Đọc truyện Dị Thế Đại Lĩnh Chủ – Chương 131: Thân vương Myers
“Cái gì?”
Tống Mặc nghe tin địa tinh truyền về, ngay lập tức quay đầu nhìn lão quản gia John đứng bên cạnh.
Bức tường màu vàng, xẻng công binh không cuốc được, thuốc nổ cũng vô dụng, trừ đấu khí của kỵ sĩ vàng, còn có thể là gì? Lúc đầu Airth có thể liên tục an toàn vô sự dưới sự oanh tạc của đại bác, lão John cường hãn tới mức có thể đánh thân vương nằm bẹp, bức tường màu vàng này là do ai làm ra, căn bản không cần hoài nghi nữa!
Xua tay ý bảo địa tinh tới báo ra ngoài, Tống Mặc nhìn lão quản gia John, “Quản gia, tiếp theo nên làm sao?”
Laurent khẳng định đã qua đó, không biết bà sẽ phản ứng thế nào, liệu có tới tìm lão John gây phiền không? Tuy Rhys từng bảo đảm với y, nhưng Tống Mặc vẫn không nắm chắc.
“Không làm sao cả.” Lão John nhàn nhã thong dong giúp Tống Mặc chỉnh lý tư liệu, nguồn vốn đầu tiên đã tới, khoáng thạch của người lùn cũng đang trên đường vận chuyển, tinh linh đã rải hạt giống dây mây ở hố đào sẵn, bảo đảm an toàn thi công.
Nếu không có gì bất ngờ, một tuần sau, đường ngầm thông giữa Grilan và hành tỉnh tây bắc sẽ có thể làm xong, giống như đường ngầm thông từ thành Cary tới Grilan, tiến hành thi công hàng ngang, mở rộng, đào sâu, bắt đầu xây dựng chế tạo một hàng phòng ốc ngầm mỹ quan chỉnh tề.
Chẳng qua, ai cũng không ngờ được, thông đạo địa tinh thiết kế, lại gặp phải thân vương Myers ngủ say. Nếu không giải quyết vấn đề này, thì phải đổi đường, không ai nguyện ý làm thế.
“Lãnh chủ đại nhân, chúng ta hiện tại qua đó, thế nào?”
Tống Mặc hoài nghi nhìn lão John, y luôn cảm thấy, quản gia không vội đi ‘cứu người’, mà là vội đi xem náo nhiệt.
Lắc đầu, khẳng định là lỗi giác.
Giữa rừng Phỉ Thúy, đã loạn thành một nồi cháo.
Địa tinh thi công sớm đã chạy theo đường đào mất bóng dáng, động vật to to nhỏ nhỏ trong rừng cũng tứ tán, cốt long chiếm cứ trung tâm khu rừng cũng bay lên trời, đôi cánh xương tung cao, luẩn quẩn trên không, nhưng chung quy không dám hạ xuống, tựa hồ đang sợ hãi gì đó.
Tiếp theo, một tiếng vang lớn truyền tới, một cột sáng màu đen dâng lên chọc trời, phù văn màu đen thực thể hóa như xích sắt quấn lên cột sáng, trung tâm cột sáng, là Laurent nhìn chằm chằm mặt đất dưới chân.
Rhys cũng tới, chẳng qua, ma tộc vị thành niên chỉ có thể tránh xa một bên, nhìn Laurent giải phóng ma lực.
Trong ký ức của Rhys, lần trước Laurent phát cuồng, là khi mấy ma tộc ý đồ muốn nhân lúc thân vương Myers không rõ tung tích, muốn nuốt chửng nhà Myers, kết quả Laurent thân là vương phi, bùng nổ tại chỗ, mấy ma tộc kia, di cốt không còn.
Phù văn màu đen quấn trên cột sáng, một cột gió lốc màu đen bắt đầu thành hình, thực vật, đất đá trên mặt đất, đều bị cuốn lên trời, lộ ra chỗ sâu bên dưới, là hang động địa tinh đào ra, cùng bức tường màu vàng do đấu khí hình thành.
Thực ra, nói là bức tường thì không chính xác, những đấu khí này hình thành một quả cầu tròn thật lớn, bao lấy người đang ngủ bên trong. Laurent nhìn chăm chăm phần đỉnh quả cầu, bên trong tựa hồ có thể thấy được một bóng người mơ hồ. Bóng người động động, trong con mắt đỏ sậm của Laurent lóe qua chút cấp thiết, hai tay giơ cao quá đầu, Rhys thầm kêu một tiếng không tốt, “Mẹ, đợi đã!”
Có thể dừng tay vì một câu nói của Rhys, thì không phải là Laurent nữa. Cũng không phải là vương phi Myers năm đó đánh bốn công tước và hầu tước ma tộc tan xương nát thịt!
Cầu sáng màu đen hình thành trong lòng bàn tay Laurent, cánh tay Laurent đột ngột vung xuống, quả cầu mang theo tiếng gió, nổ trên đấu khí màu vàng, lực lượng cột sáng màu đen hình thành, cũng bị quả cầu mang đi, lực lượng khủng bố, phảng phất như mặt đất cũng muốn nứt ra.
Rhys đi tới, muốn ngăn mẹ lại, tiếp tục như vậy, nói không chừng cha sẽ bị thương.
Laurent nghiêng đầu qua, cười cười với hắn, đôi mắt đỏ sậm, mang theo cuồng vọng và tùy ý, “Con trai, sức mạnh của cha con, hơn ta gấp bội! Hiện tại ta chỉ muốn mang ông ấy ra!”
“Mẹ, phần lớn ma lực của cha, bị đoạt đi rồi.” Rhys búng tay một cái, bình bạc thánh nữ của giáo hội, thủy tinh cầu hy vọng, trôi nổi giữa không. Kiếm kỵ sĩ đã tặng cho Tống Mặc, nước linh hồn đang ở trên người tinh linh, bốn thánh vật này, cầm cố phần lớn ma lực của thân vương Myers.
“Không, không phải như vậy.” Laurent lắc đầu, “Con còn chưa thành niên, không hiểu kẻ thống trị của gia tộc Myers có sức mạnh thế nào.”
Thấy Rhys vẫn không hiểu lắm, Laurent không định nói thêm nữa, vừa định tiếp tục dùng quả cầu tấn công đấu khí, muốn đánh vỡ quả cầu màu vàng giam cầm thân vương Myers, thì bên trong lại truyền tới một âm thanh mà Laurent rất quen thuộc.
“Laurent.”
Âm thanh hơi khàn, mang theo sự lười biếng khi vừa tỉnh giấc, nếu nói Rhys được di truyền mị hoặc khó phân biệt nam nữ từ Laurent, thì âm thanh này, lại là thuần túy, dương cương, thuộc về vương giả trời sinh, cứ như tất cả của thế giới, đều nên quỳ dưới chân người này.
“Orlando, là ngươi sao?”
Laurent đi tới trước đấu khí vàng, một tay phủ lên, người bên trong cũng vươn tay ra, lòng bàn tay cách đấu khí, phủ lên tay Laurent.
“Laurent, thân ái, là ta.”
Một câu ngắn ngủi, Laurent lại đợi đã một ngàn bảy trăm chín mươi sáu năm.
“Orlando…”
Giọng nói mang theo nghẹn ngào, vương phi ma tộc lúc này, không còn cường hãn, là cường giả khiến người ta nhìn đã sợ hãi nữa, mà là một người vợ vì người trong lòng tỉnh giấc, mà vui sướng rơi lệ.
“Orlando, đây là con của chúng ta.” Laurent lau nước mắt bên khóe, “Không lâu sau, nó sẽ thành niên.”
“Rhys?”
“Cha.”
Rhys bước tới, hai tay bóp mạnh, tiếng nứt vỡ vang lên, bình bạc thánh nữ và thủy tinh cầu hy vọng đồng thời nứt ra, ma lực bị phong ấn trào ra cuồn cuộn, cấp thiết muốn trở về thân thể của thân vương.
Linh hồn ngủ say trong thủy tinh cầu cũng thoáng chốc tỉnh lại, mơ hồ nhìn xung quanh, một vòng sáng màu lục bao bọc thân thể trong suốt của hắn, khi Tống Mặc đuổi tới, đúng lúc thấy được màn này.
Tống Mặc vừa dừng bước, hai cơn gió mạnh trực tiếp vút qua bên cạnh Tống Mặc, Gerrees và Allan.
Gerrees lấy nước linh hồn ra, dịch thể màu lam trong bình thủy tinh, bắt đầu sôi sục, cuối cùng, sau khi dịch thể màu lam trở nên trong suốt, thân bình nứt vỡ, ma lực hội tụ lại, bay tới chỗ thân vương Myers ở giữa đấu khí vàng. Mảnh nứt của thủy tinh rớt xuống đất, dịch thể trong suốt lại ngưng cố thành một cục, chậm rãi trôi tới chỗ Bod trong vùng sáng xanh lục. Sau khi tiếp xúc với ánh sáng xanh, khoảnh khắc dung nhập vào nhau, tia sáng xanh lóe lên, một lúc sau, trở nên ảm đạm, Bod trong vùng sáng, cũng không thấy bóng dáng.
Gerrees lấy một viên bảo thạch đỏ treo trước ngực, hạt giống màu lục ngủ say trong bảo thạch đã có dao động của sinh mạng.
“Bod đã về đến rừng tinh linh rồi.” Gerrees nói với Allan: “Đá sinh mạng của hắn, đã hồi phục sinh cơ.”
Allan nhìn bảo thạch trước ngực Gerrees, trong đôi mắt màu xanh lục lóe qua tia sáng phức tạp, “Hắn đưa đá sinh mạng cho ngươi?”
“Phải.”
“Được rồi, nếu là bản thân hắn nguyện ý, ta cũng không có gì để nói.” Allan vỗ vai Gerrees, tinh linh Lục sâm lâm, còn là vương tộc, Bod thật là…
“Dù sao chuyện bên này đã kết thúc rồi, chúng ta cũng ở đây hơi lâu rồi, ta lập tức khởi hành về Hồng sâm lâm, báo cáo chuyện ở đây với nữ vương bệ hạ, tính ra Bod sẽ không tỉnh lại trước khi ta về, ngươi muốn ở lại đây, hay cùng ta về Hồng sâm lâm?”
“Trở về.”
Hắn ở lại Grilan, mục đích quan trọng nhất chính là vì lấy lại linh hồn của Bod, ký khế ước với Tống Mặc cũng là vì thế. Hiện tại, linh hồn Bod đã lấy về, tuy nói có chút khác biệt với khế ước ban đầu, nhưng ít nhất kết quả vẫn giống nhau.
Gerrees đi tới trước mặt Tống Mặc, “Lãnh chủ Grilan, cảm tạ tất cả những gì ngài làm.”
“Không.” Tống Mặc lắc đầu, “Đây không phải là vì ta.” Linh hồn của Bod có thể ra khỏi thủy tinh cầu, thật sự không có quan hệ gì với y. Nói nghiêm khắc chút, y không hề thực hiện được điều kiện đã lập với Gerrees, y làm trái ước định.
“Cho dù là thế, vẫn cần cảm tạ ngươi.” Sự tồn tại của Tống Mặc, đã giúp hắn rất nhiều, ai có thể nghĩ rằng, ma tộc sẽ thích một nhân loại? Hơn nữa, thân vương ma tộc, lại ngủ ở nơi cách lãnh địa của người này gần như thế?
Gerrees cười, cúi đầu, nhẹ hôn lên trán Tống Mặc một cái, Tống Mặc chỉ cảm thấy trên mu bàn tay trái nóng lên, giơ tay lên, hoa văn màu xanh kéo dài tới nửa cánh tay, bắt đầu mờ dần, tan đi, chỉ trong chớp mắt, đã biến mất tăm.
“Khế ước kết thúc rồi.”
Gerrees nói, Tống Mặc sờ nơi không lâu trước vẫn còn hoa văn màu lục, trước kia luôn cảm thấy cái này không khác biệt gì với dấu ấn trên người nhị sư huynh, hiện tại không có, thật sự không quen cho lắm a.
Rhys ở bên cạnh đã nhìn tới hai mắt bốc hỏa, tinh linh kết thúc khế ước, cần phải như thế sao?! Cho dù không có thủy tinh cầu hy vọng, hắn vẫn có thể giam cầm linh hồn của tinh linh! Có muốn thử xem không?!
Allan phát giác được cơn giận của ma tộc, hoặc nên nói, chỉ cần là người có mắt, đều có thể phát giác được ma tộc này lúc này toàn thân từ trên xuống đều tỏa ra vị chua. Gerrees lại làm như hoàn toàn không biết, kết thúc khế ước với Tống Mặc, lại kéo tay Tống Mặc, đặt một hạt giống màu xanh như bảo thạch vào lòng bàn tay Tống Mặc.
“Đây là?”
“Hạt giống của dây bảo thạch.”
Gerrees chỉ chỉ hạt giống ở lòng bàn tay Tống Mặc, hạt giống tròn vo đột nhiên run rẩy một chút, nứt ra, thò ra một sợi dây mây nhỏ xíu trong suốt, men theo lòng bàn tay Tống Mặc bò lên cánh tay, leo tới vị trí cổ tay, quấn lên, đỉnh dây mây dính trên hạt giống, giống như một món đồ trang sức do bảo thạch và thủy tinh đẽo thành.
Tống Mặc chớp chớp mắt, đây, là tặng quà khi chia tay?
Rhys cuối cùng nhịn hết nổi, trực tiếp lao tới, kéo Tống Mặc vào lòng mình, nắm chặt cổ tay Tống Mặc, đúng lúc nắm vào cái vòng tay do dây mây kết thành, thoáng chốc, dây mây mỏng manh vô hại, liền phồng lên từng cái gai nhọn, Rhys đen mặt.
Tống Mặc nâng tay Rhys lên nhìn, không bị thương, lại nhìn dây mây đã hồi phục nguyên trạng, chớp chớp mắt, nên nói lễ vật này là không tồi chứ?
Chỉ là không biết, trừ gai nhọn, còn có công năng trói không…
Tống Mặc liếm khóe môi, cười, Rhys đột nhiên cảm thấy sau lưng phát lạnh, tay ôm eo Tống Mặc hơi siết lại, Tống Mặc không đẩy hắn ra, mà nói với Gerrees và Allan: “Đi đường bình an, hoan nghênh lần sau lại tới Grilan làm khách.”
Hai tinh linh gật đầu, quay người đi. Chỉ mấy lần nhấp nhô đã không thấy bóng dáng.
Tống Mặc vỗ tay Rhys, “Được rồi, người đi rồi, có phải ngươi nên tiếp tục chú ý tới vấn đề gia đình ngươi không.”
Vấn đề gia đình?
Rhys không hiểu nhìn Tống Mặc một cái, Tống Mặc nâng cằm về hướng Laurent.
Laurent và Orlando hai bên đấu khí vàng, hai đôi mắt gần như đều phun lửa. Cha của mình còn bị nhốt, quá trình thu hồi ma lực mới tiến hành một nửa, đã chạy sang một bên đi tranh cãi ghen tuông với tinh linh?
Bất hiếu tử! Bất hiếu tử đáng giết ngàn đao!
Rhys hơi ngây ra, sờ sờ mũi, có câu lấy vợ rồi liền quên mẹ, chính là cách nói chân thật nhất với hắn lúc này. Chẳng qua, vợ còn chưa lấy tới tay, cha mẹ đã bị hắn ném hết ra sau đầu.
“Thân ái, kiếm kỵ sĩ, có thể cho ta dùng một chút không?”
“Dùng một chút?”
Tống Mặc hỏi ngược lại, tiếp theo hiểu ra, nhanh chóng tháo bội kiếm ở eo xuống, dù sao trong tay y có súng có đạn, mang thanh kiếm này cũng là vì nó dễ coi, cho dù nát rồi, trang trí trên kiếm cũng không thiếu đi, không sao. Y muốn bảo kiếm thì trực tiếp để người lùn chế tạo là được.
Rhys cầm kiếm kỵ sĩ, đi tới cách Orlando và Laurent năm bước, một hàng phù văn đen leo lên thân kiếm, kiếm kỵ sĩ phát ra tiếng nứt vỡ, ma lực phong ấn trên thân kiếm cuối cùng được tự do, hội tụ cùng với ma lực đã được giải phóng trước đó, do ma lực của Rhys dẫn dắt, không ngừng tấn công đấu khí vàng đang giam cầm thân vương Myers.
Nhưng một màn kỳ quái phát sinh, ma lực của thân vương thành công xông qua đấu khí, trở về người thân vương, còn cầu tròn do đấu khí vàng hình thành, thì vẫn an nhiên vô sự. Trên quả cầu còn xẹt qua một đường sáng, như đang nói, chuyện nhỏ, muốn phá cầu đây, không có cửa đâu!
Laurent: “…”
Rhys: “…”
Tống Mặc: “Quản gia?”
Tống Mặc lên tiếng đã nhắc nhở Laurent, bà trừng mắt nhìn lão John, “Thả chồng ta ra.”
Lão John nhún vai, nói: “Đây là khế ước của ta và thân vương Myers, hắn đã lấy lại ma lực, trực tiếp có thể bước ra khỏi đấu khí của ta. Sau khi hắn bước ra, đấu khí sẽ tự nhiên biến mất.”
“Cái gì?”
Laurent ngây ra một chút, sắc mặt trầm xuống, “Orlando?”
Thân vương Myers không khỏi bước lùi một bước, ngặt nỗi không gian trong đấu khí vốn không lớn, ông có lùi cũng chẳng lùi được tới đâu.
“Orlando, ra cho ta!”
“Laurent…”
“Có ra hay không?!”
“Em đừng tức giận, ta liền ra.”
Thân vương điện hạ cũng không ngốc, trước kia Laurent vội cứu ông, không thể ra tay. Một khi ông bước ra khỏi đấu khí, đợi ông, tuyệt đối là một trận đòn. Bỏ nhà đi gì đó, bị giáo hội đánh bẹp gì đó, nếu không đánh ông một trận, Laurent tuyệt đối quyết không chịu thôi.
Nộ khí tích lũy hơn một ngàn bảy trăm năm… vợ chồng mấy ngàn năm, thân vương điện hạ, thực sự là rất hiểu người vợ mỹ diễm động nhân của mình.
Laurent híp mắt lại, triệt để tức giận. Hai tay siết lại nghe răng rắc, dám bàn điều kiện với bà, hử?
Bước lùi một bước, hai tay kéo vạc đầm lên, hung hăng đạp một cái lên quả cầu do đấu khí vàng hình thành!
Thân vương bên trong đột nhiên rùng mình, thầm kêu to chuyện lớn không tốt, vội nói: “Thân ái, bảo bối, ta ra, lập tức ra liền!”
“Ra?” Laurent cười lạnh một tiếng, “Trễ rồi!”
Nói xong, dùng sức nắm chặt, quả cầu vàng cực lớn, phá đất mà ra, phóng người nhảy lên, đá một cú nghiêng, quả cầu trực tiếp bay lên, Laurent lại đá tiếp một cái, quả cầu vàng bay lên trời, cốt long đang luẩn quẩn trên không bị đập trúng, ngao một cái phun long khí ra, nhưng không dám tính toán với ma tộc đang đứng dưới đất ngửa đầu nhìn.
Tống Mặc nhìn mà trợn mắt nghẹn họng, chọc chọc Rhys: “Ta nói, ba mẹ ngươi đánh nhau rồi.”
Rhys: “…” Nói chính xác hơn, là cha hắn bị mẹ hắn đơn phương đánh.
Thấy Laurent bay lên trời, có ý định bồi thêm vài cước, Tống Mặc lại chọc chọc Rhys, “Ngươi không đi khuyên can sao?”
“Ngươi cảm thấy, ta có thể khuyên được sao?”
“… Không thể.”
“Cho nên, đợi khi mẹ ta trút giận xong rồi, là được. Yên tâm, bà sẽ giữ mạng lại cho cha, ít nhất ông vẫn còn phải tham gia vào nghi thức kế vị và điển lễ thành nhân của ta, còn có hôn lễ của chúng ta.” Rhys quay nhìn Tống Mặc, khóe môi cong lên, thiên kiều bá mị, động nhân vô cùng.
Khóe mắt Tống Mặc co giật, có kiểu nói cha mẹ mình như vậy sao? Quả nhiên là bất hiếu tử!
Lúc này, trên không lại truyền tới tiếng nứt vỡ, đấu khí màu vàng tan đi, sương đen bao trùm bầu trời, lão John lập tức kéo Tống Mặc ra sau lưng, một màn sáng màu vàng chắn trước mặt hai người. Còn về Rhys Myers, bị lão nhân gia ông chọn lựa quên luôn.
Ma tộc chỉ có thể tự lực cánh sinh, phù văn màu đen bao trùm toàn thân, hình thành một vách ngăn đen kịt.
Trên không, thân vương Myers ngủ dưới đất đã hơn một ngàn bảy trăm năm, cuối cùng cũng hiện chân dung!
Tịch mịch như chết.
Thân vương tướng mạo rất anh tuấn, tương tự Rhys năm sáu phần, nhưng lại càng thêm dương cương, anh khí bừng bừng. Thân thể thân vương rất cao lớn, ước chừng còn cao hơn Laurent một cái đầu. Làn da của thân vương hơi tái, chắc là do bị chôn dưới đất quá lâu. Thân hình thân vương rất tuyệt, cơ ngực dày chắc, cơ bụng tám múi, cơ bắp tay, cơ đùi, cơ mông, cơ cẳng chân… sở dĩ có thể nhìn rõ ràng như thế, là vì, thân vương điện hạ, toàn thân trên xuống, một miếng vải cũng không có!
Nếu trước kia đoàn kỵ sĩ giáo hội tập thể múa thoát y đã coi là bùng nổ, thì hành động khoe chim giữa trời của thân vương điện hạ lại là cái gì?
Chấn động?
Tống Mặc thực sự không tìm được từ nào hình dung xác đáng chút. Y từng nghĩ tình huống này có thể xuất hiện, nhưng khi chân chính đối diện, cảm giác thật sự rất là ‘kỳ diệu’.
Ấn cằm đã sái quai trở lại, Tống Mặc vỗ vỗ vai Rhys đã toàn thân cứng ngắt, “Đừng để ý, tình huống này ta đã sớm dự liệu rồi. Dù sao đã chôn nhiều năm như thế rồi, chất vải có bền chắc cũng sẽ biến thành bã.”
Rhys: “…”
“Nói thật, thân hình của cha ngươi thật sự không tồi. Thế này!” Tống Mặc dựng ngón cái lên.
Rhys: “…”
Đây tính là an ủi? Hay là bỏ đá xuống giếng?
“Chẳng qua, ngươi vẫn nên đi tìm y phục cho cha ngươi mặc vào đi, dù sao, như thế giữa ban ngày ban mặt, thực sự rất tổn hại phong hóa.”
Rhys xác định, đây là bỏ đá xuống giếng.
Lúc này, con cự long màu đen đã ngủ một ngày trong hầm rượu, chậm rãi mở đôi mắt màu vàng ra.