Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

Chương 142: Cái gọi là vấn đề bồi thường


Đọc truyện Dị Thế Đại Lĩnh Chủ – Chương 142: Cái gọi là vấn đề bồi thường

Phần lớn cự long đều đã ngã xuống, chỉ có Hắc Viêm và mấy con rồng cái vây quanh hắn còn đứng ở không xa, cảnh giác nhìn Tống Mặc và đám hán tử thủ hạ của y.

Còn về ma tộc, trải qua tấn công của đại bác vừa rồi, chứng kiến được biện pháp Tống Mặc đối phó cự long, bất luận là thân vương Myers hay là vương phi Laurent, đều có nhận thức mới vè Tống Mặc, muốn lập tức đưa ma quân về ma giới là không có khả năng, ít nhất, trước khi Tống Mặc hạ lệnh xương khô chu nho dừng tấn công, là không thể.

Tống Mặc đảo mắt nhìn các ma tộc vẫn chịu nã một cái, đợi y tính nợ với cự long xong, sẽ tới phiên họ. Dám đánh nhau trong địa bàn của y, phá hủy hoa màu của y, thì phải chuẩn bị trả giá! Bất kể là ai, đều như nhau! Không sử dụng thuốc hơi cay pha thuốc gây mê với bọn họ đã là nể mặt Rhys rồi.

Sau khi các cự long bị trói hoàn tất, giữa lúc đó gần như một chút phản kháng cũng không có. Nồng độ của loại thuốc gây mê này đã tăng gấp chục lần so với lúc đối phó đoàn kỵ sĩ giáo hội, cho dù là cự long, một mũi, không ngủ một ngày một đêm, cũng đừng mơ tỉnh lại.

Tống Mặc không cần bọn họ ngủ lâu như vậy, chỉ cần mấy tiếng, cho y đủ thời gian bàn vấn đề bồi thường kim tệ với các cự long còn lại là đủ rồi.

Tống Mặc chỉ muốn cho cự long một giáo huấn, biết ở nhà người khác đánh nhau là không đạo đức, không muốn kết thù với cự long. Tống Mặc tự biết rõ mình, y có thể đánh ngã nhiều cự long như thế, thuần túy là đánh bất ngờ, lại thêm lực chú ý của cự long đều trên người ma tộc, chuyện mới tiến hành thuận lợi như thế, lần sau, mọi chuyện tuyệt đối không còn đơn giản như thế.

Một khi kết thù quá lớn với cự long, Tống Mặc có thể khẳng định, Grilan, tuyệt đối không thể giữ.

So với như thế, còn không bằng lấy chút ích lợi trong phạm vi cự long có thể chấp nhận, có lẽ, còn có thu hoạch ngoài lề.

Tống Mặc sờ cằm, nhìn các cự long đã ngã, chậm rãi cười.

Lãnh chủ đại nhân cười vô cùng thuần lương, nhưng người hiểu rõ y, đều có thể từ nụ cười này, nhìn ra được tính toán che giấu dưới sự thuần lương.

“Thả ta ra.”

Hắc Viêm lại mở miệng. Các rồng cái nhìn nhau, không buông vuốt, một con trong đó thậm chí còn muốn ngậm Hắc Viêm lên. Nhân loại đó quá nguy hiểm, bọn họ suy nghĩ, trực tiếp mang Hắc Viêm về long đảo, thỉnh trưởng lão ra khỏi đảo đi cứu đồng bọn.

Hắc Viêm nghiêng đầu, tránh khỏi cự long muốn ngậm hắn, bị ngậm vài lần, hắn đã rất có kinh nghiệm.


Động tác của cự long chạm vào khoảng không, hơi ngạc nhiên, cự long màu đen nhân cơ hội tránh ra vài bước, hình rồng nhanh chóng thu nhỏ với tốc độ mắt người thấy được, biến về nhân loại.

Khác với trước, Hắc Viêm đã có được một phần ký ức kế thừa của cự long, lần biến hóa này, trên người hắn có mặc y phục.

Trường bào màu đen, thắt lưng màu vàng, giống y lúc Tống Mặc gặp hắn lần đầu. Khác ở chỗ, Tống Mặc không còn nảy sinh sợ hãi với quốc vương uy nghiêm tuấn mỹ trước mắt nữa, ít nhất, sau khi thấy hắn giống như một con thú con bị các cự long ngậm lên, Tống Mặc làm không được.

Nhưng, lịch sự nên biểu hiện, Tống Mặc vẫn không bỏ qua.

Nhẹ ho một tiếng, Tống Mặc bước tới một bước, vô cùng lịch sự nói: “Bệ hạ, xin chào, lại gặp mặt rồi.”

Tống Mặc dám vỗ ngực bảo đảm, y tuyệt đối không có ý chế nhạo gì, nhưng sắc mặt Hắc Viêm lại không dễ coi gì. Hắn từ ký ức kế thừa của mình hiểu ra những cảm giác của hắn với Tống Mặc lúc trước là gì, cũng hiểu hành động hắn làm trong vô thức đại biểu cái gì, trước mặt đối tượng ngưỡng mộ bị đối đãi thế này thế kia… ánh mắt đảo qua chiếc nhẫn trên ngón út tay phải Tống Mặc, đôi mắt vàng vụt qua tia sáng phức tạp.

Tống Mặc không để ý Hắc Viêm nghĩ gì, y chỉ ruộng đồng đã bị san bằng xung quanh, mở miệng nói thẳng: “Bệ hạ, ngài cũng thấy được, những hoa màu này, là lương thực một năm tới của người Grilan.”

Hắc Viêm nhíu mày, không nói gì.

“Là bạn hợp tác, ta không muốn làm khó ngài, cũng không muốn khiến ngài có quá nhiều khó chịu, nhưng, lương thực không có rồi, thì đại biểu không sống nổi. Một khi không sống nổi, con ngươi sẽ mất đi lý trí, một khi mất lý trí, sẽ làm ra hành động quá mức, đó là chuyện không có gì phải kỳ lạ, ngài nói đúng không?”

Hắc Viêm nhìn Tống Mặc một cái, lại nhìn cự long ngã dưới đất, mất đi lý trí?

“Bệ hạ, ta xin lỗi long tộc vì những hành động vừa rồi.” Tống Mặc đột nhiên trịnh trọng cong lưng hành lễ với Hắc Viêm và các cự long đứng sau lưng hắn, khi các cự long kinh ngạc nhìn y, y thẳng người dậy, ngẩng đầu lên, thành khẩn nói; “Ta không phải muốn đối phó cự long, ta chỉ là trong lúc cấp thiết, hy vọng chư vị có thể lý giải.”

Mấy con rồng cái dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tống Mặc, cự long cường hãn, tùy tính vọng động, nhưng không ngu ngốc, nhân loại này biểu đạt mình chịu tổn thất lớn trước, tiếp theo là xin lỗi vì hành động vừa rồi, cuối cùng muốn làm gì, bọn họ đã có thể đoán được một chút, chẳng qua, nếu nhân loại này thật sự đúng như bọn họ nghĩ, chỉ muốn đạt được vài ích lợi, cũng không phải không được.

Một con cự long màu đen bước tới một bước, thân thể to lớn không ngừng thu nhỏ, cuối cùng biến thành một mỹ nhân tóc đen môi đỏ, thân hình nóng bỏng.


“Nhân loại, đưa yêu cầu của ngươi ra đi.”

Mỹ nhân tóc đen đi tới bên cạnh Tống Mặc và Hắc Viêm, Tống Mặc lúc này mới phát hiện, mỹ nhân này, tướng mạo có hai ba phần tương tự Hắc Viêm.

Cự long nói thẳng thừng, Tống Mặc cũng không định vòng vo nữa, trực tiếp mở miệng: “Yêu cầu của ta rất đơn giản, bồi thường hoa màu và nhà ở bị hủy hoại của ta theo giá, ngoài ra trả thêm tiền chuộc nhất định, ta không yêu cầu quá nhiều, mỗi người năm ngàn kim tệ, thế nào?”

Suy nghĩ của Tống Mặc rất đơn giản, lần đầu gặp Hắc Viêm, đã bị hắn lừa mất năm ngàn kim tệ, hiện tại, y đòi lại bồi thường từ người thân của hắn, cũng coi như trút giận ình.

Yêu cầu này thực sự không tính là cao, năm ngàn kim tệ đối với cự long mà nói còn không đủ số lượng một vuốt nắm lấy. Hiện tại cự long nằm dưới đất có hai mươi con, tính theo đầu người, đối với cự long mà nói, vẫn không là gì. Nhưng đối với Tống Mặc, thì tuyệt đối không phải là con số nhỏ.

Mấy rồng cái thương lượng một chút, cảm thấy yêu cầu của Tống Mặc không quá đáng, cự long quả thật không nói lý, nhưng cũng phải phân đối tượng. Tình huống trước mắt là, bên mình đã rơi xuống hạ phong, chọi cứng là không thể, nếu làm như dự định, trở về long đảo cầu cứu cũng quá tốn thời gian, nếu nhân loại này không há mồm sư tử, thì không bằng đáp ứng điều kiện của y.

Tống Mặc nhận được đáp án mình muốn, lập tức bảo các hán tử Grilan cởi dây mây, đồng thời trao đổi khế ước với các rồng cái, y đã học ngoan rồi, giao thiệp với người thế giới này, nhất định phải ký khế ước, đặc biệt là những chủng tộc phi nhân loại, một khi ký khế ước, muốn nuốt lời, còn khó hơn lên trời.

Người làm chứng khế ước trực tiếp tìm thân vương Myers và vương phi Laurent, như thế, cự long muốn nuốt lời càng khó.

Tống Mặc hạ lệnh xương khô chu nho dừng bắn pháo, để các ma tộc được thở.

Sau khi ký khế ước với cự long, Tống Mặc lại cố ý bàn kế hoạch thành thương nghiệp ngầm với Hắc Viêm, không ngoài ý muốn dẫn lên hứng thú của các cự long, trên đại lục này chủng tộc nào yêu kim tệ nhất? Tuyệt đối là cự long không cần nghi ngờ.

Thấy các cự long cảm thấy hứng thú, Tống Mặc cũng không che giấu, phơi bày kế hoạch thành thương nghiệp ngầm ra. Các cự long nghe xong, biểu thị hứng thú thật lớn. Không cần Tống Mặc nói nhiều, đã biểu thị mình cũng muốn tham gia một vuốt. Tống Mặc vẻ ngoài có chút khó xử, nhưng đã âm thầm cười nở hoa, lại cò kè một chút, cuối cùng thương lượng ra điều kiện khiến hai bên đều khá thỏa mãn.

Tống Mặc bỏ ra một phần lợi nhuận, nhưng lại đạt được một đám tay sai cường đại. Quả nhiên, đối với cự long mà nói, chỉ cần có kim tệ, tất cả vấn đề đều có thể giải quyết. Có phần khế ước hợp tác này, kim tệ cự long đạt được sắp vượt gấp trăm ngàn lần số đã trả cho Tống Mặc, bọn họ cũng sẽ không vì số tiền chuộc và tiền bồi thường trả cho Tống Mặc mà cảm thấy đau lòng.


Tống Mặc thầm thở phào một hơi, đây cũng coi như đã giải quyết một mối họa ngầm cho Grilan. Nếu không làm thế, ai biết cự long liệu có đột nhiên thấy khó chịu vào một ngày nào đó, cảm thấy mình đã chịu thiệt trong chuyện trả tiền chuộc và tiền bồi thường, muốn tới Grilan đòi lại thì sao?

Cho nên nói, phòng ngừa chu đáo, luôn không phải là chuyện xấu.

Tống Mặc lại soạn một phần khế ước, giao cho cự long, cự long nhìn qua, cho rằng không có vấn đề gì, mấy cự long chia nhau ký tên lên khế ước. Tống Mặc lúc này mới biết, trong long tộc, quyết định đại sự đều là rồng cái.

Lãnh chủ đại nhân sờ cằm, đây tính là xã hội mẫu hệ phiên bản dị thế sao?

Sau khi ký khế ước, Tống Mặc bảo quản gia bưng rượu nho trong hầm ra, thời gian các cự long đợi đồng bọn tỉnh lại cũng sẽ không quá nhàm chán. Đương nhiên, khi thấy các cự long uống xong rượu nho trong ly, ánh mắt phát sáng, nụ cười trên mặt Tống đại lãnh chủ, càng thêm thành khẩn.

Giải quyết vấn đề cự long xong, Tống Mặc quay sang ma tộc.

Thân vương Myers và vương phi nhìn tận mắt dũng khí nhanh nhẹn dứt khoát ‘sát giá’ với cự long của Tống Mặc, trong lòng đã bắt đầu đánh trống.

Bất ngờ là, Tống Mặc lại không làm khó họ.

“Dù sao, hai vị là cha mẹ của Rhys, sao ta có thể làm khó các vị, đúng không?” Ngữ khí của Tống Mặc vô cùng thành khẩn, “Nhưng, các vị cũng thấy đó, hiện tại lãnh địa đã ra thế này… thành lũy ngầm cũng bị hủy vì Rhys… cho nên, là trưởng bối, có phải cũng nên có chút biểu thị không?”

“Kim tệ?”

“Không không không.” Tống Mặc xua tay, “Bàn tiền quá tổn thương tình cảm, lại nói, hai vị là cha mẹ của Rhys, cũng tương đương trưởng bối của ta, sao ta lại tiện đòi tiền các vị chứ?”

Thân vương Myers và Laurent nhìn nhau, Tống Mặc càng nói thế, trong lòng họ càng thấy không chắc, luôn cảm thấy, trước mặt đang là một cạm bẫy chờ họ nhảy vào.

“Bàn tiền không tốt, nhưng.” Ánh mắt Tống Mặc chuyển sang các ma quân vì bị nã pháo mà không thể được đưa về ma giới, “Xây dựng lại Grilan, hiện tại rất cần lực lao động.”

Tống Mặc nói xong, liền cười híp mắt nhìn thân vương Myers và vương phi Laurent, biểu tình đó, nhìn thế nào cũng thấy rất ngốc rất ngây thơ. Đùa à, không phải vì những lực lao động này, y làm gì phải cho xương khô chu nho lãng phí nhiều đạn pháo như thế, nã pháo liên tục không để thân vương và vương phi có cơ hội đưa họ đi, đây đều là tiền nha!

Lực lao động?


Thân vương Myers và vương phi Laurent nghĩ một lát, mới phản ứng lại mục đích của Tống Mặc là gì. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Bảo binh sĩ tinh nhuệ của ma tộc, đi trồng ruộng làm nhà?!

Tống Mặc thấy vợ chồng thân vương đã hiểu, cười mở miệng nói: “Cự long là người ngoài, chúng ta chỉ có thể đòi tiền họ. Quan hệ của ta và Rhys đã bày ra ở đó, chúng ta coi như người nhà, cho nên, hai vị đều hiểu, đúng không?”

Thân vương Myers và vương phi: “…” Nhân loại này, đối xử với người nhà như thế sao?

“Nhìn mấy người khỏe mạnh này đi, cơ bắp này, thân hình này, tuyệt đối lao động tốt!” Tống Mặc vừa khen, vừa nói với Rhys vừa rồi ở bên cạnh giả làm bối cảnh: “Nhìn đi, so với những thủ hạ ngươi mang tới hữu dụng hơn nhiều! Dù sao cũng là thân vương và vương phi a! Học nhiều chút, đây mới là người sống tốt.”

Rhys sờ mũi, nhìn cha mẹ đã hóa đá, quả đoán chọn lựa ngậm miệng trầm mặc.

Tối hôm đó, cự long lục tục tỉnh lại được biết đầu đuôi sự tình, tuy không cam tâm, ngặt nỗi khế ước đã ký, lại nhìn con số trên một khế ước khác, cũng chỉ có thể buông chuyện này xuống, không đi tìm Tống Mặc gây phiền. Mang rượu nho mà Tống Mặc tặng cho họ vỗ cánh bay đi.

Mục đích bọn họ rời khỏi long đảo chủ yếu là tìm được cự long thức tỉnh, hiện tại đã tìm được Hắc Viêm, nhất định phải nhanh chóng trở về long đảo báo cho trưởng lão. Còn về nên làm sao mang Hắc Viêm về, đây là vấn đề của cự long, hoàn toàn không liên quan tới Tống Mặc.

Các ma quân ở lại Grilan, Tống Mặc tốt bụng phát ỗi người một xẻng công binh, đứng bên ruộng, nhìn tịch dương, vung tay: “Chư vị, đánh nhau ẩu đả là không được, lao động, mới là chuyện vinh quang nhất!”

Các ma quân: “…”

Vợ chồng thân vương sớm đã không thấy bóng dáng, Rhys đứng bên cạnh Tống Mặc, toàn thân tắm trong ánh mắt lên án của các ma quân, nhịn không được mở miệng nói với Tống Mặc: “Thân ái…”

Tống Mặc đột nhiên quay dầu, nắm tay Rhys, “Thân ái, ta biết mà, ngươi yêu ta nhất, hiểu ta nhất!”

“Ta…”

“Nào, cái này cho ngươi!” Tống Mặc không biết lấy từ đâu ra một sợi roi, nhét vào tay Rhys, “Nhiệm vụ đốc công gian nan này, liền giao cho ngươi! Không cần nể mặt ta, roi cứ quất!”

Tống Mặc nói xong, Rhys cầm cây roi trong tay, chỉ cảm thấy ánh mắt chọt chọt lên người mình, đột nhiên thăng cấp, đã sắp chọt mình thành cái rổ…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.