Bạn đang đọc Dị Thế Tiểu Nhật Tử – Chương 21: Gãi Đúng Chỗ Ngứa
Đại ca sao cùng nhị ca sao bắt đầu nói về nhà bọn họ nhiều người rồi nghèo ra sao, trong nhà không có cái gì ăn, tóm lại ý tứ kia chính là không giúp được nhà tứ thúc gia.
Ai biết tên bệnh quỷ này khi nào chết, vạn nhất tên Kỳ Vãn Phong kia tới nhà họ vay tiền xem bệnh thì làm sao bây giờ, lưu dưỡng hài tử còn muốn bọn họ chu toàn người không sống được?
Hai nhà bọn họ ước gì đem Tào Hướng Nam phẩy tay đến không còn một mảnh quan hệ.
Trần Châu tâm tư xoay chuyển vài vòng, rất lo lắng nhà tứ thúc đi rồi còn muốn xả nhà bọn họ cấp dưỡng người nhà, ngũ nhi còn muốn thi khảo cử nhân, đừng có liên lụy đến ngũ nhi.
Nhìn thấy đương gia cúi đầu không nói, gã trong lòng âm thầm mà suốt ruột.
“A mỗ, hay là chúng ta đi mời lý chính cùng trưởng thôn lại đây chứng kiến đi, miễn cho về sau có cái gì liên lụy không rõ.
Sau khi phân ra tứ thúc sinh hoạt của tứ thúc, chúng ta sinh hoạt của chúng ta, a mỗ người nói có đúng không?” Nhị ca sao Vương Yến mở miệng nói.
“Đúng vậy, đi, đi thỉnh lý chính cùng trưởng thôn đến đây làm chứng.” Lời này rất vừa ý gã, Trần Châu liền kém vỗ tay khen ngợi, lo lắng đảo qua trên mặt rồi biến mất, đây chính là biện pháp tốt.
Tào a cha ngồi ở chỗ kia một ngụm mà một ngụm hút thuốc lá, thần sắc phức tạp, hạ mí mắt, nhìn thoáng qua một nhà tứ nhi, ở trong lòng thở dài một hơi, lag áy náy và khổ sở, rốt cuộc đây cũng là con ông.
“Đương gia?” Trần Châu thấy đương gia không nói, thu liễm vui mừng trên mặt hỏi.
“Ân.” Tào a cha phất tay, xem như là đáp ứng.
“Lão đại, ngươi chạy một chuyến đến nhà lý chính, đem lý chính mời tới.” Trần Châu được đáp lại, mới dám phất tay bảo lão đại đi mời người.
Hôm nay Trần Châu nhất định phải đem một nhà Tứ nhi phân ra, tốt nhất là có thể phân đến sạch sẽ.
Tứ nhi bị như vậy mà nói, vạn nhất về sau xảy ra chuyện gì không biết đâu? Bọn họ cũng sẽ không dưỡng hài tử!
Chờ sau khi ngũ nhi khảo trúng tú tài, làm quan lớn, gã chính là mẹ quan lớn, khi đó có thể đeo vàng bạc, hiện tại là muốn phân rõ ràng với Tứ nhi, đừng liên lụy tới họ.
Tào Hướng Nam nhướng mắt với Kỳ Vãn Phong, bảo cậu tạm thời đừng nóng nảy.
Trên mặt y tỏ vẻ đau thương, mặt như tro tàn, phụ họa a mỗ nói:”Nếu như vậy, a mỗ liền cho người đi gọi trưởng thôn cùng lý chính đến đây đi, ta…!Ta cũng minh bạch, chuyện lớn như phân gia vẫn là thỉnh hai người họ lại đây làm chứng mới tốt.”
Y còn đang suy nghĩ nên làm thế nào có thể đem Tào gia bên này phủi sạch quan hệ, hiện tại liền có đồng đội heo giúp đỡ y.
Sợ bọn họ quấn lấy Tào gia? Y sợ về sau Tào gia sẽ quấn lấy bọn họ đây.
Như vậy gia đình nhà y mới không phải phí công nuôi dưỡng toàn gia bọn họ.
Trước đây nguyên thân đã làm trâu làm ngựa nuôi sống cả cái gia đình này, hắn (nguyên thân) chính là nuôi dưỡng cả một nhà bạch nhãn lang.
Trong lòng y nhỡ rõ ngày này, thầm nghĩ sẽ có một ngày nào đó làm những người này hối hận.
“Này…!A mỗ, ta đi.” Lão đại có chút do dự, nhìn tức phụ liếc mắt với mình một cái, mới xoay người hướng cổng lớn mà đi.
Tay Tào Hướng Nam cầm tay Kỳ Vãn Phong âm thầm mà tăng thêm chút lực.
Kỳ Vãn Phong duỗi tay ôm hài tử bên cạnh, phu lang như vậy khiến cậu cảm thấy có chút xa lạ, nhưng lại rất tốt.
Hiện tại cậu có cảm giác, dù gia đình cậu có rời đi cũng không sợ cuộc sống sau này quá gian nan.
Chỉ trong nháy mắt cậu cảm thấy không sợ gì cả..