Dị Thế Tình Duyến - Phong Duy

Chương 26


Đọc truyện Dị Thế Tình Duyến – Phong Duy – Chương 26

Văn Tiềm tuy chớm men say, võ công lại không cao, nhưng khi tính mạng bị đe dọa thì phản ứng theo bản năng là hiệu quả nhất, lấy cột cửa phòng làm vật chắn, miễn cưỡng thoát được mấy chiêu, nhưng cuối cùng khó địch lại sát thủ chuyên nghiệp ra tay tàn nhẫn, vùn vụt hai tiếng, trước ngực bị vạch một đường máu thật dài, dưới chân chao đảo, bị một kiếm đâm thủng xương bả vai.

Dù sự việc chỉ diễn ra trong chớp nháy, nhưng cao thủ có mặt không thiếu, Văn Liệt giao ta cho Trầm Du sau đó tập tức tiến lên cứu viện, tuy bị ba gã sát thủ còn lại cản trở, nhưng cuối cùng kịp thời ngăn chặn một kích đoạt mạng Văn Tiềm.

Bọn hộ vệ canh giữ ngoài hỉ phòng rốt cuộc vội vàng chạy tới, đám sát thủ thấy hành động thất bại, trong miệng phát ra một tiếng huýt, phi thân rút lui. Văn Liệt thương tích chưa lành, không dám truy đến cùng, chỉ ngưng thần bảo vệ đại ca của hắn. Hoa Nhất Khiếu và bọn hộ vệ ngăn được hai tên trong nhóm, ba tên khác mang thương mà chạy.

Sớm có người gọi đại phu tới cấp cứu cho Văn Tiềm, Văn thái sư được người dìu đỡ cũng suy yếu tới xem Trầm Du thẩm vấn hai tên thích khách bị bắt. Ai ngờ giống như kẻ ám sát ta lần trước, hai tên sát thủ thấy chạy trốn vô vọng, lập tức uống thuốc độc tự sát.

Tiệc vui chưa tàn đã thấm mùi máu tanh, một phen kinh hoàng,xem như quét sạch mặt mũi Văn gia. Văn thái sư trong cơn tức giận, bất chấp Văn Tiềm bị thương, chất vấn hắn nguyên do ngay tại phòng khách.

Văn Liệt tiến lên khuyên nhủ: “Cha, khách nhân nhiều như vậy, đại ca lại bị thương, hôm khác hỏi lại cũng không muộn.”

Văn thái sư tức giận chưa nguôi, nhưng ngại cho mặt mũi của tiểu nhi tử, không còn kiên quyết, thế nhưng Văn Tiềm lại đẩy người hầu muốn đỡ hắn về phòng ra, cắn răng nhịn đau đứng lên, thở gấp nói: “Cha, nếu ngài muốn hỏi, con không dám không đáp, không bằng thừa lúc hôm nay còn một hơi, con sẽ nói ra tất cả những lời phải nói!”

Nhóm khách khứa cúi đầu xì xầm to nhỏ, nhưng rồi mau chóng quay về im lặng.

Văn Liệt nhíu sâu hàng mày, dùng giọng điệu không cho kháng cự nói: “Hôm nay là ngày vui của Lệ Kinh, cũng không thể quấy rầy sự hào hứng của khách quý, có lời gì, chúng ta đổi sang chỗ khác nói.”

Tiếp đó hắn giải thích với các khách quý, rồi mời Hải Chân đứng lo lắng nãy giờ ( một mình người này có thể xem thành ba người) hỗ trợ chiếu cố khách khứa, sau đó ra lệnh tôi tớ dìu Văn Tiềm và Văn thái sư cùng nhau rời hội trường đến sương phòng nội viện, ta hiển nhiên cũng theo qua.

Sau khi đóng kín cửa, Văn thái sự và Văn Liệt ngồi xuống, bày dáng vẻ chuẩn bị lắng nghe, Trầm Du và Hoa Nhất Khiếu đứng xa xa bên cửa sổ, ta thì lặng lẽ đứng phía sau Văn Liệt. Văn Tiềm được thu xếp trên giường, che miệng vết thương, lưng tựa gối mềm, trừng Văn Liệt bằng ánh mắt lạnh lùng không thèm che giấu, chậm rãi nói: “Ta biết, cha vẫn chỉ đang hoài nghi, nhưng nhị đệ ngươi đã sớm nắm giữ chứng cứ ta âm thầm phá hoại hoạt động sản nghiệp Văn gia, nhưng thương hại ta, mới không nói cho cha…”


Văn Liệt nhìn hắn, khẽ thở dài, ta trộm giơ tay lên, vỗ về lưng hắn như an ủi.

“Tuy ta là đại thiếu gia của Văn gia, nhưng từ nhỏ đến lớn, trong mắt mọi người đều chỉ có ngươi. Ngươi thông minh, tài giỏi, mọi thứ đều hơn ta, người khác thích ngươi hơn chẳng có gì lạ, nhưng cha… Ta không cam lòng chỉ có cha… Cha à, những lời này con chưa từng nói với cha, con dù sao vẫn cho rằng, đối với cha chúng con là như nhau, con trưởng con thứ, tốt hay xấu, đều là con ruột của cha, dù có thiên vị, cũng không đến mức xem con không tồn tại… Con mãi cứ cố gắng, con lắng nghe mỗi câu nói của cha, đọc sách, làm quan, thành gia, cha kêu con làm gì con đều nghe, nhưng kết quả, vẫn thua kém hơn nhị đệ tranh luận với cha…” Văn Tiềm che miệng lại, ho khan kịch liệc, có vệt máu đỏ theo giữa khe hở chảy xuống. Văn Liệt muốn đi giúp hắn thuận khí, bị cự tuyệt dứt khoát.

“… Vốn con đã thừa nhận…” Văn Tiềm bình ổn trong chốc lát, tiếp tục nói, “Con buộc mình đừng nghĩ bậy bạ… Nhưng tâm ma vẫn cứ tồn tại, ngày đó có người Nam Di Hắc bang đến tìm con, nói đứa con thất lạc của bang chủ tiền nhiệm – thiếu chủ lưu vong đang trốn trong Văn phủ…”

Con mắt hắn hơi chuyển đỏ xẹt qua Văn Liệt, nhìn chòng chọc về phía ta, nhìn đến mức khiến ta lòng đầy kinh hoàng.

“Bọn họ muốn giết tên thiếu chủ này, yêu cầu sự hợp tác của ta… Không biết tại sao, ta đồng ý, bất kể thành công hay không, ta chỉ muốn cho các người biết, Văn Tiềm không phải kẻ có thể bị xem nhẹ, không làm nên chuyện gì… Ta cung cấp hành tung cho bọn hắn, để hồi báo, bọn chúng phải dựa theo lời dặn của ta đi cướp nguồn hàng của Văn gia, quấy nhiễu vận chuyển buôn bán, tiền của đoạt được chia đôi.”

Văn thái sư tức run người, Văn Liệt đấm lưng nhè nhẹ cho ông.

“Ngay từ đầu rất thuận lợi, nhưng nhị đệ không phải người dễ đối phó, đệ ấy nhanh chóng phát giác bất thường, mà người đáng nghi nhất là con. Vì thế đệ ấy thả ra rất nhiều tình báo giả cho con… Đệ ấy vốn khôn ngoan hơn con, cho nên con cứ thế mà làm. Hắc bang dựa theo lời dặn của con làm việc, đương nhiên là tổn thất nghiêm trọng. Song song, hành động ám sát thiếu chủ của bọn chúng không chút tiến triển. Vì thế bọn chúng hạ thông điệp cuối cùng cho con, hoặc đền bù tổn thất mười vạn lượng bạc cho bọn chúng, hoặc lấy đầu thiếu chủ Hắc bang cho bọn chúng, nếu không, thế bằng mạng của con. Con không phải quản gia, nào có nhiều bạc như thế, về phần đầu… Kỳ thật trận động đất này cho con rất nhiều cơ hội, có thể thuận lợi nắm được cái đầu của người vốn không có khả năng nắm được, nhưng không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy không hạ thủ được, chần chừ do dự, rồi bỏ lỡ thời hạn.”

Văn Liệt thở dài một hơi, nói: “Đại ca, ngươi biết rõ bọn chúng muốn tới giết ngươi, cớ sao không tìm ta thương lượng. Ta luôn có cách….”

Văn Tiềm bỗng cười như điên, cười đến mức bên môi rũ xuống tơ máu: “Nhị đệ, ngươi kỳ tài ngút trời, thông minh giỏi giang, căn bản không thể thật sự hiểu được cảm giác của ta. Những lời vừa rồi của ngươi, đích thực là vô ý, là tốt bụng, chính ngươi cũng chẳng hề cảm thấy ta có gì đáng khinh, nhưng nghe vào tai ta, lại giống như chém ta một đao.”

Văn Liệt cắn môi, cúi đầu.

“Kỳ thật chuyện cho đến bây giờ, ta lại cảm thấy lòng thản nhiên. Việc mình làm sai, cuối cùng phải gánh vác hậu quả. Cha, cha muốn xử phạt con thế nào, thì cứ làm như vậy.” Văn Tiềm mỉm cười đau thương, ánh mắt rơi trên người ta. “Lời ta nên nói đều đã nói, tiểu Bảo, ngươi không phải nên nói gì đi chứ”


Ta kinh ngạc nhìn hắn, nhìn vẻ mặt nghi ngờ xoi mói ta của Văn thái sư, nhìn gương mặt không biểu lộ tình cảm của Trầm Du và Hoa Nhất Khiếu ngoài cửa sổ, nhìn Văn Liệt trầm mặc không nói, vài lần mở miệng, lại không thốt nên lời.

“Ngươi lẫn vào Văn gia, rốt cuộc có mục đích gì” Văn thái sư trầm giọng hỏi.

“Ta… Ta… Ta đến nơi này… không có mục đích gì cả… Ta không biết Hắc bang, không biết gì hết….” Ta gấp đến độ trán đổ mồ hôi, Văn gia không phải không đồng ý cho ta cơ hội giải thích, vấn đề là ta vốn không biết nên giải thích thế nào mới có thể tin.

“Cha, con cam đoan với cha, tiểu Bảo không phải thiếu chủ Hắc bang, hắn nhất định vào khoảnh khắc ngoài ý muốn nào đó nhận được lệnh phù.” Văn Liệt đứng lên, nhẹ nhàng ôm ta đến bên cạnh hắn, tiếp tục bảo vệ ta.

Nhưng ta biết hắn sở dĩ nói như vậy, chỉ bởi vì yêu ta, không phải tin tưởng ta thật sự.

“Liệt nhi!” Văn thái sư lần đầu tiên biểu hiện bất mãn cực kỳ với Văn Liệt.

Văn Tiềm cười sặc sụa: “Nhị đệ ơi nhị đệ, hóa ra ngươi chẳng phải là một người hoàn mỹ vô khuyết chân chính”

Lòng chợt quặn đau. Thì ra sự tồn tại của ta, ở trong mắt người khác cư nhiên là vết tì duy nhất trên người của Văn Liệt hoàn mỹ, mà ta, lại không tìm ra lý do có thể biện hộ cho mình.

Văn Liệt khom nửa người, dịu dàng nói với ta: “Tiểu Bảo, ngươi ra ngoài với Trầm sư huynh một chút nhé, ta có lời muốn bàn với cha và đại ca, được chứ”

Ta kìm nén nước mắt, gật đầu. Ta biết Văn Liệt sắp sửa tiến hành đấu tranh gian nan cho ta, nhưng ta căn bản không thể giúp được.


Vừa ra đến trước cửa, Văn Liết nắm lấy cánh tay kéo ta trở về, dùng ngón tay vuốt nhè nhẹ hai gò má của ta, dịu dàng nói: “Tiểu Bảo, ngươi là hảo hài tử kiên cường, chớ suy nghĩ bậy bạ.”

Ta hé môi cười với hắn. Tuy trong lòng cảm thấy khó chịu, nhưng nụ cười này không hề miễn cưỡng, tình yêu và niềm tin của ta tiếp tục rõ ràng và kiên định, cho dù ta thật sự là thiếu chủ hắc bang thì sao, chủ đạo vận mệnh của ta là linh hồn của ta, không phải thân phận của ta.

Sau khi cánh cửa đóng lại, ta đứng ngẩn ngơ trong sân một lúc, bèn lững thững đi không mục đích. Trầm Du theo sát sau ta không nói lời nào, biểu tình trước sau như một, cũng không có ý bắt chuyện với ta. Tuy tính cách hoàn toàn khác Hải Chân, nhưng y cũng là môt người rất dịu dàng.

Đi đến hoa viên chưa khôi phục nguyên trạng sau trận thiên tai, ta tìm khối giả sơn thạch ngồi xuống, kiểm kê những chuyện xãy ra gần đây, cảm thấy đầu óc rồi bời. Trầm Du đi tới, nói nơi này gió quá lớn, buộc ta tới ngồi trong hàng lang uốn khúc.

Cười nhận ý tốt của y, ta đi đến hành lang uốn khúc không một bóng người, vừa định ngồi xuống, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân lảo đảo, từ bên kia xa lại gần đây, vừa thấy, không khỏi cùng Trầm Du bật cười.

Hóa ra người tới là tân lang của hôm nay, bị người ra rót rượu đến không chịu nổi, vội vàng chuồn khỏi bàn tiệc đến tận đây. Có thể bởi vì không ngờ rằng ở đây có người, thấy bọn ta liền giật mình không nhỏ, gương mặt vốn uống đỏ nay càng đỏ hơn, ngập ngừng không biết nên chào hỏi thế nào.

“Tân cô gia.” Ta nghênh đón, “Hôm nay khách nhân dù không nhiều lắm, nhưng thiệt khổ cho ngươi.”

Chấn Lâm ngượng ngùng cười, gãi gãi đầu.

“Uống canh giải rượu chưa” Trầm Du nghiêm khắc hỏi, “Chưa uống ta đi lấy cho ngươi.”

“Uống… Uống rồi… Một chén bự.” Chấn Lâm không quen ngữ khí nói chuyện của Trầm Du, sợ tới mức nói lắp ba lắp bắp: “Không… Không cần làm phiền.”

Ta vươn tay dìu hắn ngồi xuống, an ủi: “Không sao, ngươi nghỉ một lát nhé, chủ tịch có Hải Chân, tuyệt đối sẽ yên ổn. Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc, ngươi ngàn vạn lần đừng uống rượu.”

Hắn cười cười cảm kích: “Cảm ơn ngươi, tiểu… Tiểu Bảo.”

“Ngươi biết tên của ta à”


“Phải… Lệ Kinh thường nhắc tới ngươi… Bọn hạ nhân cũng thường bàn luận về ngươi…” Tân lang lại đỏ mặt, thiệt là một tên da mỏng.

“Bàn luận những gì” Ta tò mò hỏi.

“Không có gì…” Chấn Lâm cúi đầu đứng lên, rồi đi đến bên cạnh Trầm Du, “Trầm đại ca ngươi ngồi… Đứng mệt…”

“Ê này,” Ta bất mãn nói, “Đừng chuyển đề tài, rốt cuộc bàn luận cái gì về ta”

Chấn Lâm khó xử lầm bầm nửa ngày, mới ấp a ấp úng nói: “Có người nói, ngươi trà trộn vào bằng thân phận tiểu tư, kỳ thật ngươi là thiếu chủ của Hắc bang gì gì đó.”

Ta chấn động, chuyện Hắc bang tuyệt đối bảo mật, làm sao lại có người biết, còn bàn luận khắp nơi

“Nhưng mà chỉ vài người nói.” Chấn Lâm vội vàng muốn an ủi ta.

Ta cúi đầu, nửa ngày sau nói chầm chậm: “Ta không phải thiếu chủ Hắc bang, ta thật sự không phải mà.”

“Điều này ta tin. Ta tuyệt đối tin.” Chấn Lâm cười khanh khách nói.

Giọng điệu hắn đột nhiên chuyển biến, đồng thời nghe thấy một tiếng vang, lòng ta trầm xuống, ngẩng đầu ngay lập tức.

Liền thấy Trầm Du yếu ớt ngã trên mặt đất, Chân Lâm nghiêng người tựa vào cột hành lang, biểu tình như cười như không nhìn ta.

Cảm giác mộc mạc chất phác trở thành khí tức hắc tà đầy âm lãnh, như băng châm đâm về phía ta.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.