Đọc truyện Dị Thế Chi Thú Nhân Bộ Lạc – Chương 42
Nơi không có ban ngày sẽ làm người ta sinh ra cảm giác hỗn loạn. Đèn trong phòng Sophie lúc nào cũng sáng, trên bàn là một đống tư liệu lộn xộn, tất cả đều có liên quan tới nhân ngư. Lần trước Gia Á và Lạc Khả nói chuyện, cậu có đứng bên cạnh. Sophie là người vui hay giận cũng không biểu hiện ra mặt, tuy là lúc ấy không hề phản ứng gì nhưng trên thực tế cậu nghe thấy toàn bộ những lời đó.
“Ta nhất định là điên mất rồi…………” Sophie ôm đầu thở dài, sao cậu lại có thể gửi gắm tình cảm vào loại ảo tưởng không thực tế này kia chứ? Không thể ngăn cản được luồng suy nghĩ không ngừng trào ra của mình, nghe nói năng lực của nhân ngư tượng trưng cho sinh mệnh, có thể làm người chết hồi sinh, tái tạo cơ thể, như vậy có phải bọn họ cũng có thể………….
Sophie im lặng ngồi một góc, ngọn đèn rọi chiếu lên đôi mắt đen láy. Sophie nhắm mắt lại, cậu đã quyết định, nhưng cậu sẽ không nói chuyện này cho Gia Á, cũng không muốn nói cho Bàng Đốn, sẽ không nói cho bất cứ ai, đây là chuyện của cậu vì thế tự cậu sẽ giải quyết. Sophie biết tự ý xâm nhập vào không gian dị giới của nhân ngư sẽ có hậu quả gì, theo tư liệu trước mắt thì không có ai sống sót rời khỏi đó. Không phải lạc lối trên biển, cũng là gặp sự trừng phạt của nhân ngư.
Cậu chỉ có một cơ hội duy nhất, chính là sau khi Gia Á sinh ra tân thần tử, khế ước Thiết Lợi Á và nhân ngư ký kết sẽ mất đi hiệu lực, đến lúc đó kết giới của không gian dị giới sẽ xuất hiện lỗ hổng.
Cậu không nói cho bất cứ ai nơi cậu sẽ đi, cũng không để ai tìm thấy, cậu không muốn có ai gặp nguy hiểm nữa………. chuyện RWAR đã có phương án giải quyết, không cần tới cậu. Sophie hiện giờ chỉ cần chờ tới lúc Gia Á sinh đứa nhỏ, cậu cũng muốn nhìn đứa bé kia một chút……….sau đó sẽ trốn đi………..
Sophie bước ra cửa, đi dạo bên ngoài bộ lạc, có những sinh vật phát sáng lượn lờ quanh người cậu, hệt như những con đom đóm. Khu lều trại của Bàng Đốn dần xuất hiện trong tầm mắt, cậu mỉm cười bước qua. Tên ngốc Bàng Đốn này vẫn còn say ngủ, Sophie không nhẹ không nặng vỗ vỗ lên mặt anh.
“Uy, đại ngốc, thức dậy!”
“Sophie?” Bàng Đốn mơ màng mở hai mắt, gương mặt Sophie mang theo ý cười thản nhiên xuất hiện trước mắt anh.
“Theo ta nói chuyện một chút được không?” Sophie ôm gối ngồi bên cạnh Bàng Đốn.
“Được………” Bàng Đốn ngồi dậy, anh có cảm giác Sophie dường như trở nên ôn nhu thì phải?
Hai người đi ra ngoài, ngồi dưới một cây đại thụ…. nhìn màn sương mù khủng bố trong không gian sương mù của Dạ Chi vực, nơi này thật ra vô cùng xinh đẹp. Khắp nơi tràn ngập sinh vật phát sáng đủ loại màu sắc vô cùng rực rỡ, cây cối có lá dài màu trắng.
“Tiểu tổ tông, em đừng dùng ánh mắt này nhìn ta, rất đáng sợ.” Bàng Đốn nhìn thấy mắt Sophie xoay tít liền cảm thấy sợ hãi.
“Đại ngốc, ta xấu như vậy sao?” Sophie bật cười, cậu đâu có ác liệt đến vậy a.
Bàng Đốn bất đắc dĩ thở dài, tiểu tổ tông hôm nay có chút kỳ lạ a……………….
“Nói thật, Bàng Đốn, anh rốt cuộc thích ta chỗ nào a?” Sophie có chút tò mò, cậu đối xử với Bàng Đốn nhìn thế nào cũng không thể nói là tốt.
Bàng Đốn xấu hổ gãi đầu, bị người ta hỏi trực tiếp vấn đề này thực là…………
“Nếu ta biết thì tốt rồi, bất tri bất giác đã bị em hút chặt.” Bàng Đốn bất đắc dĩ nói.
“Em là người máy, tính tình cũng không tốt, một chút cũng không ôn nhu, khuyết điểm có một đống lớn.” Bàng Đốn càng nói càng muốn cười, đột nhiên nhẹ nhàng ôm lấy Sophie.
“Nhưng mà ta thích, có biện pháp nào được a!” Bàng Đốn nhận mệnh.
Sophie nhàn nhạt cười, không đẩy Bàng Đốn ra.
“Bàng Đốn, nếu có một ngày ta biến mất anh cũng đừng mất hi vọng, phải tìm một khảm đặc ôn nhu cùng nhau sống cả đời.” Sophie thở dài.
Bàng Đốn nghe thấy lời này cảm thấy không vui, cái gì gọi là biến mất chứ! Nguồn :
“Sophie, chúng ta không phải đã nói rồi sao, cứ như vầy cả đời!” Bàng Đốn ôm chặt Sophie.
“Ta đã nghĩ cả rồi, đợi chuyện tảng nguyên giải quyết xong, ta sẽ mang em về bộ lạc Ba Tái Tư! Phong cảnh ở đó so với bộ lạc Phỉ Tư Thắc còn đẹp hơn, hướng về biển cả, mỗi ngày đều có thể ngắm nhìn mặt trời xuất hiện từ phía chân trời, nước biển sẽ biến thành màu da cam.” Bàng Đốn khẽ nói, Sophie im lặng lắng nghe.
“Ta biết em sợ nước, chính là ta có thể cõng em trên lưng đi du lịch trên biển, tốc độ của ta rất nhanh, ở trong nước chính là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Nước biển trong suốt, có thể nhìn thấy những rặng san hô rực rỡ dưới đáy nước, còn có những đàn cá nhỏ………….”
Trước mắt Sophie giống như đang xuất hiện một bức tranh vô cùng xinh đẹp, thái dương màu vàng tỏa ra hào quang rực rỡ xuất hiện từ phương đông, cậu ngồi trên lưng Bàng Đốn tiến thẳng về phía thái dương, dường như chỉ cần vươn tay có thể chạm tới…………….
“Bàng Đốn, kỳ thật anh là một người rất tốt……….. ta lại là người lãnh huyết vô tình, có thể cả đời này sẽ không thích anh.” Sophie lãnh đạm nói, cậu sẽ không nói thật ra cậu đã sớm yêu thích Bàng Đốn.
“Em a, không thể nói được lời dễ nghe sao………” Bàng Đốn lại bị đả kích, nhưng cũng đã tập thành thói quen, hiện tại nghe thấy cũng chỉ cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Chuyện tình cảm chính là như vậy, phải theo đuổi thật chặt, chỉ cần buông tay một chút sẽ lập tức mất đi.
“Muốn nghe lời dễ nghe thì đừng tìm ta.” Sophie cười nói, nếu cậu không đáp lại tình cảm của Bàng Đốn, như vậy nếu thực sự có một ngày cậu không bao giờ quay trở lại nữa, Bàng Đốn cũng có thể xem mọi chuyện như một cơn ác mộng mà thôi…………..
“Sophie, em có tâm sự sao?” Bàng Đốn rất mẫn cảm, anh cảm thấy Sophie hôm nay rất kỳ lạ.
“Có.” Sophie gật gật đầu.
“Là suy nghĩ của ta a, chính là có một tên đại ngốc suốt ngày quấn quít lấy ta, không phiền sao được a.” Sophie giả vờ như thực sự gặp phiền phức thở dài.
“Bị anh làm phiền như vậy sớm muộn gì cũng có ngày ta trốn đi, để anh muốn tìm cũng không được.” Sophie nửa đùa nửa thật nói.
Bàng Đốn nhìn thẳng vào mắt Sophie, hai tay nhẹ nhàng áp lấy gò má lạnh như băng của cậu.
“Sophie, em nhớ cho kỹ, ta cả đời này chỉ nhận định mình em! Nếu em chạy, ta sẽ tìm, tìm không thấy ta sẽ chờ. Mười năm, hai mươi năm, cả đời, ta cũng chờ!”
Sophie siết chặt hai tay mình không thể khống chế đã bắt đầu run rẩy, cậu thật sự khát khao có được một cơ thể, cậu muốn mình có thể trở thành một con người chân chính, cùng Bàng Đốn trải qua cả đời. Vì thế chuyện này cậu phải tự mình đi hoàn thành, một khi thất bại cũng không muốn liên lụy tới Bàng Đốn. Chính là đại ngốc này hiện tại lại có bộ dạng này, bảo cậu làm sao yên tâm buông tay rời đi cơ chứ!
“Bàng Đốn, anh sao lại ngu ngốc như vậy! Ngốc muốn chết!” Sophie nhắm mắt lại, có chút buồn bực nhịn không được đánh Bàng Đốn một quyền.
“Ta chính là ngốc như vậy, không ngốc như vậy sao lại thích em được.” Bàng Đốn tươi cười vô cùng sáng lạn.
“Sophie, ta sẽ chờ em, chờ đến ngày em thích ta, chúng ta sẽ vui vẻ ở bên cạnh nhau cả đời. Không có đứa nhỏ cũng không sao, không thể ôm em cũng không sao, ta chỉ là thích cảm giác khi cùng em ở một chỗ, sẽ không có ai làm ta có được cảm giác này.”
Sophie cúi đầu, tựa vào người Bàng Đốn.
Đứa ngốc, không cần chờ, ta đã sớm thích anh……….. chính là ta để ý, ta muốn có một cơ thể, cũng muốn giống như Gia Á có thể mang thai sinh đứa nhỏ, vì thế có những việc ta phải đi làm……… ta làm sao có thể nhìn anh già đi trước mặt ta, sau đó rời đi, mà ta vẫn giống hệt như lúc trước được chứ……
Không ai biết, trong một đêm lạnh như băng này, Sophie đã quyết định, mãi đến rất nhiều năm về sau, Bàng Đốn một mình ngồi trên bờ biển Đông Hải nhìn mặt trời mọc ở phía xa, nhớ lại ngày đó anh vẫn không thể hiểu được, Sophie vì sao lại đeo trên lưng gánh nặng như vậy, vì sao lại quyết định đi con đường khó khăn như vậy…………………..