Đi Qua Kí Ức

Chương 10: Bước ngoặc


Đọc truyện Đi Qua Kí Ức – Chương 10: Bước ngoặc

Cố Hạm Hạm đem toàn bộ quá trình xảy ra sự việc nói cho mấy
người Bạc Tư Niên nghe, khi nhắc đến vụ hoa hồng tự động tóm
tắt sơ qua. Đùa à, nếu như bị Bạc Tư Niên phát hiện cô biết rõ nội dung tập tiếp theo, đã sớm được xem là điểm quan trọng
níu giữ người yêu. Phải biết rằng, tiết mục hoa hồng này ngay
cả trong kịch bản cũng không có, hoàn toàn là một tiết mục
thêm vào sau.

Nghe xong miêu tả đại khái của Cố Ham Hạm, Kiều Ngạn Đình
trước không tỏ thái độ gì, anh ta sờ sờ cằm, như có điều suy
nghĩ nói:“ Chuyện này ngòi nố chính là anh nha, anh đây quả
nhiên là một đại soái ca lam nhan họa thủy.” [ đại soái ca: trai đẹp/ lam nhan họa thủy = hồng nhan họa thủy]

Cố Hạm Hạm đen mặt, không ôm hy vọng xa vời với Kiều Ngạn Đình, chăm chú chờ câu trả lời của Bạc Tư Niên.

Tiêu Thiến nói là thấy Kiều Ngạn Đình gọi Cố Hạm Hạm lại,
chính là chỉ chuyện ngày đó Kiều Ngạn Đình lén lút đưa danh
thiếp cho Cố Hạm Hạm, không nghĩ Tiêu Thiên có suy nghĩ xấu xa
như vậy, nếu như những lời này của cô ta không phải là nói với Tiểu Tạ, mà là nói với truyền thông… Danh tiếng của Cố
Hạm Hạm thật khó tưởng tượng được. Còn chưa ra mắt mà có
scandal ồn ào không tốt, đây cũng không phải là chuyện đùa.

Bạc Tư Niên suy nghĩ một lúc, bỗng dưng nhìn chằm chằm đôi mắt
sáng, trong vào của Cố Hạm Hạm, trong lòng run lên:“ Chuyện này em không sai“. Giọng nói của anh rất bình thản, không có bất
kỳ lên xuống nào,thái độ cũng rất kiên quyết, không cho phép ai xen vào.

Tâm tư đang lơ lửng của Cố Hạm Hạm lập tức cũng trở lại bình
thường, thở một hơi thật mạnh. Nét mặt, cử chỉ nhìn không
chút sợ hãi, nhưng thật ra cô rất khẩn trương. Đây cũng không
phải là chuyện nhỏ, nếu Bạc Tư Niên và cả đoàn phim bởi vì
sự kiện lần này mà lên án cô, chỉ sợ vai diễn nữ thứ ba này
của cô cũng không giữ được.

”Trước đi xem tình trạng thương tích của Tiêu Thiến một chút.”
Còn không chờ Cố Hạm Hạm thở xong, Bạc Tư Niên liền kéo cánh
tay của cô vừa vặn tránh trợ lý lái xe đến trước mặt____ cuối cùng một chiếc diện bao xa* dừng lại bên cạnh họ. [ Miah không
biết diện bao xa là gì nhưng đoán chắc đó là một nhãn hiệu
xe/ ai biết nhắc dùm Miah, Miah cám ơn]

Xe mở ra rất nhanh, may là trợ lý cũng hiểu rõ tình huống nguy cấp. Ở trong khoang xe mờ tối, Cố Hạm Hạm cố ý nhìn sắc mặt của Bạc Tư Niên một chút. Từ đôi môi mín chặt của anh, cùng
hơi thở kìm nén phát ra khắp người anh, có thể thấy được Bạc
Tư Niên cũng không có bình tĩnh như vẻ ngoài.

Đây là bộ phim đầu tay của anh, cũng không thế cứ như vậy bị phá hỏng.

”Tư Niên, không có chuyện gì.” Kiều Ngạn Đình cũng có thể nhận ra được bộ dạng lạnh lùng áp suất thấp đang từ từ khuếch

tán từ người bên cạnh anh ta, anh ta cũng không nghĩ tới bộ phim mới vừa khai máy, liền xảy ra loại sự tình như vậy, đánh cho
họ trở tay không kịp.

Bạc Tư Niên cúi đầu đáp một tiếng, rồi không nói gì nữa, càng không có nhìn Cố Hạm Hạm và Kiều Ngạn Đình, cũng không biết
đang suy nghĩ gì.

Cố Hạm Hạm biết rõ bây giờ cô nói nhiều sai nhiều, cũng gắt
gao ngậm chặt miệng, nghiêng mặt sang một bên nhìn cảnh vật
ngoài cửa xe từng cảnh từng cảnh như những đoạn phim.

Kiều Ngạn Đình vì muốn làm dịu không khí, chủ động bắt
chuyện cùng Cố Hạm Hạm, giơ tay lên muốn vỗ vai Cố Hạm Hạm… Anh ta còn chưa hành động, liền cảm giác được một trận khí
lạnh từ phía sau truyền đến, lập tức sởn tóc gáy cái gì
cũng không làm.

Lúc bọn họ đến bệnh viện, Tiêu Thiến còn đang hôn mê. Đến nơi,
Cố Hạm Hạm mới biết tình trạng thương thế của Tiêu Thiến thật sự rất nặng. Miệng mũi cô ta phải mạng chụp thở oxy, toàn
thân quấy đầy băng vải, cả người nhìn qua như một xác ướp cứng ngắc, không còn nhìn ra nét mặt thanh tú tướng mạo xinh đẹp
ban đầu.

Theo như bác sĩ nói, trường hợp cuả Tiêu Thiến không nặng, vết
thương trên mặt rất nhẹ, sẽ không hủy hoại nhan sắc, cũng không
bị lưu lại vết sẹo. Nhưng chân bị thương nghiêm trọng, có câu
nói rất hay, thương gân động cốt một trăm ngày*, vết thương trên
chân này của cô ta sơ sơ phải nằm viện tĩnh dưỡng ba tháng mới
có thể đi lại, nếu không sẽ lưu lại di chứng. [*bị thương ở
gân, xương phải nghĩ ngơi lâu]

Kiều Ngạn Đình đặt câu hỏi:“ Di chứng gì? Rất nghiêm trọng sao?”

Bác sĩ để tập bệnh án của Tiêu Thiến xuống, thấy rằng vấn
đề này của anh ta rất buồn cười:“ Di chứng gì? Không phải là
chân thiếu chút nữa là bị bỏ sao? Nghe nói các anh đang quay
phim, vậy phim kia, tạm thời không thể quay được, đợi chân nữ
chính tốt lại rồi hãy nói.”

Bốn người có mặt, gồm cả trợ lý lái xe, sau khi nghe bác sĩ dặn dò đều trầm mặc.

Ba tháng, thời gian chờ như vậy thật sự quá dài. Trước không
nói đến phương diện kinh phí và thời hạn lịch trình… Đầu
tiên, vai nam chính, vai nữ thứ hai khẳng định không chờ được
thời gian lâu như vậy, bọn họ hết phim này còn có hợp đồng

phim khác, sau ba tháng căn bản là không sắp xếp được thời gian. Nhưng chân của Tiêu Thiến… Chính xác là một vấn đề lớn,
dù sao cũng không đến nỗi vì một bộ phim mà đem chân người ta
làm khổ.

Rõ ràng mỗi người đều nghĩ tới mấy vấn đề không có khả năng
và có điểm mâu thuẫn này, mọi người không hẹn cùng đưa mắt
đặt trên người Bạc Tư Niên, ba đôi mắt đồng loạt nhìn anh, chờ
anh truyền đạt quyết định sau cùng.

Bạc Tư Niên đang lặng im suy nghĩ, sau khi phát hiện mấy cặp mắt khát vọng đạt trên người anh, hạ xuống một quyết định:“ Trước đem phân cảnh của Trình Thanh để lại, ngày mai gọi Đường Lâm
Lang, quay phần sau của phim giai đoạn phân cảnh của Trương Chí
Phong và Lâm Y Y.”

”Được.” Đây là âm thanh đồng ý của trợ lý và Kiều Ngạn Đình.

Mà Cố Hạm Hạm lại biết, đây chẳng qua là tạm thời.”. Bộ
phim《Hình Xăm 》này chủ yếu là triển khai góc nhìn của nữ
chính Trình Thanh, phân cảnh của nam chính và nữ thứ có bao
nhiêu nghĩ cũng biết. Trước quay phân cảnh của nữ thứ căn bản
là chống đỡ không mất bao nhiêu thời gian.

Lúc này, Bạc Tư Niên lại nghiêng người nói với Cố Hạm Hạm:“
Đã như vậy, cô sau ngày mai cũng không cần tới, tránh mặt chờ
thông báo đi.”

Cố Hạm Hạm gật đầu bày tỏ đã hiểu, phần quay Trương Chí Phong và Lâm Y Y không có Trình Hồng, bởi vì Trình Hồng lúc đó đã
sớm nhảy lầu tự sát.

**

Bởi vì không có quay phim, Cố Hạm Hạm lại về với tháng ngày
nhàn nhã ăn không ngồi rồi, ở nhà nghịch điện thoại, vọc máy
tính.

Ngày đó sau sự kiện ở bệnh viện kết thúc, Bạc Tư Niên không
có liên lạc với cô, ngay cả Kiều Ngạn Đình cũng vội vàng quay
phim không có liên lạc với cô. Điều này làm cho cô có chút hoang mang, giống như một người ngăn cách với đời bị mọi người lừa
gạt, cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.

Mấy ngày nay, cô cũng có đi bệnh viện thăm Tiêu Thiến, dù sao
nói thế nào người ta bị thương nguyên nhân một phần cũng vì cô, không đi thăm ở phương diện đạo đức không có cách gì có thể

nói nổi. Tiêu Thiến đã từ trong hôn mê tỉnh lại, tình trạng
toàn thân khôi phục cũng không tệ lắm, nhưng vẫn không thể đi
lại, từng bước cũng không được.

Tiêu Thiến tự nhiên cũng có thể thấy Cố Hạm Hạm thường xuyên
đến thăm cô, thế nhưng cô ngày đó thật sự bị Cố Hạm Hạm dọa
sợ, vì vậy thái độ của cô chính là làm như không thấy, giống
như trực tiếp tránh bò cạp. Có lúc trực tiếp để cho y tá đem
trái cây và hoa tươi Cố Hạm Hạm đưa ném vào thùng rác, xem như
không nhìn một cái.

Cố Hạm Hạm sờ mũi một cái, cô đáng sợ như vậy sao?

Đã như vậy, Cố Hạm Hạm cũng sẽ không đi thăm Tiêu Thiến nữa,
người ta không muốn gặp cô như vậy, cô cũng không tự tìm đến để mất mặt.

Một ngày của hai tuần sau, Cố Hạm Hạm cuối cùng cũng nhận được điện thoại của Bạc Tư Niên.

”Em lấy kịch bản ra.”

Cố Hạm Hạm tuy là cảm thấy kỳ lạ, vẫn từ trong ngăn tử TV lấy kịch bản ra.

”Em hãy đọc một câu thoại bất kỳ của Trình Thanh.”

Cố Hạm Hạm không nhìn kịch bản, cũng không cần nhìn kịch bản. Cô rất thích nhân vật Trình Thanh này, lời thoại của Trình
Thanh đã sớm thuộc nằm lòng, có thể là hạ bút thành văn.[
thông thạo]

Cô hắng giọng, chờ mấy giây liền vào trạng thái. Hiện giờ, cô chính là Trình Thanh.

”Trình Hồng là em gái ruột của em. Khi còn bé, em ấy thích
thứ gì em đều có thể cho em ấy. Nhưng, em sẽ không đem anh cho em ấy.” Cố Hạm Hạm đặc biệt chọn một câu nói phân trần của
Trình Thanh và Trương Chí Phong, giọng nói của cô thay đổi đột
ngột, không còn là giọng điệu bình thản như trước nữa.

Cô gằn từng chữ mà nói:“ Bởi vì anh là của em.”

Thanh âm của cô như trộn lẫn đường, hoặc như gió mát, sâu kín thổi vào lòng Bạc Tư Niên.

Đọc xong lời thoại, Cố Hạm Hạm nheo mi, chờ anh nói. Cô không
phải là con nít, rất rõ ràng tầm quan trọng sâu trong điện
thoại thông báo này, đoàn phim chờ không được…

____ Hiện tại rất có thể phải thay đổi diễn viên nhưng phân
cảnh trước đó phải quay lại lần nữa. Mà Cố Hạm Hạm, cũng
trở thành nữ nhân vật chính được chọn.

Đầu bên kia im lặng mấy giây, chỉ nghe tạp âm truyền tới từ
trong loa điện thoại, nguyên nhân chắc do tín hiệu không tốt. Mà

Bạc Tư Niên từ đầu đến cuối không trả lời, điều này làm cho
lòng của Cố Hạm Hạm mơ hồ trầm xuống, lẽ nào nhận vật này
cùng cô vẫn không có duyên?

Hình tượng của Cố Hạm Hạm thật là rất không phù hợp với nhân vật Trình Thanh này. Trong sách, trong kịch bản đều có thể
chỉ ra rõ ràng, vóc dáng Trình Thanh không cao, lại rất gầy,
là một cô gái nhỏ tóc ngắn mái ngang. Cùng Cố Hạm Hạm tóc
dài phất phới, vóc người lồi lõm dáng dấp hấp dẫn hoàn toàn không hợp.

Nếu cuối cùng vẫn thất bại, Cố Hạm Hạm liền lấy nguyên nhân
ở phương diện này an ủi bản thân, da mặt dày từ chối thừa
nhận kỹ năng diễn xuất của cô có vấn đề.

Đang khi cô cho là bản thân và nhân vật nữ lại một lần nữa lỡ
mất, Bạc Tư Niên mở miệng nói:“ Ngày kia đến phim trường. Chu
Nhược Nhan đảm nhận Trình Hồng, em diễn Trình Thanh.”

Khóe miệng Cố Hạm Hạm cong cong, đuôi lông mày đều mang ý cười, giọng nói lại làm bộ vô cùng bình tĩnh:“ Vâng, được.”

Cô cúp điện thoại, giơ tay nhéo gò má bên trái. Á, thật là
đau. Xem ra là sự thật, cô lần đầu tiên diễn nữ chính, còn là
nhân vật mà cô ao ước từ rất lâu.

Cố Hạm Hạm thuận tay nắm lấy gối ôm đặt ở một bên sô pha, đem
mặt vùi vào trong gối ôm, mà khuôn mặt tươi dưới giấu dưới gối kia là khóe mắt, khóe miệng, mỗi chỗ mỗi chi tiết đều viết
đầy vui vẻ.Đúng vậy, Cố Hạm Hạm thừa nhận, cô rất vui vẻ, vui vẻ đến ngay cả độ cong của khóe miệng của không không chế
được.

Về phần Bạc Tư Niên nói, để Chu Nhược Nhan vốn đã bị loại
diễn Trình Hồng… Thêm vào như vậy rất bất ngờ, nhưng lại
hợp tình hình.

Đoàn phim tạm thời không thể lập tức tìm được người để đảm
nhận vai nữ chính, dù sao cũng không đến nổi ở trên đường tùy
tiện kéo một người bổ sung cho đủ. Mà Cố Hạm Hạm lúc trước
khả năng diễn xuất và biểu hiện rất tốt, để cho mọi người lau mắt mà nhìn, cuối cùng cô đóng vai này.

Cô đứng dậy, đùi trắng ngần chậm rãi đi về phía TV, mở DVD lần nữa xem lại đoạn phim ngắn nhảy lầu.

Mãi đến khi thấy chữ viết màu trắng nền màu đen.

Chết,

Là muốn lưu lại cho anh điểm son cuối cùng.

Sau cùng chữ đỏ đặc biệt tăng thêm hiệu quả, khiến người ta có một loại máu thịt đau thương xinh đẹp.

Cố Hạm Hạm bấm tạm ngừng, nhìn chằm chằm hàng chữ phụ đề
một lúc lâu, chợt cô lắc đầu, tự lẩm bẩm:“ Chết, chỉ là muốn cho mày thấy rõ cuộc sống trước kia của mày có bao nhiêu ngột ngạt.”

Mà sống lại, lại là cho mày một cơ hội lật đổ cuộc sống ngột ngạt đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.