Đi Qua Con Đường Dài Nhất Là Kịch Bản Của Cậu

Chương 42


Đọc truyện Đi Qua Con Đường Dài Nhất Là Kịch Bản Của Cậu – Chương 42


Chương 42.
Tiểu Vũ hoàn toàn không biết Nguyễn Ức đang nghĩ gì, vẫn nắm chặt tay cô ấy, cười thỏa mãn nhìn cô ấy.
Nguyễn Ức ngày thường là người thế nào?
Cô chỉ là lạnh nhạt không thích nói nhiều, hiện giờ, lấy tươi cười ứng phó tốp năm tốp ba các bạn trẻ có thể nói là dễ như trở bàn tay.
Người xung quanh cũng bị Nguyễn Ức hấp dẫn lực chú ý. Tiểu Vũ mê mệt nhìn Nguyễn Ức, nhìn gương mặt tinh xảo của cô ấy, sống mũi cao của cô ấy, còn có vành tai mượt mà, trong lòng nhẹ nhàng gợn sóng như được gió thổi qua.
“Oa, chị, chị làm nghề gì vậy? Xinh đẹp như chị chắc là nghệ sĩ đúng không?”
“Đúng vậy đúng vậy, trước kia sao không được nghe Tiểu Vũ nhắc đến? Ôi chao, có phải muốn giấu người đẹp đi, nhìn các cậu ở bên nhau lâu như vậy, đều thành vợ chồng già rồi còn gì.”
“Tô Tiêu Vũ, cậu thật không có nghĩa khí, dám giấu người với chúng tôi!”
Tiểu Vũ thỏa mãn, giọng điệu kiêu ngạo khoe khoang:” Chúng tôi quen nhau từ khi các cậu còn mặc quần thủng đáy đấy.”
Lời này là sự thật, nhưng đối với các bạn học lại là một phương thức rải cơm cho cún đặc biệt.
Nguyễn Ức một bên nói chuyện cùng các bạn học, ánh mắt thỉnh thoảng vẫn dừng trên người Tiểu Vũ, cho dù chỉ nắm tay cũng khiến Tiểu Vũ bị điện giật đến tê dại trong lòng, nếu không phải xung quanh đều là người, cô đã muốn xông lên thân mật rồi.
Nguyễn Ức nhìn thấu suy nghĩ của Tiểu Vũ, đè lại tay của cô, ánh mắt hơi mang cảnh cáo cùng hờn dỗi, mặt lại đỏ lên.
Tiểu Vũ quả thật bị trêu đến điên rồi, trong lòng tê tê như bị điện giật, nhịn không được nắm tay Nguyễn Ức dùng sức kéo cô ấy về phía mình, Nguyễn Ức đang nói chuyện phiếm cùng các bạn, đột nhiên không kịp phòng bị, liền rơi vào trong lòng người yêu.
Người xung quanh đều ồn ào, gương mặt Nguyễn Ức ửng đỏ, đẩy đẩy Tiểu Vũ: “Cậu làm gì vậy?”
Tiểu Vũ cười xấu xa nói bên tai cô: “Đừng chỉ lo nói chuyện phiếm, ăn chút gì đi, nếu không lát nữa sẽ bị mấy tên kia chuốc rượu.”
“Ôi chao, chúng tôi chuốc rượu cái gì cơ? Tiểu Vũ, làm như chị đây quên cậu rồi à?”
“Trời mẹ, Tô Tiêu Vũ, cậu còn có thể làm nũng người ta như vậy á?”
……
Người cầm đầu ồn ào nhất là vị ủy viên học tập đeo kính, trước kia ở đại học, Tiểu Vũ là bí thư chi đoàn, nhưng không thiếu lần quát lớn cậu ta. Cậu ta là một người tự do, thường xuyên phải ra quyết định, nhưng bạn học không ai nghe, Tô Tiêu Vũ cau mày: “Cậu đã lớn như thế này rồi, đừng nói là làm gương cho người khác cũng không được, cũng phải tự dựa vào bản thân mà trải đường cho chính mình đi chứ.” Học ủy khóc chít chít: “Cậu thì luôn khí phách như vậy rồi, tôi chống mắt lên xem về sau cậu tìm được người nào thuần phục được mình.” Tiểu Vũ lúc ấy còn xấu tính: “Người như tôi còn cần phải được thuần phục sao?”
Hê hê, hiện tại thì sao? Bị vả mặt bùm bùm đau chưa.
Nguyễn Ức chăm chú nhìn nụ cười của Tiểu Vũ, hai bàn tay vẫn nắm chặt lấy nhau.

Tửu lượng của cô đã trải qua ngày đêm tập luyện, không cần sợ đám sinh viên mới ra trường này.
Chỉ là…
Ánh mắt Nguyễn Ức thay đổi, cô nhìn Tô Tiêu Vũ: “Cậu cũng uống rượu sao?”
Một câu này đem trích đoạn Long Vương trả thù hôm nào đó nhét vào trong não hai người.
Tiểu Vũ cười cười, tay chuyển sang thăm dò bên hông Nguyễn Ức: “Lần này sẽ không diễn Long Vương nữa đâu, cậu yên tâm.”
……
Hai cô bên này cứ như đôi vợ chồng đang trò chuyện thâm tình, giống như Nguyễn Ức lo lắng người yêu uống rượu vào sẽ không thoải mái, vẽ nên vòng tròn ngọt ngào chỉ thuộc về hai người.
Ở đây ồn ào không ít, có người vui cũng có vài người sầu.
Có mấy bạn học đến tụ hội lần này chính là muốn lấy hết can đảm thổ lộ với Tiểu Vũ, ánh mắt đều trở nên cô đơn.
Lớp trưởng cao lớn khí chất cũng chậm rãi cúi đầu.
Tố Nhu và học tỷ ngồi cùng nhau, mặt không thể tưởng tượng nhìn Tô Tiêu Vũ: “Học tỷ, chị nhìn xem, bộ dạng như cún đắc ý của cậu ta kìa, thật là, từ lúc đến còn chưa thèm chào chúng ta một câu.”
Ánh mắt Từ Ảnh Như ảm đạm, miễn cưỡng cười: “Đại khái là đang bận đi.”
Bận?
Tố Nhu ngẩn người, xoay người nhìn sắc mặt tái nhợt của học tỷ, trong lòng lộp bộp.
Không xong, nói sai rồi.
Thời đại học, Tiểu Vũ cùng học tỷ vẫn luôn ở trong giai đoạn trên bạn bè nhưng không đến người yêu, ngay cả Tố Nhu cũng không biết hai người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng hôm nay vừa thấy học tỷ đối với Tiểu Vũ…
Tiểu Vũ không đến chào hỏi Tố Nhu và học tỷ.
Thật ra Tố Nhu cũng không cảm thấy gì, hai cô vốn đều hận không thể mặc chung một cái quần đánh rắm.
Nhưng học tỷ thì sao?
Cho Tiểu Vũ 800 lá gan cũng không dám đề cập đến trước mặt Nguyễn Ức.
Cậu ấy là người bên gối Nguyễn tổng, còn không biết cô ấy nghĩ gì sao?

Nếu bây giờ đi qua, Nguyễn Ức vẫn có khả năng sẽ chào hỏi mình cùng học tỷ một cái. Về nhà thì sao? Không biết bao nhiêu con dao đang chờ bạn tốt của mình đây.
Từ Ảnh Như sâu kín nhìn Tiểu Vũ cùng Nguyễn Ức.
Trước đây trong lòng cô còn sót lại một ít ý niệm, nghĩ đến chuyện Tiểu Vũ cùng Nguyễn tổng thoạt nhìn cũng không phải người cùng một thế giới, giữa hai người này có thể có ước định riêng không ai biết.
Có lẽ không phải Tiểu Vũ tự nguyện, mà bị ép buộc bởi nguyên nhân nào đó.
Nhưng hiện tại, nghe thấy Tiểu Vũ nói hai cô đã quen nhau từ rất sớm, thấy ánh mắt Nguyễn Ức nhìn Tiểu Vũ thật dịu dàng.
Tim cô như bị ném ra giữa hồ, từng chút chìm xuống làn nước lạnh lẽo.
Từ Ảnh Như cầm lấy cốc bia bên cạnh, uống hết một cốc lại một cốc, người quen xung quanh đều kinh ngạc, Tố Nhu cũng đổi sang vẻ mặt không tin nổi. Cô vẫn luôn quen với học tỷ dịu dàng đoan trang làm gì cũng cẩn thận, giờ lại bị mối tình này làm tổn thương, khiến chị ấy cũng phải mượn rượu giải sầu.
Mối quan hệ giữa bạn bè cùng đại học luôn thân thiết hơn so với bên ngoài xã hội.
Nguyễn Ức cũng cảm thấy mới mẻ, các bạn học của cô đã sớm phân tán khắp nơi trên thế giới, dường như đều trở thành những người ưu tú.
Cảm tình cũng không thân thuộc như những người này.
Bọn họ thật sự mở rộng cửa lòng để nói chuyện cùng nhau.
Có bạn học cáo trạng với Nguyễn Ức: “Chị à, cuối cùng cũng có chị thu thập tên này, chị không biết cậu ta năm đó trêu người thế nào đâu.”
Tiểu Vũ trực tiếp ném cái xem thường, “Lăn ra chỗ khác, tôm hùm đất còn không lấp kín được miệng cậu sao?”
Người bên cạnh bê chai rượu cười xấu xa: “Sao nào, còn không cho chúng tôi nói? Sợ về nhà phải quỳ bàn phím à? Còn nhớ rõ lần đó hội hè, Tiểu Vũ tự hát tự nhảy hấp dẫn không ít hoa đào cơ mà.”
……
Mọi người nhất định không để yên.
Lớp trưởng phải đứng ra: “Ôi ôi ôi, các cậu đừng nói bậy nữa, làm ảnh hưởng đến tình đoàn kết gia đình nhà người ta.”
Nguyễn Ức nhẹ nhàng cười, như không có cảm giác xa cách gì: “Không đâu.” Ánh mắt cô dừng trên người cậu bạn kia: “Cậu nói tiếp đi, tôi rất muốn nghe.”
Cô nhìn lớp trưởng, ánh mắt lại sâu kín đặt trên người Tô Tiêu Vũ.
Từ xưa đến nay, lớp trưởng cùng bí thư là một đôi, bản lĩnh của Tô Tiêu Vũ không tồi.

Wow.
Thật dịu dàng.
Mọi người lại nhịn không được mê gái.
Tiểu Vũ ngồi bên cạnh đổ mồ hôi đầy lòng bàn tay, đây vẫn là lần đầu tiên cô thấy Nguyễn tổng nói chuyện với người khác nhẹ nhàng như vậy, mình còn chịu không nổi, nói gì đến mấy bạn nhỏ ngây thơ cái gì cũng không biết kia.
Quả nhiên, chỉ bằng một câu cổ vũ dịu dàng của Nguyễn Ức, không chỉ cậu bạn kia, những người khác đều như được tiêm máu gà bắt đầu kể chuyện một cách sôi nổi, không khí hết sức náo nhiệt.
Tiểu Vũ muốn đi WC, kỳ thật là muốn gọi Nguyễn Ức vào cùng rồi dứt khoát chạy trốn trước, “Mình muốn đi WC, cậu đi cùng không?”
Đã liên hoan được hơn một tiếng.
Mọi người không để ý, bắt đầu hút thuốc uống rượu, Nguyễn tổng nhất định sẽ không thích tình huống này.
Ai biết Nguyễn tổng vẫn ngồi vững như núi, giương mắt nhìn Tô Tiêu Vũ: “Cậu tự đi đi.”
Tiểu Vũ:…
Nguyễn tổng nghiện rồi?
Không phải.
Nguyễn tổng chỉ đang nghĩ nếu đã đến đây, liền không nên uổng phí một chuyến này.
Thừa dịp cơ hội đang nằm trong tay, phải dứt khoát một lần quét sạch hậu cung.
Tiểu Vũ không uống nhiều lắm, chỉ là mọi người có thói quen cậu một ly tôi một ly cậu kia lại một ly nữa, rốt cuộc không để ý được đã đổ bao nhiêu ly xuống bụng.
Chân cô cũng như đang dẫm lên bọt biển, vào WC xả ít nước mới đỡ hơn một chút.
Cô chậm rãi đi đến trước bồn muốn rửa tay, có thể vừa rồi đứng lên quá nhanh, thân mình lảo đảo một cái, cánh tay căng thẳng bị người nào đó bắt được.
“Để ý một chút.”
Là học tỷ.
Từ Ảnh Như nhìn cô, trong mắt đều là quan tâm, Tiểu Vũ xấu hổ muốn rút tay về, giọng nói của Từ Ảnh Như lại chua xót: “Tôi chỉ sợ em bị ngã, không có ý gì khác.”
Men say trào lên, câu nói của học tỷ chọc thủng tâm tư của Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ hơi xấu hổ, mặt đỏ lên, mấp máy môi: “Cảm ơn chị.”
Từ Ảnh Như gật đầu, thu tay lại.
Hai người cứ đứng như vậy trước cửa toilet.
Đối diện là một tấm gương lớn, thu hết hình ảnh hai cô vào trong.

Vì là tụ hội của sinh viên, Tiểu Vũ mặc một chiếc váy hồng nhạt đúng phong cách của mình, học tỷ vẫn như thời đại học, mặc chiếc áo dệt màu trắng ngà cô thích, trên cổ đeo dây chuyền tinh tế.
Hai người nhìn lẫn nhau trong gương, nhất thời có chút ngơ ngẩn.
Thời gian trôi qua, khung cảnh như bị ấn nút tạm dừng.
Nhớ rõ trước kia tập luyện ở câu lạc bộ kịch, trước mặt cũng có một tấm gương lớn giống thế này.
Lúc ấy trang phục luyện tập rất nhiều, đều mang hương vị cổ phong hoặc váy bồng phong cách châu Âu.
Tiểu Vũ không biết nhẫn nại, mặc không đúng cách, mỗi lần đều là học tỷ đi đến, vuốt mái tóc bị rối bù xù của cô: “Được rồi, đừng cử động, bị kẹp thịt bây giờ.”
“Em làm gì có thịt.” Tiểu Vũ đỏ mặt ngụy biện, học tỷ yêu chiều nhìn cô, đứng phía sau dịu dàng kéo khóa giúp cô.
Dáng người Tiểu Vũ rất đẹp, từ nhỏ đã phát triển khá ổn, học tỷ vẫn có thể thuận lợi kéo lên, đến cuối mới cảm thấy có chút không thoải mái.
Hai người nhìn nhau, mặt đều đỏ, học tỷ cúi đầu: “Em…vẫn nên tự kéo đi.”
Khi đó hai cô đơn thuần cỡ nào.
Chuyện cũ đi thật vội vàng, trong nháy mắt, bốn năm đã trôi qua.
Các cô vẫn là các cô.
Nhưng các cô cũng không còn là bản thân mình.
Trong lòng Tiểu Vũ không biết có vị gì, có chút trầm thấp, cúi đầu nhẹ nhàng dùng nước lạnh vỗ lên mặt.
Đến khi ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy đôi mắt phiếm hồng của học tỷ.
Từ Ảnh Như uống không ít, đôi mắt hơi say mê ly, nhìn Tiểu Vũ: “Tiểu Vũ, tôi muốn hỏi em một câu.”
Tiểu Vũ trầm mặc.
Từ Ảnh Như sâu kín hỏi: “Nếu…tôi chỉ nói là nếu…năm đó trước khi rời đi, tôi nói hết mọi chuyện cho em, em có chờ tôi không? Em có còn yêu người khác không?”
Phòng ăn bên kia.
Nguyễn Ức nói vài lời cùng mọi người, nhìn đồng hồ, mày đẹp nhíu lại.
“Ngượng ngùng, tôi đi toilet một chuyến.”
Nguyễn Ức gật đầu với bọn họ, hướng về phía toillet.
Cô nghĩ, Tiểu Vũ đi đã lâu chưa trở lại.
Hẳn là gặp được Từ Ảnh Như rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.