Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Chương 201: Tạp ân xui xẻo


Đọc truyện Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song – Chương 201: Tạp ân xui xẻo

Trong tẩm điện Bàn Long điện, trên tứ trụ long sàn đẹp đẽ quý giá.

Mặt trời chỉ mới lộ ra một nửa phần đầu đỏ rực, Hoàng Phủ Ngạo quen với buổi triều sớm đã tỉnh lại, động thân, hơi dựa vào đệm nhung mềm mại trên đầu giường, ánh mắt nhu hòa lại bất đắc dĩ dừng lại bên tiểu nhân nhu cuộn mình nằm cạnh, cả người đều rúc vào tấm chăn gấm không thấy cả đầu, chỉ thấy phình lên một cục bông tròn tròn.

“Việt nhi, nên dậy rồi.”

Hoàng Phủ Ngạo có chút buồn cười vỗ nhẹ cục bông kia, lại thấy nhi tử bảo bối của mình lại càng rụt vào trong chăn, rõ ràng cự tuyệt rời giường, rơi vào đường cùng, Hoàng Phủ Ngạo chỉ có thể trực tiếp xốc chăn, kéo nhi tử bảo bối ở bên trong ta, để bé dựa vào lòng ngực mình.

“Tốt lắm, phải dậy rồi, Việt nhi, là ai nói hôm nay có rất nhiều chuyện phải làm?”

Hoàng Phủ Ngạo lắc lắc bảo bối đang định ngủ tiếp trong lòng mình, không thể không nhắc nhở bé.

“Ân ~~~~~~”

Thanh Việt rốt cuộc cũng có chút phản ứng, đôi mắt to tròn thất sắc lưu ly hơi híp lại, hàm hàm hồ hồ lên tiếng, hai tay vô cùng thân thiết vòng qua cổ Hoàng Phủ Ngạo, vẫn duy trì trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, gương mặt nhỏ nhắn áp sát má Hoàng Phủ Ngạo hôn một cái.

“Phụ hoàng, sớm a.”

“Sớm, vật nhỏ.”

Hoàng Phủ Ngạo tâm tình sung sướng hôn lại một chút lên cái miệng nhỏ nhắn non mềm của Thanh Việt.

“Bệ hạ… có… phải… phải… dậy…”


Nghe thấy động tĩnh bên trong, ở lối vào tẩm điện truyền tới một âm thanh khẩn trương tới lắp bắp, lúc này người hầu thiếp thân của Hoàng Phủ Ngạo—— Tạp Ân hẳn nên xuất hiện ở nơi này.

“Tạp Ân đâu?”

Tổng quản Tạp Ân trước nay luôn làm hết phận sự vẫn chưa xuất hiện, chủ tử đã dậy, hắn còn không tiến vào hầu hạ.

“Bẩm… bẩm… bệ hạ… đại tổng quản Tạp Ân… hắn… hắn… ở hậu điện…”

Âm thanh bẩm báo vẫn phi thường khẩn trương như trước.

Này cũng khó trách, hầu hạ hoàng đế bệ hạ thức dậy, rửa mặt chải đầu trước giờ đều do một tay đại tổng quản Tạp Ân trưng cầu ý bệ hạ, sau đó sẽ chỉ huy nhóm tôi tớ bọn họ, hiện giờ đại tổng quản Tạp Ân không ở, bọn họ khó trách đều có chút khẩn trương, sợ không cẩn thận sẽ làm chủ tử tức giận.

“Hắn ở hậu điện làm cái gì?”

Hoàng Phủ Ngạo có cảm giác kì quái.

“…bẩm bệ hạ… đại tổng quản Tạp Ân… lúc trời vừa sáng… đang đi tuần tra hậu điện… thì… thì… không biết làm sao… Đột nhiên hết sức kích động nhảy vào trong dòng suối nhỏ… ánh mắt sáng rực không ngừng nhặt đá ngũ sắc bên trong… bộ dáng kia… giống… giống như…”

“Giống như một người cả đời nghèo tùng, đột nhiên trước mắt hắn xuất hiện cả núi vàng, sau đó, hắn liền giống như phát điên mà gom hết vào lòng ngực mình, có phải không?”

Nghe nhóm tôi tớ hình dung bộ dáng của Tạp Ân, Thanh Việt rốt cuộc hoàn toàn thanh tỉnh, tiếp đó bổ sung đầy đủ những lời mà nhóm tôi tớ không dám nói tiếp.

Nhìn thấy nhóm tôi tớ lập tức lộ ra ánh mắt kinh ngạc, Thanh Việt liền biết mình đoán trúng rồi.


Tạp Ân từ trước tới nay luôn xem mấy thứ kim tệ này nọ như sinh mệnh thứ hai của mình, trò huyễn thuật của huyễn yêu sẽ dẫn dắt dục vọng trong lòng hắn, ảo cảnh của hắn trừ bỏ nhìn thấy vô số kim tệ thì còn cái gì a.

“Dạ… đúng vậy… Tiểu điện hạ… người… người nói đúng vậy… thật sự rất giống bộ dáng của đại tổng quản Tạp Ân… nhóm tiểu nhân không biết đại tổng quản Tạp Ân rốt cuộc làm sao vậy… Hắn lại không cho nhóm tiểu nhân tới gần… Lại không sai biệt lắm tới giờ bệ hạ thức giấc… nhóm tiểu nhân không dám trì hoãn… cũng chỉ có thể… tới đây trước hầu hạ…”

“Việt nhi, Tạp Ân nếu xảy ra chuyện thì có thể không còn ai giống như hắn, có thể làm ngươi hài lòng, vừa cẩn thận lại chu đáo để ý tới ẩm thực cùng cuộc sống hằng ngày của chúng ta a.”

Hoàng Phủ Ngạo thấy gương mặt nhỏ nhắn tuyệt mĩ của Thanh Việt rõ ràng lộ ra thần sắc đùa dai, liền đúng lúc nhắc nhở.

“Ma Nha, Tiểu Miêu.”

Thanh Việt quả thực định nhân cơ hội này cho Tạp Ân một giáo huấn cả đời khó quên, đáng tiếc bị phụ hoàng nhắc tỉnh, Thanh Việt cũng chỉ thành thật gọi Ma Nha cùng Tiểu Miêu tiến vào.

Âm thanh Thanh Việt rất nhẹ, nhưng bởi vì sử dụng ma pháp hệ phong—— khoách âm thuật, khiến cho cơ mồ mỗi ngóc ngách trong Bàn Long điện đều có thể nghe rõ tiếng bé gọi.

Rất nhanh, Ma Nha cùng Tiểu Miêu liền hùng hùng hổ hổ xuất hiện trong tẩm điện.

Trên người hai chúng nó còn dính sương sớm, Ma Nha thì còn tàm tạm, thê thảm nhất chính là Tiểu Miêu, bộ lông vốn tuyết trắng mềm mại xõa tung, lúc này không chỉ dính đầy tro bụi, xám xịt, thậm chí còn có vài nhánh cây ngọn cỏ cành lá này nọ, nếu không phải có cái bụng phình phình hướng mọi người triển lãm cuộc sống ưu việc của nó thì thật sự chính là hình tượng của một con mèo hoang lưu lạc màn trời chiếu đất, thê thảm vô cùng.

Vừa thấy bộ dáng của hai chúng nó có thể khẳng định, bọn nó hẳn đã náo loạn ngoài hậu điện thật lâu.

“Đi, tới hậu điện tìm hoa yêu kia, giáo huấn nó một chút.”

Thanh Việt đại khái cảm thấy hai chúng nó thực hết thuốc chữa nên cũng lười để ý, trực tiếp phân phó sau đó phất tay ý bảo chúng nó có thể ra ngoài.


Bất quá, Ma Nha cùng Tiểu Miêu thật ra không cảm giác được, hoặc chúng nó vẫn hoàn toàn không hiểu cái gì là vấn đề hình tượng, nghe Thanh Việt bảo chúng nó đi giáo huấn hoa yêu kia liền lập tức kích động lao ra ngoài.

Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt rửa mặt chải đầu, ăn mặc chỉnh tề xong thì chuẩn bị tới tiểu hoa viên trong hậu điện dùng điểm tâm sáng, thuận tiện xem thử Tạp Ân xui xẻo bị lâm vào ảo cảnh.

Mới vừa bước vào tiểu hoa điện ở hậu điện, Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt chợt nghe thấy tiếng kêu rên kinh thiên động địa của Tạp Ân.

Không vì lí do nào khác, bởi vì ánh mắt đã sắp biến thành hình kim tệ, tinh thần cực độ phấn khởi thì đại tổng quản Tạp Ân đột nhiên phát hiện, hắn xem nhẹ thân thể mập mạp của mình, ép buộc cơ thể tới cực hạn không ngừng ngâm mình trong dòng suối nhỏ, tân tân khổ khổ nhặt đống kim tệ thế nhưng lúc này toàn bộ lại biến thành đá ngũ sắc.

Này đúng là dị thường tàn nhẫn, trên cơ thể cùng tâm lý Tạp Ân đều hung hăng gián một kích a~~~~

Sau đó ở bên kia hoa viên.

Một hoa chi tinh linh cực kì xinh đẹp phe phẩy đôi cánh bướm bán trong suốt tản mát ra ánh sáng màu lục nhạt đang chật vật bay lượn trong không trung, không ngừng trốn tránh, thét chói tai liên tục.

Chân chính chính là một màn Tiểu Miêu bắt bướm vô cùng sinh đẹp, đương nhiên, nếu xem nhẹ bộ xương khô tạo hình từ hồng ngọc kia thì hiệu quả có thể rất tốt.

Nhưng mà, trong mắt nhóm thị tỳ, người hầu không rõ tình huống chính là cảnh tượng thế này.

Hoa chi tinh linh xinh đẹp, hồn nhiên, thiện lương đang bị Ma Nha nổi danh ác liệt cùng Tiểu Miêu không chút kiêng nể mà ức hiếp, trêu chọc, xem xem hoa chi tinh linh vẻ mặt thất kinh không ngừng trốn tránh, thét chói tai, thật sự làm người nghe thương tâm, người thấy rơi lệ a~~~~~~

Sau khi vừa dùng điểm tâm vừa thưởng thức một màn khôi hài, Hoàng Phủ Ngạo đi tảo triều, Thanh Việt liền đi tới Thụy Hòa điện của Minh Khê, tính toán nhìn Đông Mộc Vân trọng thương một chút.


Theo thị tỳ dẫn đường, mới vừa tới tẩm điện Minh Khê, Thanh Việt liền nhìn thấy Minh Khê đứng trước cửa vào phòng ngủ, trong tay cầm một mâm gỗ mun, trên đó hẳn là chén thuốc linh tinh gì đó, cũng không thấy Minh Khê tiến vào, cứ như vậy đứng đó không nhúc nhích, cứ như đang mâu thuẫn suy nghĩ gì đó, gương mặt tuấn tú có chút giãy dụa.

“Đại ca, ngươi đứng ở đây làm gì?”

Âm thanh của Thanh Việt đột nhiên truyền tới hiển nhiên đã dọa Minh Khê nhảy dựng, ánh mắt đen láy hiện lên tình tự ảo não vì bản thân cư nhiên lại thất thần, nhưng lập tức lại khôi phục vẻ thong dong bình tĩnh ngày thường, gương mặt mỏi mệt, có chút lo lắng mỉm cười.

“Ngũ đệ, ngại quá, đại ca thất thần, ngay cả Ngũ đệ tới đây cũng không phát hiện.”

“Ân, không sao.”

Thanh Việt cũng không để ý tới nghi thức xã giao, trực tiếp hỏi tình hình mình muốn biết.

“Đông Mộc Vân đâu, lúc ta gặp hắn đã bị thương rất nặng, đã qua hai ngày, hắn tỉnh lại chưa?”

“Ân… ta nghĩ… hẳn là đã…”

Lời nói Minh Khê có chút mất tự nhiên.

“Hẳn là? Đại ca, ngươi không phải luôn ở bên cạnh chăm sóc hắn sao? Tình huống của hắn ngươi có thể xem là người biết rõ nhất, vì sao lúc này lại dùng từ hẳn là chứ?”

Câu hỏi vô tình của Thanh Việt làm sắc mặt Minh Khê có chút xấu hổ.

Cậu vẫn chưa nghĩ rõ trong tình hình trước mắt phải làm thế nào đối mặt với Đông Mộc Vân, vì thế lúc phát giác Đông Mộc Vân có dấu hiệu tỉnh lại thì lập tức ly khai tẩm điện, để nhóm thị tỳ chăm sóc, vừa nãy đứng trước cửa cũng là đang suy nghĩ xem có nên vào hay không, giờ thì hay rồi, những lời Thanh Việt vừa nói, người bên trong tẩm điện đại khái đều nghe thấy đi.

Hoàn Chương 201.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.