Đọc truyện Dị Thế Điền Viên – Chương 97
Ăn cơm trưa xong, Chu Trạch dọn dẹp bàn, Lâm Bảo rửa bát đũa, hai người phân công công bằng, nhanh chóng hoàn thành công việc, không để Lâm Ngọc động đến việc gì.
“Ca, ngươi vào phòng ngủ trưa đi, ta không ngủ trưa, xong việc ta đi trông cửa hàng”. Lâm Bảo nói xong, đẩy Lâm Ngọc về phòng y, để cho y nghỉ ngơi.
Lâm Ngọc căn bản không hề mệt mỏi, bị làm cho dở khóc dở cười, bất quá y vẫn thuận theo tâm ý của đệ đệ, lên giường ngủ trưa.
Hôm nay Chu Trạch cũng không ngủ trưa, buổi sáng hắn và Lâm Bảo đi ra ruộng làm cỏ, cả người ra mồ hôi, sau khi về nhà phải tắm qua.
Lúc này đang là buổi trưa, mặt trời lên đến đỉnh, cũng là thời điểm nóng nhất trong ngày, Chu Trạch nấu một nồi nước nóng, tắm rửa kỹ càng. ( Đ’ hiểu nổi, đã nói buổi trưa thời tiết nóng thì nấu nước tắm làm gì ))
Vì thuận tiện cho việc tắm rửa, hắn đặc biệt đặt thợ mộc làm bồn tắm, như vậy có thể ngâm mình trong bồn. Kỳ thực Lâm Ngọc cũng muốn tắm, nhưng y không có thói quen tắm trưa, cho nên quyết định để buổi tối rồi tắm.
Chu Trạch nghiêm túc tắm rửa, dùng đậu tắm, một thứ tựa như xà phòng thơm của thời hiện đại, hắn cẩn thận kỳ cọ từ trên xuống dưới.
Chu Trạch tắm xong, lau khô thân thể, đổi một thân quần áo sạch sẽ. Hắn còn mặc cả áo ngoài mới màu xanh, đã mua từ lâu, nhưng đến hôm nay mới đem ra mặc.
Lâm Ngọc cũng có áo ngoài cùng màu như vậy, hai người cùng mặc vào giống y như quần áo tình nhân.
Chu Trạch nhìn gương, chỉnh lại đầu tóc, quần áo. Vì hắn không có ý định cắt, bây giờ tóc của hắn đã rất dài, tuy rằng chưa dài được như người nơi này, nhưng đã cột lên được, cũng rất ra dáng người cổ đại.
Hắn nhìn gương mặt mơ hồ trong gương đồng, vừa quen vừa lạ, khuôn mặt trong gương rõ ràng là mặt của chính hắn, lại như có gì đó không giống. Khuôn mặt hiện tại của hắn, ít đi mấy phần lạnh lẽo, nhiều hơn vài phần nhu tình, ánh mắt cũng nhu hòa hơn không ít.
Bất quá mới đến nơi này một năm mà thôi, hắn cảm giác như bản thân đã hoàn toàn dung nhập vào thế giới này, quen thói sinh hoạt nơi đây.
Giống như hắn sinh ra và lớn lên ở đây, nơi này thật sự tồn tại, mà tước đây hắn luôn có cảm giác như trong mơ. Chu Trạch vuốt mặt một cái, nở nụ cười, thầm nghĩ, hắn bị sao thế này, tự nhiên đa sầu đa cảm. Lắc đầu, quăng đi ý nghĩ này, hắn có chút mong đợi nhanh đến buổi tối rồi.
Sắc trời dần tối, cơm tối vẫn là do Chu Trạch nấu, hắn nấu vài món ăn chung với cơm.
Chu Trạch đặc biệt dùng trứng gà và bột mì, làm một cái bánh tròn tương tự như bánh ngọt, bên trên để thêm ít hoa quả đủ màu sắc, nhìn rất đẹp, bánh này xem như bánh gato mừng sinh nhật. Chu Trạch còn đặc biệt cắm lên bánh hai cây nến nho nhỏ.
Chu Trạch nói với Lâm Ngọc: “A Ngọc, bây giờ ngươi có thể thổi nến, sau đó nhắm mắt ước nguyện, nghe nói làm như vậy ước nguyện sẽ thành hiện thực”.
“Có thật không Chu đại ca? Vậy ta muốn ước một nguyện vọng”.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Chu Trạch và Lâm Bảo, Lâm Ngọc thổi tắt nến, sau đó nhắm mắt thầm nói ra ước nguyện trong lòng mình, ước xong, y mở mắt, ba người vui vẻ cười rộ lên.
Bánh trứng gà có bỏ đường và mật ong, ăn rất ngọt, thích hợp làm điểm tâm. Bánh trứng không lớn, được cắt làm ba phần, vừa đủ chia cho ba người.
Trứng xốp nhuyễn, hương thơm ngọt ngào, phối hợp với quả dại chua ngọt, ăn miếng thứ nhất, trên mặt Lâm Ngọc đã lộ vẻ kinh hỉ.
“Bánh trứng ngọt này ăn thật ngon!”. Lâm Bảo mở miệng khen, nó bẻ miếng bánh của mình thành hai, ăn một nửa, giữ lại một nửa, ngày mai muốn đưa đến cho Nguyên Đông ăn. Nguyên Đông rất thích các loại điểm tâm có hương vị ngọt ngào như thế này.
Sau khi ăn xong bánh trứng, Lâm Bảo không có việc gì làm, cho nên trở về phòng ngủ từ sớm.
Chu Trạch đi múc nước vào bồn tắm, lúc làm cơm, hắn đã nấu một nồi nước nóng, hắn còn nhớ rõ Lâm Ngọc muốn tắm rửa.
Chờ Chu Trạch đổ đầy bồn tắm, Lâm Ngọc liền đuổi hắn về phòng ngủ, một mình trong sương phòng tắm rửa, y còn chốt cửa lại. Y mang theo một bọc nhỏ trên người, không biết là thứ gì.
Chu Trạch bị “Cự tuyệt ở ngoài cửa”, sờ mũi, nở nụ cười, tự mình về phòng ngủ, lẳng lặng chờ tiểu phu lang của mình tắm xong.
Tiểu phu lang nhà hắn không để hắn chờ quá lâu, lát sau đã có tiếng bước chân từ sương phòng vọng lại. Tiếng cọt kẹt vang lên, Lâm Ngọc đẩy cửa phòng bước vào, Chu Trạch giương mắt nhìn lên, trong nháy mắt, như bị Lâm Ngọc làm cho kinh diễm.
Chỉ thấy tiểu phu lang của hắn mặc một thân hỉ phục đỏ thẫm, tóc đen xõa sau lưng, ngược sáng đi vào, dưới ánh sáng mơ hồ, khuôn mặt y tú khí, hiện lên vẻ xinh đẹp không thường thấy.
Trong nháy mắt, tim Chu Trạch như nảy mạnh lên, như muốn nhảy lên tới cổ họng, đặc biệt mạnh mẽ.
Lâm Ngọc đưa tay đóng chặt cửa, y cứ đứng gần cửa như thế, rất thẹn thùng, vặn xoắn hai tay, nhìn về phía Chu Trạch, ánh mắt hai người chạm nhau, bên trong tràn ngập luyến ái.
Lâm Ngọc tiến lên hai bước, đứng trước mặt Chu Trạch, hỏi: “Chu đại ca, ngươi có thích không?”
Lồng ngực Chu Trạch như nóng lên, bước đến gần Lâm Ngọc, cúi người ôm eo bế y lên, không nhịn được hôn lên gương mặt y một cái: “Thích, thích vô cùng, A Ngọc,hôm nay ngươi thật đẹp”.
Hai tay Lâm Ngọc ôm lấy cổ Chu Trạch, hai người một cúi đầu, một rướn cổ, trao nhau nụ hôn vội vã, hôn đến kịch liệt, hôn đến động tình, hôn quên mình…
Trong lúc hôn say đắm, hai người đã tiến đến bên giường, quần áo cởi hơn nửa. Lâm Ngọc nằm trên hỉ phục đỏ thẫm, vạt áo mở rộng, da thịt trắng nõn hòa vào màu đỏ của hỉ phục càng nổi bật, yết hầu Chu Trạch khẽ động, trong mắt tất cả đều là lửa nóng.
Lâm Ngọc há to miệng hít thở, hai tay ôm lấy lưng Chu Trạch, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, thấp giọng nói vào tai hắn: “Chu đại ca, chúng ta động phòng đi ~”.
Một câu, tựa như mở ra lối thoát động tình. Chu Trạch không kìm nén nữa, thuận theo bản năng, ôm lấy y, trao cho y nụ hôn nóng bỏng, triệt để chiếm lấy y…
Lâm Ngọc phóng thích tình cảm cháy bỏng trong lòng, nhiệt tình đáp lại đối phương…
Một đêm dài tràn đầy yeu thương, chắc hẳn là không thể chợp mắt…