Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Chương 6: Ngũ điện hạ


Đọc truyện Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song – Chương 6: Ngũ điện hạ

Hoàng Phủ Ngạo nhìn vật nhỏ xinh đẹp, cao ngạo trước mắt, lúc này quang mang bảy màu lưu ly bắt đầu phiếm đỏ, màu đỏ ngày càng đậm, đề phòng chăm chú nhìn y.

Hoàng Phủ Ngạo kinh ngạc, theo ánh mắt vật nhỏ hắn hiểu được, y làm vật nhỏ có cảm giác uy hiếp, chỉ cần một cử động kích thích, vật nhỏ này nhất định sẽ như một con sói bị chọc giận, điên cuồng giết chóc.

Ha hả~~~, không phải hoàng cung dưỡng ra toàn là cừu non sao, sao lại có một vật nhỏ đáng yêu, thú vị như vậy.

Hoàng Phủ Ngạo cố gắng khống chế khí thế của mình, làm vật nhỏ giảm bớt đề phòng. Nhìn quần áo phong phanh của vật nhỏ, làn da lộ ra bên ngoài đã đông lạnh tới tím tái, cơ thể nho nhỏ không ngừng run rẩy.

Hoàng Phủ Ngạo rốt cuộc tìm được đề tài.

“Bé con, rất lạnh đúng không, đến bên người ta, sau này sẽ không còn chịu lạnh nữa.”

Thanh Việt nhìn chằm chằm nam tử trẻ tuổi mặc quần áo quý giá đẹp đẽ trước mặt, trực giác nói cho bé biết, người này có khí thế cường đại, rất nguy hiểm.

Nếu y muốn giết mình, với năng lực của bé bây giờ thì ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.

Bất quá người này không có sát khí, ánh mắt nhìn bé cũng rất kì quái, chưa có ai nhìn bé như vậy, không phải chán ghét, không phải khinh miệt, không phải sát ý, không phải sợ hãi cũng không phải lợi dụng.

“Lại đây bé con, ta sẽ không thương tổn ngươi!”


Có thể tin tưởng y không, Thanh Việt tự hỏi, cơ thể bé đã không chịu nổi nữa, người này cũng không giống đang nói dối. Suy nghĩ một chút, Thanh Việt chầm chậm bước một bước nhỏ về phía Hoàng Phủ Ngạo.

Chỉ một bước nhỏ nhưng Hoàng Phủ Ngạo lại vô cùng cao hứng, đã rất lâu y không vui vẻ như vậy.

Y không thích con nít, nhưng hiện tại y phát hiện hóa ra có vài đứa nhỏ rất đáng yêu.

“Đúng rồi, cứ như vậy, ta sẽ không thương tổn ngươi!”

Hoàng Phủ Ngạo cẩn thận ngồi xổm xuống, chậm rãi đưa tay về phía Thanh Việt, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng vô cùng mềm nhẹ, không muốn làm dọa vật nhỏ mẫn cảm này.

Thanh Việt bước một bước, thấy y không có hành động muốn đả thương mình, lại bước tiếp vài bước, người nọ vẫn như trước không hề động, Thanh Việt lại bước tới từng bước.

Hoàng Phủ Ngạo nhìn vật nhỏ từng bước bước về phía mình, ngày càng gần, vật nhỏ cũng học theo bộ dáng của y, chậm rãi vươn bàn tay bé xíu đã đông lạnh tới cứng đờ, lúc này Hoàng Ngủ Ngạo ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Bất quá thời khắc mấu chốt lúc nào cũng có người nhảy ra phá hư, một khắc Hoàng Phủ Ngạo định cầm lấy bàn tay lạnh băng của vật nhỏ thì..

“Bệ hạ~~~”

Tạp Ân lớn giọng rống lên.

Thanh Việt bị dọa sợ, lập tức ro rụt tay lại, xoay người bỏ chạy.

Hoàng Phủ Ngạo phát cáu~~~

Bất quá cũng không muốn buông tha thành quả của mình, Thanh Việt còn chưa chạy được vài bước, Hoàng Phủ Ngạo đã vươn tay ôm bé con vào lòng. Y trừng mắt lườm Tạp Ân, hắn lập tức ngậm miệng ngoan ngoãn đứng một bên.

“Ô~~~ô~~~”

Thanh Việt bắt đầu giãy dụa.

“Đừng sợ, đừng sợ, ta sẽ không thương tổn ngươi, đừng sợ, đừng sợ.”


Hoàng Phủ Ngạo có chút ngốc dùng tay phải xoa nhẹ lưng Thanh Việt, nhẹ giọng dỗ dành bé, trong trí nhớ hình như từng thấy qua vài người dỗ con nít như vậy. Lúc đó y chán ghét con nít phiền phức cũng không nhìn kĩ, bất quá hẳn là không sai đi.

Hành động của Hoàng Phủ Ngạo làm đám người sợ hãi, ai ai cũng biết hoàng đế bệ hạ không thích con nít a.

Chẳng lẽ đây là máu mủ tình thâm trong truyền thuyết? Tạp Ân thầm đoán, nếu không sao bệ hạ vừa thấy Ngũ điện hạ đã trở nên ôn hòa như vậy? Máu mủ tình thâm a~~~ Tạp Ân thực sự cảm động.

Hành động của Hoàng Phủ Ngạo cũng có hiệu quả, Thanh Việt dần dần không giãy dụa nữa, dựa vào trong lòng Hoàng Phủ Ngạo, bé không còn khí lực để chống đỡ nữa.

Hoàng Phủ Ngạo nhìn biểu hiện của Thanh Việt rất hài lòng, sau đó mới quay qua phía Tạp Ân cùng đám chủ quản mã tràng.

“Vội vội vàng vàng chạy tới, có chuyện gì?”

“Bẩm bệ hạ, đứa bé này có thể là Ngũ điện hạ, trên người có đeo ngọc bội hoàng tử, hơn nữa chỉ có Ngũ điện hạ có tóc màu bạch kim, tiểu nhân không rõ vì sao Ngũ điện hạ xuất hiện ở đây, liền cùng mấy vị chủ quản đuổi theo tới đây.”

“Bé con này là con của trẫm?”

Hoàng Phủ Ngạo cúi đầu nhìn vật nhỏ trong lòng, tóc bạch kim, hình như ba năm trước Tạp Ân từng nói qua.

Ha hả~~~ hóa ra vật nhỏ thú vị này là con mình, khó trách càng nhìn càng thích. Hoàng Phủ Ngạo xoa đầu vật nhỏ, ôm bé con chặt hơn. Sau đó nghĩ tới gì đó, nhíu mi.

“Đứa con của trẫm sao lại ở đây, lại còn biến thành như vậy?”


“Tiểu nhân cũng không hiểu được.”

“Tạp Ân, giao chuyện này cho ngươi, điều tra rõ ràng.”

“Dạ, bệ hạ.”

Hoàng Phủ Ngạo cúi đầu nhìn vật nhỏ trong lòng, ánh mắt vô cùng xinh đẹp vẫn còn lưu lại quang mang đề phòng, nhịn không được hôn lên trán bé một cái, bé con trong lòng lập tức khẩn trương.

“A, đừng sợ, ta là phụ hoàng của ngươi, bé con, cùng phụ hoàng về nhà được không?”

Hoàng Phủ Ngạo lại hôn lên trán bé con một cái.

“Tạp Ân, trở về.”

“Dạ, bệ hạ!!!”

Lần này Tạp Ân trả lời đặc biệt nhanh nhẹn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.