Di Thu

Chương 102


Đọc truyện Di Thu – Chương 102

CHƯƠNG 103

.

.

Tướng quân nhanh mắt liếc nhìn Hoàng Thượng, hỏi: “Có phải liên quan tới mức độ kịch liệt lúc làm tình?” Ánh mắt Đổng Quang đế chợt hoảng hốt, tướng quân biết bản thân đoán không sai, tiếp tục ép hỏi: “Có phải liên quan tới số lần phát tiết?” Lần này Đổng Quang đế không mắc mưu, nhún vai từ chối cho ý kiến.

Tướng quân vẫn chưa bỏ qua, nói: “Ngài không nói cũng được, sau này ta đều bắn bên ngoài là được rồi!”.

“Ngươi nói thực nực cười, nếu ngươi làm được như vậy sao ThuNhi còn mang thai?” Đổng Quang đế trào phúng.

“Ta như thế nhịn bảy năm, chẳng qua nhất thời…” Tướng quân cố ý không nói tiếp, chờ Đổng Quang đế tiếp lời, thế nhưng Đổng Quang đế cũng không phải tên ngốc, tránh đi cái bẫy tướng quân bố trí sẵn, hắn nói: “Vậy là các ngươi nói được làm được! Các ngươi đào tẩu tám năm chỉ có một đứa nhỏ quả thực cũng đủ kì lạ!”.

“Mấy năm trước thân thể ThuNhi rất kém, kì thật chúng ta rất ít làm chuyện đó!” Tướng quân vốn vô tâm nói lại làm cho Đổng Quang đế lắp bắp kinh hãi, trong suy nghĩ của hắn, nói đến ThuNhi là nói tới chuyện phòng the.


Tướng quân thấy vẻ giật mình của Đổng Quang đế thì bật cười: “Nếu ngài thật sự muốn cùng một người đầu bạc răng long đến cuối cuộc đời, kì thật những điều ấy sẽ chẳng là gì! Huống chi thân thể hắn bây giờ tốt lắm, tình ý càng thêm hoàn mỹ!” Mặt tướng quân giống như đang nói, chỉ sợ tình sự không đủ kích tình! (Raph: Aka ~ Anh TQ đang trêu ngươi =))

Nét mặt Đổng Quang đế không có bất kì biểu cảm gì, tướng quân lập tức quỳ gối xuống mặt đất, thỉnh cầu: “Bệ hạ, thảo dân có một chuyện muốn thỉnh bệ hạ khai ân! Nếu ngài hạ quyết tâm xử lý chúng ta, vậy cầu ngài nhanh chóng xuống tay! Thảo dân không muốn để cho ThuNhi sau khi sinh sản dạo qua quỷ môn quan lại một lần nữa xuống địa ngục! Nếu ở dương thế chúng ta không thể sống bên nhau, vậy để cho cả nhà chúng ta dưới âm phủ đoàn tụ!”.

Đổng Quang đế hừ mũi, nói: “Thánh ý của trẫm há để cho ngươi chi phối! Đúng rồi, mau giao bản đồ kia cho trẫm!” Đổng Quang đế thiếu chút quên mất chuyện trọng yếu.

“Bản đồ? A! Chính là bản đồ phòng vệ! Hiện tại đã không còn ở trong tay thảo dân!” Tướng quân nói đến vân đạm phong khinh, tựa như chuyện không liên quan đến mình.

“Cái gì?” Đổng Quang đế đập bàn đứng dậy, nói: “Ngươi giao bản đồ cho ai?”.

Tướng quân giả vờ vô tội giận dữ nói: “Ngài nếu đến sớm một năm thì tốt rồi! Thảo dân từ lâu đã trở thành người làm ăn, sớm bỏ lại sau lưng trách nhiệm của một tướng quân, cái gì mà lợi ích quốc gia, cái gì mà dân chúng an khang, những thứ đó thảo dân đã không còn để tâm nữa. Thảo dân chỉ thầm mong một nhà được sống hạnh phúc, cho nên đương nhiên phải chừa cho mình chút lợi thế…”.

Mặc dù sau khi tướng quân lấy đi bản đồ biên cương, Đổng Quang đế lập tức thay đổi thủ bị. Nhưng bản đồ này ghi chép tường tận rõ ràng về địa hình nơi biên cương, nếu rơi vào tay địch nhân vẫn là vạn phần nguy hiểm. Đổng Quang đế  hướng tướng quân quát: “Nghịch tặc lớn mật! Ngươi giao bản đồ cho ai!”.

Tướng quân không gấp, chậm rãi đáp: “Việc này nói đến cũng khéo, năm trước có một dược thương tới tìm thảo dân buôn bán, sau khi thảo dân gặp mặt mới phát hiện mình quen người nọ. Thảo dân từng ở trên chiến trường cứu người nọ một mạng, có một thời gian hắn còn làm mã phu cho thần! Hắn coi thảo dân như phụ mẫu tái sinh, đối với thảo dân càng thêm sùng kính! Khi đó hắn hỏi thảo dân, nếu bị bệ hạ ngài tìm đến, vậy một nhà già trẻ của thảo dân phải tính sao?”.


Đổng Quang đế tức giận đến sắc mặt xanh trắng, nói: “Thế rồi ngươi liền giao bản đồ cho hắn?”.

“Việc này nếu phát sinh từ vài năm trước thảo dân nhất định sẽ không, chính là mấy năm nay thảo dân đã hoàn toàn thay đổi! Ngài nói thảo dân là đồ hám lợi, một chút cũng không oan uổng! Lúc ấy ta còn dặn dò hắn, nếu ta chết liền đem bản đồ bán cho địch quốc, bạc nhận được chính là tiền hàng ta trả hắn!”.

“Ngươi này hỗn trướng! Ngươi nghĩ lấy cái này uy hiếp trẫm sao!” Đổng Quang đế nổi trận lôi đình.

Tướng quân đối diện mặt rồng đang phẫn nộ, bình tĩnh nói: “Tiểu nhân thầm nghĩ bảo vệ người nhà! Quốc gia tự có người tài bảo hộ, thảo dân chỉ cần chăm lo cho gia đình nhỏ của mình là tốt rồi!”.

Đổng Quang đế chỉ tướng quân, nói: “Ngươi cho là chỉ bằng đó trẫm liền không dám động vào ngươi sao?”.

Tướng quân lập tức cúi đầu vái lạy Hoàng Thượng, nói: “Bệ hạ cân nhắc, thảo dân chỉ là một tiểu nhân vật, há có thể so với tấm bản đồ phòng vệ kia!”.

Đổng Quang đế tức giận đến đầu bốc hỏa, cũng không thể dễ dàng quyết định được giết hay không giết Tống Di, bóp chết một nhà Tống Di quả thực so với bóp chết một con kiến còn đơn giản hơn, nhưng chỉ vì bình ổn tức giận của bản thân mà mạo hiểm như vậy là không đáng giá. Mặc dù chuyện Tống Di nói đã là quá khứ, nhưng Đổng Quang đế cũng không thể không kiêng kị, loại cảm giác bị người ta dắt mũi kéo đi này khiến cho vị hoàng đế đứng trên vạn người không khỏi cảm thấy tức giận.


Một hồi nói chuyện hòa bình cuối cùng lại kết thúc trong cơn giận lôi đình của Đổng Quang đế. Tướng quân trở về phòng liền nhìn thấy ThuNhi đang nghiêng ngả tựa bên giường như đợi hắn, bèn bước tới vỗ về chiếc bụng cao ngất của ThuNhi, ThuNhi dụi mắt tỉnh lại. Tướng quân hỏi hắn: “Ngươi sao không nằm xuống ngủ cho ngon? Ngồi như vậy mệt lắm!”.

ThuNhi chống đỡ thắt lưng đau nhức, nói: “Ngươi không trở lại khiến ta không an tâm, ta đoán được Hoàng Thượng nói với ngươi cái gì. Hắn có lẽ chờ đứa nhỏ này sinh ra rồi mới xử lý chúng ta! Đứa nhỏ này cái gì cũng không biết, có thể chừa cho nó một con đường sống hay không?”.

Tướng quân đỡ ThuNhi nằm xuống rồi mới từ trên xuống dưới xoa bóp thân thể cho hắn, nói: “Hắn không nhất định phải lấy tính mạng chúng ta, bởi vì điều đó quá dễ dàng. Ta vừa nhạo báng hắn, ta nói với hắn ta đã đưa bản đồ phòng vệ biên cương cho kẻ khác! Nếu hắn đụng đến chúng ta, bản đồ kia liền tới tay địch nhân.”.

“Bản đồ? Bản đồ nào? Ngươi thật sự có sao? Bản đồ kia có thể bảo vệ chúng ta sao? Sao tới bây giờ ta cũng chưa từng nghe ngươi nói?” ThuNhi đột nhiên lên tinh thần, giống như tìm được cọng rơm cứu mạng.

Tướng quân cười, nói: “Ta quả thật chưa từng nói với ngươi, nhưng ta đã đưa nó cho ngươi rồi!”.

“Cho ta? Ta từng cầm nó!” ThuNhi ngạc nhiên.

“Ta đem bản đồ làm thành túi tiền, rồi mới giao cho ngươi!” Tướng quân bên tai ThuNhi nhỏ giọng nói.

ThuNhi kinh hãi, chợt thấy thân mình trầm trọng mỏi mệt, đột ngột ngồi xuống, vừa muốn nói chuyện đã bị tướng quân bưng kín miệng. ThuNhi đỡ bụng ngoan ngoãn nằm xuống, nhỏ giọng thốt lên: “Chỉ cần không để cho bọn họ tìm được bản đồ là chúng ta có thể sống sót!” Tướng quân sửa lại chăn cho ThuNhi, nói: “Cũng không hẳn, tính mạng chúng ta đối với Hoàng Thượng mà nói không đáng một đồng, thế nhưng bản đồ kia lại rất quan trọng với hắn!”.


ThuNhi đột nhiên cong khóe miệng, nói: “Đại đầu, bọn họ tìm không thấy bản đồ đâu, ít nhất nó không ở trong nhà này!”.

“Ngươi nói vậy là ý gì? Không phải ngươi vứt nó đi rồi chứ?” Tướng quân tuy rằng hi vọng bản đồ được cất giấu càng bí ẩn càng tốt, nhưng không mong nó đã mất, bản đồ kia là lợi thế một mất một còn của hắn.

ThuNhi cười khúc khích, nói: “Vứt thì không phải, chỉ là ta đã coi nó như tấm vải bạt bình thường, dùng để lót chậu hoa, chính là cái bồn mới trồng thảo dược đó! Ta sợ cây thuốc thiếu nước, lúc ấy thân mình lại không tiện, không thể xuất môn mua giấy phòng thủy (giấy không thấm nước), liền sửa túi tiền thành tấm vải lót! Lúc chúng ta trở về, hoang mang rối loạn như vậy đương nhiên sẽ không đem theo nó.”.

Tướng quân nghe xong thì dở khóc dở cười, đêm nay hắn vốn tính đem bản đồ giấu kĩ, hiện tại thật ra Thu Nhi đã mang tới cho hắn một phiền phức lớn, thời gian qua đi đã lâu, không biết bản đồ kia đã thành cái dạng gì rồi! Tướng quân cúi người hôn lên mặt ThuNhi, nói: “Làm tốt lắm, ngày mai bất luận Hoàng Thượng uy hiếp như thế nào, ngươi cũng không được nghe theo hắn! Biết không?”.

Tướng quân và ThuNhi sau nửa đêm mới ngủ, tỉnh dậy đã quá trưa. Khi vừa đứng lên bọn hắn liền phát hiện phòng ngủ bừa bãi tựa như gặp trộm, phỏng chừng thừa dịp bọn họ ngủ say có người đã tới phòng lục soát. ThuNhi thân mình lập tức khó chịu, trên người đau nhức, dạ dày cũng không thoải mái, một mặt ghé bên giường nôn, mặt khác bảo tướng quân kiểm tra xem tiền có bị mất mát gì không.

Tướng quân giúp ThuNhi thuận khí, nói mấy câu giúp hắn tiêu sầu: “Bọn họ sẽ không trộm tiền của chúng ta, ít nhất là hiện tại, ngươi yên tâm! Bọn họ không tìm thấy bản đồ tạm thời sẽ không đi, bọn họ không đi tiền cũng không đi đâu được, bọn họ không ngốc tới mức đến bây giờ lại tới lén trộm tiền!”.

Nghe tướng quân nói có lý, ThuNhi yên tâm, thân thể cũng thoải mái hơn nhiều. Vài ngày kế tiếp, nhà tướng quân mỗi ngày đều như bãi chiến trường, Đổng Quang đế phái người dù lên trời xuống đất cũng phải tìm cho được bản đồ. Bọn nhỏ bất mãn nhà mình bị người khác tùy ý lộn xộn, từng rất nhiều lần xung đột với thị vệ, tướng quân và ThuNhi đều hết sức ngăn cản bọn nó khiến cho cả thể xác và tinh thần đều mỏi mệt.

Hôm nay sau bữa cơm chiều, bọn nhỏ đang chơi bóng trong sân, ThuNhi sờ bụng ngồi trên ghế, an tường nhìn bọn nhỏ nhà hắn vui vẻ chơi đùa. Tướng quân cũng đặt một bàn tay trên bụng ThuNhi, một bên sờ đứa nhỏ trong bụng, một bên nhìn ba bảo bối trước mặt.

Đổng Quang đế cảm thấy ngứa mắt với bức tranh một nhà hạnh phúc kia, liền sai bọn thị vệ phá trái bóng của tụi nhỏ nhìn xem bên trong có bản đồ hay không (Raph: Lão Hoàng thượng này thật trẻ con quá đi! >_


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.