Dị Thế Điền Viên

Chương 14: Mua quần áo


Đọc truyện Dị Thế Điền Viên – Chương 14: Mua quần áo

Edit: Cẩu Tử

Nhóm người đi theo lên huyện được phân bạc, đều vô cùng vui mừng chạy đi chợ mua ít đồ về nhà.

Chu Trạch nhìn những người khác rời đi, gọi Lưu Trường Vượng lại: “Lưu thúc, ngươi có rảnh không, ta có việc muốn nói với ngươi”.

Lưu Trường Vượng cười ha ha nhìn hắn: “Làm sao vậy, Chu tiểu tử, có chuyện gì à?”

Đột nhiên Chu Trạch có chút ngượng ngùng, bối rối gãi đầu: “Cái kia, ta muốn cùng Lâm Ngọc định thân, nhưng không biết cần đến những thứ gì, ta không hiểu lắm những thứ này”.

“Ha ha, tiểu tử ngươi, không sai, ta không nhìn lầm ngươi, ngươi muốn cùng A Ngọc định thân, A Ngọc biết không?”

“Ta vẫn chưa có nói với y”. Chu Trạch lắc đầu.

“Như vậy à, ngươi là một đại nam nhân, nói ra miệng không tiện, thôi thì để thím ngươi qua làm mối giúp ngươi đi. Trong thôn chúng ta lúc định thân không cần quá rườm rà, ngươi chọn mua vài món đồ là được rồi. Mua vài thước vải, vài cân thịt, tính ra cũng chỉ có mấy lượng bạc thôi. Hai người các ngươi đều không còn trưởng bối, thôi thì để ta làm thay. Ta thấy mùng tám tháng này chính là ngày tốt, lúc đó ta mời nhị bá đến, thêm nhà ta nữa, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, coi như là định thận xong, ta tính vậy ngươi thấy được không, Chu tiểu tử?” Lưu Trường Vượng nói.

“Đều nghe theo Lưu thúc an bài”. Chu Trạch tính ngày, hôm nay là mùng ba, còn có năm ngày nữa là đến mùng tám, năm ngày cũng đủ cho hắn chuẩn bị ít thứ rồi.

Hiên tại Chu Trạch đã có bạc, cũng không muốn ủy khuất Lâm Ngọc. Nghĩ đến mình cùng hai huynh đệ Lâm Ngọc không có đến một bộ quần áo mới, hắn liền đi đến tiệm y phục trong trấn mua cho mỗi người hai bộ.

Không mua loại quá tốt, chỉ chọn loại có sợi bông nhỏ, quần áo mặc lên người, thoáng khí, không quá nóng. So với quần áo hắn đang mặc trên người tốt hơn rất nhiều. Thời đại này quần áo không có quá nhiều màu sắc, Chu Trạch chọn cho huynh đệ Lâm Ngọc hai bộ áo ngắn quần dài màu xám và màu xanh, chọn cho mình hai bộ cũng là áo ngắn quần dài nhưng là màu nâu cùng màu tím.


Thấy hắn mua nhiều, chưởng quỹ của tiệm may đặc biệt tìm cho hắn một mảnh vải thô để gói quần áo lại, như vậy không lo quần áo bị bẩn.

Mua xong quần áo, Chu Trạch liền đi đến hàng thịt mua hai cân thịt, dự định ăn trong ngày. Lúc này trời nóng, mua nhiều thịt hơn cũng không thể để được lâu, sẽ bị hỏng, đi một vòng còn thấy được người ta bán dưa hấu. Đây là lần đầu tiên hắn thấy bán dưa hấu ở thời đại này, lần trước đến đây cũng không có thấy, trên sạp bày hơn mười quả dưa hấu to tròn, mọi người đi ngang qua cũng chỉ liếc mắt nhìn, người ghé vào mua không nhiều.

Tại sao không ai mua, Chu Trạch tự hỏi. Lúc đến mua mới hiểu được, thì ra giá của dưa hấu rất đắt, một quả dưa hấu bán những hai mươi văn tiền, ngang ngửa với một cân thịt. Đối với dân chúng mà nói, đương nhiên sẽ lựa chọn mua thịt, ai lại đi bỏ hai mươi văn ra một loại quả ăn vặt chỉ được cái ngọt miệng.

Chu Trạch không nghĩ quá nhiều, mùa hè ăn dưa hấu là ngon nhất, lại nghĩ hai huynh đệ Lâm Ngọc nhất định sẽ thích. Chu Trạch không do dự chọn mua hai quả to. Dưa hấu ở thế giới này không quá to, một quả cũng chỉ chừng bảy, tám cân (1 cân = 0.5kg).

Một hồi mua mua, sọt sau lưng Chu Trạch đều được chất đầy, hắn đi đến chỗ để xe lừa tập hợp cùng những người khác trong thôn, ngồi trên xe lừa trở lại thôn.

Thôn Lạc Hà, Lâm Ngọc vừa làm cỏ trong ruộng xong, đang trên đường cúi đầu đi về nhà, đột nhiên trước mắt xuất hiện một bóng đen, Lâm Ngọc ngẩng đầu, nhìn thấy có người chắn trước mặt, người kia đang sờ sờ môi nhìn y. Hô một tiếng: “A Ngọc “.

Lúc này Lâm Ngọc mới nhận ra người trước mắt, trong lòng cả kinh, lui về sau một bước, kéo xa khoảng cách giữa hai người: “Là Lưu Võ ca à, có chuyện gì không?”

Thần sắc Lưu Võ có chút cô đơn, ánh mắt nhìn Lâm Ngọc mang theo lưu luyến, nghĩ đến việc nghe đồn trong lòng lại dâng lên tức giận: “Ta nghe người trong thôn nói, ngươi nhặt một nam nhân trong núi trở về, bọn họ còn nói ngươi muốn gả cho hắn, có thật không?”

Lâm Ngọc sững sờ, không nghĩ tới đối phương sẽ trực tiếp hỏi y chuyện này, nhưng y không muốn trả lời: “Đây là chuyện của ta, không có quan hệ gì với ngươi”.

“Cái gì gọi là không có quan hệ gì với ta, A Ngọc, lẽ nào ngươi đã quên mất tình cảm của chúng ta, ta biết ngươi là đang trách ta, trách ta nuốt lời. Bất quá ta đã thuyết phục được mẹ ta, người đồng ý cho ta thú ngươi, còn đệ đệ của ngươi nữa, ta cũng có thể chăm sóc nó”. Lưu Võ vội vàng nói, như muốn chứng minh cá gì, còn muốn bắt lấy cánh tay Lâm Ngọc, lại bị Lâm Ngọc tránh thoát.


“Lưu Võ ca, thỉnh ngươi tự trọng.” Lâm Ngọc lạnh lùng nói, nhìn nam nhân trẻ tuổi trước mắt. Người này từng trợ giúp y lúc khó khăn, làm cho y cảm thấy ấm áp, lúc ấy y cũng không nghĩ quá nhiều. Mãi tận lúc người mẹ lợi hại của đối phương tìm tới cửa, không chỉ loạn mắng y một trận, còn đối với Lâm Bảo khi ấy còn nhỏ tuổi đá một cước. Lâm Bảo cũng chính vì một cước này mà sinh bệnh nặng, từ đó y cũng không nói với người này thêm câu nào nữa.

Lâm Ngọc vòng qua Lưu Võ đang chắn trước người, đầu cũng không thèm quay lại mà đi. Lưu Võ nhìn bóng lưng Lâm Ngọc rời đi, căm giận nắm chặt tay.

“Ca, ngươi đã về rồi, sắc mặt làm sao mà lại khó nhìn như vậy, nóng quá sao?” Lâm Bảo lo lắng.

Lâm Ngọc lắc đầu: “Không có chuyện gì, ta nghỉ một lát là tốt rồi.”

“Ta đi lấy cho ngươi bát nước”. Lâm Bảo đi lấy một bát nước sôi để nguội lại, Lâm Ngọc nhận lấy uống, tức giận trong lòng vơi đi không ít, cũng không tiếp tục nghĩ đến sự việc này nữa. Đi đến vườn rau trong sân hái một ít đậu đũa và dưa chuột, lấy ra bột mì, dự định làm mì sợi.

Đến trưa, đoàn người Chu Trạch từ trên trấn về đến thôn. Chu Trạch vừa vào sân, liền thấy Lâm Ngọc đang ở trong bếp nhóm lửa nấu cơm, trong lòng hắn ấm áp, đi qua hô một tiếng: “A Ngọc, ta đã trở về”.

“Chu đại ca, ngươi trở lại, sự tình như thế nào rồi, có thuận lợi không?”

“Ân, làm được hộ tịch rồi, con Dị Lang kia được huyện lệnh thu mua, cho giá hai mươi lượng bạc. Ta mua cho ngươi cùng Tiểu Bảo mỗi người hai bộ quần áo mới, đợi chút nữa mặc thử, nhìn xem có được hay không?”

“Chu đại ca, ngươi mua quần áo mới cho ta?” Lâm Bảo hoan hô nột tiếng, đi đến bên cái sọt Chu Trạch mang về, thấy bên trong có hai quả dưa hấu, liền kinh gỉ: “Oa! Còn có cả dưa hấu, lúc trước ta đã từng thấy qua, nhưng chưa được ăn bao giờ”.


“Chớ vội ăn, đem ngâm vào nước lạnh, ăn sẽ ngon hơn”. Chu Trạch nói.

“Vậy ta lập tức đem chúng nó đi ngâm nước lạnh”. Lâm Bảo vừa cười khúc khích vừa ôm quả dưa hấu vào trong nhà.

Chu Trạch hỏi Lâm Ngọc: “Buổi trưa hôm nay ăn cái gì?”

“Mì luộc.”

“Ân, ta mua thịt, có thể nổ muối ăn.” Chu Trạch nói.

“Thịt cùng muối nổ cùng nhau sao? Ta chưa có làm như vậy bao giờ”. Lâm Ngọc thắc mắc.

“Không có chuyện gì, để ta làm, hôm nay chúng ta sẽ ăn mì sốt thịt”. Chu Trạch nhanh nhẹn đem thịt cắt thành sợi, cắt hành tỏi, đợi dầu trong chảo sôi lên, đem hành tỏi đã cắt bỏ vào, tiếp đến là thịt, bỏ thêm muối cùng gia vị, sau đó đổ nước. Chẳng mấy chốc trong sân đã ngạt ngào mùi thơm của thức ăn, ngửi mùi cũng đã làm cho người ta thấy đói bụng.

Rau dưa trộn, thịt nổ muối, nước sốt mì ăn với mì luộc, ăn chung với nhau ngon tới tê lưỡi.

Ăn cơm trưa xong, Chu Trạch giục Lâm Ngọc, Lâm Bảo đi thử quần áo mới, chính hắn cũng đem quần áo mới mặc lên người, sợi bông mềm mại, vài bố thô ráp không thể so sánh. Mặc lên trên người, thoải mái vô cùng.

Đã lâu Lâm Bảo không được mặc quần áo mới. Lần này mặc quần áo mới vào, nó vẫn cúi đầu tự nhìn chính mình, nhìn thế nào cũng cảm thấy thỏa mãn.

Lâm Ngọc về phòng mình, đổi một thân quần áo màu xanh, sờ lên thấy bóng mượt mềm mại, lần đầu tiên y được mặc loại quần áo tốt như vầy.

“Như thế nào, thích hợp không?” Chu Trạch đứng ngoài phòng hỏi.


Lâm Ngọc nghe tiếng, từ trong phòng đi ra, chỉ thấy y mặc thân quần áo màu xanh. Màu xanh rất hợp với y, làm cho da y trong càng trắng hơn, mái tóc dài được một sợi dây cột ra sau.

“Chu đại ca, ngươi thấy thế nào?”

Nhìn Lâm Ngọc ăn mặc như thế này, ánh mắt Chu Trạch sáng lên. Quả nhiên người là dựa vào ăn mặc nha, nhìn Lâm Ngọc càng thêm thanh tú. “Không tồi, rất thích hợp, A Ngọc mặc lên rất dễ nhìn”.

Nghe được đánh giá của hắn, mặt Lâm Ngọc đỏ lên.

Đến xế chiều, lão bà Lưu Trường Vượng, Vương thị đến, vẻ mặt tươi cười đi vào sân, đến nơi liền kéo Lâm Ngọc vào trong phòng.

“A Ngọc, lại đây, thím có chuyện nói cho ngươi”.

“Chuyện gì vậy thím?”

“Đương nhiên đại sự cả đời ngươi”. Vương thị liếc mắt nhìn ra ngoài phòng, vui cười hớn hở nói: “Lão đầu tử nhà ta nói với ta, Chu Trạch muốn cùng ngươi định thân, nhờ ta sang làm mai mối. Cho nên hôm nay ta tới hỏi ý ngươi, ngươi có đồng ý hay không?”

Gò má Lâm Ngọc đỏ lên, không dám nhìn vào mắt Vương thị, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu.

“Ha ha, A Ngọc của chúng ta cũng đã lớn rồi nha, còn biết xấu hổ”.

“Mùng tám tháng này chính là ngày tốt, tả hữu hai nhà các ngươi đều không có trưởng bối. Ta và Lưu thúc các ngươi liền thu xếp giúp các ngươi. Đến lúc đó lại mời nhị bá tới, cả nhà cùng nhau ăn một bữa cơm, xem như náo nhiệt”.

Mãi cho đến khi Vương thị đã rời đi, Lâm Ngọc vẫn còn chưa tin được. Tiễn Vương thị ra sân, vừa quay đầu liền nhìn thấy Chu Trạch đang nhìn y, ánh mắt ôn nhu, trong lòng y đột nhiên cảm thấy yên tâm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.