Dị Thế Trọng Sinh Chi Mạc Nguyệt

Chương 10


Đọc truyện Dị Thế Trọng Sinh Chi Mạc Nguyệt – Chương 10

“Thần Dạ, Thần Khê.”

“Vâng, Nguyệt có gì phân phó?” Thần Dạ, Thần Khê trăm miệng một lời nói.

“Từ hôm nay trở đi, các ngươi cùng ta đi học, ta không muốn ta có người không có tri thức cùng văn hóa.” Bắc Ly Nguyệt nói với bọn.

“Vâng.”

————————— ta là phân cách tuyến ——————————————


“Bát Hoàng đệ, ngươi như thế nào mang theo thị vệ tới?” Bắc Ly Tuyệt một bộ ngươi sắp gặp nạn mà hỏi.

“Phụ hoàng phê chuẩn đấy, Ngũ hoàng huynh có ý kiến gì không?” Hừ, ta có Phụ hoàng làm chủ cho ta, ai sợ ngươi a. Quả nhiên Bắc Ly Tuyệt bị lời nói của ta làm chặn họng, lập tức nói không nên lời. Những người khác cũng chỉ là hướng lại đây nhìn một chút, liền quay đầu đi từng người nói chuyện phiếm.

“Khục khục, tốt rồi hiện tại chúng ta bắt đầu học.” Thái Phó kia lại tới nữa, thực đáng ghét a…

“Bát hoàng tử điện hạ, Bát hoàng tử điện hạ, đừng có lại ngủ.” Thái Phó lão nhân gia ngược lại vẫn có chút tính nhẫn nại. Nhưng mà nhân vật chính chínhlà như thế này đáp lại lão: ngủ càng thơm, trong miệng còn chảy ra chất lỏng đáng nghi. Thái Phó lão nhân gia liền tức giận đến nổi trận lôi đình: “Bát hoàng tử điện hạ, ngươi đây là không tôn sư trọng đạo, mau tỉnh dậy.” Thái Phó lão nhân gia dưới sự giận dữ, đang muốn đem hắn kéo lên lại bị Thần Dạ, Thần Khê ngăn trở.

“Thái Phó thỉnh đừng trách cứ điện hạ, muốn trừng phạt điện hạ thì hãy trừng phạt chúng ta.”

“Hừ, xem tại các ngươi hộ chủ trung tâm thật tốt.” Nói xong Thái Phó cầm thước đang muốn đánh Thần Dạ cùng Thần Khê, lại bị Bắc Ly Nguyệt gọi lại: “Ngươi dám, ai dám trừng phạt người của ta.” Nhất thời ta cũng bị tức giận đến lớn tiếnghét lên, hoàn toàn không để ý hậu quả, mẹ nó, dám đụng đến người của ta, không muốn sống sao?

“Ngươi… Ngươi, ngươi lại dám lớn tiếng nói chuyện như thế với ta.” Đáng thương Thái Phó lão nhân gia thiếu chút nữa tức đến mức bỏ mình.

“Hừ, Thần Dạ, Thần Khê, chúng ta đi.” Thiệt là, không có tâm tình rồi, đi trở về.

—————————– lần nữa phân cách ——————————————


“A, đáng giận a, chết tiệt… lão đầu nọ, tức chết ta.” Rất đáng hận rồi. ( tác giả: hài tử hold ở điểm)

“Nguyệt, uống trước chén nước bớt giận.” Tử Nguyệt lập tức bưng tới một chén nước cho ta uống, vẫn là Tử Nguyệt hiểu rõ ta à, ta lập tức quăng cho nàng một cái ánh mắt cảm kích.

“Nguyệt, ngươi chẳng lẽ không có nghĩ qua hậu quả sao?” Tử Nguyệt lo lắng hỏi.

“Hừ, mặc kệ nó, ta sớm xem hắn khó chịu rồi.” Lão đầu kia rõ ràng chính mình giảng bài như hát ru con, khiến ta liền ngủ mất, có thể trách ta sao? ( tác giả: thật sự là…. Ai. Bắc Ly Nguyệt: Như thế nào? Ngươi có ý kiến gì không?)

“A, vậy sao ta ngược lại muốn nhìn ngươi phải như thế nào cùng ta giải thích.” Lúc này Bắc Ly Mạc đã đứng ở cửa ra vào.

“Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế.” Tử Nguyệt, Nghi Thủy, Thần Dạ cùng Thần Khê nhao nhao hành lễ.


“Tốt rồi, tại đây không có chuyện của các ngươi, các ngươi có thể lui xuống.” Bắc Ly Mạc lại khôi phục đến bộ mặt băng sơn trước kia rồi.

“Ách, phụ hoàng ta đây là hay nói giỡn, người đừng coi là thật.” Thiệt là, tại sao lại đụng phải hắn a, mỗi lần gặp rắc rối đều như vậy, lần này sẽ chết thành bộ dáng gì nữa a….

“Ngươi cái này Tiểu chút chít lại đang đi học ngủ.” Bắc Ly Mạc sủng nịch vuốt cái mũi của ta.

“Bất quá ngươi thế nhưng nênbiết, phải nhận trừng phạt nha.” Vừa dứt lời, liền kéo ta qua hôn lên môi của ta.

Ta cắn chặt răng sống chết không cho đầu lưỡi của hắn đi vào, nhưng hơi chút không để ý liền lại để cho hắn chiếm được tiện nghi, a, không được choáng, kỹ thuật hôn của hắn như thế nào tốt như vậy, lưỡng lưỡi triền giao, trong phòng tràn đầy hương vị tình dục.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.