dream Coffee.
Ông chủ trực tiếp ở Dream Coffee là Duy, thằng bạn hồi anh còn học cấp ba ở trường An Du. Tên này vốn có tính ăn chơi, sau khi lên đại học càng sa đà vào các trò đỏ đen. Một lần chơi mạnh tay trong vụ cá độ đá banh trận chung kết World Cup, cậu ta thua độ nên thiếu nợ bọn cho vay nặng lãi, lại không đủ tiền trả nên bị giang hồ đuổi bắt, thiếu chút nữa đã bị chặt tay rồi.
Lúc cậu ta sắp bị chặt bàn tay phải trong nhà kho đằng sau quán bar thì vùng chạy thoát được ra ngoài, may mắn sao lại đụng phải Thụy Hiên và Trịnh Nhất Khôi.
Sắc mặt Thụy Hiên cực kỳ u ám, còn Trịnh Nhất Khôi lại hơi bối rối vì thân phận của mình. Cả người cậu ta đầy máu, miệng lại gào khóc nắm lấy ống quần anh, Trịnh Nhất Khôi nhìn kỹ mới nhận ra cậu ta là ai. Mặc dù chỉ là bạn bè một khoảng thời gian ngắn, nhưng dù gì cũng thân thiết, cậu ta cũng biết khá nhiều chuyện riêng tư của anh nên Trịnh Nhất Khôi đành nhờ Thụy Hiên nói một tiếng, cũng bỏ tiền riêng trả nợ cho cậu ta.
Người ta thường nói, một lần thoát chết mới biết quý trọng cuộc sống này, sau khi Duy nằm viện hơn ba tháng, lại về quê tịnh dưỡng mấy tháng nữa thì bất ngờ đổi tính.
Không những bỏ cờ bạc, ăn chơi đàn điếm mà còn chăm chỉ đi học bù lại. Khi cậu ta cầm bản kế hoạch kinh doanh tiệm cà phê tìm Trịnh Nhất Khôi, anh cũng chỉ xem qua cho có, nhưng khi nhìn đến cái tên và phần thiết kế thì mắt anh chợt lóe lên sự hoảng hốt, bên tai còn văng vẳng giọng nói dịu dàng của thiếu nữ.
“Khôi, nếu sau này em kiếm đủ tiền, em sẽ mở một quán cà phê nhỏ. Em sẽ tự tay trang trí nơi đó, em sẽ biến tiệm cà phê thành thiên đường của những giấc mơ, nơi mà khách hàng của em chỉ tìm thấy hạnh phúc ấm áp!”
“Thiên đường của em cho anh một chỗ được không? Người hậu cũng được, anh hầu hạ em.”
“Aiya, anh biết hầu hạ người khác sao?! Đến lúc đó em thuê anh là người giữ cửa, anh đứng câu hồn mấy cô gái vào uống cà phê là được. Nè, anh xem, em vẽ lâu lắm đấy, Thy Thy cũng chưa được xem qua đâu.”
“Em cũng biết vẽ nữa đấy à! Được lắm, nếu sau này em không kiếm ra tiền, anh sẽ phụ trách đầu tư phi lợi nhuận cho em, không chỉ dâng tiền mà còn tặng người. Em thấy có được không?”
“Anh mặt dày thật đấy!”
Đúng vậy, bản kế hoạch này về cơ bản rất giống bản vẽ tay của An Du ngày trước, nhưng hoàn hảo hơn, cũng chi tiết hơn rất nhiều.
Theo như lời giải thích của Duy, bản kế hoạch này chính xác dựa trên một bản vẽ tay. Khi đó cậu ta đi thả diều thì nhặt được trong bụi cỏ, đoán chừng do người dân trong mấy căn nhà bị phá dỡ để giải tỏa đã đánh rơi.
Cậu ta không biết của ai, thấy nét vẽ đẹp lại hay hay nên giữ lại thôi, dần dần cũng quên mất nó. Khoảng thời gian ở nhà dưỡng thương lại vô tình tìm thấy lần nữa, cậu ta mới nảy sinh ý tưởng này, ba má ở nhà cũng ủng hộ nên cậu ta mới lên kế hoạch kinh doanh.
Tuy nhiên, vốn đầu tư cho kế hoạch này quá lớn, số tiền ba má bán hết mấy công* ruộng ở quê cũng không đủ, cậu ta cũng tìm thêm một số bạn bè nhưng bọn họ ăn chơi thì giỏi, còn kinh doanh chân chính thì hoàn toàn không có hứng thú nào, nhất thời cậu ta nghĩ đến anh nên mới đến thăm dò thử ý kiến.
*Công: là đơn vị đo đạc ruộng đất của người dân miền Tây Nam Bộ Việt Nam, 1 công thường được tính bằng 1000m2, có nơi tính nhiều hơn thế.
Đây là duyên phận gì đây? Là ông trời cho anh có cơ hội thực hiện ước mơ nhỏ bé của cô sao? Nếu là vậy thì anh phải giành lấy nó rồi, anh từng hứa với cô dù có thể giờ đây cô cũng không còn nhớ nữa. Nhưng cô quên thì sao? Chỉ cần anh nhớ là được, sau này tìm được cô anh sẽ tặng nó cho cô!
Trịnh Nhất Khôi bỏ tiền cũng không cho rằng tiệm cà phê này sẽ thu được lợi nhuận gì lớn lao. Xét cho cùng, cách thức kinh doanh nơi đây vẫn không được phổ biến lắm ở Việt Nam, cộng thêm đối tượng khách hàng nhắm đến lại là những người có thu nhập tương đối cao nên anh càng không chờ mong nhiều.
Nhưng đi ngược lại với tất cả suy đoán ban đầu của Trịnh Nhất Khôi, Duy làm mọi việc rất hoàn hảo, cậu ta cùng với sự trợ giúp của bốn người khác đều nghiêm túc, cẩn thận từ khâu xây dựng, mua vật dụng trang trí, thiết bị, lên menu, tuyển và đào tạo nhân viên, đến quảng cáo, v.v…Việc duy nhất cậu ta nhờ đến Trịnh Nhất Khôi trừ tiền ra là xuất hiện tại lễ khai trương, hát một ca khúc chúc mừng và cắt băng khánh thành với tư cách khách mời.
Phải công nhận rằng dù ý tưởng ban đầu được lấy từ bản vẽ của An Du, nhưng nếu Duy không bỏ ra một lượng chất xám khổng lồ thì không bao giờ thành công được.
Tiệm cà phê hoạt động hơn một năm nay đã hoàn toàn trở thành sự lựa chọn hàng đầu ọi cuộc gặp gỡ của những người có địa vị trong xã hội.
Họ hài lòng tuyệt đối dù giá tiền có cao hơn nơi khác, và họ mỉm cười thỏa mãn khi được hỏi về Dream Coffee.
Quan trọng nhất, tại Dream Coffee, khách hàng sẽ được đảm bảo bí mật riêng tư tuyệt đối, vì quy định đầu tiên của nơi này là cấm sử dụng các thiết bị ghi hình, dù là chụp người hay chụp cảnh. Nếu cố tình không tuân thủ, khách hàng sẽ được lịch sự “mời” ra ngoài, sau đó liệt vào danh sách đen của nơi đây, dù họ là ai.
Sự mạnh tay đó được duy trì mà không gặp một mối nguy cơ nào còn nằm ở người đứng sau bảo đảm: thiếu gia Thụy Hiên. Người nắm trong tay chuỗi các bar có tiếng tại những thành phố trung tâm thuộc đặc khu kinh tế ở Việt Nam, và trong thế giới ngầm vẫn được đàn em kính trọng gọi một tiếng: anh Hiên.
***Đi Tìm Dấu Chân của Hạnh Phúc***
Dream Coffee nhìn từ bên ngoài như một tòa thành kín đáo, một nơi đang ẩn giấu bí mật khiến người ta tò mò muốn khám phá. Ở cửa chính sẽ có nhân viên lễ tân đón khách vào trong, có hai lối đi riêng lẻ, một dành cho người đặt phòng riêng và một dành cho khách vãng lai.
Không gian phục vụ dành cho khách vãng lai là một không gian mở, dọc hai hành lang đi vào là tấm rèm châu bằng thủy tinh trong suốt, lấp lánh màu sắc dịu dàng từ ánh đèn màu trên trần nhà hắt xuống. Dãy bóng đèn được kết nối trực tiếp với máy tính chủ, và được điều khiển bởi một phần mềm chuyên dụng dùng để thay đổi màu sắc theo chủ đề giấc mơ của ngày hôm đó, chính vì vậy, khách hàng có liên tục đến đây trong 100 ngày cũng không bao giờ thấy sự lặp lại nhàm chán.
Âm thanh leng keng khẽ khàng khi những hạt thủy tinh chạm vào nhau lúc có người bước qua, hòa lẫn với âm nhạc cổ điển thấp thoáng sẽ khiến người ta cảm thấy mơ màng như đang lạc vào trong mộng ảo. Mỗi bước đi trên nền đá hoa cương phủ đầy khúc xạ ánh sáng từ chiếc rèm thủy tinh lại làm cho người ta cứ ngỡ dưới chân là một khoảng không vô định.
Phía cuối con đường, một cánh cửa màu đen im lìm đang đóng chặt như ngăn cách hai thế giới, lại như cột mốc của sự lựa chọn và hy vọng.
Mở ra? Đằng sau cánh cửa đó là gì? Nơi này là mơ hay thật?
Đúng vậy, từ xúc cảm thị giác suốt hành lang khoảng 20m đến cái chạm cuối cùng này sẽ làm bùng nổ từng tế bào tò mò xen lẫn hồi hộp trên cả cơ thể khách hàng.
Khi cánh cửa đóng chặt được hé mở, ánh sáng mặt trời ấm áp sẽ sưởi ấm trái tim, xuyên qua làn da mà tăng thêm nhiệt lượng cho từng tế bào hồng cầu trong máu.
Bước vào nơi đây, khách hàng sẽ được bồng bềnh trên mặt nước trong veo, lượn lờ những đàn cá đầy màu sắc như chốn thiên đường tinh khôi. Những tảng đá làm đường đi như nổi như chìm trong nước, bước trên đá nhưng ngỡ đâu đôi chân lướt đi trên mặt nước.
Gió nhừ nhẹ thổi qua kèm theo hương tinh dầu dìu dịu quyện cùng những cung bậc âm nhạc sâu lắng, hút hồn. Không gian này như một khu rừng nguyên sinh thu nhỏ, hoang dại mà ngây thơ như người con gái đang thuở xuân thì, rồi lại nóng bỏng mà dịu dàng như người phụ nữ thành thục. Từng bộ bàn ghế đều được đặt làm riêng sao cho hòa hợp với khung cảnh nơi đây. Nhìn vào khoảng cách giữa các bàn cũng có thể thấy người thiết kế phải đong đo cân đếm kỹ lưỡng đến thế nào để không ai phiền đến sự riêng tư của ai. Cảm giác yên bình và đẹp đẽ đó lại được tìm thấy giữa một thành phố xô bồ thế này, thế nên khu vực này hầu như luôn trong tình trạng kín chỗ. Vào thứ bảy cuối tuần, hầu như khách hàng sẽ không có chỗ ngồi nếu không đặt bàn trước dù ở khu vực này.
Đó là chưa nói đến thái độ phục vụ chu đáo và chuyên nghiệp của nhân viên nơi đây. Bắt đầu từ khâu tuyển chọn cho đến đào tạo và trở thành nhân viên chính thức là cả một quá trình nghiêm ngặt.
Lương cho nhân viên nơi đây tuyệt đối không thua kém một nhân viên văn phòng bình thường, chưa kể đến các khoản tiền thưởng của cả khách hàng và theo quy định của tiệm.
Ở các phòng riêng phải đặt trước lại được trang trí theo những chủ đề riêng biệt khác nhau: phong cách Châu Âu, thời kỳ phục hưng, phong kiến, nghệ thuật,… hay cả phong cách Việt Nam hồi thế kỷ XVIII cũng có đủ. Điểm khác biệt ở những gian phòng này là có thể gọi món để dùng bữa tại đây, nói cách khác, cách kinh doanh phòng riêng lại giống như một nhà hàng tầm cỡ 3 sao.
Không gian mỗi phòng không quá lớn, chỉ vừa vặn để tạo cảm giác “thực” cho khách hàng, trên mỗi bàn là một menu điện tử, khi gọi món chỉ cần chọn lựa thì thực đơn sẽ được chuyển đến nhân viên chuyên trách, dưới bàn còn có một nút đỏ để gọi phục vụ khi cần. Ngoài ra mỗi phòng cũng có toilet riêng nên không cần phải ra ngoài.
***Đi Tìm Dấu Chân của Hạnh Phúc***
Trịnh Nhất Khôi đi thang máy lên thẳng tầng 5 khu phòng riêng, tầng năm là tầng hành chính thuộc ban quản lý Dream Coffee, nhưng căn phòng cuối hành lang lại là không không gian khác.
Quẹt thẻ mở cửa phòng, Trịnh Nhất Khôi bật công tắc đèn phòng, cả không gian bừng lên một ánh sáng vàng nhạt. Trên vách tường bên trái là một bức ảnh trắng đen khổ lớn, dường như là một bức ảnh được chụp lén, trong ảnh người thiếu nữ với mái tóc ngắn bồng bềnh đang gối đầu trên đùi chàng trai, gương mặt đang ngủ còn đọng lại nụ cười khẽ bên môi, như đóa hoa trinh nữ e ấp giữa cành lá góc gai xanh thẫm kiêu hùng.
Trịnh Nhất Khôi lại đi tới kéo rèm cửa ra, mở tung hai cánh cửa sổ và cánh cửa sát đất thông với sân thượng bên ngoài. Gió tìm được lối vào quen thuộc bèn chạy ùa vào nơi chốn yêu thương, lấp đầy không khí hương thảo dược tươi nguyên.
Tháo mắt kính đặt xuống chiếc bàn gỗ đặt ngay cửa sổ, Trịnh Nhất Khôi nhoẻn cười như chàng trai mới lớn gặp được mối tình đầu. Anh bước đi thong thả trong ánh nắng vàng ươm của những ngày cuối tháng 11, nhắm mắt lại rồi vươn cánh tay ra nhẹ chạm vào những đầu cây ngọn cỏ, như điểm qua hồi ức, lại như cưng chiều một đứa trẻ.
Như nhớ đến điều gì, nụ cười trên môi càng rực rỡ, trong đối mắt vừa mở ra kia cũng ngập đầy niềm hạnh phúc: “Bọn mày khỏe không? Hôm nay tao có tin mừng cho bọn mày đây. Tao sắp tìm thấy cô chủ của bọn mày rồi, thế nên bọn mày tự biết điều mà ra hoa lấy lòng cô ấy đi, nếu cô ấy không thích, tao đem bọn mày đi ném thật đấy!”
Trịnh Nhất Khôi xắn tay áo sơ mi lên, lấy bình phun nước bắt đầu chăm chút cho từng chậu thảo dược nơi đây. Vườn thảo dược trên cao này đều cho chính tay anh chọn lựa từng cây mua về rồi chăm sóc.
Anh biết cô không thích hoa thơm cho lắm, An Du yêu các loài thảo dược hơn. Cô nói thảo dược không chỉ có hương thơm mà còn có tác dụng trị bệnh, thứ vừa không tàn úa nhanh chóng lại có tác dụng thực tế vẫn có giá trị hơn mấy cây hoa hồng nhiều.
Khi đó, anh còn cười nhạo cô là con gái khô khan, cục mịch. Có người phụ nữ nào không yêu hoa cơ chứ, cô lại đi yêu thảo dược.
Khi đó, anh không hiểu lý do của cô, cũng như bây giờ anh không hiểu sự cố chấp si mê của bản thân vậy.
Đang tỉa là cho cây tử đinh hương thì tiếng gõ cửa phòng nhàn nhã vang lên, Trịnh Nhất Khôi đành ngưng công việc dang dở ra mở cửa phòng, trái tim bất giác đập nhanh một nhịp đợi mong.
Quả nhiên, người đứng ngoài cửa là Hồ Thụy Hiên, anh ta nở một nụ cười nửa miệng quen thuộc rồi ngang nhiên lướt qua người Trịnh Nhất Khôi đi vào trong.
Hồ Thụy Hiên ném chìa khóa lên bàn rồi ngồi xuống chiếc ghế gỗ trắng được thiết kế theo phong cách châu Âu, ngẩng đầu nhìn lướt qua tấm ảnh lớn trên tường rồi nhìn Trịnh Nhất Khôi cũng đang đến gần, anh cất giọng chế giễu: “Không phải cậu nên đổi thành bức ảnh mới nhất tôi gửi cho cậu sao?”
Trịnh Nhất Khôi chẳng thèm để ý cái kiểu ăn nói đáng đánh của anh ta, anh từ tốn ngồi xuống chiếc ghế đối diện nhưng khi mở miệng đã để lộ sự nôn nóng khác thường: “Tôi chỉ treo ảnh tôi chụp, khi nào tôi gặp lại cô ấy, tất nhiên sẽ có ảnh khác. Nói đi, thông tin cậu điều tra được đâu?”
Trong đôi mắt hẹp dài của Hồ Thụy Hiên đang cụp xuống lóe lên một tia cười cợt, như con hồ ly đầy mưu mô xảo quyệt, anh ta một lần nữa trêu đùa anh: “Tự dưng sao tôi lại không muốn nói cho cậu biết nữa nhỉ? Cậu nói xem, trừ hai năm tôi ở nước ngoài, từ khi về nước có khi nào tôi từ chối giúp cậu tìm cô nàng đó chưa? Nếu lần này tôi cho cậu tin tức, cậu sẽ trả cho tôi cái gì đây?”
Anh xoáy tia nhìn không kiên nhẫn vào anh ta: “Gì cũng được, tôi cho cậu, nói đi!”
Sở dĩ Trịnh Nhất Khôi dám mạnh miệng như vậy cũng vì hiểu rõ quan hệ thân thiết giữa hai gia đình và bản tính của Hồ Thụy Hiên, cho dù anh ta hơi ngông cuồng nhưng sẽ không đưa ra đòi hỏi quá đáng với bạn bè. Nào ngờ: “Tôi không cần đồ của cần, tôi hứng thú với Vũ An Du hơn.” Hồ Thụy Hiên bất ngờ tiếp lời anh.
Trịnh Nhất Khôi ngẩn ra, anh nhìn sâu vào gương mặt đối diện hồi lâu, sự nghiêm túc trên đó làm anh hoảng hồn: “Cậu… có câu quân tử không cướp vợ bạn, cậu chơi bời với ai cũng được, chỉ có cô ấy thì không!”
Hồ Thụy Hiên nhếch nhẹ môi mỏng như cười mỉa mai, lại như giành được chiến thắng, anh ta đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Dường như nhấm nháp đủ sự lo ngại của Trịnh Nhất Khôi, một lát sau, anh ta cười phá lên: “Khôi, chọc cậu vui thật đó! Yên tâm, tôi không những không định chơi trò tranh giành với cậu, mà còn nghĩ cách giúp cậu lấy lòng người đẹp, nối lại tình xưa. Thế nào?”
Trong lúc Trịnh Nhất Khôi thả lỏng hai vai đang căng cứng trong làn hơi nhẹ nhỏm, anh đã bỏ qua một tia âm mưu tàn nhẫn như khi loài rắn chờ đợi con mồi sa lưới của Hồ Thụy Hiên.
*************************
Lèm bèm: Mình lại về rồi, các chương sau này sẽ càng đầu tư về chất lượng lẫn số lượng hơn thế nữa nên mọi người vote thêm để cổ vũ ình nha!
Xì-poi chương sau: “Nếu cậu không muốn người khác giành lấy, sao cậu không công khai cho thế giới này biết cô ấy thuộc về cậu?”
“Lợi dụng điểm yếu của cô ấy cậu mới có thể có được cô ấy! Không phải năm đó cậu diễn vai anh hùng cứu mỹ nhân rất đạt sao? Bây giờ mỹ nhân đang hờn dỗi, cậu đổi thành vai anh chàng si tình mà diễn bảo đảm hiệu quả sẽ rất cao. Tin tôi đi, phụ nữ qua tay tôi nhiều hơn mấy bài cậu sáng tác đó.”