Di Thu

Chương 67


Đọc truyện Di Thu – Chương 67

CHƯƠNG 67

.

.

Nhìn Thu Nhi yếu ớt ngã xuống ngay trước mắt, tươi cười của tướng quân lập tức tiêu tan, theo bản năng lao mình về phía trước đỡ lấy Thu Nhi, lớn tiếng gọi Thái y. Yến phu nhân ôm Tiểu Nhạc chạy ra, thấy tình hình như vậy tay chân liền rối lên, hoảng loạn nói: “Lão nhân và Phó Lâm đã đi khám bệnh tại nhà cho người ta rồi, bây giờ phải làm sao! Bây giờ phải làm sao!”.

Tướng quân ôm Thu Nhi đưa về phòng, lo lắng chạy ra ngoài tìm đại phu, vừa đi được chưa đầy một con phố liền gặp Thái y và Phó Lâm trên đường trở về. Tướng quân vội vã chạy tới, túm chặt cánh tay Thái y, vừa chạy vừa nói: “Thái y, Di Thu hôn mê! Đi mau, đi mau!”.


Thái y chạy thở không ra hơi, nếu không có Phó Lâm ở phía sau đẩy, có lẽ đám xương cốt già nua của lão cũng sớm bị tướng quân bóp nát. Thái y thở hổn hển, vừa chạy tới phòng Thu Nhi liền vươn tay bắt mạch, trong lòng lập tức hiểu rõ chân tướng. “Đây là điển hình cho nộ khí công tâm! Tướng quân, ngài và Thu Nhi vừa nói với nhau cái gì phải không?”.

Tướng quân làm rùa rụt cổ, cố tình đánh trống lảng: “Di Thu không có việc gì! Ha ha, không có việc gì là tốt rồi!”.

“Ngài không cho ta biết đã nói những gì, ta làm sao biết có chuyện gì xảy ra với hắn hay không?”. Gần đây Thái y khá hài lòng với thái độ của tướng quân. Nếu có điều gì hiểu lầm, cởi bỏ được vẫn là nên cởi bỏ.

“Ta…cái kia…nói với hắn về chuyện dược. Hắn nói hắn muốn tự lực cánh sinh, ta lại sợ hắn mệt mỏi…Ta thực sự không phải cố ý!” Tướng quân càng nói càng ấp a ấp úng.

Nghe được chữ dược, Thái y liền căng thẳng, hỏi tướng quân: “Dược? Ngài nói với Thu Nhi dược này là dược ngài đem tới phải không? Trừ chuyện đó ra ngài còn nói với Thu Nhi cái gì nữa?”.

Tướng quân không dám nhìn thẳng vào Thái y, nghiêng đầu trốn tránh, nhỏ giọng: “Ta còn cười nhạo hắn, nói hắn…”.

Không đợi tướng quân nói xong Thái y liền thở dài lắc đầu, thất vọng nói: “Tướng quân, là lão phu nhìn nhầm! Lão phu đã nghĩ, ít nhất ngài không giống như những tên công tử ăn chơi đàng *** kia! Ai…Thôi, thôi đi!”.


“Thái y, ta thật sự rất hối hận, ta cũng không biết tại sao lại biến thành như vậy!” Tướng quân ra sức giải thích, tâm tình hắn bây giờ rất rối loạn.

“Tướng quân, Thu Nhi không biết dược này là của ngài mang tới. Ta nói với hắn đây là dược mua, cho nên chúng mới trở thành hàng đem bán.Việc này cũng không thể trách ngài, là lỗi của lão phu! Phó Lâm, ngươi mang tất cả số dược này lập tức trả lại cho tướng quân!”.

Lần này ngay cả Phó Lâm cũng không muốn nói đỡ cho hắn. Cười nhạo? Hắn lấy cái gì cười nhạo Thu Nhi!

Thái y lấy ngân châm, đâm mấy châm lên đỉnh đầu Thu Nhi, lại ấn xuống huyệt nhân trung, như thế mới khiến Thu Nhi hồi tỉnh. Thái y một bên đỡ lấy bọc hàng hóa Phó Lâm mang tới, một bên nói với Thu Nhi: “Đừng thương tâm, việc này là ta không đúng, là do ta không nói cho ngươi. Không phải ta tham lam gì, chỉ là dược này dân đen chúng ta rất khó mua! Hiện tại ta sẽ đem mấy thứ này trả lại hết cho tướng quân, sau này cũng sẽ không nhận bất cứ thứ gì từ hắn nữa!”.

Thái y nâng Thu Nhi dậy, để chính tay hắn đem dược trả lại cho tướng quân. Thu Nhi cầm lấy vật nặng hướng về phía tướng quân. Tướng quân liền ngăn cản hắn: “Ta không cần mấy thứ này! Cho dù chúng quý giá đến đâu đi nữa, nếu không được dùng đúng chỗ chẳng phải cũng không khác gì phế vật hay sao! Lưu lại chúng đi, hôm nay là ta sai, ta đã giải thích đến bước này vẫn chưa được hay sao!”.

Thu Nhi bất vi sở động, khẩn cầu nói: “Tuy rằng ta chỉ là một nam sủng hạ lưu, ta đối với ngươi thủ đoạn không cao minh, cũng không hề lạt mềm buộc chặt. Ta chỉ muốn các hài tử của ta có thể ưỡn ngực ngẩng cao đầu làm người! Tướng quân, cầu ngài buông tha cho ta đi!”.


Tướng quân cầm theo bao dược liệu vô vàn trân quý của mình mà buồn bã trở về phủ, tâm tình rơi xuống đáy cốc. Tràn đầy tin tưởng khi xuất môn kia không biết bây giờ đã biến đi nơi nào. Tướng quân bắt đầu hoài niệm nơi chiến trường. Mỗi khi tâm trạng hắn không tốt, hắn đều bất giác nhớ về nhũng năm tháng cưỡi gió vượt mây kia.

Khi ấy, tuy rằng được bữa nay lo bữa mai, thế nhưng mọi thứ với hắn đều trôi qua trong tầm kiểm soát. Có địch liền đánh, bị đánh bại liền phản kích, đâu hề giống như hiện tại, mọi thứ đều lộn xộn rối tung! Nghĩ vậy, tướng quân lập tức xoay người đứng lên, lấy giấy mực viết thư cho Hoàng Thượng, hy vọng Hoàng Thượng có thể lần nữa phái hắn tới biên thùy. Quả nhiên hắn vẫn không thể thích ứng với chốn kinh thành phức tạp này.

Tướng quân viết được một nửa, chợt phát hiện ý tứ trong thư chẳng khác chi một tín thư đầu hàng. Hắn đầu hàng chốn kinh thành, cũng chẳng khác gì đầu hàng Di Thu. Mà, đầu hàng tuyệt đối không phải là tác phong của hắn! Hắn tình nguyện da ngựa bọc thây nơi chiến trận cũng quyết không quỳ gối đầu hàng người khác. Tướng quân lập tức xé nát bức thư thỉnh cầu của mình, bắt đầu từ thất bại rút ra kinh nghiệm xương máu, nghĩ xem rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.