Đi Qua Kí Ức

Chương 17: Đóng máy


Đọc truyện Đi Qua Kí Ức – Chương 17: Đóng máy

Mấy ngày nay, cả giới giải trí đều xôn xao cả lên.

Nguyên nhân là do một tờ báo nhỏ tên Star space đã đăng tải một
tin tức chấn động: Thiên vương nổi tiếng La Gia gần đây đã đi
đăng ký kết hôn ở cục dân chính với fan của mình, câu chuyện
tình yêu giữa thần tượng và fan?!

Lúc đầu tin này không hề được nhiều người quan tâm, tòa báo
này cũng không có tên tuổi, chẳng có ai lại coi mấy scandal của các sao do mấy báo lá cải viết là thật cả, quan trọng nhất
là mấy tin này không hề có chứng cứ chứng minh độ tin cậy của nó.

Nhớ lại Trình Hạc năm đó, một ngôi sao nổi tiếng bị tiết lộ
là sa đọa với chứng cớ đàng hoàng, còn có cả video tình cảm
mãnh liệt…nhưng đến cuối cùng vẫn có nhiều người không rõ
chân tướng lên tiếng ủng hộ loại ngôi sao sa đọa này, vẫn một
lòng tin rằng tất cả đều là giả.

Vậy thì càng không cần nói đến tin tức liên quan đến việc kết
hôn giữa thiên vương La Gia và fan rồi, rất nhiều người cho rằng
đây chỉ là tin bịa đặt không có thật. Mà tin này vốn chẳng
tạo ra được tí sóng gió nào thì đã bị chôn vùi rồi.

Nhưng điều khiến ai cũng bất ngờ là La Gia lại thừa nhận trước truyền thông là 3 ngày trước mình đã đăng ký kết hôn với
người yêu hiện tại, mà vợ anh ấy lại là một fan luôn ủng hộ
và bên cạnh anh ấy từ khi mới ra mắt.

Ảnh đế La Gia năm nay sắp 40 tuổi rồi nhưng khuôn mặt vẫn rất
trẻ trung, dáng người cũng giữ gìn rất tốt, áo sơ mi tơ tằm
màu đen khiến La Gia trông rất nho nhã nhưng cũng không kém phần
nam tính, từng chỉ chỉ hành động đều khiến người khác đỏ mặt tía tai, tất cả phóng viên đều bị khuất phục trước phong thái của ảnh đế.

Khuôn mặt trước ống kính từ đầu đến cuối đều mang theo nụ
cười hạnh phúc, khóe miệng luôn giương cao, có thể thấy anh ấy
rất yêu vợ mình, thậm chí vì cô ấy mà chủ động công khai việc mình đã kết hôn. Phải biết rằng La Gia luôn là người tình
trong mộng của hàng triệu cô gái, một khi công khai kết hôn, tổn thất không chỉ đơn giản là độ nổi tiếng.

Cố Hạm Hạm là một fan số một của La Gia, xem hết tất cả phim
điện ảnh, phim truyền hình của La Gia, cho dù điều kiện kinh tế khó khăn ăn không đủ no, một ngày chỉ ăn mấy cái bánh bao chay
thì cô cũng phải tiết kiệm tiền mua album mới. Hiện giờ phòng
của cô vẫn còn treo áp phích có chữ ký của La Gia, đó là tấm áp phích năm đó cô phải xếp hàng từ sáng đến tối mới có
được. Ngày mà được nhìn thấy thần tượng, Cố Hạm Hạm thậm
chí xúc động đến mức nói không ra lời.

Vì vậy Cố Hạm Hạm vẫn còn nhớ rất rõ ngày mà La Gia thừa nhận kết hôn. Đó là ngày 3/7/2013.


Cố Hạm Hạm an nhàn nằm trên sô pha xem chương trình đưa tin này.
Thần tượng của cô vẫn đẹp trai như vậy…Cố Hạm Hạm lắc lắc
đầu. Kiếp trước cô có rất nhiều điều tiếc nuối, một trong số
đó chính là vẫn chưa được gặp La Gia trong giới giải trí này.

Có điều cho dù có gặp rồi thì làm sao? Ai sẽ nhớ tới một cô
diễn viên đóng thế chứ? Mặc dù Trần Tích Linh rất nổi tiếng
nhưng sao có thể bì được với nhân vật lão làng như La Gia.

Điện thoại reo lên. Cố Hạm Hạm liếc xem người gọi rồi mới nghe máy.

”Á á á…cô đúng thật là thần may mắn của tôi. Giờ trên weibo
rồi trên mạng đều đang oán trách tờ báo chúng tôi biết trước
tin tức, có năng lực đặc biệt biết được chuyện kết hôn của La
Gia đó.” Đối phương rất xúc động, giống như muốn từ trong điện
thoại nhảy ra quỳ cảm tạ Cố Hạm Hạm vậy, “Tin này còn có
sức bùng nổ hơn so với tin Đường Lâm Lang và Kiều Ngạn Đình
này nọ ấy chứ…”

Đề xi ben của đối phương quá lớn khiến Cố Hạm Hạm đinh tai
nhức óc. Cô cau mày, cô nghĩ tới câu nói kia quả nhiên là đúng, gã lùn này cũng rất có năng lực. Cô di chuyển điện thoại ra
xa một chút: “Cường Tử, tôi đã tặng tin tức này cho anh rồi,
anh có thể xóa file sao lưu được rồi đó.”

“…Sao lưu, sao lưu gì cơ?” Cường Tử cười gượng một cách chột dạ, “Sao tôi chẳng hiểu cô đang nói gì hết vậy?”

”Anh khỏi giả ngu nữa, điện thoại hoặc là máy tính của anh
chắc chắn có sao lưu lại những tấm ảnh của hai người họ, nếu
không anh cũng không dứt khoát đưa máy ảnh cho tôi như vậy.” Cố
Hạm Hạm chống cằm, ngáp dài một cái. Cô không rảnh rỗi ngồi
đối chất với bọn chó săn, loại chuyện này phải nói rõ ràng
thì mới được.

Cường Tử úp úp mở mở nói: “Thật ra nếu scandal này bị lộ ra
thì cũng không có hại gì với cô, cô chắc là diễn viên của
đoàn phim nhỉ, tin này chẳng phải sẽ giúp đoàn phim của cô
càng nổi sao? Nổi trước khi chiếu phim, là một chuyện rất tốt
đó…”

”Nhưng tôi không thích kiểu ầm ĩ này.” Cố Hạm Hạm thật sự rất buồn ngủ, cô ngồi dậy tắt ti vi, vừa nghe điện thoại vừa chậm chạp về phòng ngủ, “Phim của tôi, tôi sẽ tự dựa vào thực lực của mình.”

Cường Tử bị lời tuyên bố ngang ngược của Cố Hạm Hạm làm kinh
ngạc, mở to miệng nói không nên lời, sau cùng nhẹ nhàng nỉ non: “Tôi rất khâm phục cô, thật đó!”


**

Cố Hạm Hạm nằm trên giường suy nghĩ chuyện của mấy hôm nay.
Tại sao cô lại giúp Đường Lâm Lang và Kiều Ngạn Đình?

Nói thật là cô cũng không phải là tự tin quá với kỹ năng diễn xuất của mình. Kỹ năng diễn xuất của mỗi người đều là từ
từ mài dũa, nếu so với những diễn viên gạo cội thì cô vẫn
còn quá non.

Cô nghĩ việc mình giúp hai người Đường – Kiều cũng chỉ vì cô
thích cái tính cởi mở tùy hứng của Đường Lâm Lang. Dù sao
người ta cũng từng khen ngợi cô vài câu trên weibo.

Có ơn phải báo, đây là nguyên tắc làm người của cô.

**

Ở phim trường. Tất cả mọi người đều nín thở nhìn chăm chú
màn kịch trước mắt. Đó là cảnh ly biệt của Trình Thanh và
Trương Trí Phong.

”Trình Thanh, em có biết khuyết điểm lớn nhất của mình là gì
không? Em không hề biết chịu thua, cũng không biết mềm mỏng một
chút. Anh với Lâm Y Y chỉ là gặp dịp thì chơi thôi…Em không
cần phải chia tay anh vì một người phụ nữ như vậy.” Trương Trí
Phong nhìn thẳng khuôn mặt nhợt nhạt vì bệnh của Trình Thanh,
không biết xấu hổ rũ bỏ tội lỗi của bản thân.

Thân thể ốm yếu của Trình Thanh đứng lẻ loi bất động, chiếc
áo khoác mở rộng, góc áo bị gió thổi bay bay. Cô giống như
một người giấy, chỉ cần thổi một cái là ngã.

Trình Thanh từ từ mở miêng: “Anh biết tôi đang nghĩ gì không?”

Trương Trí Phong không biết tại sao lại cảm thấy Trình Thanh lúc này quả thật quá bình tĩnh rồi, bình tĩnh đến mức khiến
người ta cảm thấy sởn tóc gáy.

”Tôi đang nghĩ là lúc đầu mình bị mù mới chọn anh giữa anh và em gái tôi.” Trình Thanh cười, nụ cười thê lương, ánh mắt cô
chuyển tới người đàn ông cô yêu và hận, “Tôi rất hối hận.”


Tôi, rất, hối, hận.

Bốn chữ này cô nói không tí cảm xúc như đang kể một câu chuyện không hề đau khổ tí nào, thế nhưng trái tim Trương Trí Phong
lại bị chấn động, anh ta biết, lần này Trình Thanh sẽ làm
thật.

”Một mạng người không nên đổi lại là một tình yêu khó coi như
vậy.” Trình Thành cụp mi mắt, “Con mắt nhìn người của hai chị
em tôi thật chẳng ra sao cả.”

”Trình Thanh…em đừng như vậy được không?…Em gái em là người
điên, không liên quan gì đến hai ta cả.” Trương Trí Phong cuống
lên, “Còn nữa, cái gì mà tình yêu khó coi? Chúng ta yêu nhau
thật mà.”

Trương Trí Phong tiến lên trước nắm cánh tay Trình Thanh nhưng bị Trình Thành đẩy ra.

”Đừng đụng vào tôi.” Cô nhìn thẳng vào mắt Trương Trí Phong, “Tôi thấy rất ghê tởm.”

Camera chuyển hướng.

Trình Thanh nằm trên một chiếc giường trong một tiệm xăm hình cũ kỹ.

Người thợ xăm hình lớn tuổi chạm vào hình xăm giữa lưng Trình
Thanh, lắc đầu nói: “Hình xăm này xăm đã nhiều năm rồi, nếu như xóa đi thì sẽ để lại sẹo, cô có chắc không?”

Trình Thành ngẩng đầu, hờ hững gật đầu: “Tôi chắc chắn.”

Thợ xăm hình chạm vào chữ “Phong” trên lưng cô, bà cũng hiểu
được đã xảy ra chuyện gì, chẳng phải là cô gái này với bạn
trai chia tay rồi cô ấy muốn xóa sạch hình xăm từng đại diện
cho tình yêu sao.

Bà thương xót nói: “Có chuyện gì thì cũng không cần phải xóa nó đi chứ, người đau đớn vẫn là cô thôi.”

Trình Thanh nói: “Nhưng giữ nó lại, tôi sẽ sống không yên.”

Không chỉ có chán ghét còn có tội lỗi. Nó giống như một dấu
ấn khó phai trong những năm tháng thanh xuân của Trình Thanh,
dính chặt vào da thịt cô, luôn nhắc nhở cô năm đó đã ngu ngốc
thế nào.

Phân đoạn cuối cùng, ống kính dừng ở lò lửa đàn hương trên
chiếc bàn gỗ. Khói xanh lượn lờ, không biết bay về nơi đâu.

Kết thúc.

Cố Hạm Hạm đóng xong cảnh cuối cùng thì các phân cảnh của bộ phim điện ảnh này cũng gần xong rồi. Tuy nhiên cô không hề có
cảm giác thoải mái và vui vẻ sau khi quay xong phim, lòng lại
cảm thấy nặng trĩu.


Không chỉ có cô, tất cả những nhân viên đoàn phim sau khi xem xong cảnh cuối cùng cũng không hề cười vì phim đóng máy mà ai
cũng chìm đắm trong sự bi thương của cảnh quay này. Bộ phim này không giống với những bộ phim đau khổ lấy nước mắt khán giả
cũng không giống những bộ tình yêu hài hước khiến người ta vui
vẻ. Nó rất nặng nề, ai xem xong sẽ rất lâu mới bình thường
lại được, trong lòng cảm thấy chua xót không thể nói ra lời.

Cho dù có thế nào thì bộ phim đầu tiên kể từ khi sống lại
của Cố Hạm Hạm đã hoàn thành tốt đẹp. Bây giờ chỉ cần xem
thử doanh thu phòng vé của bộ phim này thôi.

**

Buổi tối hôm đóng máy phim đó, đoàn phim hẹn nhau đi ăn đồ
nướng. Buổi ăn uống này còn là buổi dã ngoại, thời tiết rất
đẹp, bầu không khí cũng rất vui. Tiếng cười nói tràn ngập, vô
cùng náo nhiệt.

Cố Hạm Hạm và các thành viên đoàn phim cùng quậy tưng bừng,
sau cảm thấy ồn ào quá, cô bèn ra ngoài ngẩng đầu ngắm sao.

Bầu trời đêm tĩnh mịch rất đẹp. So với bầu trời đêm rộng lớn
thì những ngôi sao lại rất lạc lõng. Chúng rất yên tĩnh, chỉ
cần nhìn một cái có thể khiến lòng người trở nên bình thản.

Bạc Tư Niên rút một lon bia đưa cho Cố Hạm Hạm, tiện thể ngồi xuống bên cạnh cô: “Đang nghĩ gì vậy?”

Cố Hạm Hạm mở lon bia, uống liền một ngụm lớn: “Đạo diễn
Bạc, anh đã đọc cuốn Tình yêu khuynh thành của Trương Ái Linh
chưa?”

Anh nhẹ gật đầu: “Ừm, đọc rồi.”

Trước đây Cố Hạm Hạm đặc biệt thích một đoạn trong câu chuyện
đó: “Phạm Liễu Nguyên đứng đón cô ấy giữa mưa sương ở bến
sông. Anh nói rằng chiếc áo mưa trong suốt màu xanh của cô giống như một chiếc bình, rồi nói thêm một câu: “Bình thuốc.” Cô ấy
tưởng rằng anh đang chế giễu thân thể gầy yếu của mình thì anh lại kề sát bên tai bổ sung: “Em chính là liều thuốc chữa trị
của anh.””

Không biết tại sao sau khi quay xong cảnh cuối cùng, trích đoạn
này cứ quanh quẩn trong đầu Cố Hạm Hạm. Trước giờ cô không hề
thấy bản thân là một người rất văn thơ, nhưng không thể không
thừa nhận cô bị bộ phim này ảnh hưởng, trở nên hoa hòe hơn
rồi.

Cô ngẩng đầu uống hết lon bia rồi quay sang hỏi Bạc Tư Niên: “Tôi uống lon nữa được không?”

Bạc Tư Niên không ngăn được Cố Hạm Hạm bèn đi lấy thêm vài lon bia.

Lúc ngồi lại bên cạnh cô, anh nói: “Trước đây, tôi đã từng nghĩ sẽ chuyển thể cuốn Tình yêu khuynh thành.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.