Đọc truyện Dị Thế Trọng Sinh Chi Mạc Nguyệt – Chương 6
Hô, hôm nay thời tiết thật tốt nha! Thế nhưng mà thật nhàm chán a.
“Tử Nguyệt, có cái gì thú vị không?” Ai, thật sự là càng ngày càng nhàm chán rồi.
“Bát hoàng tử ngài có thể đến ngự hoa viên đi một chút a, chỗ đó hoa rất xinh đẹp nha.” Tử Nguyệt say mê mà nói.
“Ân, cái kia cũng tốt, xuất phát đi ngự hoa viên.” Ha ha, rốt cục có thứ thú vị rồi.
Ngự hoa viên —————————————————————–
“Oa, thật sự rất đẹp, hơn nữa hoa rất thơm.” Ân, thật sự là không sai.
“Này, ngươi xem ngươi xem, đây không phải là Bát hoàng tử điện hạ sao? Nghe nói hắn rất được Hoàng thượng sủng ái đó.” Một vị tỳ nữ nói với vị tỳ nữ khác.
“Đúng vậy a, lúc hắn ba tuổi Hoàng Thượng đã hạ chỉ để cho Bát hoàng tử điện hạ ở trong tẩm cung Hoàng thượng rồi, người trong hậu cung không ai không ghen ghét.” Hai người lén lút nói xong, nhưng vẫn bị ta nghe được.
Cái Hoàng cung này cũng thiệt là, bát quái (nhiều chuyện) như vậy làm gì, còn cho là mình nói rất nhỏ giọng nữa, nói lớn tiếng như vậy giống như cố ý muốn cho người khác nghe được đây này.
“Ai ôi!!! Là ai?” Một chút không chú ý liền đụng trúng người khác. Ngẩng đầu nhìn lên, là một nữ nhân, chỉ sợ là Tần phi nào đó a.
“Nương nương, đó là Bát hoàng tử điện hạ.” Tỳ nữ bên cạnh nói.
“A, như vậy Bát hoàng tử nhìn thấy trưởng bối mà không hành lễ sao?” Vị nương nương kia nói.
“Phụ hoàng đã từng nói qua rồi, ta có thể không hành lễ với bất cứ người nào.” Hừ, xem ngươi làm sao chỉnh ta bây giờ.
“Ta thế nhưng là Hoàng hậu nương nương, ngươi sao có thể không hành lễ.” Hoàng hậu nương nương thật sự là tức giận đến mức đầu bốc hơi nước.
“Ah, như vậy ta sẽ hành lễ, Nhưng mà Hoàng hậu nương nương, cải này là thánh chỉ đó.” Hừ, cùng ta đấu ư? Nngươi còn non lắm.
“Ngươi, ngươi…” Hoàng hậu nương nương lập tức thua không nói được gì.
“Oa, điện hạ ngươi thật là lợi hại.” Tử Nguyệt sùng bái mà nói.
“Ha ha, đó là đương nhiên, cũng không nhìn một chút ta là ai a.” Chỉ là một Hoàng hậu nho nhỏ làm sao có thể chỉnh ta.
“Đi, Tử Nguyệt, chúng ta đi nhìn xem cái bồn cây hoa cúc kia (~!~).” Ta rất thích cây hoa cúc (~!~), nó đại biểu cho sự thanh tịnh và cao thượng. =))))~
“Ân, cái bồn hoa cúc này (~!~) nở thật tốt.” Ta ca ngợi nói.
“Bát Hoàng đệ cũng thích hoa cúc (~!~) sao?” Bên cạnh đi tới một người. “Ah, đã quên giới thiệu, Bát Hoàng đệ ta là Đại hoàng huynh của ngươi, ta gọi Bắc Ly Tê.” Bắc Ly Tê nói.
“A, nguyên lai là Đại hoàng huynh a.” Thiệt là xem hoa cúc (~!~) cũng có thể lòi ra một Đại hoàng huynh a, thật sự là mất hứng.
“Ân, đúng vậy a Đại hoàng huynh, ta rất thích hoa cúc (~!~).” Ta trả lời câu hỏi của hắn.
“Ta cũng thế.” Bắc Ly Tê giống như tìm được tri kỷ, hết sức cao hứng.
Nhìn kỹ cái Đại hoàng huynh này, lớn lên rất có phong phạm của bậc vương giả, thân hình lẫm lẫm, tướng mạo đường đường. Một đôi mắt bắn hàn tinh, đôi lông mi cong như núi. Bộ ngực ʘʘ to rộng, có vạn phu nan địch chi uy phong. Lời nói hiên ngang, chí khí cao ngàn trượng Lăng Vân. (Lăng Vân ở đây là một ngọn núi)
“Ân, trên mặt ta có dính gì sao, Bát hoàng đệ như thế nào nhìn ta như vậy?” Bắc Ly Tê cảm thấy rất nghi vấn.
“A, không có không có, ta thất thần thôi.” Đừng có mà thất thần nữa nha.
“Bát Hoàng đệ nếu như không có đề nghị gì…, chi bằng cùng ta tâm sự a.” Bắc Ly Tê coi như tràn đầy chờ mong mà nói.
“A, Ân, tốt.”
“Bát Hoàng đệ, ngươi cho rằng phụ hoàng làngười như thế nào?” Bắc Ly Tê hỏi.
“Ách, hắn a, kỳ thật có khi sẽ rất ôn nhu, có khi lại rất nghiêm túc, kỳ thật ta cũng thật sự đoán không ra hắn, Đại hoàng huynh ngươi nghĩ sao?” Bắc Ly Mạc a, ta còn thật không biết hắn là một người như thế nào đây này.
“Phụ hoàng hắn đối với những hoàng tử chúng ta đều là chẳng quan tâm, luôn lạnh lùng, nhưng là từ khi Bát Hoàng đệ ngươi xuất hiện, Phụ hoàng trở nên tốt hơn nhiều, những điều này đều là may mắn mà ngươi mang lại a, Bát Hoàng đệ.”
“Vậy sao, ha ha.” Hắn, là vì ta mà thay đổi sao? Không biết như thế nào nữa, nhưng là có chút vui mừng.
“Tốt rồi, Bát Hoàng đệ ta phải đi về rồi, có rảnh lạinói chuyện a.” Bắc Ly Tê hướng ta nói. Xem ra ta cũng nên trở về đi.
—————————————————————————
Đi vào, đã nhìn thấy Phụ hoàng ngồi ở trên ghế, “Nghe nói ngươi hôm nay Hoàng hậu tức giận bỏ đi, ngươi lại cùng Bắc Ly Tê nói chuyện phiếm?” Bắc Ly Mạc nói. E là sự tình hắn đều biết hết rồi, chỉ sợ là phái người đi theo ta đi.
“Đúng vậy, Phụ hoàng.” Ta hồi đáp.
“Ngươi cùng Đại hoàng huynh hàn huyên cái gì?” Bắc Ly Mạc lại thẩm vấn rồi.
“Không có chuyện gì hết.” Ta mới không muốn đem việc ta với hắn nói về ngươi nói ra.
“Vậy sao?” Xem ra Bắc Ly Mạc có chút hoài nghi, hắn thật sự là lợi hại a.
“Đúng vậy, Phụ hoàng ta không có lừa gạt ngài.” Ta cũng biết hắn nắm trong tay hết rồi, phái người đi theo ta, khẳng định cái gì cũng biết rồi, còn hỏi ta.
“Ngươi đang nói láo.” Bắc ly không tức giận nói.
“Dù sao Phụ hoàng ngươi cái gì cũng biết hết rồi, còn hỏi ta làm gì.”
“Hừ, chỉ cho phép lần này, lần sau lại dám lừa gạt ta…, hậu quả chính ngươi tự nghĩ đi.” Bắc Ly Mạc lần này thật sự ra tay độc ác rồi. (Ghen đó em à.~)
“Cái kia Phụ hoàng, ngươi không phạt ta chứ?” Vì an toàn của bản thân tốt nhất là nên hỏi một chút.
“Phạt, đương nhiên phạt.” Nói xong liền hôn lên, lưỡi lạnh lung mà trượt vào bên trong, tham lam mà cướp lấy lấy khí tức thuộc về duy nhất một mình hắn, dùng sức mà thăm dò qua từng nơi hẻo lánh. Rung động xảy ra trong nháy mắt, khiến cho ta quên đi hết thảy chung quanh, a, nụ hôn đầu của ta vậy mà thuộc về một người nam nhân, hơn nữa còn là Phụ hoàng của ta.
Đợi đến lúc ta không thể hô hấp được nữa, Phụ hoàng mới thả ta ra, “Nguyệt Nhi thực ngọt.” Một câu nói kia làm đầu của ta lập tức một mảnh trống không, ngay cả lúc Phụ hoàng đi ra đều không biết được.