Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

Chương 151: Lần thứ ba cầu hôn


Đọc truyện Dị Thế Đại Lĩnh Chủ – Chương 151: Lần thứ ba cầu hôn

Sau ba đợt pháo tấn công, số đạn pháo đám người Harold mang tới đã cạn. Cự long ngã xuống một phần ba, số lượng không tới dự định của Tống Mặc, miễn cưỡng có thể tiếp nhận.

Nằm ngoài dự liệu là, địa hành long lại không bị ảnh hưởng của thuốc gây mê, thấy các cự long vừa cùng mình đánh náo nhiệt ngã xuống đất, lăn lộn, không biết trời trăng, những con mày vui sướng khi người gặp họa bước tới, dùng răng nanh sắc bén chọt chọt cự long, biểu diễn màn nhân lửa đánh cướp, bỏ đá xuống giếng bản hiện thực.

“Địa hành long có thể chất kháng thuốc gây mê sao?” Tống Mặc nhìn tình hình trước mặt, vô cùng nghi hoặc.

“Địa hành long không có khứu giác, quanh năm sinh sống trong đầm lầy của ma giới, nơi đó chướng khí dày đặc, khói độc lan tràn, thuốc bình thường, không có tác dụng với chúng.” Một ma tộc dẫn địa hành long tới gần chỗ Tống Mặc, nhảy xuống khỏi lưng địa hành long, tháo mũ giáp xuống, mái tóc dài màu nâu rũ trên vai, cho dù vừa trải qua một trận chiến đấu, vẫn không đỏ mặt không thở dốc, thân hình thon dài, chân mày như vẽ, được tô điểm bởi ráng chiều khi mặt trời lặn, nhìn thế nào, cũng xinh đẹp khiến người tâm động.

Tống Mặc chớp chớp mắt, sinh vật ma tộc này, cho dù thân hình rất anh trai, tướng mạo vẫn là mỹ nhân không hơn không kém. Nhìn địa hành long nằm một bên, ngoan ngoãn như con mèo, cái này là, mỹ nhân và dã thú phiên bản dị thế giới sao?

Trong đầu Tống Mặc hiện lên suy nghĩ này, lập tức có một đàn ngựa cỏ chạy qua.

“Sean, cách xa người yêu của ta chút!”

Trong lòng Tống Mặc đang có ngựa chạy, bên tai truyền tới tiếng nói tức giận bực bội của Rhys, ngẩng đầu lên, Rhys và Hắc Viêm đã không đánh nữa, Hắc Viêm và cự long chở hắn đều đáp xuống đất, bảo vệ bên cạnh cự long đã ngã xuống, Rhys nhảy xuống khỏi cốt long, bước tới chỗ Tống Mặc.

Đi lại gần, nhìn ma tộc trước mặt như phòng trộm, “Sean, không cho phép lại gần nữa! Sao mẹ lại gọi ngươi tới?”

Sean một tay cầm nón sắt, khóe miệng cong lên, “Cuộc sống ma giới quá nhàm chán, dì triệu tập ma quân của gia tộc Sherlund, ta thuận tiện tới đại lục Quang Minh xem thử. Không ngờ.” Sean đột nhiên không mang ý tốt cười cười, “Rhys, em họ của ta, ta chưa từng biết, ngươi lại thích một nhân loại nhỏ yếu như thế.”

Rhys nhướng mày, vừa định nói gì, Tống Mặc bên cạnh đã dựng lông, khẩu khí khinh thường của ma tộc này khiến y rất nóng, nhân loại thì sao? Nhân loại vẫn có thể đánh cho phi nhân loại ngươi tìm răng đầy đất! Nhỏ yếu em mi!

Tống Mặc móc súng lục bên eo ra, chỉ vào trán Sherlund, “Xin lỗi!”

“Hử?” Sherlund thú vị nhìn Tống Mặc, con mắt lớn mà hẹp dài chỉ nhẹ nhướng lên, giống như đang đưa tình, long lanh tới mức muốn câu hồn người, “Nếu ta không xin lỗi thì sao? Huống hồ, ta cũng không nói sai. Vì một nhân loại mà khai chiến với cự long, chậc!”

Tống Mặc mài răng, mọe, Rhys đã đủ xx rồi, cái tên trước mắt, càng đạt tới đỉnh cao! Vừa rồi hắn gọi Rhys là em họ, cũng có nghĩa là, hắn là ‘nhà mẹ đẻ’ của Rhys? Lẽ nào, là thấy ngứa mắt ‘con rể tương lai’ này sao?

Cho dù là người nhà mẹ đẻ, cũng vẫn phải đánh không tha! Không cho họ biết chút uy, còn cho rằng mình dễ bị ức hiếp! Nếu không có thuốc gây mê của y, những tên này còn đang cùng cự long đánh ngươi chết ta sống kia kìa!

Tống đại lãnh chủ trong phẫn nộ hoàn toàn đã quên, nguyên nhân của trận chiến giữa ma tộc và cự long là gì, được rồi, người đang trong phẫn nộ thỉnh thoảng sẽ mất lý trí, mất năng lực tư duy, việc này có thể lý giải.

Sean không ngờ Tống Mặc thật sự sẽ nổ súng, tiếng súng đột nhiên vang lên, khiến chiến trường vừa mới bình tĩnh lại trở nên khẩn trương. Cho tới khi các cự long phát hiện, thì ra mục tiêu bọn họ muốn cướp đoạt đang truy sát một ma tộc, mới kỳ quái lấy vuốt gãi đầu, đây tính là loạn trong ổ sao? Vậy hiện tại bọn họ đi cướp người, có dễ dàng hơn chút không?

Thân vương Myers và vương phi Laurent hiện thân, khiến suy nghĩ của các cự long tan vỡ. Vương phi không giải quyết chuyện cháu trai bị truy sát, mà đi tới trước mặt một con hắc long cái, dùng lễ nghĩa quý tộc hành một lễ, rồng cái cho dù không nguyện ý, cũng cần phải đáp lễ. Laurent là vương phi thân vương ma tộc, trước khi thành hôn với Orlando Myers, bà là chiến sĩ số một số hai ma tộc, vào thời đại hắc ám ngàn năm trước, hung danh của Laurent từng vang khắp đại lục.

Cự long không sợ Laurent, nhưng Laurent chân chính buông thái độ nói chuyện với họ, họ cũng không thể cự tuyệt.


“Milan, ta biết truyền thống của cự long.” Sau mấy câu hàn huyên, Laurent đi thẳng vào chuyện muốn nói, “Nhưng, ta hy vọng các ngươi có thể nhận rõ hiện thực, nhân loại đó, là người yêu của con trai ta, cũng là thành viên được gia tộc Myers thừa nhận. Các ngươi muốn khiêu chiến với nhà Myers và nhà Sherlund sao?”

Rồng cái nghe Laurent nói thế, thần sắc biến đổi, “Ngươi đang uy hiếp ta sao? Uy hiếp cự long?”

“Ngươi có thể nghĩ vậy.” Laurent ngửa chiếc cằm hình dáng ưu mỹ, “Một lần hai lần, ta có thể xem như đang đùa, coi như làm mới cuộc sống, nếu số lần nhiều rồi, ta sẽ không kiên nhẫn.”

“Laurent, ngươi biết mình đang nói gì không?”

“Biết.” Laurent cười, cười tùy ý mà thẳng thừng, “Milan, hình như ngươi đã quên, cự long thích cướp đoạt, còn chuyện ma tộc thích nhất, là giết chóc.”

Nói rồi, đôi mắt màu biển xanh của Laurent biến thành đỏ sậm, “Các ngươi muốn mở ra thời kỳ hắc ám lần nữa sao? Ta nghĩ, ma tộc sớm đã nhàm chán muốn chết tại ma giới, sẽ không cự tuyệt đề nghị mê người này đâu.”

Milan không nói gì, bà nhìn Laurent chằm chằm, xác định Laurent không khoác lác. Đúng như Laurent nói, trong thiên tính của cự long tràn đầy cướp bóc và tranh đoạt, mà ma tộc từ khi ra đời, trong linh hồn đã bắt đầu khắc máu tanh và giết chóc.

Bọn họ giúp Hắc Viêm cướp ý trung nhân không có gì đáng trách, Laurent vì con trai của mình khơi chiến tranh cũng không phải chuyện khó.

Tình huống này, hai bên nếu đều không nguyện ý thỏa hiệp, thì sẽ biến thành cục diện cưỡi hổ khó xuống.

“Ta cần suy nghĩ.”

“Đương nhiên.”

Laurent quay người đi, rồng cái và mấy con rồng canh giữ đồng loại thương lượng một chút, đồng thời nhìn sang Hắc Viêm sắc mặt lạnh lẽo đang đứng bên cạnh.

“Bảo bối… nhất định muốn nhân loại đó sao?”

“Đúng đó, bảo bối, nhân loại đó có gì tốt? Không ngực không mông.”

“Đừng muốn nhân loại đó được không? Dì cho ngươi kim tệ chất đầy phòng.”

“Nhỏ nhen quá, dì cho ngươi bảo thạch lót đầy thành lũy!”

“Không thì, mỹ nhân đầy nhà?”

“Mailer, nó còn chưa thành niên!”


Các rồng cái lần này tới Quang Minh đại lục, chỉ vì muốn dẫn Hắc Viêm đã thức tỉnh về long đảo, ban đầu không nghĩ sẽ có phiền phức phát sinh. Ngặt nỗi ý trung nhân của Hắc Viêm lại có dính líu với ma tộc, bọn họ chỉ có thể nghĩ cách giúp Hắc Viêm cướp người. Nếu cướp người quá khó khăn, cự long cũng không nguyện ý chọi chết với ma tộc, cách tốt nhất, chính là bảo Hắc Viêm chuyển chủ ý. Huống hồ, bọn họ còn có quan hệ làm ăn với nhân loại đó, không có một con cự long nào nguyện ý từ bỏ kim tệ đã tới tay.

Con rồng đã nói chuyện với Laurent thay đổi hình dạng, đi tới trước mặt Hắc Viêm, ghé vào tai Hắc Viêm thấp giọng nói: “Bảo bối, sức mạnh của ngươi hiện tại, còn chưa đủ đối kháng với những ma tộc đó, đợi ngươi trở về long đảo có được toàn bộ ký ức kế thừa, hãy trở lại, chuyện sẽ hoàn toàn khác. Ngươi có thể đơn độc khiêu chiến với ma tộc đó, không ai có thể chen vào.”

Con mắt màu vàng của Hắc Viêm lấp lóe, hiện tại hắn cũng có thể!

“Hiện tại không được.” Rồng cái lắc đầu, con mắt màu vàng giống Hắc Viêm nghiêm túc nhìn hắn, “Người kế thừa của gia tộc Myers đã có năng lực của ma tộc thành niên, sau lưng hắn còn có Myers và gia tộc Sherlund, ngươi vẫn không thể hoàn toàn khống chế năng lực thức tỉnh của mình…”

“Ta sẽ không thua.”

Hắc Viêm nói chắc nịch, bất luận là một quốc vương hay là cự long kiêu ngạo, hắn đều sẽ không cúi đầu với đối thủ trước mặt, cho dù là tử chiến!

“Ta biết, nhưng.” Rồng cái biểu tình nghiêm túc nói: “Ta không hy vọng ngươi bị thương, đối với tất cả cự long, ngươi là sự tồn tại quý giá hơn cả. Nếu ngươi không nghe lời, chúng ta sẽ cưỡng ép mang ngươi về long đảo, hiểu chưa?”

Đôi mắt màu vàng của Hắc Viêm lóe qua lệ khí, không ai có thể uy hiếp hắn!

“Đây không phải uy hiếp. Đây là sự bảo hộ của chúng ta dành cho ngươi.”

Cự long vừa nói, vừa nháy mắt ra sau lưng Hắc Viêm, các rồng cái sớm đã chuẩn bị tốt lập tức cùng ào lên, móng vuốt to lớn giữ chặt Hắc Viêm, cho dù Hắc Viêm biến thành cự long, vẫn bị ngậm cổ, giữ lấy bay lên!

Cự long đã ngất đều được hai ba đồng loại kéo lên, hoặc là cõng trên lưng, rồng cái đi đầu bay lên cao, gầm lên một tiếng cao vút, dùng ngôn ngữ cổ xưa nhất của long tộc, nói với ma tộc dưới đất, “Chuyện này, còn chưa xong!”

Bọn họ tạm thời từ bỏ, không có nghĩa là họ sẽ vĩnh viễn từ bỏ. Cũng như bà đã nói với Hắc Viêm, các cự long, vẫn còn trở lại!

Cái tên đáng ghét cuối cùng cũng đi rồi, Rhys kéo Tống Mặc đang đuổi theo Sean nhảy lên nhảy xuống lại. Sean khác với hắn, Sean sẽ không mãi khoan nhượng Tống Mặc, nếu thật sự chọc giận Sean, chuyện sẽ rất phiền phức.

“Thân ái, dừng lại đi.”

Rhys nắm cổ tay Tống Mặc, kéo y vào lòng, nhẹ hôn lên trán Tống Mặc, “Đừng chơi với Sean nữa, ta sẽ ghen.”

Tống Mặc: “…” Y đang chơi sao?

Sean đã nhảy lên lưng một con địa hành long, tùy tiện ngồi xổm trên lưng địa hành long, nghiêng đầu, “Không chơi nữa sao?”


Tống Mặc: “…” Quả nhiên đường tư duy của những ma tộc này đều không bình thường!

Laurent đi tới cạnh địa hành long, chống một tay, nhảy lên lưng địa hành long, gõ lên đầu Sean, “Nhóc con láo toét, con dâu của ta mi có thể trêu chọc sao? Tìm đánh!”

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Sean che trán, ủy khuất chu mỏ: “Dì…”

“Sao chị lại thả ngươi ra?”

Đứa cháu trai này còn khiến Laurent đau đầu hơn cả Rhys, muốn lập tức đưa hắn về ma giới, nhưng cũng biết, tên này sẽ không ngoan ngoãn nghe lời. Thân vương Myers đối với người của gia tộc Sherlund cũng không có biện pháp nào, cảnh tượng khi kết hôn với Laurent trước kia vẫn như còn ngay trước mắt, đó đã trở thành một trang thống khổ nhất trong sinh mạng thân vương Myers, cũng là vui vẻ nhất… chuyện cũ, không thể quay đầu.

Tống Mặc buông súng xuống, vỗ vai Rhys, “Được rồi, buông ta ra.”

“Để ta ôm thêm một chút.”

“… Ngươi cũng muốn bị pằng pằng sao?”

Rhys ngoan ngoãn buông tay.

Tống Mặc hỏi han thân vương Myers và vương phi, rồi quay người đi xử lý chuyện của mình. Có địa hành long của ma tộc, bọn Harold sẽ không cần phải chui vào địa đạo nữa, hơn ba mươi khẩu pháo cối, tách ra, hai con địa hành long đã có thể nhẹ nhàng giải quyết.

Vật cưỡi của các kỵ sĩ và ngựa kéo xe, phần lớn đã bị dọa xùi bọt mép trong trận đại chiến của cự long và địa hành long vừa rồi, muốn cứu tỉnh bọn chúng, cần phải tốn chút thời gian.

Kỵ sĩ và đám người Harold tuần tự giúp đỡ, thầy giáo vương thất và hai đầu bếp mang đi từ Chisa có chút vướng tay chân, bị trực tiếp đánh ngất nhét vào xe ngựa, khiến mọi người đều nhẹ nhõm không ít.

Ba thám tử giáo hội bị bắt được đã uống một nửa viên ‘thuốc giải’, xong được thả đi. Đi cùng họ, còn có năm sáu kỵ sĩ. Tống Mặc tin rằng, ba tên này nhất định có thể ‘đưa’ người y muốn tới Grilan.

Cự tuyệt lời mời cưỡi cốt long của Rhys, Tống Mặc vẫn thích xe ngựa của mình hơn. Các kỵ sĩ đi sau xe ngựa, địa hành long canh chừng xung quanh đội ngũ, trên bầu trời, một nhà ba người thân vương Myers ngồi trên đỉnh đầu cốt long, lợi dụng thời gian trở về mở cuộc hội nghị gia đình.

Một đám người, hùng dũng oai nghiêm đi xuyên biên cảnh các nước, chạy về hướng Grilan.

Ven đường kinh động vô số con mắt người đi đường.

Ma tộc, quái vật, cốt long to lớn… chính giữa đó là quân đội của nhân loại?! Không, bọn họ nhất định là hoa mắt rồi, đó không thể là người, là vong linh, nhất định là vong linh! Sinh vật tà ác!

Người đi đường kinh sợ nhìn một đám người đáng sợ mà kỳ quái, tự biên đủ kiểu, sau đó bị chính màn tự biên của mình dọa hai chân mềm nhũn, ngồi xuống đất.

Sau khi đoàn người Tống Mặc đi, thám tử các nước bị Touro chỉnh sửa một trận cũng giãy dụa đứng lên, bọn họ phải lập tức đưa tin về nước!

Rhys tham gia xong hội nghị gia đình trên đỉnh đầu cốt long, trực tiếp nhảy xuống, nhẹ nhàng đáp lên nóc xe ngựa của Tống Mặc, kéo rèm xe giữa lúc đang chạy, nhảy vào, kéo Tống Mặc đang tựa trên ghế đánh giấc vào lòng.


“Tới rồi?” Tống Mặc ngẩng đầu lên, xoa mắt, ngáp một cái, “Nóng, cách xa ta chút.”

Rhys cười cười, tay vẽ ra hàng phù văn đen, nhiệt độ trong khoang xe thoáng chốc hạ xuống không ít, nhìn Tống Mặc còn mơ mơ hồ hồ muốn ngủ, Rhys cúi đầu cọ cọ lên mặt y, “Thân ái, ta thích ngươi.”

“Ừm, ta biết.”

“Ta chuẩn bị cho ngươi một món quà, đã đặt trong phủ lãnh chủ mới xây xong.”

“Ừm.”

“Ngươi khẳng định sẽ thích.”

“Ừm.”

Thấy Tống Mặc ý thức không rõ, hai mắt Rhys vụt qua tia sáng giảo hoạt, “Vậy, ngươi gả cho ta, được không?”

“…”

“Thân ái?”

Bốp!

Tống Mặc đập cho Rhys một cái, ngồi dậy, trừng mắt nhìn Rhys, nhân lúc ông mơ hồ chiếm tiện nghi? Bớt nghĩ đi! Cho dù muốn kết hôn, thì cũng là y lấy, Rhys gả!

Rhys sờ mặt, ủy khuất nhìn Tống Mặc: “Thân ái, ta thương tâm…”

“Biến sang một bên!” Tống Mặc đẩy cái mặt sáp tới của Rhys ra, “Cẩn thận ta đánh ngươi!”

“Thân ái, chỉ cần ngươi có thể đáp ứng lời cầu hôn của ta, cứ tận tình chà đạp ta, tới đi, ta gánh được!” Rhys vừa nói, vừa kéo cổ áo ra, lộ ra lồng ngực trắng tuyết.

Tống Mặc: “…” Chịu đánh, cần phải cởi quần áo sao?

Sau mấy giây, người ngoài xe, nghe thấy trong xe truyền ra một tiếng trầm nặng, tiếp theo, lại một tiếng, khoang xe chấn động kịch liệt hai cái, nếu không phải trục xe người lùn chế tạo bền chắc, sẽ có người hoài nghi hai cái bánh xe sẽ bay ra.

Thân vương Myers và vương phi Laurent đứng trên cốt long, thò đầu nhìn xuống một cái, hai vợ chồng đồng thời thở dài.

Cùng lúc này, tại Grilan, lão quản gia John đang mặt đầy hàn sương nhìn một bức tượng điêu khắc bảo thạch đứng sừng sững ở đình viện phủ lãnh chủ. Toàn thân bức tượng là do một tảng bảo thạch thiên nhiên cực lớn điêu khắc thành, mặt trên khảm trên ngàn viên bảo thạch các màu đã qua trau chuốt, dưới ánh mặt trời, tỏa ra tia sáng chói mắt.

Từ những chi tiết nhỏ của bức tượng có thể thấy, tay nghề của người thợ đã điêu khắc bức tượng này vô cùng lão luyện, nhìn bức tượng điêu khắc hoa mỹ trước mặt, lão John chỉ muốn một cước đá bay!

Ai cho phép ma tộc đáng chết đó đặt bức tượng điêu khắc bán lõa của hắn ở trong viện của lãnh chủ đại nhân?!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.