Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc

Chương 114: Phiên ngoại (6)


Đọc truyện Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc – Chương 114: Phiên ngoại (6)

Đám nhện kia tính nhào tới nhưng lại đồng loạt ngừng cử động cứ như là bị nhấn nút dừng vậy.

Mà lúc này Chu Ngự mới phát hiện đám nhện đó cách dưới chân bọn họ chưa tới hai mét.

Còn đám nhện trên đỉnh đầu thì thả xuống vô số sợi tơ, nhìn trông có vẻ mảnh mai nhưng Chu Ngự có thể cảm nhận được lực độ của chúng không như bình thường. Một khi đã trói quanh cổ nạn nhân thì có thể tuyệt đối cắt phăng đầu người một cách ngọt xớt.

Rốt cuộc Đàm Nhất Minh nuôi dưỡng ra lũ sinh vật nguy hiểm này để làm gì chứ?

Lớp vỏ ngoài của lũ nhện này còn cứng rắn hơn cả nhện Lycosidae, nhẹ nhàng lay động dưới ánh đèn lạnh lẽo.

Rất nhanh, tất cả lũ nhện bạc Lycosidae đều đồng loạt run lên.

Dần dần, tiết tấu của bọn chúng trở nên đồng đều, làn sóng âm vô hình khiến cho trái tim của Chu Ngự như bị chèn ép.

Những âm thanh này vô cùng vi diệu, người bình thường thì không thể nhận ra, nhưng Chu Ngự lại có thể cảm nhận được vô cùng rõ ràng.

Xương sọ tựa như cũng rung rung theo âm thanh kia, khe hở của xương cốt cũng sắp nứt ra bởi tiết tấu đồng điệu đó, Chu Ngự giơ tay ôm lấy đầu của mình, muốn giữ chặt xương sọ của mình sắp bị âm thanh kia đánh nứt toạt ra.

“Không ngờ đám cắc ké này cũng có bản lĩnh đến thế…” Mặc Dạ híp mắt lại, đỡ lấy Chu Ngự sắp không chịu nổi.

Có lẽ nhận ra ánh đèn trong biệt thự không có lực sát thương, đám nhện bạc Lycosidae thử tiến lại gần Chu Ngự và Mặc Dạ.

Mặc Dạ không chút do dự giơ chân đạp bẹp những con nào lại gần.

Chỉ nghe xoảng một tiếng, những con nhện bạc Lycosidae khác tranh nhau lao tới, Mặc Dạ xé áo khoác của mình ra quẹt qua đám nhện trên đỉnh đầu, nháy mắt chiếc áo khoác bị các sợi tơ cắt rách tả tơi xơ mướp.

Ngay tại lúc Chu Ngự cảm thấy tình huống không ổn, chỉ nghe ‘lạch cạch’ một tiếng, tất cả đám nhện bạc Lycosidae liền dừng lại, không có ý định lại gần nữa.

Cảnh tượng này nhìn giống như cả thế giới đều bị nhện bạc Lycosidae xâm chiếm hết, nhưng chỉ còn lại Chu Ngự và Mặc Dạ là vẫn chưa bị thất thủ.

Âm thanh rung động khiến người ta phát rồ kia đã ngừng lại.

Chu Ngự thở phào một hơi, nghiêng mặt nhìn sang thì mới phát hiện Mặc Dạ đang cầm một cái bật lửa.

Đám nhện bạc Lycosidae này sợ lửa, hoặc là nói chúng sợ vật có nhiệt độ và ánh sáng, cho nên mới không dám hoạt động vào ban ngày!


Thần sắc của Mặc Dạ lạnh lẽo, Chu Ngự hiếm khi thấy y lộ ra vẻ mặt như vậy.

Mặc dù bọn họ đang lâm vào nguy cơ, nhưng Chu Ngự vẫn theo bản năng cảm thấy gò má của Mặc Dạ trông giống ngọn núi cao chót vót trong màn đêm, tự nhiên sinh ra khí chất hấp dẫn.

Giọng nói của Mặc Dạ vang lên trong đầu Chu Ngự: Giờ không phải lúc ngắm nhìn em đâu. Một khi ngọn lửa này tắt, bọn chúng sẽ lập tức ùa lên, thậm chí một cử động nho nhỏ vô ý thôi cũng đủ dập tắt ngọn lửa mong manh này.

Chu Ngự hoàn toàn không xấu hổ khi bị đối phương nhìn thấu suy nghĩ của mình, anh chậm rãi cúi người nhặt lên áo khoác của Mặc Dạ vừa mới bị nhện bạc Lycosidae cắt rách, rồi vỗ vỗ vai Mặc Dạ “Chúng ta đi vào nhà bếp.”

Mặc Dạ vươn tay che chở bật lửa, chậm rãi đi theo sau lưng Chu Ngự.

Bọn họ vừa đi, đám nhện kia liền đồng loạt tránh đường, cho đến khi bọn họ an toàn vào nhà bếp.

Mặc Dạ không thể không nói với Chu Ngự: Không gian trong nhà bếp nhỏ hơn nhiều.

Chu Ngự trả lời: Trong nhà bếp có rượu.

Ở trên kệ bếp có để nửa chai rượu Vodka, Chu Ngự vặn nắp đổ hết vào áo khoác.

Mặc Dạ tất nhiên hiểu rõ dụng ý của anh, y cầm bật lửa đốt áo khoác.

Trong nháy mắt ngọn lửa bốc cháy dữ dội, đám nhện bạc Lycosidae cả kinh rốt rít rút lui, chừa ra một không gian khá lớn.

Chu Ngự cầm áo khoác ném ra ngoài, che đậy một bầy lớn nhện bạc Lycosidae, trong nháy mắt lan sang những đám khác.

Ánh mắt của Mặc Dạ cũng trợn to lên, không ngờ đám nhện này thế mà lại là mồi lửa di động! Nếu như có một con đáng bốc cháy thì sẽ nhanh chóng lan sang những con khác đứng gần, tốc độ cháy lan của lửa cực nhanh.

Nhưng bọn chúng cũng sẽ không ngồi chờ chết, trong nhát mắt cả đám tản ra, sau khi lửa thiêu cháy hết một đám nhện bạc Lycosidae, thì vẫn còn một đám khác đang lom lom dòm Chu Ngự và Mặc Dạ.

Mặc Dạ bất đắc dĩ cười trong lòng: Em bỗng cảm thấy ước gì bọn chúng là sinh vật Nibelungen.

Nếu như vậy thì không cần đến một giây, Chu Ngự và Mặc Dạ có thể dễ dàng giết sạch bọn chúng.

Đáng tiếc là… Bọn chúng không phải.


Chu Ngự liếc nhìn cái lò vi sóng ở sau lưng Mặc Dạ, sau đó thò tay vào bên trong túi quần của Mặc Dạ.

Mặc Dạ cong môi nở nụ cười, nói với Chu Ngự ở trong đầu: Honey, em biết bây giờ anh rất muốn em, nhưng em không tiện ra tay nha!

Chu Ngự hừ lạnh một tiếng, móc ra di động của Mặc Dạ.

Mặc Dạ bắt lấy cổ tay của Chu Ngự: Ế, đây là di động của em mà! Em còn phải dùng nó để liên lạc với người đại diện đó!

Chu Ngự lành lạnh đáp lại: Dù sao em cũng thường xuyên không có bắt máy của người ta mà. Nếu như Tiểu Lâm không gọi được cho em thì cô ấy cũng sẽ chủ động gọi cho anh.

Cho dù Mặc Dạ có nghĩ thế nào đi nữa, Chu Ngự cầm di động của Mặc Dạ bỏ vào lò vi sóng, vặn đến nhiệt độ tối đa, rồi kéo Mặc Dạ đi tới vị trí bên cạnh cửa sổ trong nhà bếp.

Mặc Dạ: Anh có chắc là chúng ta cũng sẽ không bị nổ chết?

Chu Ngự: Anh không có mở khí gas.

Mười mấy giây sau, di động trong lò vi sóng nổ tung lên, làm nổ lây luôn lò vi sóng, phát ra một tiếng vang thật lớn, cả căn biệt thự cũng rung động theo.

Cảm nhận được nguồn nhiệt lượng to lớn, đám nhện bạc Lycosidae rối rít tản ra, cửa sổ thủy tinh của nhà bếp cũng bị chấn bể.

Thừa dịp nhện bạc Lycosidae chưa có đuổi theo, Chu Ngự không để ý cánh tay bị mảnh thủy tinh đâm chảy máu,trực tiếp giơ tay phủi sạch các mảnh thủy tinh trên cánh tay xuống rồi phóng một bước nhảy ra ngoài.

Mặc Dạ quay đầu phát hiện Chu Ngự đã đi ra ngoài, y kinh ngạc nói: Tại sao anh lại bỏ em mà chạy một mình chứ!

Chu Ngự: Dù sao em cũng không chết được!

Mặc Dạ dứt khoát quơ bật lửa, đám nhện bạc Lycosidae cả kinh lui lại phía sau, nhân cơ hội này, Mặc Dạ cũng nhanh chóng nhảy ra ngoài cửa sổ.

Nhưng điều này không có nghĩa là đã an toàn, đám nhện bạc Lycosidae ở sau lưng hai người nhanh chóng từ cửa sổ lan tràn ra ngoài, giống như một cái tay vô hình muốn tóm gọn bọn họ lại.

Chu Ngự vừa chạy nhanh vừa nhân tiện giơ tay chộp lấy máy cắt cỏ rỉ sét thoạt nhìn đã lâu rồi không xài.

“Mau đốt đám cỏ khô này!” Chu Ngự quát to.


Mặc Dạ lập tức cúi người dí bật lửa vào đám cỏ khô.

Bởi vì không có hơi nước nên bén lửa rất nhanh, bức đám nhện bạc Lycosidae vừa đuổi tới phải rối rít lui về sau.

Chu Ngự mở bình xăng của máy cắt cỏ đổ ra ngoài, đám cỏ dại càng cháy dữ dội, giống như cả căn biệt thự muốn chìm ngập trong biển lửa này.

Lúc này, trên đỉnh đầu truyền tới tiếng của trực thăng.

Là người của tập đoàn Cự Lực tới.

Mặc Dạ buồn cười thở dài “Bọn họ tới kịp lúc ghê…”

“Chỉ mong tập đoàn Cự Lực có thể giải quyết sạch đám nhện kia.”

Cửa buồng trực thăng mở ra, Ngô Vận gào lên “Các người thật có nghĩa khí! Chạy tới chỗ này làm cuộc điều tra quan trọng như thế mà không chịu rủ tôi!”

Chu Ngự lập tức nói cho Ngô Vận phải cẩn thận lực công kích của đám nhện bạc Lycosidae này và nhược điểm không chịu được nhiệt độ cao của chúng.

Tống Trí lập tức phái thêm hai trực thăng nữa mang theo súng lửa đến để tiến hành ‘diệt trùng’.

Căn biệt thự của giáo sư Đàm cứ như thế bị đốt trụi, chuyện còn lại thì giao cho Ngô Vận xử lý.

Chu Ngự ngồi trên nóc xe dựa lưng vào người Mặc Dạ, lạnh lùng nhìn tất cả.

Mặc Dạ ngồi bên cạnh, hỏi anh “Có phải lửa khói cũng giống như vậy?”

“Em chưa coi qua trên phim ảnh à?”

Gió đêm thổi khẽ qua mái tóc của Chu Ngự, làm Mặc Dạ theo bản năng vuốt ve.

“Trong phim ảnh không có thực tế bằng cảnh tượng trước mắt này.”

“Lửa khói trên phim xuất hiện cũng vì tô điểm cho khung cảnh thêm xinh đẹp. Còn giống như em đang nhìn thì nó chỉ đơn thuần là cháy, là thiêu hủy mọi thứ mà thôi.”

Chỉ nghe rầm một cái, toàn bộ căn biệt thự của giáo sư Đàm sập xuống.

Trong không khí tràn ngập mùi của chất đốt, cực kỳ gay mũi.

Trận lửa này mãi cho đến sáng hôm sau mới hoàn toàn tắt lụi.


Làn khói dày đặc bốc lên từ đống phế tích.

Tập đoàn Cự Lực điều động một tổ đội công tác chuyên môn đến dọn dẹp, chưa tới buổi trưa, địa phương mà giáo sư Đàm từng sinh sống đã hoàn toàn biến mất.

“Đi thôi, về nhà.” Chu Ngự phất phất tay.

Nhưng câu nói ‘về nhà’ này làm cho Mặc Dạ nở nụ cười.

Nhìn Chu Ngự lười biếng dựa đầu vào kiếng xe thoạt nhìn muốn ngủ một giấc, Mặc Dạ muốn đối phương trò chuyện với mình.

“Này… Anh có cảm thấy kì lạ không?” Mặc Dạ hỏi.

“Ý em là tại sao giáo sư Đàm lại đào tạo ra những con nhện đó?”

“Đúng vậy, loài người khi làm bất cứ chuyện gì thì cuối cùng cũng quy về một mục đích. Nhưng em thấy mục đích mà giáo sư Đàm làm như vậy cũng không phải là vì muốn chứng minh sinh vật Nibelungen và sinh vật của thế giới loài người có thể lai giống với nhau. Em nghĩ cũng có rất nhiều người muốn làm chuyện giống như vậy.”

“Hẳn là ông ta mong muốn đào tạo ra sinh vật có đặc tính nào đó… Nhưng loại sinh vật đó không hẳn là ăn sạch nội tạng con người giống như loài nhện bạc Lycosidae.”

Nói xong, Chu Ngự gọi điện cho Lí Khiêm.

“Lí Khiêm, tôi muốn xem toàn bộ tài liệu nghiên cứu và phương hướng nghiên cứu của giáo sư Đàm. Đừng nói với tôi những thứ này đều là cơ mật.”

Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh sột soạt, không cần nghĩ cũng biết người này đang ăn khoai tây chiên.

“Những thứ này đúng là cơ mật, nhưng nếu anh muốn xem thì Tống tiên sinh sẽ không phản đối. Có điều anh phải tới chỗ tôi để xem, tài liệu không được phép mang ra khỏi tập đoàn Cự Lực.”

“Tất nhiên.” Chu Ngự cúp điện thoại rồi hất cằm nói “Đi, đi đến chỗ Lí Khiêm.”

“Nhưng em muốn về nhà.” Mặc Dạ đáng thương nói.

“Đừng có giả vờ. Em muốn về nhà thì chỉ là muốn làm mấy chuyện kia thôi.” Chu Ngự thẳng thắn vạch trần Mặc Dạ.

“Em bị tổn thương ngàn vạn lần òi.”

“Nhưng năng lực tự chữa lành của em rất vô tận.”

Mặc Dạ bất đắc dĩ cười khẽ, dứt khoát bẻ lái đi về hướng trụ sở chính ở Châu Á của tập đoàn Cự Lực.

Tòa cao ốc xuyên thấu vào trong đám mây, so sánh với những kiến trúc cao tầng xung quanh thì rất giống hạc giữa bày gà, trông cực kỳ nổi trội.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.