Dị Thế Chi Thú Nhân Bộ Lạc

Chương 34


Đọc truyện Dị Thế Chi Thú Nhân Bộ Lạc – Chương 34

Đoàn người Gia Á xuyên qua một cánh rừng đến khu vực đầm lầy Tất Đạt. Đầm lầy này trước nay luôn là khu vực nguy hiểm, trên mặt là một mảnh cây ngải tươi tốt mọc um tùm, còn có một lớp tuyết trắng phủ lên, làm người ta không nhìn rõ được mặt thật bên dưới. Gia Á ngồi trên lưng Tắc Vạn bay lượn trên không trung, A Nam của bộ lạc Phong Thần hóa thành một con đại bàng xám tro đi trên lộ tuyến trên không, còn lại những thú nhân khác không thể bay phải cẩn thận di chuyển trên mặt đất.

“Ngươi leo lên lưng ta đi.” Bàng Đốn đột nhiên nói như vậy với Sophie, đi qua đầm lầy chủ yếu dựa vào kinh nghiệm, nơi này khắp nơi bao phủ cây ngải, phải quan sát rất tỉ mỉ mới nhận ra sự khác biệt giữa đầm lầy và đất liền, anh nghĩ khảm đặc như Sophie không có được kinh nghiệm này.

“A?” Sophie dùng ánh mắt như thấy quái vật nhìn Bàng Đốn, nô độn này lại đang nghĩ đến chuyện ngu xuẩn gì vậy?

“Ta không cần!” Ánh mắt của Sophie có thể quét hình, chỉ cần nhìn qua đã biết có đầm lầy hay không, cần gì phải leo lên lưng người khác cho mệt.

“Nhưng ta nói cho ngươi biết nơi này thường có độc xà kịch độc xuất hiện, không cẩn thận sẽ bị cắn!” Bàng Đốn ra vẻ người từng trải.

“Không phải tên ngu xuẩn như ngươi từng bị cắn chứ?” Sophie đoán.

Bị nói trúng tim đen, mặt Bàng Đốn nhất thời đỏ rực lên.

“Ta lo lắng ngươi bị thương, thật sự là hảo tâm lại bị xem là lòng lang dạ thú!” Bàng Đốn tức giận nhưng vẫn như cũ bám sát theo bên người Sophie, cảnh giác cao độ.

Kỳ thật Sophie rất muốn nói cho anh biết, cho dù bị xà cắn thì người xui xẻo cũng là nó thôi. Cậu chính là một đống thép làm sao có thể trúng độc được! Bất quá nhìn thấy Bàng Đốn bộ dáng thật sự đang cố gắng bảo hộ mình lại cảm thấy rất thú vị, vì thế liền thoải mái hưởng thụ đãi ngộ này.

Đôi khi có những vấn đề không nghĩ tới sẽ không xảy ra, một khi lo lắng sẽ……


“Cẩn thận!” Bàng Đốn hô to một tiếng nhanh chóng phóng tới bên cạnh Sophie.

Điện lưu trong tay phóng tới con độc xà bị quăng qua một bên, giãy vài cái sau đó không nhúc nhích nữa.

Cánh tay Bàng Đốn là hai dấu răng, hai lỗ nhỏ đen ngòm sâu hoắm, từ miệng vết thương chảy ra máu đen trộn lẫn nọc độc.

“Ngươi!” Kỳ thật Sophie đã sớm phát hiện ra con khuê xà kia, sở dĩ chưa nói vì muốn đùa giỡn tên đại ngốc này một chút, nhưng không ngờ tên ngốc này thật sự nhảy tới chắn cho cậu.

“Đại ngu ngốc! Có độc!” Sophie nhìn miệng vết thương của Bàng Đốn, còn có ánh mắt chân thành xen lẫn một chút ngớ ngẩn, lần đầu tiên có chút lúng túng không biết nên làm thế nào.

“Ta biết, ta còn có thể chịu được, phụ cận chắc hẳn có cây cỏ tử đinh.” Những nơi có độc vật lui tới tất nhiên cũng sẽ có thảo dược khắc chế giải độc tồn tại.

“Ngươi xen vào việc người khác làm gì? Để ta bị cắn thì thế nào? Ta với ngươi cũng không có quan hệ gì!” Sophie bắt đầu lục lọi hành lý của mình, cậu có đem theo thuốc kháng sinh, tuy rằng không biết có cần dùng hay không nhưng đem theo vẫn tốt hơn không có.

“Thiết, ta cứu ngươi a, cũng không nói được lời nào tốt…………..” Bàng Đốn đã bắt đầu có dấu hiệu trúng độc, đầu của anh bắt đầu choáng, cơ thể cũng không tự chủ được hơi lắc lư.

“Ngu ngốc, mau nằm xuống!” Sophie đỡ Bàng Đốn, để anh nằm thẳng người trên bụi cỏ, cầm một ống chích tiêm kháng sinh vào tĩnh mạch của Bàng Đốn truyền vào cơ thể.

“Đây là cái gì vậy?” Bàng Đốn không biết cái ống đang chích vào người mình có tác dụng gì.


“Thuốc của ta không có thừa, về sau ngươi ít làm chuyện thiếu suy nghĩ đi, vô năng thì cứ đi theo sau lưng!” Kỳ thật Sophie muốn nói những câu dễ nghe, tỷ như cám ơn hay gì đó, nhưng thật sự không thể nói ra miệng được.

“Loại tính tình như ngươi, cũng chỉ có ta chịu nỗi.” Bàng Đốn cười cười, có lẽ bị mắng thành thói quen rồi nên cũng không có cảm giác tức giận nữa.

Á Sắt thấy thế thở dài, chuyện tình nãy giờ anh nhìn thấy rất rõ ràng, thật là một người nguyện đánh một người nguyện chịu. Á Sắt đi tới kiểm tra tình huống cơ thể của Bàng Đốn.

“Sophie, thuốc của ngươi có tác dụng, bất quá vẫn phải dùng cỏ tử đinh mới giải được độc tính hoàn toàn.” Á Sắt nói, loại thuốc thần kỳ của Sophie có thế áp chế chất độc của khuê xà trong nhất thời, nhưng chưa đủ để giải hết chất độc.

“Cây tử đinh hình dạng thế nào? Ta bây giờ đi tìm!” Sophie cũng có chút rối loạn.

“Được rồi, ngươi ở đây chăm sóc Bàng Đốn đi, ta đi tìm cho.” Á Sắt cười nói, tình huống này đúng là thời cơ tốt để bồi dưỡng tình cảm, sao có thể lãng phí được.

Sophie cũng hiểu mình không biết loại cây này, nhất định không có kinh nghiệm bằng Á Sắt, vì thế im lặng.

“Vậy làm phiền ngươi, xin nhanh một chút, cám ơn.” Lần đầu tiên Sophie nói cảm tạ, thái độ vô cùng thận trọng.

Á Sắt nhịn cười, hóa thân thành một cơn gió vụt ra ngoài, nhanh sao? Sao có thể như vậy, đương nhiên là phải chậm một chút rồi! Bàng Đốn còn có thể chịu đựng được một hồi, lúc này phải kéo dài thời gian càng lâu càng tốt, cũng nên để Sophie sốt ruột một chút.


“Ngươi nói cám ơn Á Sắt cũng không thèm nói với ta.” Bàng Đốn cảm thấy không cam tâm.

“Ngươi có gì tốt phải cám ơn, làm loại chuyện ngu xuẩn này, liên lụy người khác còn mệt mình……….” Sophie quay đầu sang chổ khác, cậu biết mình không có trái tim, chính là hiện tại sao lại có ảo giác nghe thấy tiếng tim đập thình thịch.

“Ai! Ta gặp được ngươi đúng là xui xẻo, suốt ngày bị ngươi sai vặt như nô lệ, lại còn luôn miệng mắng chửi, ngươi cũng chưa cười với ta lần nào.” Bàng Đốn oán giận nói.

“Có cái gì buồn cười, ta cũng không phải người bán rẻ tiếng cười.” Sophie cũng biết thái độ mình với Bàng Đốn không tốt, cũng muốn đối xử với anh tốt một chút, nhưng là có ích lợi gì cơ chứ! Đối với anh ta hảo thì có lợi ích gì, cũng không thể thay đổi được sự thật mình là người máy, cho dù đối xử tốt thì có được kết quả gì tốt đẹp……….. đột nhiên, Sophie bị chấn động cả người! Cậu đang suy nghĩ gì, không, không phải như vậy, cậu đối với Bàng Đốn không có cái loại cảm giác đó! Tất cả chỉ là ảo giác thôi, cậu cảm thấy Bàng Đốn rất ngu xuẩn, khi dễ rất thú vị, đúng! Nhất định là như vậy!

“Ngươi làm sao vậy?” Bàng Đốn nhìn bộ dáng vô cùng khiếp sợ của Sophie, giống như đang đối mặt với ngày tận thế.

“Đại ngu ngốc, ngươi về sau tránh xa ta một chút, ta căn bản………” Sophie muốn nói, cậu căn bản không phải là con người, Bàng Đốn có dồn bao nhiêu tâm tư lên người cậu cũng vô dụng.

“Ta thật sự muốn ly xa ngươi một chút, chính là không làm được thôi. Ngươi mắng ta, ta cũng thấy vui vẻ, ngươi phớt lờ sức mạnh của ta thì ta lại càng hiếu thắng hơn.” Bàng Đốn cười cười, trước kia nghe người khác nói thích anh thật sự không biết nó có nghĩa gì. Từ khi gặp Sophie, loại cảm giác buồn bực áp bách trong lòng giống như muốn bùng nổ, rời đi một chút lại nhớ đến phát đau, nhìn thấy lại vô cùng sung sướng, cẩn thận suy nghĩ, không lẽ đây chính là thích? Hóa ra tất cả chính là thích, anh thích Sophie, khảm đặt tính tình kỳ lạ luôn làm người ta giận sôi gan này.

“Ngươi chính là siêu cấp đại ngu ngốc!” Sophie không có hô hấp, nếu có thì lúc này nhất định là phải thở dốc.

“Ân, đúng vậy, ta chính là đại ngu ngốc.” Bàng Đốn đột nhiên kéo tay Sophie.

“Uy, sau này ngươi lớn lên gả cho ta đi, được không? Tuy rằng ta trong mắt ngươi là đại ngu ngốc, chính là ta là một người bầu bạn không tồi, sẽ thực sự yêu thương ngươi. Hơn nữa, tính tình ngươi xấu như vậy, trừ bỏ ta còn ai chịu được.” Nếu thích, phải nhanh chân chạy trước, Sophie tốt như vậy, về sau nhất định sẽ có rất nhiều người cạnh tranh. Bàng Đốn cảm thấy đây là quyết định sáng suốt nhất từ khi anh sinh ra đến giờ.

Sophie nghe vậy liền thất thần, sau đó cậu cúi đầu khẽ mỉm cười, cười đến chua sót.

“Có thể a, đại ngu ngốc! Nếu ngươi chờ được đến ngày nào đó ta lớn lên, ta sẽ gả cho ngươi.” Này xem như là lời nói dối thiện ý đi. Bởi vì thực đáng tiếc, cậu vĩnh viễn không bao giờ lớn lên được.


Cậu mắng Bàng Đốn, nói anh là đại ngu ngốc bởi vì cậu thấy anh ngu ngốc như vậy thật là tốt. Cậu cho anh một lời hứa không có khả năng thực hiện, chờ đợi lâu ngày Bàng Đốn sẽ dần dần quên đi. Nhiều năm nữa, Bàng Đốn sẽ có một khảm đặc đáng yêu bên cạnh, hiểu được anh là người tốt, sẽ ôn nhu chăm sóc anh, bọn họ sẽ có rất nhiều đứa nhỏ, sẽ có một cuộc sống vô cùng hạnh phúc. Tuy rằng cậu cũng hi vọng, nhưng người kia vĩnh viễn không phải là cậu.

“Hắc hắc! Ngươi đồng ý rồi! Xem ra vết thương này ta nhận thật xứng đáng!” Sớm biết chịu một chút thương tích đã có thể đạt được ưu ái của mỹ nhân, anh nhất định đã tự hại mình từ sớm!

Sophie không đành lòng nhìn ánh mắt tươi cười tràn ngập mong chờ của Bàng Đốn, quay đầu đi.

“Nô độn, đừng có cười ngu ngốc như vậy! Trúng độc thì ngoan ngoãn nhắm mắt lại nằm nghỉ đi.” Sophie cố gắng giả vờ cường ngạnh, âm thanh có chút run rẩy.

“Ta phải nằm trong lòng ngươi!” Bàng Đốn được một tấc lại muốn tiến một thước.

Sophie im lặng một hồi mới nhẹ nhàng đi qua, đem đầu Bàng Đốn đặt lên đùi mình. Bàng Đốn quả thực xem hôm nay là ngày may mắn của mình, tựa vào trên người Sophie, ngửi được trên người cậu có mùi hương mát lạnh kỳ lạ.

“Sau này ta sẽ làm cho ngươi một căn phòng lớn thật ấm áp, như vậy người ngươi cũng không còn lạnh thế này.” Bàng Đốn khép mắt lại, khóe miệng cong lên tươi cười.

“Ân…………….” Sophie gật gật đầu, nếu như cậu có nước mắt vậy nhất định giờ phút này sẽ chảy xuống, chính là ngay cả nước mắt cũng không có, muốn trút ra cũng không được.

“Sophie, ta thích ngươi…………..”

“Ân……………”

Là một người máy cậu lại sinh ra cảm tình, thích một tên đại ngốc, mà đại ngốc này cũng thích cậu, cậu hi vọng mình có thể biến thành người………..Sophie có một nguyện vọng, một cái nguyện vọng không có khả năng thực hiện………………………


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.