Đọc truyện Dị Thế Chi Vạn Vật Pháp Tắc – Chương 112: Phiên ngoại (3)
“Cấp độ nhàm chán của em vượt xa sức tưởng tượng của anh.” Chu Ngự lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.
Cho dù là đang đeo kính râm nhưng Chu Ngự biết tên này đang rất vui vẻ.
“Là vì để có thể ở chung với anh nên mới làm ra những chuyện vượt ngoài sức tưởng tượng của anh nha.”
Giày vò Chu Ngự suốt cả một buổi tối, Mặc Dạ rất tự giác ngồi vào ghế lái, còn Chu Ngự thì dựa đầu vào cửa xe thiếp đi.
Có Mặc Dạ ở bên cạnh, Chu Ngự rất an tâm.
Ánh nắng buổi sáng lướt qua trên gò má của anh.
Có phải Mặc Dạ đang ghé mắt nhìn anh không.
Khi bọn họ dừng đèn đỏ ở ngã tư, một người phụ nữ ngồi trong cái xe dừng bên cạnh nhận ra gò má của Mặc Dạ, cô chỉ cửa xe lớn tiếng nói “Chu Mặc Dạ! Mau nhìn kìa! Đó có phải là Chu Mặc Dạ không?”
Một tiếng kêu la này khiến Chu Ngự mở mắt nhìn sang.
Mặc Dạ trực tiếp vươn tay làm động tác ‘dựa vào’ với người phụ nữ kia, khi đèn xanh bật lên, y liền đạp chân ga rời đi.
“Em bị phát hiện rồi?” Chu Ngự chống đầu bình chân như vại hỏi.
“Yên tâm. Ngày mai trên báo giải trí sẽ xuất hiện tin tức em ở nhà riêng của mình mở party hồ bơi lộ thiên trên sân thượng.”
“Sau đó người phụ nữ kia sẽ cho là mình nhận nhầm người?” Chu Ngự ngáp một cái.
Mặc Dạ cười. Y biết Chu Ngự luôn là một người lúc nào cũng nghiêm túc cảnh giác, rất hiếm khi bày ra dáng vẻ lười nhác như bây giờ.
“Nói như vậy thì tại sao em không cút về nhà riêng của mình đi?” Chu Ngự lạnh lùng nói.
“Mục đích mà em đi tới thế giới này chính là quý trọng từng giây từng phút bên cạnh anh. Nếu như không ở cùng với anh thì em đến đây có ý nghĩa gì chứ?”
Mặc dù kính râm đã che khuất đôi mắt của Mặc Dạ nhưng Chu Ngự lại mỉm cười biết rằng Mặc Dạ nói những lời này là vô cùng nghiêm túc.
“Nhìn đường đi, đừng có nhìn anh nữa.” Chu Ngự vươn tay xoa đầu Mặc Dạ.
Ánh nắng từ cửa kính chiếu vào, bên trong xe tràn ngập hơi thở của Mặc Dạ, Chu Ngự nhanh chóng bị cơn buồn ngủ ập tới.
Bọn họ lái xe ra khỏi trung tâm thành phố, quăng hết bầu không khí sầm uất náo nhiệt ra sau lưng, đi tới biệt thự của Đàm Nhất Minh.
Lúc này đã gần giữa trưa, cả ngôi biệt thự bị ánh nắng chói chang chiếu vào sáng choang cả lên, cỏ dại trong sân còn khô héo nhiều hơn hôm qua, buồn bã rũ xuống.
Mặc Dạ không có ý định đánh thức Chu Ngự, mà là vươn ngón tay khều khều chơi đùa với tóc mái của anh.
Mí mắt của Chu Ngự chợt run rẩy, mở mắt ra “Chúng ta đến rồi?”
“Ừ. Cùng đi xem thử đi.”
Có lẽ bên trong có cái gì đó nhưng lại bị người của Tống Trí bỏ qua.
Lần thứ hai đi tới ngôi biệt thự này, Chu Ngự không biết tại sao lại sinh ra cảm giác kì lạ, giống như lúc này có gì đó khác với lúc trước khi đến đây, nhưng anh không nghĩ ra là khác ở chỗ nào.
Mở cửa chính ra, bên trong biệt thự cũng sạch sẽ bóng loáng như cũ, tất cả các cửa sổ đều rũ rèm che kín.
Chu Ngự đeo bao tay cao su vào, bật đèn lên,
“Vị giáo sư Đàm này đúng là yêu thích sạch sẽ hơi quá nha.” Mặc Dạ khẽ cười cười, hai tay đút túi đi vào.
Bộ dáng của y giống như là đi theo một người môi giới nhà đất đến xem căn nhà mới của mình.
Khác với lúc trước đến phát hiện thi thể của Đàm Nhất Minh, lần này anh kiểm tra kĩ càng từng ngóc ngách, cho dù là Tống Trí đã phái người kiểm tra nhiều lần trước đó rồi.
“Anh nói là… Đàm Nhất Minh để nhiều ống nghiệm đựng mẫu máu trong tủ lạnh?” Mặc Dạ mở tủ lạnh ra, lúc này bên trong đã trống rỗng, toàn bộ ống nghiệm đều được đưa đến phòng khám nghiệm của Hàn Lật Đẳng.
“Đúng vậy.”
“Mẫu máu là thuộc về nhiều người khác nhau hay chỉ là của Đàm Nhất Minh?”
“Dựa theo kết quả hóa nghiệm của Hàn Lật Đẳng, đều thuộc về Đàm Nhất Minh.”
(Hóa nghiệm: làm thí nghiệm, kiểm nghiệm với hóa chất, thường hay dùng trong ngành pháp y.)
“Ừm… Rất thú vị…” Mặc Dạ sờ cằm, dễ dàng nhảy ngồi lên cái bàn bên cạnh tủ lạnh, ngắm nghía một chai rượu whisky “Nếu như giáo sư Đàm của chúng ta muốn học theo Tống Trí lấy máu nuôi người hay là sinh vật gì đó, thì không phải dùng ống nghiệm. Mà những thứ để trong ống nghiệm thường là dùng để kiểm nghiệm, ví dụ như kiểm nghiệm vi khuẩn, kiểm nghiệm hàm lượng huyết cầu trong máu. Nhưng ông ta để nhiều máu của mình trong tủ lạnh như vậy, theo anh, ông ta muốn làm gì?”
Mặc Dạ nghiêng đầu nhìn Chu Ngự, tư thế kia giống như sắp hôn nhưng lại dừng giữa chừng.
Y cười chúm chím, ánh mắt lóe lên tia gian xảo.
“Để… So sánh?” Chu Ngự bỗng nhiên hiểu ra “Trong những ống nghiệm đựng máu này chắc chắn có gì đó khác nhau, hoặc là giáo sư Đàm đang tiến hành một thí nghiệm nào đó mà phải dùng trên máu và cơ thể của mình!”
“Ừm.” Mặc Dạ gật đầu.
Chu Ngự lập tức gọi cho Hàn Lật Đẳng, nói ra suy đoán của mình và Mặc Dạ cho cô biết.
Ngay hôm qua, Hàn Lật Đẳng đặt trọng điểm trên thi thể của Đàm Nhất Minh, còn chỗ máu lấy từ trong tủ lạnh ra thì cô chỉ xác nhận trùng khớp với ADN của giáo sư Đàm. Tìm những điểm giống nhau giữa các mẫu máu này thì dễ, nhưng nếu muốn tìm ra quy luật và xác thực mục tiêu bắt chước thì không phải là chuyện dễ dàng gì.
“Hừm, chúng ta cho Hàn Lật Đẳng chút thời gian, đi xem thử chỗ khác đi.” Mặc Dạ nhướn này, nhảy xuống, lúc chạm chân xuống đất không hề phát ra âm thanh nào.
Dáng người nhẹ nhàng lưu loát như thế làm cho Chu Ngự không kiềm lòng mà thưởng thức một phen.
Mặc Dạ đút túi đi lên lầu.
Y mở cửa phòng đọc sách ra, nhìn kệ sách ở phía sau bàn đọc sách, trên kệ sách đã bị dọn sạch sẽ.
“Anh nói là người của Tống Trí sẽ kiểm tra từng cuốn sách của giáo sư Đàm?”
“Có lẽ sẽ không nhìn kỹ nội dung trong sách, nhưng mỗi quyển sách đều được kiểm tra cẩn thận. Nơi này toàn là sách tra cứu và tạp chí xuất bản theo kỳ.” Chu Ngự nói.
Mặc Dạ gật đầu, y hứng thú híp mắt đứng trên kệ sách, nghiêng mặt nhìn, vô cùng tỉ mỉ quan sát gì đó.
“Em phát hiện ra gì rồi à?”
Mặc Dạ lắc đầu “Không phát hiện được gì. Có điều… Em đang suy nghĩ… Có phải thi thể của giáo sư Đàm không còn nội tạng?”
“Ừ.”
“Chúng ta thử đưa ra giả thuyết, nội tạng của ông ta trở thành thức ăn cho sinh vật nào đó… Nếu sinh vật đó vẫn còn ở nơi này, thì trong lúc này hẳn là đang đói bụng và chờ đợi dinh dưỡng kế tiếp đến đây?” Mặc Dạ nhếch môi nhìn Chu Ngự.
Linh cảm nguy hiểm nào đó chợt xộc thẳng vào lòng Chu Ngự, nhưng Chu Ngự lại không kiềm được muốn tìm hiểu sâu vào vấn đề.
“Em muốn đợi ở đây?”
“Đúng vậy.” Mặc Dạ ngẩng đầu nhìn ngắm xung quanh “Anh không cảm thấy mục tiêu mà anh tìm kiếm vẫn đang ở đây sao?”
Mặc Dạ nói ra chính là ý tưởng mà Chu Ngự luôn nghĩ đến.
“Như vậy bây giờ chúng ta làm gì? Ngồi đợi?” Chu Ngự nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ đã là một giờ ba mươi phút chiều.
Đối với Chu Ngự và Mặc Dạ, một ngày một đêm không ăn uống cũng chẳng phải chuyện ghê gớm gì, nhưng nếu muốn ở đây đợi kết quả hóa nghiệm của Hàn Lật Đẳng và sinh vật bí ẩn đó xuất hiện thì có lẽ là khá lâu.
“Theo lẽ thường, nếu giáo sư Đàm tiến hàng nghiên cứu gì đó thì chắc chắn sẽ có một phòng thí nghiệm bí mật ở nơi này.” Mặc Dạ mở miệng hỏi “Mọi người có phát hiện ra không?”
Chu Ngự chỉ chỉ dưới đất “Đúng là có một căn phòng thí nghiệm riêng. Nhưng đồ vật bên trong…”
“Cũng bị người của Tống Trí mang đi.”
“Đúng vậy.”
Hai người đi đến phòng nghiên cứu của giáo sư Đàm nhìn thử, nơi này rất nhỏ, đứng ngoài cửa nhìn vào cũng có thể thấy bao quát, hơn nữa không có máy móc nghiên cứu gì, ngay cả bàn làm việc cũng bị người của Tống Trí tháo ra mang đi.
“A, em cũng muốn có một căn phòng dưới lòng đất giống như vậy.” Mặc Dạ lộ ra biểu tình mong đợi.
“Em muốn một căn phòng dưới lòng đất để làm gì?” Chu Ngự nhớ đến tủ quần áo của anh đã bị tên này chiếm hết chỗ, chẳng lẽ vẫn còn chưa đủ?
Tên này rốt cuộc có bao nhiêu đồ dùng vậy?
“Em muốn giam anh vào căn phòng dưới lòng đất, làm anh chỉ thuộc về em bất kể ngày đêm.”
Mặc Dạ vừa nói vừa đi về phía Chu Ngự, y nghiêng mặt kề sát bên má anh, ngón tay len lỏi vào cổ áo anh, hơi thở của y ngày càng nồng đậm và nặng nề, Chu Ngự lập tức lui về sau một bước dài.
“Này! Đây là phòng thí nghiệm của giáo sư Đàm!”
“Đúng vậy. Cho nên em thật khổ sở. Tại sao nơi này không phải là căn phòng dưới lòng đất của chúng ta chứ?”
Chu Ngự nheo mắt lại hừ lạnh “Dù sao anh cũng sẽ vĩnh viễn không cần căn phòng dưới lòng đất đâu.”
Nói xong, Chu Ngự liền đi lên trên.
Giáo sư Đàm giống như đã cắt đứt với cuộc sống bên ngoài, trong nhà không hề có đến một cái ti vi.
Hai người trực tiếp ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Mặc Dạ lên weibo trả lời vài câu hỏi của fan hâm mộ, thỉnh thoảng trêu đùa họ vài câu.
Chu Ngự thì mở điện thoại để đọc những thông tin trên mạng có liên quan đến giáo sư Đàm.
Hai người đều an tĩnh ngồi đợi, cho đến khi Hàn Lật Đẳng gọi điện tới.
“Chu Ngự, anh nhất định không đoán được chúng tôi đã phát hiện ra cái gì trong mẫu máu của giáo sư Đàm đâu!”
“Đừng thả thính vòng vèo nữa, mau nói cho tôi đáp án đi.”
“Là gen của nhện bạc!”
“Cái gì? Nhện bạc?!” Chu Ngự sửng sốt.
Hồi còn ở Nibelungen, anh gặp phải nhện bạc là lúc đối đầu với Vua Eun – joo ở trong hang ổ của nó, anh từng bị loại nhện này khống chế mất ý thức, thậm chí còn đánh một trận với Ngô Vận nữa. Sợi tơ của nhện bạc có thể thấm vào bắp thịt và mạch máu của nạn nhân, khống chế thần kinh của họ.
“Nói cách khác, Đàm Nhất Minh đã lén mang nhện bạc ra khỏi tập đoàn Cự Lực?”
Đây là một sinh vật vô cùng nguy hiểm!
Nếu như Đàm Nhất Minh còn sống, Chu Ngự nhất định sẽ đấm một cú vào mặt ông ta.
“Nếu như đúng là nhện bạc, thì chính là sinh vật Nibelungen, không có lý do gì mà tôi không thể cảm ứng được sự tồn tại của nó. Hơn nữa cách săn mồi của nhện bạc cũng không phải là chui vào cơ thể người và ăn sạch nội tạng.” Mặc Dạ đứng bên cạnh nói.
“Đúng vậy… Hàn Lật Đẳng, ngoài gen của nhện bạc ra, cô còn phát hiện ra gì khác không? Dù sao cũng có nhiều mẫu máu như vậy, có lẽ Đàm Nhất Minh dùng để dự phòng, mà nói không chừng ông ta còn tàng trữ gen của sinh vật khác để so sánh với gen của nhện bạc thì sao?”