Dị Thế Chi Thú Nhân Bộ Lạc

Chương 60


Đọc truyện Dị Thế Chi Thú Nhân Bộ Lạc – Chương 60

Những lọ thủy tình chứa linh hồn xinh đẹp đủ mặt sắc giờ phút này đã trở thành một mảnh hỗn độn, giống như bị thần lực bùng nổ làm vỡ nát, Cách Lỗ Khắc ngồi giữa một mảnh phế tích. Hắn đập nát tất cả lọ thủy tinh, vô số sắc màu rực rỡ tán loạn trong nước. Cách Lỗ Khắc ngày đó giết Bàng Đốn xong thì quyết định vứt thi, sau đó về nhà chờ Sophie, chính là hắn đợi rất lâu nhưng Sophie vẫn không quay về nhà. Cách Lỗ Khắc mẫn cảm nhận ra có điểm không đúng, vì thế hắn đi tới nơi vứt thi thể xem xét. Quả nhiên, thi thể của thú nhân màu lam kia đã không thấy đâu……..

Sophie đi rồi…………cảm giác bị phản bội từ đáy lòng trào ra, tức giận xen lẫn sợ hãi, Cách Lỗ Khắc dò xét cả Đông Hải nhưng vẫn không thu hoạch được gì! Tình huống này trước kia chưa từng xuất hiện qua, Sophie đã rời khỏi phạm vi dò xét của hắn, nói cách khác, Sophie lên bờ! Vì tên gọi là Bàng Đốn kia…………Cậu thậm chí không chút hối tiếc rời khỏi kết giới sao!

Tên Bàng Đốn kia đã bị giết chết rồi! Sophie mang theo thi thể anh ta rời đi định làm gì? Chẳng lẽ cậu tình nguyện trông giữ một cái xác cũng không nguyện ý hảo hảo sống ở đáy biển sao!

Hốt hoảng quay về nhà, giống như nổi điên đập phá đám linh hồn, Cách Lỗ Khắc đối mặt với gương mặt của Sophie trên tường, bỗng nhiên cảm thấy bốn phía yên tĩnh chưa tình có. Hắn chỉ hi vọng Sophie ở lại bên người mà thôi! Yêu cầu này rất quá đáng hay sao? Là hắn cho Sophie tân sinh, tất cả của Sophie đều là hắn cho, hắn muốn một chút bồi thường có gì không đúng! Cách Lỗ Khắc chưa bao giờ là một người lương thiện, cũng không biết kiểm điểm chính mình, hắn không làm sai! Sai chính là Sophie!

Hắn đối với Sophie không tốt sao? Vì Sophie hắn đã giết rất ít người, cũng không tùy tiện phát giận, Sophie vì cái gì phải bỏ đi? Bởi vì hắn giết tên Bàng Đốn kia? Chính là hắn chỉ không muốn Sophie nhớ lại những chuyện lúc trước, không muốn Sophie rời khỏi hắn mà thôi! Hắn đã có thói quen có Sophie làm bạn bên cạnh, chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủn này, Cách Lỗ Khắc cảm nhận được sự cô đơn trước nay chưa từng có. Nhân ngư lên bờ thì không có chút thần lực nào, Sophie một mình mang theo thi thể thú nhân kia, sẽ thế nào đây?

Cách Lỗ Khắc cự tuyệt lo lắng cho Sophie, hắn tự nói với chính mình, Sophie xứng đáng! Có phát sinh chuyện gì cũng là tự cậu tìm tới…………..chính là, nắm tay siết chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt. Cách Lỗ Khắc vì suy nghĩ của mình mà cảm thấy thực sự khó thở, ngực giống như có một tảng đá đè nặng, đau đớn kịch liệt truyền tới, Cách Lỗ Khắc không biết nó là cái gì.


Đại lục từ trước tới nay luôn là nơi có nguy hiểm chồng chất rình rập, Sophie tuy rằng không biết đại lục thực sự là dạng gì, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, Sophie không thể không ra ngoài kiếm ăn. Theo dòng nước ngầm kéo dài tới một dòng suối nhỏ, Sophie bơi ra ngoài, cảnh tượng bốn phía hoàn toàn bất đồng với đại dương, thật sự là đất liền chân chính, thậm chí ngay cả bùn đất màu đen cũng vô cùng xa lạ với Sophie. Lúc này có một con bố đạt thú thuộc loài dã thú hung mãnh trên đại lục đang lui tới trước mặt Sophie, cậu ẩn mình trong nước không dám phát ra tý âm thanh nào.

Cho dù ở trong nước cũng không phải tuyệt đối an toàn, khắp nơi đều là cá lớn có răng nanh thật dài, nếu là trước kia đối phó với đám sinh vật này đối với Sophie chỉ là bữa ăn sáng, nhưng hiện tại cậu chỉ có thể tận lực trốn tránh. Chiếc đuôi của Sophie từ ngày lên bờ không có được một phút khá giả, vết thương cũ chưa kịp lành đã xuất hiện vết thương mới, Bàng Đốn mỗi ngày đều phải ăn thịt nhân ngư, vì thế vết thương trên đuôi Sophie theo thời gian lại gia tăng, nguyên bản là một chiếc đuôi cá lung linh hiện tại trái một vết phải một vết đã bắt đầu thối rữa, miệng vết thương ẩn ẩn chảy ra dòng máu màu lam.

Bởi vì tốc độ khép miệng vết thương chậm hơn nhiều so với chấn thương nên thương tích trên đuôi của Sophie ngày càng nặng hơn, mùi vị hấp dẫn kỳ lạ từ máu nhân ngư hấp dẫn phần lớn sinh vật nguy hiểm tìm tới, phiền toái tự động tìm tới cửa.

Cát lạp thú hung ác mang hình dáng khổng lồ lưỡng lự trên bãi bùn phụ cận hang động, nước miếng nhiễu từ những chiếc răng nanh nhỏ xuống mặt đất, sinh vật ở trong hang động đối diện phát ra hương vị làm nó muốn xé xác đối phương nuốt vào bụng.

Sophie đã chú ý tới cát lạp thú, cậu bối rối đẩy Bàng Đốn vào khe hở trên vách đá giấu hảo, sau đó lại dùng tảng đá che kín khe hở lại, ở trong vũng nước nhỏ bé này, Sophie căn bản không biết trốn vào đâu, hướng hồ chi thân thể cậu cồng kềnh như vậy cũng không thể làm được quá nhiều hoạt động. Cát lạp thú nặng nề nện bước tới gần, sinh vật bị thương này làm nó phi thường thèm ăn.


Thể hình cát lạp thú rất lớn, tứ chi ngắn nhỏ nhưng vô cùng tráng kiện mạnh mẽ, hàm dưới trề ra hơi nhô lên, bốn chiếc răng nanh có thể dễ dàng xé nhỏ con mồi. Sophie bị dồn vào góc chết, lui không thể lui, hốc nước cạn căn bản không có tác dụng che đậy gì.

Sophie nắm chặt chủy thủ trong tay, cậu đang chờ đợi một khắc dã thú tấn công về phía mình, mơ hồ có thể cảm nhận được vị trí trái tim nó, nếu may mắn cậu có thể giải quyết được con dã thú khổng lồ này. Loại bất lực trước nay chưa từng có làm Sophie sợ hãi run rẩy cả ngườ, nhưng vẫn cố gắng bức bách chính mình tỉnh táo. Nhìn thoáng qua tảng đá che chắn khe đá,cậu không thể chết được, Bàng Đốn cần cậu…………….

Nhưng mà Sophie thật sự đã nghĩ mãnh thú trên đất liền quá đơn giản, lớp da cứng rắn bên ngoài của cát lạp thú căn bản không thể bị thanh chủy thủ bằng vỏ sò tổn thương. Hai chân trước cường tráng của cát lạp thú kiềm chế Sophie, đẩy cậu ngã xuống mặt đất, móng vuốt bấu sâu vào lưng Sophie, đau đớn toàn thân truyền tới não bộ, Sophie cố gắng vặn vẹo giãy dụa nhưng vẫn bất lực, ý thức dần dần tiêu tán…….

Bính! Tiếng vang thật lớn truyền tới, cát lạp thú bị một lực mạnh đánh bay ra ngoài đập vào vách đá sau đó nặng nề ngã xuống mặt đất. Nó ngẩng đầu phẫn nộ xem xét chung quanh nhưng thủy chung không thể phát hiện địch nhân, ngay lúc này sức mạnh kia lại một lần nữa đánh úp tới, hơn nữa tốc độ nhanh như tốc độ âm thanh, cát lạp thú ngay cả thời gian thở cũng không có, bị đánh đến chật vật mà lùi đi………..

Sophie đang cuộn người trên mặt đất, đột nhiên cảm thấy sức nặng trên người tiêu thất, nheo mắt lại, tầm mắt mơ hồ loáng thoáng nhìn thấy một bóng trắng, hình như là một thiếu niên đang chậm rãi bước về phía mình………….Sophie biết phụ cận đây có bộ lạc, lần trước Bàng Đốn có dẫn cậu tới xem bộ lạc kia. Thiếu niên này là người trong bộ lạc sao? Có lẽ người này quen biết Bàng Đốn cũng không chừng! Sophie vươn tay, hướng về thiếu niên xin giúp đỡ.


“Nhân ngư vì sao lại tới nơi này?” Âm thanh lạnh nhạt của thiếu nhiên quanh quẩn bên tai Sophie.

“Ngươi bị thương thực nghiêm trọng.” Đầu ngón tay thiếu niên xẹt qua vô số vết thương trên người Sophie.

“Đối với nhân ngư lên bờ mà nói, loại vết thương này đủ để chết người.”

Sophie thực sự nhìn không rõ hình ảnh trước mắt nữa, cảm giác được hương vị an toàn trên người thiếu niên, cậu cố hết sức nâng tay, chỉ vào chỗ khe hở trên vách đá.

“Cứu……cứu người………….” Sophie đứt quãng nói, chính là âm thanh của nhân ngư trên cạn chỉ là sóng siêu âm, nghe như tạp âm sắc nhọn, căn bản nghe không được ý nghĩa, Sophie không biết thiếu niên có nghe hiểu hay không.

Thiếu niên đặt nhẹ tay lên người Sophie, bạch quang nhu hòa dần dần bao phủ cơ thể cậu, Sophie chợt cảm thấy bốn phía dần im lặng, ngay cả tiếng gió cũng tiêu thất, thế giới chỉ còn là một mảnh tuyết trắng, an tường trước nay chưa từng có. Cậu chậm rãi nhắm mắt lại, ý thức hoàn toàn biến mất……………

Hải Ân Tư hàng năm sẽ cùng ‘phụ thân’ tới Đông Hải tìm người, năm nay cũng như vậy. Lại không nhờ trong lúc mình nhàm chán đi dạo trên bờ cát lại nhìn thấy một con cát lạp thú đang tập kích một nhân ngư. Hải Ân Tư tươi cười mang theo một mạt cân nhắc, chẳng lẽ lỗ hổng kết giới đã nghiêm trọng tới mức này sao? Nhân ngư tùy tiện ra ngoài đã thoát khỏi kết giới? Bọn họ không phải có tế ti rất giỏi sao! Chẳng lẽ tế ti đã chết? Hải Ân Tư vui sướng khi thấy người gặp nạn nghĩ.


Đúng vậy, thiếu niên này chính là đứa con bảo bối Hải Ân Tư của Gia Á, là thần tử năm nay vừa tròn mười sáu tuổi. Người kế thừa thần minh của thần tử theo lẽ thường mà nói hẳn là một người hiền hậu thiện lương, nhân từ nhu nhược, dù sao cũng chính là tổng hợp tất cả các yếu tố của một thánh mẫu, từ trước tới giờ thần tử quả thực chính là như vậy.

Nhưng mọi người cũng biết từ sau Thiết Lợi Á, thần tử đã biến chúng không còn xuất thân từ thần tộc. Mẹ của Hải Ân Tư là Gia Á, hắn bởi vì không cam lòng chính mình bị áp nên đem tất cả hi vọng ký thách trên trên người Hải Ân Tư, từ nhỏ đã giáo dục bé: thế giới này là mạnh được yếu thua, đứa nhỏ, con phải mạnh hơn, cường, cường! Ngàn vạn lần không thể bị áp đảo!

Cho nên, mọi chuyện chính là bắt đầu như vậy…… Hải Ân Tư trong giáo dục của mọi người phải ngày càng mạnh hơn, Gia Á đem tất cả tri thức của địa cầu truyền dạy cho Hải Ân Tư, Tắc Vạn xem bé như lỗ đạt mà bồi dưỡng, tộc nhân của bộ lạc Tát Đức mỗi ngày đem bé như thần thánh mà bái lạy. Bản thân Hải Ân Tư lại có thiên phú thần lực, tình cách lạnh lùng vô cảm………… như vậy liền đầy đủ để cấu thành một thần tử phúc hắc……………….

Dự tính cứu nhân ngư thoạt nhìn rất xinh đẹp này về nhà nghiên cứu một phen, thình lình nhớ lại trước lúc nhân ngư ngất xỉu tựa hồ chỉ vào vách đá, nói cái gì đó. Hải Ân Tư đánh giá khe đá được một tảng đá che chắn, chẳng lẽ bên trong cất giấu bảo bối nhân ngư này đem ra từ không gian dị giới?

Hải Ân Tư vươn tay về phía tảng đá, chỉ nhẹ nhàng nắm tay lại một chút nhưng những tảng đá đang che chắn khe nứt giống như có sinh mệnh văng tứ tung, lộ ra tướng mạo sẵn có. Hải Ân Tư bước vào trong liền ngây ngẩn một lúc, sau đó kinh ngạc đến mức tròng mắt muốn lọt ra ngoài.

“Bàng, Bàng Đốn thúc thúc!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.