Đi Qua Kí Ức

Chương 12: Cứu nguy


Đọc truyện Đi Qua Kí Ức – Chương 12: Cứu nguy

Cách âm của điện thoại di động thật sự rất tốt, Chu Nhược Nhan nghe không rõ cùng Bạc Tư Niên nói chuyện điện thoại là ai, càng
không rõ nội dung cuộc điện thoại. Cô chỉ biết là qua không bao
lâu, Bạc Tư Niên liền cúp điện thoại.

Bạc Tư Niên cầm điện thoại trong lòng bàn tay, ngẩng đầu nhìn
về phía Chu Nhược Nhan:“ Gần đây có siêu thị nhỏ hay không?”

”Có… Ra khỏi phim trường rẽ trái là đến.” Chu Nhược Nhan ngây ra như phỗng.

”Được, cảm ơn.”

Bạc Tư Niên gật đầu một cái, xoay người về phía sau bước đi.

Dứt khoát, một chút cũng không dây dưa. Chỉ lưu lại Chu Nhược Nhan nhìn theo bóng lưng đoạn tuyệt của anh.

”… “ Đây là thế nào? Gọi một cuộc điện thoại liền đi.

Mấy ngày nay Chu Nhược Nhan quan sát được, Bạc Tư Niên này nhìn
lạnh lùng, nhưng thật ra cũng không bày ra dáng vẻ kiêu ngạo
gì, ít nhất những chuyện nghiêm túc anh tuyệt đối sẽ không từ
chối từ ngoài ngàn dặm. Nhưng, bất kỳ điều gì liên quan đến
chuyện tình cảm anh sẽ im lặng không nói.

Cô nhớ tới câu luận ngữ học được lúc học trung học, quân tử
chi giao đạm nhược thủy, tiểu nhân chi giao cam nhược lễ*.Bạc Tư
Niên hẳn là thuộc về loại quân tử.

[ tình cảm giao hảo của người quân tử nhạt như nước lã nhạt
nhẽo nhưng lâu dài, tình cảm giao hao của kẻ tiểu nhân ngọn như
rượu ngọt nhưng dễ đoạn tuyệt ] [Google].

Cô híp mắt ngây ngốc cười, Bạc Tư Niên đối với tất cả mọi
người là như vậy, vậy đã nói rõ cô vẫn còn cơ hội. Người đàn ông như vậy rất khó đánh đổ, sau khi theo đuổi được lại rất
thật lòng thật ý đối đãi với bạn, không phải là hư tình giả
ý, miệng nam bô bụng bồ dao găm.

Chu Nhược Nhan cho rằng ánh mắt nhìn đàn ông của cô chính là
rất chuẩn, hiện tại còn thiếu Bạc Tư Niên từng bước từng bước đắm chìm trong dịu dàng của cô.

”Nhưng, dáng vẻ dầu muối không thu này phải làm sao để theo đuổi đây…” Chu Nhược Nhan bỉu môi khẻ oán trách.

Người đẹp thanh thuần, lại làm ra dáng vẻ hờn dỗi, đúng là vừa thấy đã thương.

**

Cố Hạm Hạm ở trong một gian phòng trong phòng rửa tay đợi một
lúc lâu, thời điểm thiếu chút nữa tính liều mạng kéo quần
trực tiếp rời đi… Cô rốt cuộc đã chờ được Bạc Tư Niên
giang hồ cứu nguy.

Ngoài phòng rửa tay truyền đến tiếng gõ cửa, một cái, hai
cái, ba cái. Không nhanh không chậm, vô cùng nhanh chóng.


Đây là ám hiệu của cô và Bạc Tư Niên.

Cố Hạm Hạm dùng thanh âm có thể để cho người ngoài cửa có
thể nghe hô:“ Đạo diễn Bạc, vất vả cho anh, để ở cửa đi. Anh
trước đi làm việc của anh đi.”

Cô thật sự không có mặt dày mày dạn đến nổi để cho Bạc Tư Niên đem băng vệ sinh đưa vào phòng rửa tay.

”Ừ.” Phía bên kia nhàn nhạt lên tiếng trả lời.

Sau đó Cố Hạm Hạm nghe được tiếng va chạm của túi ny long và
mặt đất, cô đoán là Bạc Tư Niên chắc là đem đồ vật nhét bên
dưới cửa vào.

Ngay sau đó, cô nghe được vài tiếng bước chân nặng nề. Bạc Tư Niên chắc là đi rồi.

Cố Hạm Hạm thở dài một hơi, cô đứng dậy, từ dưới đất kéo
một cái túi màu đen nhìn cũng biết là rất nhiều… Không
tự chủ được khóe miệng co giật.

Trước khi chờ Bạc Tư Niên cúp điện thoại, cô đã gửi một tin
nhắn ngắn nói cho anh biết muốn mua loại mỏng, nhãn hiệu không
quan trọng. Kết quả anh giúp cô mua băng vệ sinh của các loại
nhãn hiệu.

Người đàn ông bình thường không phải rất mắc cỡ khi mua đồ
dùng loại này cho phái nữ sao? Sẽ thuận tiện gom góp một chút sao? Thế nhưng Bạc Tư Niên chính là không theo lẽ thường mà
biểu hiện. Mỏng dính, thêm dầy, có cánh… Cố Hạm Hạm thậm chí còn lục ra một bao vị sầu riêng.

Cô có chút nghi ngờ, Bạc Tư Niên có phải hay không đang tận lực
trả thù cô, trả thù cô để cho anh đi siêu thị mua đồ dùng phái
nữ, cho nên mới mua nhiều loại như vậy thậm chí còn có nhiều
băng vệ sinh kỳ lạ hiếm thấy như vậy. Nhưng Cố Hạm Hạm liền
thay đổi suy nghĩ, đây là cô nghĩ nhiều, Bạc Tư Niên thật đúng
không phải là người ngây thơ và hẹp hòi như vậy.

Cố Hạm Hạm ở đại lễ xa hoa trong túi xách chọn chọn chọn,
muốn chọn một loại bình thường giải quyết như cầu sinh lý… Mấy giây sau, trên mặt cô xuất hiện một tầng hồng mỏng.

___ Cô ở dưới đáy túi, phát hiện một cái quần lót nữ mới
chưa mở. Cố Hạm Hạm phản ứng theo bản năng mở ra bọc giấy bên
ngoài, lấy ra… Sờ sờ, kéo kéo một cái. Ừm, cảm nhận
cũng không tệ lắm, còn rất mềm.

Nên nói Bạc Tư Niên thật sự là vì cô mà nghĩ đến sao? Nghĩ đến thật là chu đáo.

Thật ra thì ngay từ đầu Cố Hạm Hạm thật không nghĩ đến sẽ
gọi cho Bạc Tư Niên nhờ giúp đỡ, thật sự là bởi cô trong đoàn
phim này ngoài quen biết Bạc Tư Niên và Tạ Sắc một chút, thật
không quen ai. Cuối cùng chỉ có thể tìm tới Bạc Tư Niên một
nửa bạn bè này.


Cố Hạm HẠm đem quần lót bẩn nhuộm vệt máu ném vào thùng rác trong một căn phòng, xử lý xong mọi thứ, vỗ vỗ chân đi tới
chỗ bồn rửa tay.

Cô ngẩng đầu nhìn trong gương ___ sắc mặt tiều tụy, tóc lộn
xộn, mặt mũi mang theo chút uất khí,… Lại nghĩ đến khi cô
gọi cho Tạ Sắc lại phát hiện người nghe điện thoại là Tần
Thừa Trạch, cô hoảng loạn, dáng vẻ lúng ta lúng túng… Suy
nghĩ trong đầu bay tán loạn, khó hiểu phức tạp loạn thành một đoàn.

Cô đem nước lạnh hướng mặt xoa mấy cái, suy nghĩ hỗn loạn trấn định lại một chút.

Cô khép mi mắt, tự giễu nói:“ Tao đôi khi phải bội phục mày,
anh ta đối với mày như vậy, mày vẫn còn đối với anh ta nhớ
mãi không quên.”

Cô đối với Tần Thừa Trạch, thuộc về lâu ngày sinh tình.

Ca đức có câu danh ngôn, trên thế giới lớn nhất là đại dương, so với đại dương là bầu trời rộng lớn, so với bầu trời còn lớn hơn đó là linh hồn của con người, đây là một câu cũ rích Cố
Hạm Hạm thường dùng làm văn lúc học tiểu học. Nhưng có người
xưa biết người đời thường không chú ý nửa câu sau.

Trong đó con đường đi vào lòng người phụ nữ chính là âm đạo.

Phần lớn người phụ nữ sau khi phá thân, dù sao vẫn đối với
người đàn ông tiến nhập vào cô kia luôn xuất hiện sự ỷ lại,
cảm giác không muốn xa rời, thậm chí sẽ nhận định rằng từ nay về sau mình là vật phẩm thuộc về anh ta. Cố Hạm Hạm cảm
thấy cô từng phạm một đại kỵ như vậy.

Bây giờ muốn đứng lên trong âm đạo của cô người đàn ông từng bao nuôi cũng từng đi vào lòng của rất nhiều người phụ nữ, cô
thiếu chút nữa buồn nôn chán ghét.

Rửa tay xong, sửa lại quần áo vẻ ngoài, cô vốn dĩ chính là
Cố Hạm Hạm vừa qua tuổi dậy thì, mới ra trường. Dung mạo xinh
đẹp, quần áo tươi mới, cười lên bên gò mái trái còn có lúm
đồng tiền nhàn nhạt.

Cố Hạm Hạm cho rằng Bạc Tư Niên nhất định đã đi một lúc lâu,
cô lấy điện thoại ra cúi đầu gửi cho anh một tin nhắn.

To: Cám ơn anh, đạo diễn Bạc.

Chưa tới một phút, ở chỗ cô đứng xuất hiện một cái bóng, kèm theo đó là một câu trả lời đơn giản.

Bạc Tư Niên:“ Không cần cám ơn.”

Cố Hạm Hạm kinh ngạc ngẩng đầu, liền thấy đạo diễn Bạc cô vốn cho là đã sớm rời đi.


”Đi thôi.” Bạc Tư Niên liếc nhìn Cố Hạm Hạm đang khiếp sợ một cái, cảm thấy có chút buồn cười.

”… Vâng“. Cố Hạm Hạm đã không biết dùng lời nào để diễn
tả suy nghĩ bây giờ của cô. Đơn giản là một mảng lộn xộn.

Ngày hôm này thật là một ngày hỗn loạn. MC đến không có dấu
hiệu nào, phát hiện người đàn ông của Tạ Sắc là Tần Thừa
Trạch, lại mặt dày gọi điện để cho Bạc Tư Niên không phải là
quá quen đi mua loại vật phẩm riêng tư này.

”Đúng rồi, đạo diễn Bạc, tối hôm nay tôi có thể hay không mời
anh ăn cơm?” Cố Hạm Hạm đột nhiên nhớ tới việc này, cô từ khi
nhận vai nữ chính Trình Thanh này đã muốn mời Bạc Tư Niên ăn
một bữa cơm, nhưng từ bữa đến giờ anh luôn ở cạnh Chu Nhược
Nhan, làm cho cô căn bản không có thời gian mời anh.

Hiện tại trái lại là một cơ hội tốt.

”Hôm khác đi, tối nay không được.”

Cô thật không nghĩ đến Bạc Tư Niên sẽ từ chối, dù sao cô cảm
thấy Bạc Tư Niên không có lý do gì từ chối lời mời của cô,
nhưng thực tế chính là Bạc Tư Niên từ chối.

Cố Hạm Hạm có phần muốn hỏi tại sao, nhưng lại đem lời nói
nuốt vào trong bụng. Cố Hạm Hạm cô chỉ là thân phận bạn học
kiêm diễn viên của Bạc Tư Niên, thật không có tư cách quan tâm
đến cuộc sống riêng tư của anh.

Bầu không khí có chút lúng túng, Cố Hạm Hạm muốn nói cái gì đó để cứu vãn bầu không khí khó hiểu này.

Không đợi Cố Hạm Hạm nói, Bạc Tư Niên lại bắt đầu giải thích nguyên nhân anh từ chối.

”Bạn trai của trợ lý Tiểu Tạ mấy phút trước mới xuất hiện,
nói muốn mời đoàn phim đi ăn.” Bạc Tư Niên đang suy nghĩ muốn
làm sao để đem chuyện này giải thích thật rõ ràng dễ hiểu
một chút,“ Trợ lý Tiểu Tạ còn chỉ đích danh muốn em phải có
mặt, nói em là bạn tốt nhất của cô ấy.”

Bạc Tư Niên ý muốn giải bày, không phải là anh không rãnh, mà mà Cố Hạm Hạm không rãnh.

Nghe được tin này gương mặt Cố Hạm Hạm hơi cứng đờ, nhấc mi
nhìn anh, liếm liếm khóe miệng không lưu loát nói:“ Bạn trai
của Tiểu Tạ? Tôi trước đây làm sao chưa có nghe qua.”

Dung mạo Bạc Tư Niên lãnh đạm xem kỹ vẻ mặt khác thường của
Cố Hạm Hạm, tuy rằng trực giác nói cho anh biết Cố Hạm Hạm
khẳng định có cái gì đó bất thường, nhưng cũng không có hỏi
nguyên nhân sự khác thường của cô là gì.

Bọn họ đều tự mình biết mình, quan hệ của hai người còn chưa
đủ để hỏi * và tình trạng tâm tình. Cho dù loại tự mình
biết mình này làm cho Bạc Tư Niên có chút mỉa mai.

Anh nhìn túi ny lon màu đen trong tay Cố Hạm Hạm một cái, uyển
chuyển biểu đạt ý của mình:“ Tôi có thể cùng anh ta nói thân
thể em không được tốt, không thể tham gia.”

”… “ Cố Hạm Hạm vì ánh mắt hiểu biết của Bạc Tư Niên mà cảm thấy tấm tắc.


Cô suy nghĩ một chút nói:“ Tiểu Tạ đã nói tôi là bạn tốt của cô ấy ở đoạn làm phim này, tôi làm sao có thể không đến tham
gia bữa tiệc này chứ?” Ý tứ là cô sẽ tham gia bữa tiệc, không
cần Bạc Tư Niên thay cô kiếm cớ từ chối bọn họ.

Bạc Tư Niên khẽ vuốt cằm, bày tỏ đã hiểu.

Một lúc không nói chuyện. Hai người vai kề vai cũng nhau đi qua hành lang, hướng đến phim trường.

Sau khi đi đến phim trường, Cố Hạm Hạm cũng không thấy bóng
dáng của Tần Thừa Trạch, ngay cả bóng dáng của Tiểu Tạ cũng
không thấy.

Cô đem ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Bạc Tư Niên.

Bạc Tư Niên tiếp thu được ánh mắt nghi ngờ của cô, đối với cô
chậm rãi giải thích:“ Bạn trai của trợ lý Tiểu Tạ mang theo
trợ lý Tiểu Tạ đi ra ngoài, nói mọi người buổi tối gặp.”

Cố Hạm Hạm nhún vai, Tần Thừa Trạch thật sự là một người
đàn ông tốt, phương diện công việc, cuộc sống là người nhất lí vạn ky*, nhưng lại bớt chút thời gian đi xem phim với người yêu, ăn cơm, đi du lịch. [Nhật lý vạn ky: (日理万机): chỉ việc Đế vương ngày
xưa sử lý muôn vàn chính sự, chăm chỉ đến cực điểm. Hay hàm ý người làm
chủ một quốc gia có bao nhiêu công việc quan trọng cần phải giải quyết.]

Không, cô và Tiểu Tạ không giống nhau. Tiểu Tạ chính là bạn
gái của Tần Thừa Trạch, mà Cố Hạm Hạm cô chỉ là một đối
tượng được bao nuôi mà thôi. Điểm duy nhất các cô giống nhau
chính là các cô đều là vật phẩm thay thế, đều là vật phẩm
thay thế Trần Tích Linh.

Thật ra thì nếu không phải vì lúc Cố Hạm Hạm chết vẫn còn
yêu Tần Thừa Trạch, mà yêu biến thành hận, cô cũng sẽ không
cảm thấy gì. Dù sao cũng là cô chủ động chuyển hướng tìm tới Tần Thừa Trạch, người ta chỉ là thuận theo ý cô gặp dịp thì
chơi mà thôi. Đáng đời cô vậy mà tin tưởng quy tắc ngầm có
thể biến thành tình yêu… Thật là… ngây thơ.

”Nếu em muốn gặp mấy người trợ lý Tiểu Tạ, đợi buổi tối đi.” Bạc Tư Niên xem chừng Cố Hạm Hạm vội vàng dáng vẻ lại không
biết đang nghĩ gì, nói lời an ủi cô.

“…” Muốn nhìn thấy bọn họ? Trời biết khi đó cô cho rằng
Tần Thừa Trạch đang ở phim trường, trong đầu có bao nhiêu hoang
mang, chuẩn bị tư tưởng biết bao nhiêu.

Bạc Tư Niên vẫn còn muốn nói gì đó, lại bị Chu Nhược Nhan từ xa chạy tới cắt đứt lời nói.

Chu Nhược Nhan vui vẻ nhẹ nhàng mà chạy đến chỗ Bạc Tư Niên và Cố Hạm Hạm bên này, lúc đến gần, lại chạy chậm mín môi bước nhỏ đến.

Cái váy trên người Chu Nhược Nhan nhìn rất quen mắt. Chính là
cái váy cô mặc khi diễn cảnh Trình Hồng nhảy lầu. Không biết
vì sao, nhìn Chu Nhược Nhan mặc trang phục màu đỏ mà cô từng
mặc qua tươi cười đi đến… Dáng vẻ thần thái cô nữ sinh nhỏ xuất hiện. Nội tâm cô mơ hồ có chút luống cuống. Thật giống
như cô vốn là tình thế bặt buộc, bây giờ lại bị người khác
vớt ở trong tay, toàn thân đều khó chịu.

Cố Hạm Hạm xoa xoa thái dương, cảm thấy ràng cô thật rất ích
kỷ. Trước đây lúc cô ham muốn vai diễn Trình Thanh, thật không
thích nhân vật điên cuồng cố chấp Trình Hồng này, hiện tại sau khi lấy được nhân vật nữ chính, quay đầu lại nhìn Chu Nhược
Nhan diễn nhận vật nữ thứ ba lại ghen tỵ.

Nói dễ nghe là yêu thích, nói khó nghe chính là ăn trong nồi, nhìn trong bát.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.