Dị Thế Lưu Đày

Chương 661: Phiên ngoại 4


Đọc truyện Dị Thế Lưu Đày – Chương 661: Phiên ngoại 4

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

“Các giáo viên vui vẻ gật đầu, cảm thấy thủ lĩnh và tư tế đại nhân dạy con thật tốt.”“Chẳng phải con nói A Nhĩ là đàn em của mình sao? Vậy thân làm đại ca, sao lại có thể không đồng cam cộng khổ với đàn em của mình?”

Vì một câu này của cha nó, mà mái tóc mềm mại của Vu Quả cũng bị cạo sạch, em trai nó cứ vuốt cái đầu bóng lưỡng của nó vừa hôn vừa gặm vui vẻ cả một buổi tối, sau đó Đô Đô đòi cũng muốn cạo đầu giống anh trai.

Vu Quả cảm động muốn chết! Em trai nó quả nhiên là em trai tốt nhất thiên hạ!

Ngày kế, Vu Quả mang cái đầu trọc, nắm tay em trai cũng đầu trọc đi vào học viện.

Bị bao nhiêu người chú mục!

A Nhĩ và gấu nhỏ ở lớp lá nghe nói còn đặc biệt chạy tới lớn tiếng cười nhạo Vu Quả.

Bạn của nó cũng tới cùng, ngày hôm qua bọn nó cũng cười nhạo A Nhĩ, nhưng A Nhĩ chết sống không nói ra nguyên nhân mình bị trọc đầu, lại không ngờ hôm nay Nguyên Đế và Nghiêm Húc cũng mang đầu trọc đi học.

Chắc chắn là có ẩn tình!

Các giáo viên nhìn thấy cũng phì cười, hai tên nhóc đầu bóng lưỡng thật sự quá buồn cười.


“Nguyên Đế, tóc cậu đâu? Sao trọc rồi?” Có bạn nhỏ nhịn không được hỏi.

Nguyên Đế dừng bước, nó thấy A Nhĩ trong đám người, nghĩ đến lời cha Chiến nói, suy nghĩ liền chuyển, thật nghiêm trang mà đáp lại mọi người: “Trong thành vừa có một nhóm người mới tới, con nít của bọn họ cũng phải đến học viện học, sau mấy ngày chỉnh đốn tác phong sạch sẽ sẽ đến đây, đầu bọn nó đều bóng lưỡng. Cha nói, trước kia, bọn nhỏ bị cạo trọc lúc vừa tới đều bị cười nhạo, chuyện này không tốt, cho nên tôi với A Nhĩ cũng cạo đầu, về sau ai dám cười nhạo bọn họ chính là cười nhạo bọn tôi, A Nhĩ, anh nói xem có đúng không?”

A Nhĩ vừa định há mồm nói ‘đúng cái rắm’ thì gấu nhỏ đột nhiên kéo kéo tay nó.

A Nhĩ là một đứa nhỏ thông minh, hơi tạm dừng rồi bỗng nhiên cảm thấy đây là lời giải thích tốt nhất cho việc nó bị trọc đầu, tuy làm như vậy sẽ khiến nó bị trói buộc cùng với Nguyên Đế, nhưng dù sao cũng tốt hơn là… để người ta biết nó bị Nguyên Đế đánh, bị Nguyên Đế cạo trọc!

“Đúng!” A Nhĩ ưỡn ngực, bắt chước bộ dáng dũng cảm oanh liệt của người lớn như thể nó đã hy sinh rất nhiều vậy: “Tôi và Nguyên Đế đều là vì người mới, về sau mọi người tuyệt đối không được cười nhạo những đứa trẻ mới tới!”

Nguyên Đế cũng nói: “Đừng quên mọi người ngày đầu tiên đi học cũng bị cạo như vậy, cái này là để tránh cho chấy rận lây lan khắp nơi, đầu trọc căn bản không có gì đáng buồn cười, tóc rồi sớm hay muộn cũng sẽ mọc ra thôi.”

Đô Đô cũng gật đầu theo, mềm mại nói: “Ừm, không được cười nhạo, sẽ bị tổn thương đó.”

Các giáo viên vui vẻ gật đầu, cảm thấy thủ lĩnh và tư tế đại nhân dạy con thật tốt, về phần Nguyên Đế thường xuyên đánh nhau… A ha ha, con trai thích đánh nhau mới tốt, thủ lĩnh tương lai không cường đại làm sao được?

“Oa!” Bọn nhỏ phát ra tiếng cảm thán đầy kinh ngạc, bạn A Nhĩ oán trách A Nhĩ: “Ngày hôm qua hỏi sao cậu không nói, làm bọn tớ còn tưởng cậu…”

“Bởi vì A Nhĩ là người anh em tốt!” Nguyên Đế lại nói, kéo sự chú ý của các bạn nhỏ về: “Anh ta cảm thấy mình lớn hơn tôi nên mới làm gương trước, cạo trước thời gian đã hẹn một ngày, vốn dĩ tôi phải là người đầu tiên cạo mới đúng. A Nhĩ, cảm ơn anh, anh là một người anh em tốt! Rất nghĩa khí!”

Nguyên Đế nắm tay em trai tiến lên, ôm chặt lấy A Nhĩ đứng đằng trước, rồi dùng sức vỗ lưng nó hai cái, bộ dáng kia thật sự muốn có bao nhiêu chân thành liền có bấy nhiêu chân thành.


A Nhĩ cũng trở tay ôm lấy Nguyên Đế, càng dùng sức mà vỗ lại nó: “Cậu cũng là anh em tốt của tôi!” Câu này nói một cách nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng các bạn nhỏ không nhìn ra, tất cả mọi người đều cảm động.

Đương nhiên, càng có nhiều đứa kinh ngạc, thì ra mối quan hệ giữa A Nhĩ và Nguyên Đế căn bản không tệ như đã biểu hiện ra ngoài? Kỳ thật cảm tình giữa hai bọn nó rất tốt?

Gấu nhỏ cũng bế Đô Đô lên, Đô Đô ôm gấu nhỏ, vươn tay sờ cái đầu bóng lưỡng của anh nó.

Gấu nhỏ cũng thích thú mà sờ cái đầu trọc của người anh em A Nhĩ nhà mình, buồn rầu nghĩ: Có phải mình cũng nên cạo trọc không? Nhưng một con gấu có cái đầu bóng lưỡng? Chắc sẽ bị cười nhạo đến chết mất!

Nguyên Đế và A Nhĩ: “…”

A Nhĩ nhân cơ hội kề tai nói nhỏ với Nguyên Đế: “Đừng tưởng rằng cậu nói như vậy là tôi sẽ tha thứ cậu, cảm kích cậu. Trừ phi cậu cho tôi đè ra đánh một trận!”

Nguyên Đế: “Tộc Đa Nạp các anh ngoại trừ có thể hợp thân với gấu lúc chiến đấu ra thì còn cái bản lĩnh gì?”

“!!!!”A Nhĩ bị chọc đau.

“Muốn vào thần điện thí luyện không? Ở đó anh có thể học được nhiều phương thức chiến đấu hơn và thuần thục hơn, nói không chừng còn có thể kích phát ra năng lực mới.”


“Cậu có thể đưa tôi vào khu thí luyện trong thần điện?” Giọng nói của A Nhĩ chợt kích động đến run rẩy.

“Chỉ cần anh không sợ khổ.”

“Tôi đương nhiên không sợ!”

“Suỵt.” Nguyên Đế bảo nó nhỏ giọng một chút rồi mới buông nó ra.

Kết quả A Nhĩ tóm lấy nó không chịu buông, nhất quyết đòi nó phải thề.

Nguyên Đế không chịu ôm người khác ngoài em trai và hai người cha của mình lâu như vậy, nó mất kiên nhẫn nói: “Chỉ cần là người được tôi đảm bảo, được tôi thừa nhận, là có thể cùng tôi tiến vào khu thí luyện trong thần điện, chuyện này cha đã đồng ý với tôi rồi. Anh chỉ cần nói anh có muốn đi hay không?!”

A Nhĩ còn cần phải nói sao? Đương nhiên là muốn! Khu thí luyện chính là thần điện biết bay ở trên chỗ cao nhất của núi thần điện, nghe nói phàm là chiến sĩ ra từ khu thí luyện, năng lực ít nhất có thể thăng một cấp so với trước khi vào, tuy học sinh trong học viện cũng có thể vào, nhưng phải trên mười hai tuổi, còn phải đạt thành tích ưu tú trong học viện, hoặc là đạt thành tích ưu tú của khoa.

“Cậu chịu đảm bảo cho tôi?”

“Nói nhảm! Anh cho rằng vì sao thủ lĩnh và tư tế đại nhân phải giới hạn độ tuổi? Khu thí luyện thật sự rất nguy hiểm, tôi dẫn người vào cần phải đảm bảo an toàn cho người kia, nếu xảy ra chuyện, hai cha tôi chẳng những sẽ đánh chết tôi, mà về sau cũng sẽ không cho tôi dẫn người khác vào nữa.” Nguyên Đế trừng A Nhĩ: “Cho nên dù có tôi bảo hộ thì anh cũng phải cố gắng cho tôi!”

A Nhĩ rất muốn phản bác là cậu không cần phải bảo vệ tôi, nhưng điều mà bây giờ nó quan tâm hơn là một chuyện khác: “Người anh em của tôi cũng có thể vào cùng chứ?”

Nguyên Đế hỏi lại: “Chẳng phải các anh luôn đi cùng nhau sao?”

A Nhĩ mừng như điên: “Được! Được! Nguyên Đế, không ngờ tính cậu cũng được đấy, được rồi, tôi thừa nhận cậu là anh em của tôi, khi nào thì chúng ta có thể đi thí luyện?”

Hừ! Tôi cần anh thừa nhận chắc? Nguyên Đế thật khó chịu mà đẩy A Nhĩ ra, nếu không phải cha Chiến bảo nó chú ý đến việc thu nạp thành viên thì nó lười dẫn những người khác đi chơi cùng: “Cuối tuần này, đến lúc đó tôi sẽ gọi anh. Việc này phải bảo mật tuyệt đối, nếu tiết lộ, về sau anh đừng hòng tiến vào khu thí luyện nữa, biết chưa?”


“Yên tâm! Biết rồi.” A Nhĩ ra sức vỗ ngực, cũng không ngại thái độ của Nguyên Đế, Nguyên Đế chịu giúp nó che giấu nguyên nhân bị trọc đầu, còn dẫn nó đến khu thí luyện, có lẽ tên này cũng không khốn nạn hay ngang ngược như những gì nó biểu hiện ra ngoài.

Thấy Nguyên Đế vươn tay bế em trai, rồi để mặc cho Đô Đô tùy ý vuốt ve cái đầu bóng lưỡng của mình, còn ngồi xổm xuống cho Đô Đô sờ đỡ mỏi tay.

A Nhĩ nghĩ thầm: Có lẽ mình sai rồi, người tốt với em trai mình như vậy chắc chắn không phải người xấu, cũng giống như nó với gấu nhỏ. Ngày thường Nguyên Đế đánh nhau với người ta có lẽ đều là vì có người muốn cướp em trai nó đi?

A Nhĩ đặt mình vào trường hợp của người khác, nếu có người tranh giành anh em gấu của nó, mỗi ngày ôm gấu nhỏ của nó vào trong lòng sờ sờ bóp bóp hôn hôn, nó chắc chắn cũng sẽ rất tức giận!

A Nhĩ tự cảm thấy rằng mình đã nghĩ thông, lại nhìn Nguyên Đế, bỗng nhiên cảm thấy nhóc con này không quá chướng mắt như trước kia nữa.

Các bạn nhỏ vây xem bên cạnh cảm động về việc A Nhĩ và Nguyên Đế cùng với Nghiêm Húc làm ‘gương cho binh sĩ’. Mọi người đều có chút suy nghĩ trong lòng.

Vì thế, ngày hôm sau, bọn trẻ từ lớp chồi đến lớp lá, bất luận trai gái, bỗng nhiên có thêm thật nhiều đứa mang cái đầu bóng lưỡng.

Mới đầu các giáo viên rất kinh ngạc, nhưng sau khi biết nguyên nhân thì cảm động không thôi, cảm thấy mấy đứa nhỏ này hiểu chuyện quá, thiện lương quá! Đương nhiên, hai anh em Nguyên Đế Nghiêm Húc và A Nhĩ đi đầu phong trào đã trở thành đối tượng cho các giáo viên cường điệu khen ngợi.

Gấu nhỏ cũng muốn cạo trọc để ủng hộ người anh em của mình, nhưng bị cả nhà nhất trí phản đối.

Lúc Nghiêm Mặc lên lớp nhìn thấy một đống hòa thượng ni cô đã phải cạn lời một hồi lâu.

Tiếng lòng của các bạn nhỏ: Cạo trọc rất tốt nha! Vừa sạch sẽ gọn gàng lại mát mẻ, buổi sáng còn không cần phải chải đầu, quả thực rất tốt!

Có điều, cũng có vài bạn nhỏ từ sớm đã có thẩm mĩ quan kiên quyết giữ lại mái tóc của mình dù là trong ngày hè nóng bức, lý do là có tóc thì trông đẹp trai đẹp gái hơn.

Sau lại, một đám nhóc mới chuyển tới vào học viện đi học, bọn nó vốn đang lo lắng mình vừa đến sẽ bị bắt nạt, bị cười nhạo, nhưng bọn nó lại thấy có rất nhiều học sinh cũng cạo đầu như bọn nó, còn thiếu chút nữa cho rằng đây là quy định đầu tóc dành cho học sinh trong học viện Chiến Mặc, mà con trai trưởng của thủ lĩnh Cửu Nguyên và tư tế đại nhân trong truyền thuyết lại nói trước mặt bọn nó, về sau ai bắt nạt bọn nó thì có thể đến tìm mình, rồi lại giới thiệu A Nhĩ ở lớp lá cho bọn nó, mấy đứa nhỏ mới tới đều cảm động đến thiếu chút nữa bật khóc!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.