Đọc truyện Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc – Chương 22: Không bao giờ phản bội
Có lẽ đối với khái niệm đáng sợ nó không biết là gì nhưng vừa rồi là lần đầu tiên nó hiểu thế nào là ‘tử vong’.
Chu Ngự không biết anh nói như vậy nó có hiểu chút nào không nhưng trực giác của anh mách bảo vật nhỏ này rất thông minh.
Cà người Chu Ngự vốn còn ướt sũng nên anh đi dưới tán cây thưa có ánh nắng chiếu vào để hong khô quần áo.
Anh một phen nhấc bổng vật nhỏ lên cao, sau đó cười cười “Bộ dạng của mi có vẻ giống con gấu vậy.”
“Ah.” Vật nhỏ nghiêng đầu.
Chu Ngự cũng hoài nghi cái sừng trên đầu nó có phải hay không được thiết kế tỉ mỉ qua, để cho người ta cảm giác nó vừa ngố vừa có vẻ ngây thơ.
“Một số người cho rằng khi chúng ta sinh ra đều phải chịu số phận áp đặt, nhưng mi không nên có suy nghĩ như vậy, bởi vì một khi mi nghĩ như vậy thì mi vĩnh viễn không đạt được khả năng siêu việt của mình. Ví dụ như khi mi gặp con Nghịch Lân Long so với mi mạnh mẽ hơn, nguy hiểm hơn rất nhiều nhưng mi ngàn lần không được sợ hãi. Chỉ cần mi không sợ hãi thì nó sẽ không cảm nhận mi nhỏ bé yếu đuối. Hiểu chưa?”
“Ah…” Vật nhỏ nghiêm túc nhìn Chu Ngự.
Đôi mắt màu hổ phách trong suốt kia phản chiếu ra bộ dáng của Chu Ngự, anh nở nụ cười, trong lòng nghĩ chẳng lẽ vật nhỏ này có thể hiểu lời nói của con người sao?
Dưới ánh sáng của mặt trời, Chu Ngự thấy lớp lông đen trên lưng nó ẩn ẩn hiện lên màu bạc sáng bóng.
Chu Ngự bỗng nhớ tới sinh vật trong nước đã cứu mình kia.
Trong đầu anh nảy ra một suy nghĩ khó có thể tin được.
Sau đó nhanh chóng anh phủ nhận.
“Nếu mi có thể biến thành hình dáng cao to như thế… thì có lẽ không phù hợp với định luật bảo toàn khối lượng lắm.”
Chu Ngự nhấc bổng vật nhỏ lên đong đưa qua lại, nó híp mắt lộ ra biểu tình vui vẻ cho rằng Chu Ngự đang cùng nó chơi đùa.
Chu Ngự đem nó đặt xuống tiếp tục đi về phía trước.
Ban ngày trôi qua, Chu Ngự thật sự rất đói bụng nhưng anh vẫn cầm cự được, vật nhỏ như cũ bám vào cánh tay anh đưa ánh mắt tò mò nhìn xung quanh.
Một thân cây cổ thụ to dày bị dây leo quấn quanh, trên thân cây có vài quả màu vàng trông bắt mắt.
Trong không khí đều là hương thơm ngào ngạt của loài quả này.
Chu Ngự nuốt nước bọt, mùi thơm của loại quả này thật cám dỗ anh, điều này làm anh nhớ tới có một lần Mai Khê làm bánh táo cho mọi người ăn nhưng hương vị của nó quả thực vô cùng thất bại… (Ai còn nhớ chị này hem?)
Nhưng Chu Ngự cũng không có tiến lên.
Dây leo bao bọc xung quanh cái cây này rất quỷ dị, chúng nó như đem cái cây cổ thụ kia bóp nghẹt rồi hút chất dinh dưỡng.
Mà đám quả màu vàng trên dây leo trông rất đẹp.
Chu Ngự liếc mắt thấy dưới gốc cây có vài sinh vật bé nhỏ đang giãy giụa, chúng nó bị dây leo quấn chặt đến nghẹt thở mà chết, sau đó đám dây leo này dùng gai nhọn đâm vào cơ thể con mồi hút dinh dưỡng.
Chu Ngự nhắm mắt hít sâu một hơi, may mắn anh còn giữ vững lí trí…
Không biết tại sao cảm giác đói khát một lần nữa tập kích anh.
Anh có loại cảm giác muốn tiến lên đem quả màu vàng kia nhét vào miệng.
Rất đói.
Vô cùng đói…
Chu Ngự hướng về cái cây kia đi từng bước, chỉ là từng bước mà thôi bởi sâu trong tâm trí Chu Ngự có trực giác mách bảo, anh chợt dừng lại.
Không thể đi qua đó.
Đám quả màu vàng kia quả thật có vấn đề! Nhất định là mùi thơm của nó khống chế lí trí của con mồi, sau đó dụ dỗ con mồi mắc bẫy và cuối cùng trở thành chất dinh dưỡng của chúng.
Chu Ngự mới tỉnh táo được chút liền cấp tốc lui về phía sau nhưng mùi hương kia lại nồng đậm tỏa ra. Thân thể anh lần thứ hai thoát khỏi khống chế của đại não, trái tim đập kịch liệt, anh tựa như một con rối gỗ từng bước từng bước đi tới. Cho dù Chu Ngự biết mình nên dừng lại đừng qua đó nhưng anh vẫn không thể ngăn cản chính mình.
Anh cách thân cây ngày càng gần, đối phương đã muốn vươn dây hướng anh xông tới.
Chỉ kém một chút là có thể bắt được anh!
Bỗng nhiên trong lúc đó, cơn đau đớn từ ngón tay anh truyền ra, phảng phất như có vô số đóa hoa máu trong huyết quản của anh vỡ tung ra, đem tống mùi hương kia ra khỏi đại não của anh, trái tim khôi phục lại nhịp đập bình thường.
Chu Ngự mạnh mẽ tỉnh hồn lại, lùi nhanh về phía sau, cúi đầu thấy dây leo cách anh một khoảng rất gần, trên lưng liền nổi lên một tầng mồ hôi lạnh.
Một khi bị nó quấn lấy thì kết quả của anh cùng với đám sinh vật bị chúng nó hút chất dinh dưỡng không khác gì nhau.
Dây leo thấy Chu Ngự lùi về không bắt được thì cũng rút về.
Chu Ngự giơ tay lên thì thấy vật nhỏ đang cắn ngón tay anh.
Nếu không có nó thì anh chết chắc rồi.
Vật nhỏ bất mãn dùng sức mút vào, ngửa đầu phồng má, ánh mắt tức giận nhìn Chu Ngự giống như đang nói ‘Xem đi xem đi, không có tui thì anh làm sao đây! Ngay cả cái bẫy thấp kém như vậy mà cũng dính, đáng giận đáng giận!’
Đúng vậy, không có mi thì ta chết rồi.
Chu Ngự không có ý ngăn cản nó mút ngón tay mình, nhưng anh xác định nó vừa rồi cắn ngón tay anh nếu không sao anh có cơ hội tỉnh táo lại?
Nhanh chóng rời đi phạm vi tỏa hương của loại quả đó, Chu Ngự vỗ vỗ cái gáy của mình. Tại sao anh lại có thể dễ bị mùi hương kia dụ dỗ chứ? Nếu quyết đoán rõ ràng hơn sẽ không xảy ra chuyện như vậy… Xem ra do anh quá mệt mỏi cộng thêm đói bụng nên lí trí mới giảm mạnh như vậy.
Vật nhỏ thấy Chu Ngự lâm vào tình trạng tự hỏi vì thế nhả ngón tay Chu Ngự ra rồi trèo lên bả vai của anh, dùng lớp lông tơ trên đỉnh đầu của mình cọ cọ vào má Chu Ngự.
Chu Ngự buồn cười xoa xoa đầu nó, nhìn ngón tay vẫn như cũ không có bất kì vết cắn nào.
“Mi nói mi không hút máu của ta sao?” Chu Ngự vỗ nhẹ lên lưng nó.
“Ah?” Vật nhỏ nghiêng đầu.
Chu Ngự lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói “Quên đi, muốn hút thì cứ hút, nếu không có mi ta đã sớm chết.”
Nghĩ tới điều này, Chu Ngự quyết định không truy cứu phương thức săn mồi của vật nhỏ cũng như nó thuộc loại sinh vật nào.
Ngay tại một khắc kia, vật nhỏ đột nhiên trợn tròn mắt phát ra tiếng gào.
Chu ngự đồng thời cũng cảm nhận được có cái gì đang lặng lẽ tiếp cận, khi anh còn chưa xoay người lại thì đám dây leo không biết từ đâu chui ra quấn lấy chân, đem anh kéo đi.
Chu Ngự chưa kịp phản ứng liền té ngã ra đất, thì ra đám dây leo này vẫn lặng lẽ đi theo sau anh, chờ lúc anh thả lỏng cảnh giác liền ra tay!
Đam dây leo vô cùng linh hoạt kéo Chu Ngự đi, Chu Ngự bị kéo ma sát trên mặt đất rất đau đớn, đến nỗi muốn da tróc thịt bong ra.
Vật nhỏ bay nhanh đuổi theo, nhảy lên đè người Chu Ngự lại như muốn gia tăng thêm sức nặng nhưng không có… chút tác dụng nào. Vì thế nó liền nhảy lên đám dây leo muốn cắn đứt. (Cưng xác định trong hình dáng này thì mình có bao nhiêu kí lô hửm?)
Chu Ngự cũng không bị cảnh này dọa cho mất vía, tuy rằng ba lô súng đạn gì đều bị nước cuốn mất nhưng anh vẫn còn con dao Thụy Sĩ đa năng [1], anh chộp lấy một đoạn dây leo giơ con dao lên một phen chặt đứt!
Mà đoạn dây leo này cơ hồ tức giận càng thêm dùng sức bám chặt lấy Chu Ngự.
Vật nhỏ còn đang dùng sức cắn đứt dây, cái cánh bên trái của nó do ma sát với mặt đất nên sắp nứt ra.
“Mau chạy đi! Đồ ngốc!” Chu Ngự dùng sức đem dao chặt đứt dây leo, một bên phất tay đuổi nó đi nhưng vật nhỏ chấp nhất không chịu rời đi.
Chỉ trong chớp mắt, đám dây leo kia đã tha Chu Ngự tới thân cây cổ thụ kia.
Điều làm cho Chu Ngự không ngờ chính là đám dây leo bao bọc thân cây tách ra một cái lỗ lớn, thân cây kia hóa ra là rỗng ruột, đám dây leo này sinh sống không chỉ bên ngoài mà còn ở trong ruột cây. Mà đám dây leo khác từ trong cái lỗ kia vươn dài ra nháy mắt sẽ lôi Chu Ngự vào bên trong.
“A…!” Sức lực của đám dây leo này quả thật rất lớn, hai cánh tay Chu Ngự bám trên mặt đất đế nổi gân xanh cả lên nhưng vẫn bị từng chút kéo vào.
Vật nhỏ thấy mình không thể cắn đứt dây leo liền nhảy qua ra sức cắn lấy bả vai Chu Ngự kéo về phía ngược lại.
Đám dây leo kia thấy Chu Ngự giãy giụa dữ quá nên trực tiếp quấn thêm một vòng nữa lên người Chu Ngự, muốn bóp chết anh.
Chu Ngự bị nó siết chặt đến không thể hô hấp, xương cốt toàn thân như muốn vỡ vụn ra nhưng tay nắm con dao không chịu buông ra.
Trong lòng anh rõ ràng nếu anh mất luôn cả vũ khí cuối cùng này thì coi như xong đời.
Chu Ngự thực chấp nhất, anh cảm thấy vật nhỏ ra sức cắn bả vai anh kéo lại cũng bị dây leo trói chặt. Điều này làm cho Chu Ngự thực áy náy và cũng rất cảm động.
Nếu mình chết ở đây thì chẳng qua do vận khí của mình không tốt thôi.
Chỉ là vật nhỏ này… Chu Ngự cắn chặt khớp hàm muốn cử động cổ tay nhưng vô ích.
Thực xin lỗi, vật nhỏ… Ta thật sự không còn chút sức lực nào nữa…
Chu Ngự thấy suy nghĩ của mình sắp rơi vào tình trạng mất ý thức.
Những kí ức lúc sinh thời như tia chớp xoẹt qua trong đầu Chu Ngự. Anh nhìn thấy Triệu Thành, Trần Hướng cùng với những khuôn mặt của các anh em đồng đội.
Giống như tất cả mọi thứ quay ngược thời gian, anh nhớ tới anh và Chu Thanh tan học cùng nhau đi trên đường, sắc trời ngả tối, đèn đường chiếu ra hai cái bóng thật dài của họ.
Chu Ngự đánh nhau với tên bắt nạt Chu Thanh ở trường, hai mắt của anh bị đánh cho sưng vù cả lên.
« Lúc về nhà nhớ nói với mẹ là anh bị vật ném trúng nha. » Chu Ngự nói.
« Lí do sứt sẹo như vậy em không nói đâu. »
« Vậy em sẽ nói thế nào ? »
« Em sẽ ăn ngay nói thật, có người bắt nạt em, anh che chở cho em bị người ta đánh. »
Điều này hoàn toàn làm cho Chu Ngự thoát khỏi trận đòn của cha mẹ vì tội đánh nhau còn nói dối. Cha mẹ nghe xong sự thật liền khen Chu Ngự là một anh trai tốt, nhưng dù sao con mình bị người ta đánh đến sưng cả mắt như vậy thì cũng đau lòng lắm.
Đúng vậy a… Còn có Chu Thanh nữa…
Anh không thể chết được, không muốn chết, ít nhất thì không thể chết ở chỗ như thế này
Nếu anh một thân một mình đi vào thế giới này có chết cũng không sao… Nhưng anh còn có Chu Thanh, anh muốn gặp Chu Thanh! Không thể chết đi như vậy!
Khát vọng sống trong anh bùng cháy lên, ngay lúc Chu Ngự bị kéo vào cái lỗ to kia anh liền hung hăng đâm vào thân cây cổ thụ!
Trong lúc mơ hồ, anh cảm thấy đám dây leo quấn chặt anh buông lỏng ra, anh rốt cuộc cũng khôi phục lại hô hấp, hít sâu một nơi, anh định đi tìm vật nhỏ nhưng vừa nhấc đầu lên anh liền thấy một cô gái đang đứng trên mặt đất trước mặt anh. Chu Ngự chưa bao giờ gặp qua cô gái nào xinh đẹp như thế này, mỗi biểu hiện trên gương mặt dù khóc hay cười đều làm cho người ta rung động không thôi.
——————–Hết chương 22————————
[1] Dao Thụy Sĩ đa năng:
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –