Dị Nhân

Chương 1: Rừng thẳm


Bạn đang đọc Dị Nhân – Chương 1: Rừng thẳm

Hà Trí Ngân ngẩn ngơ nhìn bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, sau vài phút quen dần với bóng tối, hắn thấy mình đang nằm trên một bãi đá thoai thoải, dựa lưng vào một vách núi hay vách đá gì đó.
Phía trước, xung quanh là một màn đêm thăm thẳm nhưng hắn có thể hình dung được trước mặt hình như là một khoảng rừng với những bóng cây cũng thiệt là cao, kể ra cũng đến vài chục mét.
-Ở Việt Nam này đào đâu ra mấy cái cây này nhỉ?
Hà Trí Ngân sửa tư thế, đưa tay lên theo thói quen để hất mấy lọn tóc che trước mắt và nhìn kỹ tình hình xung quanh nhưng đầu y… trống không ! Hơ hơ có lẽ phải nói chính xác hơn là hơi nhám nhám nhưng mái tóc bảy ba của y xem ra đã bị ai cạo mất rồi. Hắn thầm nghĩ :
-Thiệt kinh khủng không lẽ té xuống vách núi lại bay hết tóc, hắn sờ đi sờ lại cái đầu của mình và hắn phát hiện ra một điều còn kinh khủng hơn nữa: Cái tay của hắn – cái tay đang huơ huơ trước mặt hắn là một cánh tay bé xíu, cánh tay của một đứa con nít.
Trong lúc đầu óc hỗn loạn, Hà Trí Ngân phải mất ba mươi phút để định thần và đánh giá tình hình của bản thân. Hắn đang trong hình hài một đứa trẻ lên chín hay lên mười gì đó, gầy giơ xương, ăn mặt rách rưới, có thể là một tên ăn mày, cả người xây xát đầy vết thương nhỏ nhưng không quá nghiêm trọng, khuông mặt cơ thể này rõ ràng không phải là y dù cho là lúc y chín, mười tuổi cũng không phải.
-Cái quái gì đang xảy ra thế này???
Trong lòng Hà Trí Ngân tràn ngập nghi vấn, hắn vốn là một tên sinh viên mới tốt nghiệp chuyên ngành Môi trường, còn đang nằm nhà chờ ba mẹ chạy chọt xin việc, thời gian rảnh rổi nhiều nên mới bò lên rẫy, lên rừng trồng lâu năm của gia đình. Gọi là đi dọn rẫy nhưng thực chất chủ yếu là ra khỏi nhà để tránh cha mẹ ngứa mắt vì hai mươi ba tuổi đầu mà chẳng khác gà công nghiệp bao nhiêu.

Đúng như người ta vẫn thường hay trêu đùa nhau, mấy thằng nhác nhớm, cả đời chưa làm một việc nặng nhọc tự nhiên đổi tính đi làm thì kiểu gì trời cũng đổ mưa, nhẹ nhẹ hơn thì chắt có bão. Ngày hôm nay Hà Trí Ngân chẳng gặp mưa gió gì sất nhưng vừa ngửa mặt nhìn trời thì đã bị tương ngay một viên thiên thạch chói lòa vào giữa trán, rơi xuống sườn đồi ở tận đẩu tận đâu và thành 1 đứa con nít.

Cũng may, cuộc đời sinh viên rảnh rổi được trao dồi bởi những bộ manga và anime của Nhật, những bộ truyện tiên hiệp, kiếm hiệp của Tàu với một trí tưởng tượng phong phú khiến cho Hà Trí Ngân không đến nỗi sợ đến phát khùng, cộng thêm sự mệt mỏi và các vết thương khiến hắn thiếp đi lúc nào không hay trong lúc đầu óc quay cuồng bởi những mối suy đoán khác nhau.
Sáng sớm hôm sau, Hà Trí Ngân được gọi dậy bởi tiếng chim, ban mai và cái lạnh của sương sớm. Thấy tinh thần cũng tương đối thoải mái, mấy vết thương không quá nghiêm trọng, hắn bắt đầu đánh giá tình hình bản thân và xung quanh.
Lúc này hắn đang đứng dưới một vách đá, phía trước là một cánh rừng hùng vĩ, với những thân cây cao to bằng cả chục người ôm, hình như phía sau vách đá hắn đang đứng có lẽ cũng là rừng nốt, chỗ này thiên nhiên vô tình tạo ra một khoảng trống có lẽ là do nền đất y đang đứng toàn là đá sỏi, cây mọc không nổi.
Trên người Hà Trí Ngân khoát một cái áo nhưng có lẽ phải nói là một miếng giẻ xỉn màu thì đúng hơn, cũng chẳng phải bằng vải mà bằng da của một con thú nào đó, trong khi phía dưới thì trống trơn, hóa ra y chẳng mặt quần. Điều này thì tối qua y cũng đã biết nhưng giờ ban ngày nhìn xuống dưới thấy thằng nhỏ bé tẹo, y thật sự dở khóc dở cười.
Y bắt đầu đi thám thính xung quanh, mặt dù hơi sợ nhưng y cũng đành phải chen vào trong đám bụi rậm và đi dưới những tán cây khổng lồ để xem xét. Trên đầu những tầng cây lớn đã chiếm hết không gian nên thành ra dưới mặt đất toàn là lá khô, củi mục, các loại nấm không tên và những loài cây ưa mát kỳ lạ mà y chưa bao giờ thấy.

Y đi hết sức cẩn thận bởi không phải trù ẻo chứ nhìn cái môi trường này thực sự là thiên đường của mấy con rắn. Được khoảng trăm mét thì y lại quay về chỗ cũ bởi y cũng không dám đi sâu vô rừng và quan trọng hơn y nhớ ra rằng trèo lên sườn vách đá hoặc một cái cây dễ trèo nào đó để nhìn xa ra xung quanh thì tốt hơn nhiều so với đi loạn trong rừng khiêu khích muỗi vắt, rắn rít.
Sau gần một tiếng đồng hồ hỳ hục leo lên cái sườn núi, y đành phải ngậm ngùi là với thân hình của một đứa bé mười tuổi còm nhom căn bản là không thể leo lên nỗi, y cũng không hề có ý định thử sức với mấy cái cây bởi tìm một đứa con trai không phải con nhà nông mà biết trèo mấy cái cây thẳng đuột, vòng thân ôm không hết thật sự quá hiếm chứ chưa nói tới loại gà công nghiệp như y trong khi mấy cái cây này không những thẳng, cao chót vót mà cỡ vòng còn phải đến chục người ôm làm sao hắn trèo nổi.
Loay hoay gần hết buổi sáng đi quanh quẩn bên bãi đá, hắn thực sự hơi hoảng loạn. Hắn bắt đầu nhận thấy tình trạng bi đát của mình. Không thức ăn, không nước uống, một mình ở một nơi xa lạ trong một hình hài còn xa lạ hơn, nỗi nhớ gia đình, bạn bè và sự cô độc bắt đầu bám lấy hắn.
Cũng may, ít ra với cốt khí của một thằng con trai trưởng thành, hắn cũng không dễ ngã quỵ như vậy. Động lực của cơn đói khát kéo hắn quay trở lại khu rừng, lần này hắn đi sâu hơn, hắn cũng không quên lượm một khúc củi dài để tăng thêm chút dũng khí và xua đám lá cây rụng dưới chân để xem có moi ra được cái gì không – Hy vọng không phải là một con rắn.
Tầm hai tiếng đồng hồ sau, khi mặt trời đã nhích qua buổi trưa, thì hắn cũng không chịu nổi nữa, quét hết đống lá khô rồi nằm vật xuống đất, cơn đói và sự thất vọng đã khiến hắn không bước nổi nữa, nhất là cái thân hình hắn lúc này thật sự quá yếu ớt. cũng may là mấy cái cây to trên đầu đã che hết bóng nắng nếu không chỉ e tầm bốn mươi lăm phút là hắn đã hết sức rồi. Giờ quay đầu nhìn lại bãi đá đã hoàn toàn mất hút, nhưng hắn cũng không lo lắng lắm việc quay về cho lắm, vấn đề bây giờ là phải giải quyết cơn đói trước đã, nước thì hắn dùng tạm ở mấy cái vũng nhỏ trong rừng cũng đủ nhưng thức ăn thì thật sự là mối lo. Mấy tiếng đồng hồ trong rừng hắn cũng đã phát hiện một vài con thỏ, con sóc nhưng có mà bắt bằng niềm tin. Bây giờ niềm hy vọng duy nhất của hắn là tìm thấy ít hoa quả dại để cầm hơi nhưng xem ra mấy cái cây to tổ bố này chắc chỉ để làm nhà chứ không hề có lấy một cái quả nào dù bé xíu.
Y nằm dựa vào thân cây, mắt lim dim mệt mỏi và bắt đầu tơ tưởng đến những món ăn ngon, trên đầu tiếng chim kêu ríu rít, xung quanh vài con thỏ không hề e ngại một sinh vật chậm chạp như hắn, vẫn đang điềm nhiên gặm một thứ cỏ không tên, xa xa hình như là tiếng suối róc rách.
-Khoan đã, tiếng suối!

Y giật mình, cố gắng lắng tai nghe và quả thực không thể nhầm lẫn được, ở phía trước nhất định có một con suối. Đáng lẽ ra hắn đã có thể nghe thấy từ lâu, nhưng cái kiểu vừa đi vừa vung cây củi quét mấy cái lá khô để phòng rắn làm cho hắn bị xao nhãn và tiếng suối cũng bị át đi mất. Khi đã xác định một cách kỹ lưỡng, hắn lao về phía trước như được bơm doping.
Hắn thầm nhủ :
-Có suối là có thủy sinh vật, cá thì có thể không bắt được nhưng cua, ốc thì ít ra phải kiếm được một mớ.
Trong cơn hưng phấn, hắn cũng quên mất là hắn đào đâu ra lửa để nấu nướng. Nhưng có lẽ ông trời vẫn chưa tuyệt đường với hắn, ít ra thì khi đã để hắn được sống lại cũng không thể cho hắn chết một cách lãng xẹt được. Bên dòng suối, hắn tìm được một cây quả dại với chiều cao và kích thước bé bé xinh xinh, nhìn cũng khá ngon lành, ít nhất là đối với mấy con chim. Cái cây này tương đối giống cây vả khi quả mọc trên thân nhưng vỏ ngoài màu vàng tươi trong hấp dẫn hơn nhiều.
Hắn cũng biết cái định lý “Chim ăn được thì người cũng ăn được’’ của Mai An Tiêm có lẽ chỉ áp dụng được với dưa hấu và những loài cây mà con người… ăn được mà thôi. Nhưng giờ phút này, cũng chẳng quan tâm điều gì nữa, y với tay hái một mớ xuống, và cho ngay vào miệng.
-Chua chua, ngọt ngọt, giòn giòn, phải nói là tuyệt vời!
Hắn cũng không hình dung được quả này giống quả gì nữa, chỉ biết ngồm ngoàn cho vào miệng, đến khi căng bụng thì thôi. Sau khi đã đẫy bụng cộng thêm một vốc nước suối mát rượi, y thảnh thơi nằm dựa vào cái cây mà y mới vừa đặt cho nó một cái tên đó là vả – mận, nghe hơi hơi giống vả miệng. Đến giờ phút này, hắn mới bắt đầu có lòng quan sát chung quanh và lo nghĩ về cái tương lai bi đát của mình.
Con suối trước mặt cũng tương đối hiền hòa và không sâu lắm, xung quanh toàn những cây bụi và cây cỡ nhỏ, xem ra mấy cái cây cổ thụ như cột chống trời trong rừng không hạp với nước non cho lắm, bằng chứng là khu vực này đúng kiểu rừng mưa nhiệt đới ở chỗ hắn.

Đợi cho cái dạ dày tiếp nhận món trái cây đặc sản xong, y bắt đầu đi thám thính xung quanh, nhưng ngoại trừ cái cây vả – mận mà y đã phát hiện hắn cũng không tìm được thêm cái cây ăn quả nào, chỉ có điều cá, cua, tôm dưới suối thì trông rất nhiều nhưng vấn đề là đào đâu ra lửa. Y nghĩ đến chuyện đánh đá để tạo lửa nhưng thật sự có lẽ không khả thi cho lắm.
Ngoại trừ việc không tìm được cây ăn quả nào nữa, thì chỗ này đúng thật sự đẹp và mát mẻ để ở, nhưng sau một hồi cân nhắc và xem xét, y quyết định quay về bãi đá.
Thứ nhất bởi vì nơi y xuất hiện chính là ở bãi đá, một đứa con nít nếu có thể xuất hiện ở đó thì chứng tỏ nơi đó cũng phải gần con người, thứ hai, theo kinh nghiệm của y thì bờ suối là nơi những con thú đến uống nước nên có thể sẽ gặp những con thú như hùm, beo. Cũng không rõ thế giới này có cọp beo không nữa nhưng nếu lỡ gặp cọp thì còn có thể chạy lên cây chứ gặp beo thì xác định….
Còn một lý do nữa, đó là sau một hồi quan sát, hắn thấy rằng bãi cát, đá ở bờ suối là tương đối rộng và những cây bụi rất giống cỏ vetiver hay cây thân gỗ ở đây đều có chung một đặc điểm là có rễ dài và có thể rất sâu, khi có rất nhiều rễ cây trồi nổi lổm nhổm trên mặt đất đâm xuống cả dưới nước. Điều này chứng tỏ những loài cây này thường phải chống chịu với tác động mạnh như lũ quét chẳng hạn khiến cho phải có rễ dài để bám đất và có khả năng chịu ngập. Mà điều này thì chẳng hay ho một chút nào.
Thêm hai tiếng đồng hồ hỳ hục nữa, hắn đã quay về vị trí cũ, nhưng lần này hắn đem theo một mớ quả cây đủ cho hắn ăn trong hai ngày, một vài hòn đá cuội để thử đánh lửa. Lúc này đã gần xế chiều, hắn bắt đầu vận dụng cái bản năng nguyên thủy mà đã từ rất lâu rồi hắn không làm:
-Cứu tôi với ! Có ai không ? Cứu tôi với ! Cứu ! Cứu !
Tiếng hắn dội vào vách đá làm vang vọng cả một góc rừng, nhưng cũng không có ai trả lời. Được một lúc mỏi cổ mỏi mồm, hắn ăn thêm một ít trái cây rồi lăn ra ngủ luôn. Ngày mai hắn sẽ tìm cách để thử leo qua vách đá lần nữa.
Bóng tối ập đến nhanh chóng và khu rừng bắt đầu trở nên tĩnh lặng trong màn đêm huyền bí nhưng có lẽ ánh sáng cuộc đời hắn thì đã đến rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.