Đi Qua Kí Ức

Chương 36: Thử sức


Đọc truyện Đi Qua Kí Ức – Chương 36: Thử sức

Đó là một mỹ nhân chân chính trong váy dài màu xanh nhạt, khuôn mặt vô
cùng trắng nõn, giống như bơ vậy. Nhìn bộ dạng giống như mới chỉ mười
bảy mười tám tuổi,dáng người có vẻ hơi gầy, mái tóc óng mượt dài tới
thắt lưng, đang từng bước vô cùng uyển chuyển về phía Ninh Phi Ly

Cô gái này có bộ dạng thanh tú thong dong, vẻ mặt lãnh đạm, làm cho người ta có cảm giác cô ấy thật cao cao tại thượng

Trong chớp mắt, Cố Hạm Hạm có cảm giác bản thân đang xuyên qua cổ đại,
thật sự là…khí chất cô gái này thật sự không giống người hiện đại chút
nào. Tuy nói là xung quanh bốn phía mọi người đều mặc cổ trang, nhưng
chỉ cần chưa chính thức quay phim, mỗi cái giơ tay nhấc chân của mọi
người đều trăm phần trăm là hiện đại, người chơi điện thoại di động,
người chụp hình tự sướng, có người giơ chai nước khoáng uống ừng ực. Mà
cô gái sau khi nói câu “ Không chút tình cảm nào, trống rỗng hư không”
bây giờ đang liếc xéo nhìn Ninh Phi Ly, quả thật khiến cho người ta cảm
thấy đang ở trong hí kịch.

Ninh Phi Ly cực kì khó chịu, anh ta vất vả thể hiện một phen kĩ thuật,
đang đàn hang say thì không biết từ đâu có kẻ thần kinh đến phá rối. Còn nói “không chút tình cảm nào, trống rỗng hư không”. Hừ, cô ta nghĩ mình đang đóng phim sao

Ninh Phi Ly gia thế hiển hách, hậu thuẫn cũng vững chắc, từ khi bước
chân vào giới giải trí đến nay đều được người ta bủa vây xung quanh,
chưa từng nghe qua lời chê bai nào. Hôm nay ngược lại, kĩ thuật đàn như
vậy, lại bị một nhân vật nhỏ bé trước mặt bao nhiêu người nói anh ta như vậy, hừ, khiến cho anh ta cảm thấy không biết đặt mặt mũi chỗ nào.

Mặt Ninh Phi Ly lập tức đóng băng, hai mắt giống như chứa lửa giận, khẽ
cắn môi, nhẹ giọng nói “ You can, you up” Cô được lắm, cô trên. Ninh Phi Ly cũng không dám phá hủy hình tượng thần tượng, những lời này chỉ đủ
cho 2 người họ nghe thấy

Cô gái kia chớp chớp mắt, như là nghe không hiểu Ninh Phi Ly nói gì,
nhức đầu vung ống tay áo “ Bản cô nương tôi, trình độ cấp bốn đã đàn
được như thế này rồi, có gì chứ”

Cái này thì Ninh Phi Ly hết chỗ nói rồi, đây là muốn nói anh ta chỉ đạt
đến cấp bốn thôi sao? Nói như thể toàn bộ người trung quốc nghe đều
hiểu. Nhưng mà Ninh Phi Ly cũng không lấy điểm này để bắt bẻ người ta
không tha, anh ta chính là muốn cho cô gái nhỏ này bị người ta cười chê

“Ý tôi chính là, cô nói tôi đàn không có cảm tình, đàn vô hồn trống
rỗng, tôi đây xin mời cô biểu diễn một khúc, cho chúng tôi ở đây nghe
một chút xem cái gì là cảm tình” Mấy câu cuối cùng kia…. Giống như là
Ninh Phi Ly gằn từng tiếng nói ra, từng chữ đều mang tiếng khiêu khích

Ninh Phi Ly phỏng đoán rằng người hiện đại phần lớn không học loại đàn
cổ này, nếu có học cũng chỉ giống như cưỡi ngựa xem hoa, tiêu khiển cho

vui, khẳng định không giống như anh ta học thuộc như lòng bàn tay. Như
vậy, lúc này đem vấn đề khó khăn vứt cho cô gái nhỏ này, nên người mất
mặt không phải là anh ta. Đến lúc đó mọi người sẽ nghĩ, cô nói tôi đàn
không tốt, nhưng chính cô đàn lại giống như rắm chó đang kêu, loại sỉ
nhục này chính là điều Ninh Phi Ly thích nhất

Điều khiến Ninh Phi Ly không nghĩ tới là, đối phương không chỉ chấp nhận lời khiêu khích của anh ta, ngược lại vô cùng nghiêm túc gật đầu đồng ý

Cô gái ngồi xếp bằng vào vị trí Ninh Phi Ly ngồi lúc đầu, phía trước mặt chính là cây đàn Ninh Phi Ly vừa sử dụng

Cô hơi nâng mi mắt, trong phút chốc, ánh mắt long lanh lưu chuyển, nhìn
Ninh Phi Ly cười cười “Ừ, tôi sẽ một lần nữa đàn bài Phượng Cầu Hoàng
tặng cho anh”

Tiện đà, cúi đầu, đánh đàn

Ninh Phi Ly mái má bỗng nhiên đỏ bừng, Phượng Cầu Hoàng thật ra là một
khúc ca cổ đại dùng để tỏ tình. Đối phương lại nói đàn một lần cho anh
ta nghe….cho anh ta….cho anh ta. Ninh Phi Ly không giải thích được mà
cảm thấy đỏ mặt

Cô gái hạ âm thứ nhất xuống, Ninh Phi Ly cảm thấy không ổn

Cô không chỉ đánh đàn, còn mở miệng ngâm nga một khúc nhạc. Giọng hát uyển chuyển êm tai lại không ảnh hưởng đến tiếng đàn

Có một mỹ nhân, gặp rồi không thể quên.

Một ngày không thấy nàng, suy nghĩ chực như điên.

Phượng hoàng bay lượn, tứ hải cầu hoàng.

Bất đắc dĩ giai nhân, không ở tường phía đông.

Đem đàn thay mặt ngữ, viết đôi lời tâm sự.

Khi nào có thể gặp lại, an ủi ta bàng hoàng.

Nguyện nói dùng sức này, cầm tay trong tay

Không thể đến bên nàng, khiến ta tiêu vong.

……

Toàn bộ trường quay đều yên tĩnh. Cố Hạm Hạm là người đầu tiên kịp phản
ứng, đi đầu nhẹ nhàng vỗ tay hoan nghênh, trong mắt cô đều là ý cười.

Lúc này mọi người mới kịp phản ứng theo, sôi nổi vỗ tay, tiếng vỗ tay
rào rạt vang lên toàn trường.

Ngay cả người luôn nói chuyện chua ngoa như Quý Bách cũng không kìm được mà khen ngợi “Giật cả mình”

Nói như Cố Hạm Hạm mù âm nhạc, lần đầu tiên nghe Ninh Phi Ly đánh đàn
cảm thấy vô cùng dễ nghe, nhưng lần thứ hai nghe cô bé kia biểu diễn,
hai chữ cảm nhận được chính là “ giật mình”. Người trước là dùng kĩ xảo
để đàn, khiến cho toàn bộ khúc nhạc nghe như có bàn tay can thiệp, thì
người sau đàn hợp lý hơn, tất cả đều xử lý thỏa đáng, bên cao bên thấp,
quá mức rõ rang

Dưới loại tình huống này, người lúng túng nhất chính là Ninh Phi Ly. Là
anh ta ganh tị, thích gây hấn, anh ta là người khoe khoang trước, lúc
này lại là tài nghệ không bằng người ta

Cũng may đối phương cũng không thèm so đo với anh ta, đàn xong vẻ mặt
còn tràn đầy mong đợi nhìn chăm chú Ninh Phi Ly, giống như là muốn được
anh ta khen ngợi

Ninh Phi Ly da mặt mỏng, chịu không nổi một cái nhìn nũng nịu của đại cô nương nhìn mình, ho khan vài tiếng che giấu tâm tình, sau đó vội vàng
muốn rời sân khấu

Nhưng đối phương lại không cho, cứ thế giơ ống tay áo, ngăn chặn đường
lui của Ninh Phi Ly. Trang phục cổ đại lưu hành mốt thắt eo cùng tay áo
rộng dài, cô gái chỉ việc nâng cánh tay áo lên, lập tức chặn Ninh Phi Ly chặt như cối nêm

Ninh Phi Ly bất đắc dĩ “Tôi thừa nhận, tôi thua. Tài nghệ của tôi xác
thực không bằng cô, nhưng mà cô không thể được một tấc lại muốn tiếc lên một thước, chặn bước tôi thế này”

Cô bé kia ánh mắt trong suốt, phảng phất như ánh sao đêm “Anh còn không
nói cho tôi biết, anh có đồng ý chấp nhận tôi làm fan không?”

Ninh Phi Ly lập tức hiểu ra, đây đại khái là fan ngàn dặm theo đuổi anh
ta bày tỏ tình yêu đi. Chuyện vừa rồi chỉ là muốn gây sự chú ý với anh
ta thôi đúng không. Haizz. Lỗi là do anh ta mị lực quá lớn, chọc tới một đoạn phiền toái như vậy

Ánh mắt Ninh Phi Ly đảo qua cô gái có ngũ quan xinh xắn cùng dáng người
hơi gầy, lại liếc nhìn bộ quần áo màu xanh nhạt kia, thầm nghĩ trong
lòng, cô muốn theo đuổi thì theo đuôi đi, sao còn đem chính mình hóa
trang thành mấy diễn viên ở đây như vậy làm cái gì. Ninh Phi Ly ghét
nhất là loại fan cuồng muốn quấy nhiễu tới đời sống sinh hoạt của anh ta như thế này, ánh mắt dành cho cô gái trước mặt lại them một phần ghét
bỏ


Ninh Phi Ly hắng giọng một cái “Tôi không thích loại người như cô”

Ánh mắt cô gái lập tức mất đi độ ấm, giọng nói vô cùng lạnh lẽo “Vậy anh thích loại người như thế nào?”

Ninh Phi Ly bị sự chuyển biến đột ngột này làm cho hoảng sợ, giả bộ nhìn xung quanh, sau đó ánh mắt dính vào người đang chơi điện thoại di động
Cố Hạm Hạm

“Tôi thích người như cô ấy” vừa nói, vừa chỉ vào Cố Hạm Hạm, thừa dịp fan cuồng không để ý, vội vã bỏ chạy

Cô gái kia đưa tầm mắt theo hướng Ninh Phi Ly chỉ, hai mắt khẽ híp lại

Bỗng nhiên một bóng đen phủ xuống đầu Cố Hạm Hạm. Cô kinh ngạc nhướn mắt lên, ngoài ý muốn trông thấy là cô gái vừa mới đánh đàn

Cố Hạm Hạm thân thiện cười cười “Xin chào” Cô đối với cô bé ấn tượng ban đầu rất tốt

Cô gái kia không trả lời, liếc mắt đánh giá Cố Hạm Hạm từ đầu đến chân. Ánh mắt cô gái thu lại một vài phần địch ý

Cô gái hơi hơi vuốt cằm “Sở Ly”

Cố Hạm Hạm khẽ mỉm cười” Cố Hạm Hạm”

Sở Ly nhíu mày “Cái tên của cô có chút kì quái”

Cố Hạm Hạm vẫn tươi cười “Tên của cô nghe rất êm tai”

…..

Sở Ly nhướn nhướn mày, vẻ mặt tỏ ý là đương nhiên

Cố Hạm Hạm cũng không oán trách việc Sở Ly đánh giá tên cô, Sở Ly giống
như cô bé nhỏ tùy hứng, nhưng lại ngoài ý không làm cho người ta ghét

Đạo diễn Nghiêm Tử Trọng không hài lòng lên tiếng

“Này Sở Ly, cô mặc sai trang phục rồi! Nhớ kĩ cô đóng vai một công chúa, chứ không phải một đứa nha hoàn. Trở về đổi sang quần áo màu đỏ nạm
vàng của công chúa đi!”

Sở Ly không nhịn được bĩu môi, yêu lặng oán thầm trời đất, quần áo trông tục khí như vậy có thể là trang phục của công chúa sao? Bất quá ra
ngoài chơi, sẽ phải gặp nhiều trói buộc, cũng đôi khi sẽ phải hi sinh lý tưởng một chút, đạo lý này cô vẫn hiểu

Cho nên Sở Ly dù có bao nhiêu chán ghét đối với việc đoàn làm phim chuẩn bị trang phục cho mình, cô vẫn xoay người đi vào nghỉ diễn viên thay
quần áo

Đợi cho Sở Ly rời đi, Cố Hạm Hạm nhẹ nhàng nhíu mày, chậm rãi thong thả
bước đến gần Nghiêm Tử Trong, vẻ mặt bất động thanh sắc hỏi thăm vài câu về tình huống của Sở Ly

Cô lúc này mới biết Sở Ly là được Nghiêm Tử Trọng tình cờ phát hiện trên đường, lúc ấy chẳng qua cảm thấy Sở Ly có khí chất cùng diện mạo vô
cùng phù hợp với vai diễn công chúa Sở quốc. Làm cho ông ta vui mừng
chính là, Sở Ly cũng biết đánh đàn, vì thế còn không cần đến việc phải
thuê thêm người đánh đàn rồi lắp ghép hợp âm, đây chính là tiện cả đôi
đường


Nghiêm Tử Trọng lập tức tràn đầy niềm tin với bộ phim chuẩn bị quay của
mình. Dàn diễn viên chính đều là diễn viên có ngoại hình cao coi như
xong, một vai nữ phụ nho nhỏ cũng tuyển chọn chuẩn, tất cả vừa nhìn đều
vô cùng vừa vặn, còn kém một bước chân vào cửa

**

Hôm nay lịch trình an bài rất đơn giản, sau khi thử một vài phân đoạn
xong, chính là chụp một vài bức ảnh với tạo hình nhân vật. Đoàn làm phim sẽ dùng những thứ này cho trang blog chính thức của bộ phim, sau đó
tuyên truyền trên mấy tập san giải trí là tốt rồi

Làm xong hết những thứ này, một ngày công tác của Cố Hạm Hạm xem như đã
xong. Mọi người trong đoàn làm phim muốn đi tới tiệm thịt nướng gần đó
ăn một bữa no say. Cố Hạm Hạm không lay chuyển được sự nhiệt tình của
mọi người, cũng bỏ qua nguyện vọng ban đầu quay về khách sạn nghỉ ngơi
sớm một chút

Cố Hạm Hạm vừa ngồi xuống, còn có một cái người đóng vai phụ lôi kéo cô
làm quen, thi nhau thảo luận “Kiều Ngạn Đình cá tính như thế nào”
“Đường Lâm Lang bình thường nhan sắc có xinh đẹp như vậy hay không hay
là do trang điểm”…

Rõ ràng chỉ mới ngừng quay phim mấy tháng thôi, mà những cái tên này
giống như đã rất lâu rồi không gặp lại, dường như đã mấy đời

“Đúng rồi, nghe nói đạo diễn bộ phim trước của các cô bộ dạng rất tuấn tú, có phải thật vậy không?”

Đây là nhân viên trang điểm cho Cố Hạm Hạm hôm nay

Cố Hạm Hạm không biết ở đâu có loại tin đồn này truyền ra, dù sao Bạc Tư Niên làm việc gì cũng vô cùng an phận, không có khả năng lộ một bức ảnh nào…

Cố Hạm Hạm trừng mắt “Tại sao lại đột nhiên cô nghĩ đến hỏi vấn đề này?”

Nhân viên trang điểm xấu hổ cười cười “Tôi có một người bạn làm nhân
viên ánh sáng trong đoàn làm phim cô lúc đó, anh ấy nói cho tôi biết.
Giới giải trí làm gì có bí mật, cô hiểu đấy”

Nói xong, nhân viên trang điểm đó lại nhìn Cố Hạm Hạm nhướn mày cười cười

Cố Hạm Hạm thật sự không biết trả lời lại thế nào, cũng may đối phương
không có níu chặt chủ đề này, rất nhanh bị chuyện khác hấp dẫn dời đi
lực chú ý

Cố Hạm Hạm hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, bắt đầu hồi tưởng lại những chuyện phát sinh từ đó đến nay, từng chút, từng chút

Cố Hạm Hạm còn nhớ rõ, vào thời điểm “Hình Xăm” vào giai đoạn hậu kỳ, đoàn làm phim bọn họ cũng tổ chức đi ăn thịt nướng

Khi đó bọn họ ngồi cùng nhau dưới bầu trời ngắm sao đêm

Cố Hạm Hạm ngẩng đầu, tối nay nhiều mây, bao phủ toàn bộ bầu trời, ngược lại không trông thấy một vì sao


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.