Dị Thế Điền Viên

Chương 27: Đánh giết lợn rừng


Đọc truyện Dị Thế Điền Viên – Chương 27: Đánh giết lợn rừng

Edit: Cẩu Tử

Mọi người nghe biện pháp Chu Trạch nói, đều cảm thấy rất ổn.

Chu Trạch nói với Lưu Cường: “Cường Tử, lát nữa phải nhờ cả vào ngươi rồi, đừng sợ, chỉ cần cố gắng chạy về phía trước là được”.

Trong lòng Lưu Cường khó tránh khỏi có chút hồi hộp, gật đầu nói: “Chu đại ca yên tâm, đảm bảo ta sẽ chạy cực nhanh”.

Có kế sách rồi, mọi người bắt đầu chia ra hành động. Lưu Trường Vượng cùng Vương Thiết Đầu cầm theo cung tên đi đến vị trí mà Chu Trạch đã an bài cho họ, từ hai bên lặng lẽ bọc đánh lợn rừng. Lưu Cường cũng đi tới nơi Chu Trạch đã nói.

Những người còn lại hai người một tổ trốn ở phía sau thân cây, mỗi người một đầu dây thừng, đơn giản làm ra một cái bẫy để ngáng chân lợn rừng, tổng cộng bọn họ làm hai cái bẫy ngáng chân, cách nhau mấy chục thước. Chu Trạch trốn sau thân cây ngay bên cạnh cái bẫy thứ hai, chỉ còn chờ lợn rừng tự chui đầu vào lưới.

Chu Trạch nghĩ rất đơn giản, hắn biết lợn rừng khí lực rất lớn, nếu bọn hắn chính diện đối đầu, phần thắng không lớn. Cho nên hắn quyết định dùng mưu, trước tiên làm cho nó hao hết thể lực, lại thừa lúc nó đang suy yếu, xông ra giết chết nó. Như vậy tránh được xung đột trực tiếp với nó, khả năng bị thương ở người cũng không lớn.

Lưu Trường Vượng cùng Vương Thiết Đầu lặng lẽ đi đến vị trí của lợn rừng, trốn sau thân cây, giơ cung tên lên, liên tục bắn tên vào con lợn rừng đang ngủ say như chết dưới tàng cây. Vút vút tiếng mũi tên xé gió lao về phía lợn rừng.

Con lợn rừng lớn kia còn rất cảnh giác, hai tai khẽ động, dường như nghe được động tĩnh, vươn mình, đứng lên, có hai mũi tên bị bắn lệnh, thế nhưng vẫn còn vài mũi tên cắm vào trên người nó.

Tên trúc cắm vào trên người lợn rừng, chảy ra máu, lợn rừng đau đớn kêu lên, đôi mắt biến đỏ, thở phì phò, tức đến nổ phổi, nhìn quanh tìm kiếm người bắn tên.

Lợn rừng kêu to, làm cho bốn người trốn trên cây sợ hết hồn, Vương Tiểu Sơn còn thiếu chút nữa buông lỏng tay mà ngã từ trên cây xuống.


Bọn họ cúi đầu nhìn xuống con lợn rừng, thấy trên người nó bị ghim vài mũi tên. Bởi vì da thịt nó quá dày, tên trúc xuyên vào cũng không sâu, không đúng điểm yếu, thế nhưng cũng làm cho nó đổ máu.

“Có người đến! Các ngươi xem, trên người lợn rừng trúng tên, chúng ta được cứu rồi, ha ha ha~”. Lưu Nhị Phi kích động cười rộ lên.

Triệu Cẩu Tử nhìn quanh bốn phía: “Người đâu? Người đâu?”

Những người khác cũng nhìn quanh, ngay lúc này, Lưu Cường từ trong bụi cỏ nhảy ra, quát to: “Đồ con lợn! Đuổi theo ta nè!” Hô xông cắm đầu chạy.

Bốn người trên cây: “…”

Lợn rừng còn đang tìm kiếm người đã công kích nó, thấy Lưu Cường nhảy ra, đúng ý nó muốn, nó lập tức hú lên quái dị, đuổi theo Lưu Cường.

Lưu Cường chạy phía trước, lợn rừng đuổi theo phía sau. Lưu Trường Vượng cùng Vương Thiết Đầu nhân cơ hội này, ở đằng sau lợn rừng bắn tên vào nó. Một mũi tên bắn trúng mông lợn rừng, một mũi trúng chân sau của nó.

Lợn rừng tiếp tục trúng hai mũi tên, quá đau, nó phát rồ lao đi, tốc độ dường như nhanh gấp đôi, vèo một cái đã không thấy đâu.

Lưu Cường một bên chạy, một bên quay đầu nhìn xem động tĩnh lợn rừng. Vừa thấy nó nổi điên lao đầu đến, hắn sợ hết hồn, tim cũng muốn vọt lên cổ họng, vắt chân lên cổ chạy. Lần này hắn cũng không quay đầu lại nhìn nữa, một lòng chỉ muốn chạy nhanh hơn, phải nhanh hơn, tuyệt đối không thể để lợn rừng đuổi kịp.

Bốn người trốn ở trên cây nhìn đến sững sờ, Lưu Nhị Phi chỉ hướng Lưu Cường chạy đi, nói: “Các ngươi thấy không, người đó là Lưu Cường đúng không, làm sao hắn lại ở đây? Hắn thật to gan, dám gọi lợn rừng đi”.

“Ta nhìn rõ, chính là Lưu Cường đại ca, ta đoán hẳn là người trong thôn đến tìm chúng ta”. Triệu Cẩu Tử nói.


Bên này Lưu Cường đem lợn rừng dẫn đi, Lưu Trường Vượng cùng Vương Thiết Đầu cũng từ sau thân cây đi ra, đi đến dưới tàng cây bọn Lưu Võ trốn, nhìn thấy bọn nhóc chật vật như vậy, trong lòng vừa tức vừa buồn cười.

Vương Thiết Đầu hô: “Mấy tiểu tử thúi các ngươi, còn không mau trèo xuống đây, muốn ngồi trên đấy ngắm chim à”.

“Thiết Đầu Thúc, Lưu thúc, các ngươi là tới cứu chúng ta sao, quá tốt rồi”. Nhìn hai gương mặt quen thuộc dưới tàng cây, bốn người trẻ tuổi vui mừng khôn xiết, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống. Từng người từng người cẩn thận trèo xuông khỏi thân cây.

Vương Tiểu Sơn vừa trèo xuống, đầu đã choáng váng, đứng lên không được, vội vàng ngồi sụp xuống đất.

“Giả Sơn, ngươi làm sao?” Lưu Trường Vượng vội vã tới đỡ hắn.

“Chân Giả Sơn bị lợn rừng cắn một miếng lớn, chảy máu rất nhiều”. Lưu Nhị Phi nói, mấy người trẻ tuổi bọn họ cũng vây lại.

Vương Tiểu Sơn nhắm mắt lắc đầu một cái: “Ta không sao, chính là có chút choáng váng đầu.”

Lưu Trường Vượng tiến lên kiểm tra vết thương trên đùi Vương Tiểu Sơn, mở băng vải ra, chau mày nhìn, chỉ thấy trên đùi Vương Tiểu Sơn mất một miếng thịt lớn, máu tươi vẫn còn đang chảy, không nhìn rõ được vết thương. Lưu Trường Vượng móc ra thuốc trị thương mang theo, nói: “Chịu đựng một chút nhé Giả Sơn, ta bôi cho ngươi ít thuốc”.

Vương Tiểu Sơn không dám nhìn tới vết thương của chính mình, chỉ nhắm mắt gật đầu, cắn chặt răng. Nhưng lúc Lưu Trường Vượng bôi thuốc vào vết thương, liền không nhịn hét to. Đau đến rớt nước mắt, mồ hôi ra đầy đầu, mặt mũi méo mó: “Lưu thúc, ngươi nhẹ tay chút, ta đau quá….”

“Còn mấy ngươi các ngươi, có ai bị thương nữa hay không? Có cần bôi thuốc không?” Vương Thiết Đầu hỏi.


“Cánh tay của ta bị cắn một chút, bất quá không nghiêm trọng như vậy.” Lưu Nhị Phi nói.

“Đùi của ta cũng bị cắn nhẹ, chảy ít máu”. Triệu Cẩu Tử nói.

“Ta không bị thương”. Lưu Võ nói, lúc này bụng gã lại ùng ục kêu lên, kêu đến to rõ, gã lúng túng đỏ mặt.

“Đám tiểu tử thúi các ngươi, ta đã nói các ngươi bao nhiêu lần, các ngươi chính là không nghe lời người lớn, lần này ăn đau rồi đi. Lần này các ngươi là đụng phải lợn rừng, chẳng may đụng phải lão hổ đi, các ngươi còn mạng mà về hả?” Vương Thiết Đầu tức giận mắng cho bọn họ một trận.

Mấy người trẻ tuổi tự biết đuối lý, đều cúi đầu ngoan ngoãn nghe hắn giáo huấn.

“Thiết Đầu thúc, chỉ có hai người các ngươi đến tìm chúng ta? Cha ta không có tới sao?” Triệu Cẩu Tử hỏi.

“Đến, không riêng cha ngươi đến, cha của các ngươi đều đến. Chính bọn họ nhờ chúng ta vào núi tìm các ngươi. Chứ các ngươi nghĩ chúng ta trùng hợp gặp các ngươi ở đây à”.

“Vậy bọn họ ở chỗ nào?” Triệu Cẩu Tử nhìn quanh, không có nhìn thấy thân ảnh cha mình.

“Bọn họ không có ở đây, ở bên kia chờ chúng ta, đi thôi, chúng ta đi qua tìm bọn họ, Lưu Võ, tiểu tử ngươi không bị thương, lại đây đỡ Tiểu Sơn.” Vương Thiết Đầu nói.

Lưu Nhị Phi nhìn theo hướng hắn chỉ, cả kinh nói: “Đấy không phải hướng lợn rừng chạy đi sao, Lưu Cường dẫn lợn rừng chạy về bên đó, liệu có sao không?”

“Không có chuyện gì, Chu tiểu tử ở bên kia bố trí cạm bẫy, đang chờ lợn rừng chạy qua”. Lưu Trường Vượng nói.

Bên này Lưu Cường một đường chạy như bay, dẫn lợn rừng đến cái bẫy ngáng chân thứ nhất, lúc này dây ngáng chân còn thả trên mặt đất, chưa kéo lên. Lưu Cương nhảy qua, hô to: “Lợn rừng đến rồi!” Sau đó tiếp tục chạy về phía trước.


Hai người trốn phía sau thân cây thấy hắn chạy qua, vội vàng nắm chật kéo căng dây thừng. Lợn rừng vừa lúc phì phò chạy đến, nó chăm chú nhìn Lưu Cường, không để ý dưới chân, bị dây thừng ngáng chân đến ngã nhào. Thân thể mập mạp bay về phía trước, cắm đầu xuống đất. Miệng đập vào tảng đá nằm trên đất, bị rách một đường, máu chảy ra đầy đất.

Lợn rừng tức giận đỏ mắt, nó còn chưa bị thiệt thòi lớn như vầy bao giờ. Nó điên rồi, giãy dụa từ trên mặt đất đứng lên, lắc lắc cái đầu có điểm choáng váng, oán hận nhìn chằm chằm vào Lưu Cường đang chạy phía trước, đuổi theo…

Lưu Cường tiếp tục chạy về phía trước, chạy đến cái bẫy ngáng chân thứ hai, hô: “Chu đại ca, lợn rừng sắp lại đây, các ngươi chú ý!” Nói xong vẫn cứ cắm đầu chạy về phía trước một khoảng xa nữa.

Hai người trốn sau thân cây lập tức kéo căng dây thừng. Lợn rừng đang phát điên vẫn như bọn họ đoán, bị ngáng chân ngã lần hai, ầm ầm ngã ra đất.

Lúc này nhìn lợn rừng tương đối thảm, mặt mũi sưng lên không nói, trên người còn cắm vài mũi tên trúc. Bởi vì nó dùng sức chạy, vết thương nứt ra, máu chảy ra ngoài, toàn thân nó như bị máu nhuộm đỏ. Thụ thương nặng như vậy, nó cũng không trốn, vẫn đuổi theo Lưu Cường không tha, cho thấy nó thù rất dai.

Đương nhiên nó không có cơ hội báo thù, bởi vì ngay lúc nó ngã xuống. Chu Trạch từ thân cây phía sau đi ra, giơ lên một tăng đá lớn đập xuống lợn rừng. Lợn rừng vị đập vào mông, ngã trên mặt đất quên mất phản kích. Chu Trạch thao tác nhanh đạp nó thêm một cước, thân thể lợn rừng lệch đi, lộ ra lồng ngực yếu hại, Chu Trạch giơ dao đốn củi, đâm xuống, trực tiếp đâm xuyên tim lợn rừng.

Lợn rừng phốc phốc nôn ra mấy ngụm máu lớn, kêu lên đau đớn, tứ chi co quắp, cuối cùng bất động.

Lưu Cường chạy từ phía trước vòng lại, chống hông mở miệng thở gấp, nhìn lợn rừng nằm trên mặt đất, ánh mắt phức tạp: “Cũng may là con lợn rừng này chết rồi, chứ nó còn chưa chết, thì chắc là ta chết, đời ta còn chưa từng chạy nhanh như vậy bao giờ”.

Giải quyết được lợn rừng rồi, Chu Trạch cũng nhẹ nhàng thở ra, vỗ lên vai Lưu Cường, khen: “Lần này ngươi làm tốt lằm, ghi công cho ngươi”.

Lưu Cường gãi đầu: “Khà khà” nở nụ cười.

Hai hán tử trung biên phía sau thân cây cũng đi ra, nhìn lợn rừng trên đất, giơ lên ngón cái với Chu Trạch: “Ngươi lợi hại lắm Chu Trạch, dùng hai chiêu đã giết chết được lợn rừng”.

“Cũng là do mọi người phối hợp tốt, con lợn rừng này bị trúng tên, chạy đuổi theo Lưu Cường một đường, lại bị ngáng chân ngã hai lần, căn bản đã không còn lực phản kháng, ta mới dễ dàng giết chết nó như vậy”. Chu Trạch nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.