Dị Thế Thú Duyên

Chương 22: Nhận được binh


Đọc truyện Dị Thế Thú Duyên – Chương 22: Nhận được binh

Tiếu Dương mặc dù không có mua danh cầu lợi nhưng chứng kiến mọi người không thèm che dấu ánh mắt sùng bái trần trụi thì vẫn có chút tự đắc nho nhỏ, liếc nhìn một vòng liền nhìn thấy dã thú nhà mình giống như sói laị giống như chó ngồi chồm hổm nhìn mình, mặc dù là hình thú, Tiếu Dương cảm thấy kỳ quái, mình cư nhiên có thể nhìn ra bất mãn rõ ràng trên mặt dã thú, buông cung tên hướng hắn lấy lòng vẫy vẫy tay.

Thấy hắn chủ động bày tỏ ý tốt, Bối Nạp Đức thoáng giảm bớt khó chịu trong lòng, đứng lên biến hình một cái, Khắc Lỗ Tư mới nháy mắt một cái thì Bối Nạp Đức đã hóa thành thú nhân ngồi ở phía sau Tiếu Dương. Kim Mao nhất thời bị đè xuống một cái, lảo đảo thiếu chút nữa ngồi dưới đất.

Suy cho cùng sói con vốn do mình nuôi lớn, Tiếu Dương có chút không muốn, lấy khủy tay đụng đụng người phía sau, “Ngươi đi xuống đi, Kim Mao không phải lư, đừng như thế này.”

Bối Nạp Đức không để ý đến hắn, cúi đầu ngửi ngửi trên người hắn, sau đó đưa tay xoay mặt Tiếu Dương cẩn thận xem một chút, ân, không có mùi máu tươi, khí sắc cũng cũng không tệ lắm, phỏng chừng trên người không bị thương.

Sờ sờ bụng Tiếu Dương, Bối Nạp Đức không đồng ý nói, “Ngươi chạy tới làm gì?”

Đồng chí, nơi này vẫn là chiến trường, có thể thu hồi hành động của một chuẩn baba nhà ngươi không hả. Kéo tay hắn ra, đưa cung tên trong tay kín đáo đưa cho hắn, chỉa chỉa bên kia còn nhóm đại lão hổ đang dựa vào nơi hiểm yểu mà chống lại, “Võ Tòng, nhìn kia kìa.”

Bối Nạp Đức cân nhắc cung tên trong tay, đây là đặc biệt chế tạo cho Tiếu Dương, hiển nhiên không cùng cấp bậc về chiều dài sức nặng cho hắn dùng. Tiện tay nhét lại trong tay Tiếu Dương, Hi Nhĩ Đạt đưa lên cung tên của mình. Bối Nạp Đức hướng Tiếu Dương khiêu khiêu mi, “Nhìn cho tốt.”

Phối hợp cung cùng với mũi tên, cung tên cao cỡ nửa người bị hắn kéo thành hình trăng tròn, tay phải Bối Nạp Đức nhẹ buông tay, mũi tên nhọn như tia chớp thẳng tắp xuyên thủng vào chân trước Á Bá Đặc, con hổ thét lên một tiếng quỳ gối quỳ xuống đất.

Thú nhân khác của bộ lạc Mễ Á thấy vương bị thương ngã xuống đất, lại thấy đối thủ liên tiếp tới gần, từng bước từ từ bại lui. Cuối cùng, bầy sói cùng thú nhân vây quanh còn thừa lại mười mấy tàn binh bảo vệ chung quanh Á Bá Đặc.

Á Bá Đặc băng bó cánh tay bị thương chậm rãi đứng dậy, mất máu quá nhiều hắn không thể duy trì hình thú. Nhưng trong ánh mắt vẫn tràn đầy tàn nhẫn, “Bối Nạp Đức, ngươi không nên đắc ý. Chỉ cần ta phát ra tín hiệu, các dũng sĩ canh giữ bộ lạc chúng ta ở chung quanh Dịch thành sẽ lập tức chạy tới.”

Không chờ Bối Nạp Đức nói chuyện, Tiếu Dương chẳng hề để ý nói, “Nếu như ý ngươi nói các thú nhân mai phục tại chợ cùng nơi xung quanh, vậy không cần chờ, Hi Nhĩ Đạt cùng ta giúp ngươi xử lý sạch sẽ rồi.”

Á Bá Đặc vẻ mặt không thể tin, “Không có khả năng, các ngươi căn bản không có nhiều người như vậy.”

“Ân, đích xác chúng ta lúc bắt đầu tới không có người nhiều như vậy, rất nhiều người ngã bệnh đã về nhà rồi.” Thấy vẻ mặt Á Bá Đặc lộ vẻ vui mừng, Tiếu Dương cười cười lại nói thêm một câu, “Nhưng sau khi bọn hắn chữa bệnh tốt lên liền trở lại đây.”

Á Bá Đặc đột nhiên phản ứng, “Các ngươi…”


Hi Nhĩ Đạt tiếp lời, “Chút âm mưu nhỏ ấy hiển nhiên sớm bị vương hậu chúng ta nhìn thấu. Đơn giản tương kế tựu kế, các ngươi quả nhiên mắc mưu, cho rằng bộ lạc chúng ta chỉ tới có vài người.”

Tiếu Dương thiếu chút nữa bị nước miếng chính mình sặc chết, Hi Nhĩ Đạt, không cần nói dối quần chúng như vậy… Còn có Bối Nạp Đức, vẻ mặt hiển nhiên trên khuôn mặt ngươi có thể thu hồi được không hả.

Mặc dù không biết cái gì gọi là tương kế tựu kế, Á Bá Đặc cũng đoán được ra bản thân phái người giám thị bị bọn họ phát hiện, hơn nữa còn cố ý ẩn nấp tránh người bọn họ, làm cho mình nghĩ lầm bọn họ đã tới mang theo chỉ có vài người.

Nhìn hơn một trăm tên đứng đó trong khi bộ lạc mình có thể đứng thẳng lên chỉ còn lại hơn mười người, Á Bá Đặc cắn chặt môi hai mắt đỏ đậm, “Cho dù các ngươi giải quyết thú nhân trong Dịch thành, cũng đừng vọng tưởng còn sống rời khỏi thảo nguyên!”

“Chẳng lẽ ngươi cho người mai phục trên thảo nguyên?” Tiếu Dương mặt nhăn nhíu mày, không chờ Á Bá Đặc mở miệng lần nữa, Tiếu Dương nói tiếp, “Khó trách A Nhĩ kỳ còn chưa có trở lại.”

Hi Nhĩ Đạt rõ ràng nhìn thấy vẻ mặt Á Bá Đặc vui sướng không tới một giây sau đó là vẻ mặt giống như muốn hộc máu. Cảm thấy không khỏi thương hại, mừng rỡ rồi đau xót tới mấy lần, cho dù là người nào cũng không chịu được.

Bối Nạp Đức mở miệng nói, “Ngả Thụy Tư, dẫn người đi giúp A Nhĩ kỳ.”

Vẻ mặt Á Bá Đặc lúc này đã tuyệt vọng, trong ánh mắt tơ máu dày đặc, nhìn Tiếu Dương một chút, nói, “Đó là Sói Tuyết phải không?”

Tiếu Dương gật đầu, sờ sờ đầu Kim Mao, “Các ngươi diệt tộc bọn nó rồi, tên tiểu tử này vốn do một con sói lớn liều mạng trọng thương đưa tới bộ lạc chúng ta.”

Á Bá Đặc nhìn chằm chằm Kim Mao một hồi, lại vừa nhìn các con sói chung quanh bốn phía nóng lòng muốn thử, cuối cùng thở dài một tiếng, “Quả nhiên vốn là sủng nhi của thần, xúc phạm người tất có báo ứng.”

Tiếu Dương trầm mặc trong chốc lát, đôi mắt nhìn chằm chằm Kim Mao nói, “Nó cùng sủng nhi của thần không có quan hệ gì hết. Lúc con sói lớn kia đem Kim Mao đưa đến bộ lạc chúng ta, có thể chỉ là xuất phát từ thương yêu đối với con nhỏ mà thôi, chỉ là hy vọng đời sau của mình có thể sống tốt.” Tiếu Dương ngẩng đầu, “Chúng ta cũng chỉ thần xui quỷ khiến phát hiện âm mưu các ngươi, trên thảo nguyên cũng là vô tình biết được bị giám thị. Cho nên, bộ lạc Mễ Á ngày hôm nay bị tổn thất trầm trọng, cũng chỉ có thể nói các ngươi do chính mình tạo thành. Chính các ngươi tạo nên nguyên nhân, thì chỉ có thể tự nhận lấy báo ứng.”

Á Bá Đặc không nói được một lời nào sau khi nghe xong, cuối cùng nhắm mắt, rồi lại mở ra, nét mặt một mảnh tro tàn, trong mắt cũng không còn đau buồn phẫn nộ như vừa rồi.”Đã thất bại ta còn có thể nói được gì, chỉ là ta không rõ, dựa vào cái gì chỉ có bộ lạc chúng ta sinh hoạt tại thảo nguyên cằn cỗi, thức ăn của chúng ta ít hơn so với trong khu rừng, vừa đến mùa đông vài ngày lại càng không có con mồi nào. Dựa vào cái gì chỉ có bộ lạc Mễ Á chúng ta phải chịu loại hành hạ này!”

Tiếu Dương thở dài, tài nguyên phân phối không đồng đều khiến cho chiến tranh ở các triều đại đều tránh không được.”Á Bá Đặc, thật lâu trước kia cũng có một bộ lạc sinh hoạt tại thảo nguyên nhưng cuối cùng bọn họ quả thật phát triển cường thịnh nhất. Ngươi biết tại sao không?”


Không đợi hắn mở miệng, Tiếu Dương tiếp tục nói, “Có một loại cách sống gọi là chăn thả. Trên thảo nguyên của các ngươi thì con mồi đều ăn cỏ đúng không, thời kỳ con mồi sinh sản thì hãy bắt bọn nó đi nuôi dưỡng …” ( tự vận hành não bộ đi)

Một mảnh yên tĩnh, chỉ có thanh âm Tiếu Dương rõ ràng trong trẻo quanh quẩn bên tai mọi người, hàng vạn ánh sáng màu vàng sáng rỡ từ sau lưng hắn chiếu vào, khiến cả người như được bao phủ một tầng màu vàng chói lọi.

Tiếu Dương nói xong, nghiêng nghiêng đầu, “Ta cũng chỉ biết nhiêu đó thôi, cũng không rõ lắm các ngươi tự mình nghiên cứu một chút đi.”

Mọi người quay đầu, mới vừa rồi cảm giác thần thánh gì đó quả nhiên là ảo giác đi…

Kim Mao: các ngươi còn muốn ngồi bao lâu, ta sắp chống giữ không được nữa rồi…

Tiếu Dương không để ý tới phản ứng mọi người, quay đầu hỏi Bối Nạp Đức, “Chuyện này cũng nên kết thúc rồi chứ?”

Bối Nạp Đức bật cười, ôm hắn xuống dưới, “Mệt mỏi?”

Kim Mao thở hổn hển, ta mới mệt mỏi nè…

“Không có, chỉ có chút đói bụng.” Không phải nói người mang thai sẽ bị nôn nghén sao? Chính mình cư nhiên một chút phản ứng cũng không có. Vân vân, Tiếu Dương đột nhiên lấy lại tinh thần, đem ý nghĩ hiện tại muốn buồn nôn rét lạnh một phen, nghĩ cái gì vậy hả, gia nhập thời đại đàn ông mang thai cũng không cần cảm giác mãnh liệt như vậy chứ!

“Ân, vậy chúng ta trở về.” Kéo tay Tiếu Dương qua, Bối Nạp Đức xoay người chuẩn bị rời đi.

“Chờ một chút.”

Nghe thấy thanh âm này, Bối Nạp Đức dưới chân ngừng lại một chút, quay đầu nhìn người lên tiếng. Cảm giác được lực mạnh trên tay truyền đến khiến Tiếu Dương có chút buồn bực, cùng ánh mắt Bối Nạp Đức nhìn lại, vốn là ca ca Ba Trạch Nhĩ, hình như là gọi Ba cái gì Đặc ấy nhỉ?


Ba Nại Đặc không để ý đến cảnh cáo trong mắt Bối Nạp Đức, nhìn Tiếu Dương nói, “Tóc đen đôi mắt đen, ngươi quả thật là người mà lời đồn thần dụ nhắc tới.”

Hi Nhĩ Đạt nghe vậy nhìn về phía Ba Nại Đặc, có chút thần sắc khó lường.

Các vị Vương các bộ lạc khác len lén trao đổi vài cái ánh mắt, thần dụ nói có người sẽ dẫn dắt bộ lạc tiến vào sự phồn vinh, mới vừa rồi thấy sói tuyết đối với hắn rất là thân cận, lại vừa nghe hắn nói phương pháp chăn thả mà trước giờ chưa bao giờ nghe thấy, hơn nữa trong lời đồn là tóc đen mắt đen… Với tư lợi mà nói không ai lại đối với người như vậy mà không động tâm.

Bối Nạp Đức trầm tĩnh nhìn các Vương bộ lạc, trong mắt ngẫu nhiên toát ra sự sốt ruột, thản nhiên nói, “Là hắn thì sao, mà không phải thì sao?”

“Nếu đúng thì bộ lạc Lai Tạp dựa vào cái gì có thể độc chiếm?”

Tiếu Dương thầm nghĩ. Dựa vào cái gì? Ai bảo lúc đầu không làm cho ta không rớt xuống bên ngoài cánh rừng nhà ngươi chi?

Xoa bóp bàn tay to lớn của Bối Nạp Đức, ngăn cản lửa giận người nọ sắp bộc phát, Tiếu Dương tiếng nói trong veo, “Thần ái thế nhân, chúng sinh ngang hàng.”

A? Mấy cái vẻ mặt kia sao mà như muốn nuốt ruồi nhặng vậy, ta chỉ có thể nghĩ đến lời nói của thần thôi mà.

Khắc Lỗ Tư cúi đầu che dấu khóe miệng không được toét ra, ruột đều muốn cười đến rút gân, thật không biết kẻ sở hơi này lấy đâu ra mấy cái lời nói quái lạ nữa, ách, hình tượng lúc này của hắn so với bình thường thật sự không tương xứng tý nào.

Vẻ mặt Bối Nạp Đức vẫn như trước không có biến hóa gì, nhưng ý cười trong mắt lại rõ ràng lộ ra.

Mặc dù hiệu quả không đạt tới mức như phán đoán nhưng Tiếu Dương cũng chỉ có thể kiên trì đến cùng, “Có lẽ, thần dụ của các ngươi ý chỉ người đó chính là ta rồi, về phần ta tại sao lại ở bộ lạc Lai Tạp, đó là chỉ ý của thần.” Cho nên có kêu ca gì thì đi nói với thần ấy.

Nhìn mọi người khe khẽ nói nhỏ, Tiếu Dương còn nói thêm, “Hừ, ta đã nói rồi, thần ái thế nhân chúng sinh ngang hàng. Theo Thần sử (lịch sử xuất hiện của Thần), một lần chỉ có thể phái một người, đương nhiên cũng sẽ không có thể đem người cắt xén đi chia đều được. Tất cả mọi người vốn là con dân của thần, sử dụng vũ lực tranh đoạt tạo thành bất cứ thương vong gì thần đều không muốn chứng kiến. Cho nên, thần tướng không chừng sẽ phái thần sử tiếp theo, tùy thời cơ mà đến các bộ lạc. Có lẽ thần sử tiếp theo sẽ ở tại bộ lạc các ngươi đó”.

“Thật sự sẽ như vậy sao?” Nói chuyện chính là một thủ lĩnh tiểu bộ lạc.

Tiếu Dương cười tủm tỉm gật đầu, tiếp tục lừa dối: “Cho nên thần dụ chính là lưu truyền tới nay như vậy, đương nhiên, ta đi tới nơi này của các ngươi, hiển nhiên cung sẽ mang đến các loại phồn vinh cho nên cũng không thể chỉ thiên vị mỗi bộ lạc Lai Tạp. Vì vậy, sau này các bộ lạc mỗi lần phái nhiều nhất cũng chỉ hai người đến bộ lạc Lai Tạp học tập, có bất cứ kỹ thuật gì đều cũng có thể học tập rồi quay về bộ lạc các ngươi.”


Tiếu Dương nói xong, nhìn vẻ mặt mọi người kinh hỉ, âm thầm giơ chữ V trong lòng, người không biết không có tội, hắn chỉ đơn giản là lấy ra để chia sẻ thôi.

Bối Nạp Đức kéo kéo hắn, “Đi thôi.”

“Chúng ta ngày mai trở về?” Tiếu Dương nhìn các thú nhân bận rộn thu thập đồ vật, liền hỏi Bối Nạp Đức, từ lúc chuyện bộ lạc Mễ Á trôi qua mới được hai ngày, thì đại bộ phận thú nhân đã sớm trở về bộ lạc. A Nhĩ Kỳ sau đó cũng đã trở về, phía sau còn có một con Sói Tuyết đi theo, phỏng chừng chính là con Sói lúc đầu đưa Kim Mao đến bộ lạc.

“Ân. Các vật phẩm cần thiết đều đã trao đổi cũng đầy đủ rồi, chỉ có thân thể của ngươi trở lại bộ lạc thì ta mới có thể yên tâm.”

Tiếu Dương bị hắn nói vậy, có chút không được tự nhiên, chuyện này đứng đắn như vậy, đem ra thảo luận nữa vẫn là khiến cho hắn có chút không được tự nhiên. Chính mình yên lặng ngồi lại trên chỗ ngồi gặm mật quả, trở về liền thì sẽ ít ăn mấy đồ ngon như vậy nha. Kim mao bên cạnh chân hắn thân mật, cọ xát đến cọ xát đi. Ngày ấy Tiếu Dương để cho Khắc Lỗ Tư dẫn đầu mang theo một bộ phận người đi giúp Bối Nạp Đức, lại vừa phái A Nhĩ Kỳ đi lên thảo nguyên, hắn cũng mang theo mấy người thú nhân đi đến chợ cùng Hi Nhĩ Đạt hội hợp, chưa từng nghĩ tại ngã tư đường cư nhiên khắp nơi đều là bầy sói, đầu lĩnh kia lại là Kim Mao nhà hắn. Dưới sự trợ giúp của bầy sói liền dễ dàng giải quyết người bộ lạc Mễ Á phân tán trong Dịch thành, sau đó Tiếu Dương lại cỡi Kim Mao uy phong một phen.

Bối Nạp Đức cúi đầu thu thập một hồi, rốt cục không nhịn được đi qua sờ sờ đầu hắn, “Có thì cũng có rồi, ngươi còn không tự nhiên cái gì?”

Tiếu Dương lườm hắn một cái, “Có ngươi mới không được tự nhiên ấy, vậy ngươi thử sinh một đứa trẻ thử xem ~ “

“Hồ đồ, ta là Vương bộ lạc, sao có thể sinh hài tử.”

Tiếu Dương không vui, “Ta còn là nam nhân chính cống đây nè, không được so sánh ta với mấy người kia.”

Bối Nạp Đức nhạc, “Người nào?”

Biết hắn giả bộ ngu, Tiếu Dương dứt khoát chán ghét hắn, “Cẩn thận ta đem con ngươi sinh trong nhà xí bây giờ.”

Bối Nạp Đức “…”

Tiếu Dương lại dũng cảm nói, “Ai, ngươi nói xem, chỗ đó sinh như thế nào đây? Đâu thể so sánh như mấy cái kia được?”

Bối Nạp Đức bất đắc dĩ, tiện tay vỗ nhẹ nhẹ hắn một cái, sinh sản thần thánh mà cư nhiên bị hắn nói dung tục như thế, thật không biết mắt các Vương bộ lạc kia ra sao mà cư nhiên có thể đem người này chân chính trở thành thần sử…

Tiếu Dương còn chưa kịp kháng nghị thì đột nhiên xuất hiện một thanh âm ngay tại lúc ấy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.