Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Chương 4: Muốn sống


Đọc truyện Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song – Chương 4: Muốn sống

Thiên kì năm thứ mười một, mùa đông.

Tuyết rơi không ngừng.

Mùa đông năm nay của Nam Việt so với năm rồi lạnh hơn rất nhiều, mấy mùa đông trước chỉ có hai trận tuyết nhỏ, chưa bao giờ lớn như năm nay, tuyết bay lả tả khắp nơi, đã rơi suốt 5 ngày, tuyết đọng cũng ngập qua mắt cá chân. Mọi người đều trốn trong phòng không muốn xuất môn.

Hậu viên Hoa Chiếu cung, tiểu viện không người chăm sóc.

Căn phòng nhỏ thô sơ, một đứa bé nho nhỏ đang trùm kín chăn, run rẩy cuộn mình trên chiếc giường cứng, cố gắng co rụt cơ thể.

Đã 7 ngày rồi, người tì nữ cứ cách hai ngày sẽ đem thức ăn và nước đã 7 ngày không xuất hiện.

Xem ra, bé không còn giá trị lợi dụng gì cho nữ nhân kia nữa, nói vậy, có lẽ địa vị quý phi của nàng đã vững chắc.

Đây chính là người mẹ mà kiếp trước bé luôn khao khát sao?

Tần Nặc, không, bây giờ có lẽ nên gọi là Hoàng Phủ Thanh Việt.

Đến bây giờ, bé vẫn còn nhớ rõ, ba năm trước lúc bé sinh ra, bởi vì còn chưa thể khống chế sức mạnh ngang ngược của Huyết Ma trong cơ thể, vừa sinh ra bé đã bị ma tính quấy nhiễu.


Khi đó tuy thần trí bé vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, nhưng bé biết nữ nhân kia lúc nhìn thấy ánh mắt đỏ ngầu của bé đã dâng lên sát ý.

Ngay lúc quyết định giết bé thì đột nhiên phát hiện mắt bé kì tích đã từ màu đỏ chuyển thành đen.

Vì thế, nữ nhân kia lại bắt đầu đánh giá bé, ánh mắt kia như đang nhìn một món hàng.

Sau đó, bé còn sống, bị nhốt trong tiểu viện này.

Mới đầu còn có tì nữ ở trong viện chăm sóc bé, đến khi bé có thể đi lại được thì tì nữ kia vội vàng rời đi, cứ hai ngày lại đem nước và thức ăn đặt ngoài cửa.

Lạnh!!!

Đây là cảm giác duy nhất của Thanh Việt bây giờ.

Bảy ngày, không có nước và thức ăn, nước thì không sao, ngoài viện toàn là tuyết, chính là nơi này không có thức ăn.

Từ ba ngày trước, Thanh Việt đã không còn cảm giác đói khát nữa, chỉ có lạnh, lạnh đến tận xương tủy, không ngừng tra tấn bé.


Thanh Việt cảm giác mình ngày càng buồn ngủ, suy nghĩ cũng mơ hồ, bé biết, mình sắp chết.

Không, bé không muốn chết!!!

Thanh Việt dùng sức cắn mạnh vào đầu lưỡi, nếu có cách rời khỏi nơi này, bé muốn sống, bé sẽ không để nữ nhân kia toại nguyện.

Cơ thể này vốn đã rất yếu ớt, chỉ có thể vận dụng một chút linh lực, hơn nữa, mấy ngày nay sở dĩ Thanh Việt còn sống sót cũng vì số linh lực này chống đỡ.

Thanh Việt bây giờ không quan tâm tới gì nữa, cố gắng vận chuyển chút linh lực còn sót trong cơ thể rót vào tứ chi.

Chân tay bị đông cứng dần dần có chút cảm giác.

Thanh Việt khó khăn leo xuống giường, đi về phía gốc cây mọc sát tường ở phía Tây tiểu viện.

Thanh việt phát hiện bức tường này cũng không quá cao, bé kéo sàng đan cột vào trên thân cây, sau đó nương theo sàng đan tuột xuống bên kia bức tường.

Chân vừa chấm đất, Thanh Việt cảm thấy một trận choáng váng ập tới, không thể ngồi nghỉ bây giờ được, Thanh Việt hiểu rất rõ, nếu ngồi một chút thôi thì không thể đứng dậy nổi nữa.

Nơi này không còn nằm trong phạm vi Hoa Chiếu cung, Thanh Việt không biết đây là đâu, tuy rằng nơi này chỉ cách chỗ bé ở chỉ có một bức tường.

Thanh Việt cố ép mình tỉnh táo lại, theo con đường nhỏ chạy tới.

Đột nhiên, Thanh Việt ngừng lại, nghiêng tai lắng nghe, ngựa, bé nghe thấy tiếng ngựa hí, hơn nữa không chỉ một con, rất có thể gần đấy là một mã tràng, có mã tràng, sẽ có thức ăn.

Nghĩ như vậy, ánh mắt đã có chút ảm đạm của Thanh Việt đột nhiên lóe quang mang.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.