Di ơi! Hoàng xin lỗi!

Chương 28: Ngày xạ trị kết thúc


Bạn đang đọc Di ơi! Hoàng xin lỗi!: Chương 28: Ngày xạ trị kết thúc

Chương XXVIII: ngày xạ trị kết thúc
Nói cho cùng thời gian trôi cũng nhanh, mới đây đã hơn hai tháng trôi qua. Mới ngày nào cậu tổn thương cô vào một chiều đầu đông thì nay đã là đầu xuân rồi. Nổi đau vơi bớt, tim cô không còn thắt lại mỗi khi nghĩ về cậu. Nhưng có thật sự là vậy, hay cô vẫn đang cố lừa dối bản thân rằng mình không còn yêu cậu ta. Dù gì thì dù, lừa dối hay sự thật thì cô cũng nên tìm cách lãng quên cậu ta.
Hôm nay là ngày quan trọng, buổi xạ trị cuối cùng cho Thiên Lan đã kết thúc. Cô đã thực hiện được lời hứa, cô đã trả lại đôi chân lành lặn cho cô bé. Nhìn cô bé vận chiếc váy màu hồng cô tặng xoay đi xoay lại trước gương ngắm nghía cô cũng thấy nhẹ nhõm đôi phần.
Huyên Di nắm tay Thiên Lan bước đến trước mặt Thiên Hoàng. Cô nhẹ nhàng đặt tay Thiên Lan lên tay Hoàng.
“Tôi đã làm như những gì tôi hứa!” Cô nhìn Thiên Hoàng bằng ánh pha trộn nhiều cảm xúc nhưng thật sự nó chẳng còn hơi ấm nào của tình yêu. Thật ra, tình yêu cô dành cho Hoàng thì vẫn tồn tại mãi, chỉ có điều cô không còn biểu lộ ra ngoài. Đơn phương thì chỉ mãi là đơn phương.

“Tốt, từ nay, trừ đi học ra, tôi không bao giờ muốn thấy mặt cô nữa. Hứa với tôi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi với bất kỳ lí do gì!” Cậu ta khẽ nói. Cũng chẳng ai biết ngoài miệng cậu sắt đá, buông lời tổn thương nhưng…tim cậu như muốn vỡ ra cả ngàn mảnh. Lòng cậu thầm mong cô sẽ không hứa, mong cô sẽ bướng bỉnh cãi ngang, mong cô khóc lóc trách móc. Nhưng không…
“Tôi hứa!” Cô đã buông lời hứa, hai tiếng “tôi hứa” nhẹ như gió mà cứ như cả ngàn mui kim đâm sâu vào ngực cậu. Chưa bao giờ cậu cảm thấy khó thở như lúc này. “Tạm biệt!” Cô đẩy cửa phòng bệnh rời đi, bước đi của cô nhẹ nhàng và thanh thản. Cô nhẹ mỉm cười với nắng chiều. Chiếc bóng cô kéo dài trên hành lang bệnh viện u buồn, nhìn sao đơn độc quá.
“Chị Huyên Di!” Giọng của Thiên Lan vang lên. Cô quay người lại, cô bé đang chạy đến. Dúi vào tay cô một chiếc USB. “Sẽ có lúc chị cần, em tin, anh của em rất yêu chị!” Nói rồi cô bé quay lưng bỏ đi. Yêu chị? Nếu anh của em yêu chị thì đã không xúc phạm chị như vậy rồi. Cô nhún nhún vai rồi bước đi trên lối đi này – lối đi không có người thứ hai.
***

Bước vào nhà, cô gặp ngay ánh mắt dò xét của ba mẹ. Nay ngày gì mà họ về nước nhỉ? Không quá ngạc nhiên cô khẽ gật đầu thay cho lời chào. Ba mẹ cũng không nói hay hỏi gì.
Vào phòng, cô chốt cửa lại, lưng cô trượt dài trên cửa. Cô ngồi bệt xuống đất, nước mắt lại rơi. Tóc rũ xuống hai bên mặt, trông cô thật yếu ớt. Giờ đây cô cứ như một thiên thần mất đi đôi cánh xinh đẹp.
“Từ đây trừ đi học, cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi với bất kì lý do gì!” Lời nói của Hoàng vang vọng bên tai. Cô ôm chặt hai tai, lắc đầu như thể muốn quên đi tất cả.
Mệt mỏi, cô thiếp đi trên sàn nhà. Trong mơ, cô luôn miệng gọi tên Thiên Hoàng. Cái tên được lặp đi lặp lại ngàn lần. Nước mắt tuôn rơi theo mỗi lần cô gọi tên.
Đó có phải là yêu? Yêu sâu đậm, khi chia xa, chỉ cần gọi tên trong mơ tim cũng như muốn vỡ ra.
“Thiên Hoàng” Cô choàng tỉnh dậy khỏi cơn say của tình. Sờ lên mặt, nóng hổi, thì ra, trong mơ cô cũng khóc vì cậu ta. Cô ôm lấy đầu gục xuống. “Không thể được!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.