Đọc truyện Dị Nhân Đại Náo Tu Tiên Giới – Chương 91: Thiết Nhân Vương
Mạc Thiên Cửu nhìn mọi người tỏ ra miễn cưỡng.
Bọn họ càng quỳ bái thành tâm.
Một viên quan thành khẩn:
“Mạc tiên trưởng không xưng vương, mọi người sẽ quỳ mãi ở đây.”
“Xin tiên trưởng xưng vương.”
“Xin tiên trưởng xưng vương.”
Tất cả đồng thanh hô, vang dội cả đất trời.
Mạc Thiên Cửu nhìn trời, giả bộ cảm ứng thiên địa.
Tu sĩ đối với thiên địa biến chuyển khá nhạy cảm, nhưng dị nhân như hắn lại chẳng thấy có gì đặc biệt.
Hắn làm vẻ hơi nhíu mày, đăm chiêu.
Mấy vị quan viên thấy biểu cảm của hắn thì cười thầm trong bụng khẽ nhìn nhau.
Ta đã nói rồi mà, cách này chắc chắn hiệu quả.
“Được rồi, mọi người đứng lên đi!” hắn bất đắc dĩ đưa tay ra hiệu cho mọi người bình an.
“Nếu mọi người đã có lòng như vậy, Mạc Thiên Cửu ta cũng không thể từ chối, việc nặng nhọc này cứ để ta gánh vác.”
Tất cả bọn họ ánh mắt sáng rỡ, tươi cười.
Lúc này có người nâng một tấm kỳ lớn, tiến tới, căng ra trước mặt hắn.
Trên lá cờ có mấy chữ lớn: Thiết Nhân Vương!
Mạc Thiên Cửu cười bất lực, xem ra danh hiệu của ta các ngươi cũng nghĩ xong cả rồi.
Danh hiệu này hắn cũng thấy khá phù hợp với mình, bởi vậy không có ý kiến.
Sau đó là tổ chức lễ xưng vương.
Các quan viên đã chuẩn bị hết mọi thứ.
Đầu tiên là Thuận An đọc chiếu cần vương của Thái Đức hoàng đế, sau đó một vị khác đọc bản thời thế cuộc.
Hai bản chiếu này để làm rõ tính chính danh của hắn.
Ở thời đại này mọi người vô cùng coi trọng tính chính danh.
Cuối cùng vị thứ ba mới là đọc chiếu xưng vương.
Chiếu này không có dấu của hoàng đế nhưng có dấu của năm châu, thêm vào đó là hàng ngàn dân chúng điểm chỉ.
Chiếu này mang theo đại thế mà lên.
Cuối cùng, Mạc Thiên Cửu bước lên đài cao đọc lời thề nguyện với nhân dân, với non sông.
Tự tuyên bố mình là Thiết Nhân Vương, thống lĩnh năm châu, đánh đuổi giặc xâm lược.
Có hai vị một văn một võ nâng lên một tấm áo choàng màu tử sắc giống với màu trái nho, khá tương hợp với màu áo giáp của hắn.
Trên áo choàng có ba chữ lớn: Thiết Nhân Vương.
Bên góc áo có dòng chữ nhỏ hơn: “Thuận lòng dân.
Ứng thiên mệnh.”
Bọn họ thay hắn khoác lên người, sau đó quỳ xuống.
Quan viên quỳ xuống, nhân dân phía dưới quỳ xuống.
Tất cả hô to:
“Thiết Nhân Vương! Thiết Nhân Vương!”
Vậy là Mạc Thiên Cửu chính thức xưng vương.
Những mệnh lệnh đầu tiên của hắn là:
Phong Lăng Hàn làm thống soái chỉnh đốn lại quân đội thống nhất thành một.
Lấy năm ngàn kỵ binh làm chủ lực, bộ binh, thương binh tuyển chọn tinh nhuệ từ năm châu được tổng cộng một vạn.
Đặc biệt nhất là thành lập quân chủng mới: pháo giáp binh.
Thời này người ta đã biết sử dụng thuốc nổ để làm pháo hoa, nổ bắt cá, nổ phá đá, nổ đào mỏ…
Giang Hạ là mỏ quặng lớn bởi vậy sản xuất thuốc nổ rất phổ biến, chính là nghề sinh lợi thứ hai sau khai quặng.
Nhưng đáng tiếc là con người không phát triển tiếp để thuốc nổ trở thành vũ khí.
Nguyên nhân cũng ở chỗ tiên nhân.
Có tiên nhân khoa học kỹ thuật bị chèn ép.
Mặc Thiên Cửu quyết định cải tiến lại thuốc nổ để phù hợp với mục đích mới.
Thử tưởng tượng, quân đoàn sắt của hắn hô một tiếng, trên vai mở ra, một cây súng sáu nòng bắn liên thanh xuất hiện, chỉ cần lia một đường đảm bảo cây cũng phải đổ.
Kẻ địch sẽ sợ chết khiếp.
Về hành chính, hắn thành lập viện hành chính gồm mấy vị tri châu, thêm mấy vị quan hắn thấy có tài, tổng cộng mười ba vị.
Bọn họ sẽ quản lý hành chính các địa phương, nếu gặp vấn đề khó sẽ cùng thảo luận và bỏ phiếu, theo quy tắc thiểu số phục tùng đa số.
Đây là hắn bắt chước theo quốc hội ở Trái Đất.
Tiếp theo là giải phóng thân phận nô lệ của những công nhân đào mỏ.
Trước đó hắn đã tuyên bố điều này nhưng lúc đó còn chưa đủ chính danh, bây giờ mới là.
Hắn sở dĩ chỉ giải phóng thân phận nô lệ với công nhân mà không phải với toàn năm châu vì hắn sợ sẽ đảo lộn trật tự xã hội, đánh vào lợi ích cốt lõi của giới thượng lưu, quan lại.
Đó sẽ là quyết định không khôn ngoan.
Việc chỉ giải phóng cho công nhân mỏ sẽ cho giới thượng lưu, quan lại cảm giác Mạc Thiên Cửu đang lợi dụng bọn chúng mà thôi, không phải muốn làm cách mạng.
Mọi người trong thời gian này tích cực chuẩn bị.
Mạc Thiên Cửu xưng vương xong thì gần như không phải lo việc hành chính, hắn có thể tập trung vào việc luyện kim.
Hắn đã trao khá nhiều quyền lực cho viện hành chính, nếu như đạt được đa số tán thành thì chỉ cần hắn ký quyết định xác nhận là xong.
Giống như tổng thống với quốc hội vậy.
Trừ rất ít trường hợp hai bên hòa, hắn mới phải ra quyết định cuối cùng.
Hắn tin tưởng quyết định của viện hành chính vì bọn họ đều là những quan viên có tài và kinh nghiệm, nhiều người thảo luận, quyết định thì tốt hơn một người độc tài.
Đây là lý do vì sao thể chế cộng hòa thay thế thể chế quân chủ.
Mấy vị quan này thì như được tháo gỡ xiềng xích trong lòng, bọn họ có thể thoải mái đưa ra sáng kiến để cùng thảo luận, mà không phải lo nghĩ sáng kiến này có hợp lòng quân vương hay không.
Bọn họ được thi triển hết tài năng.
Tự do là nền tảng cho sáng tạo.
Chỉ trong mấy ngày mọi thứ đều đi vào nề nếp.
Bọn họ chào gọi thương nhân từ khắp nơi, dùng sản vật địa phương đổi lấy lương thực, quân nhu.
Kích thích người dân gia tăng sản xuất, lên rừng săn thú, tìm linh chi, xuống biển mò trai lấy ngọc bằng các biện pháp giảm thuế, hỗ trợ công cụ, nông cụ, cho quân dân phối hợp sản xuất.
Nhờ liên hoàn các biện pháp mà các kho đã bắt đầu có hàng.
Ba ngày sau, mười vạn quân địch đã áp sát thành Ích Châu, đây cũng là nơi Mạc Thiên Cửu chọn để đón giặc.
Bọn họ bắt chước chiến thuật của triều đình dàn quân trước thành mà không phải đóng thành tử thủ.
Quân địch thấy binh lính hàng hàng chỉnh tề, quân kỷ nghiêm minh, sĩ khí cao vút thì biết đây sẽ là trận đánh khó.
Không ngờ năm châu bị đánh cho tàn tạ, trong thời gian ngắn vẫn có thể làm được đến mức này.
Trong đây tất có cao nhân nhúng tay.
Trên đỉnh trường thành treo một lá chiến kỳ lớn, thêu ba chữ: Thiết Nhân Vương.
“Các ngươi có biết kẻ này là ai?” tướng địch hỏi mấy vị phó tướng, tham mưu.
Bọn họ kiểm tra tin tình báo, lắc đầu.
“Chưa nghe bao giờ, tình báo cũng không có nói.”
“Chẳng lẽ là mới tập hợp theo chiếu cần vương.” tên tướng địch suy tư.
“Nhưng nếu như vậy thì nên tới kinh thành cần vương, sao lại trấn thủ nơi này.”
Bọn họ không thể nào hiểu được.
Tướng địch Thác Bạc thúc ngựa lên tiền quân, lớn tiếng hô:
“Thiết Nhân Vương là ai? nhanh ra đầu hàng.”
Lăng Hàn cũng lên phía trước, quát:
“Cuồng đồ to gan, chết đến nơi rồi còn không biết.
Không cần Thiết Nhân Vương, Lăng Hàn ta sẽ lấy đầu ngươi.”
“Ha ha ha… ai chết còn chưa biết.” Thác Bạc ngửa mặt cười lớn.
“Có dám đấu với ta ba trăm hiệp.”
“Có gì mà không dám!” Lăng Hàn cầm thương chỉ thẳng.
Hai bên thúc ngựa lao vào nhau chém giết.
Tiếng keng keng liên hồi, tiếng ngựa hí chồm… Đánh nhau trăm hiệp, hai bên không phân thắng bại, Lăng Hàn hơi yếu một chút.
Cả hai thúc ngựa trở lại bản doanh.
Tiếp sau đó là hai quân giao chiến.
Lần đầu giao chiến mọi người chỉ thử quân, kiểm tra sức mạnh đối phương, quân của Thiết Nhân Vương yếu một chút nhưng nhờ tinh thần quả cảm, sĩ khí cao mà không quá lép vế.
Nếu địch muốn cường công vậy chắc chắn thiệt hại lớn, giết địch một trăm tự tổn tám mươi.
Một ngày kết thúc.
Thác Bạc trong đại doanh cùng các tướng bàn bạc kế sách.
“Tướng quân, bọn chúng không yếu, có lẽ phải nhờ tới tiên nhân thôi.”
“Ừm… cũng chỉ có thể như vậy.” Thác Bạc gật đầu, hắn không muốn hao binh, tốn thời gian vào trận chiến đầu, hắn cần phải hành quân thần tốc, nhanh chóng chiếm lại năm châu, đặt quyền cai trị, cướp bóc lương thực, tài nguyên.
Sáng hôm sau, lại một vòng chiến nữa bắt đầu.
truyện xuyên nhanh
Khi chủ lực hai bên đang va chạm, đúng lúc này trời rung đất chuyển, người ngã ngựa đổ.
Bầu trời nứt ra, một viên thiên thạch khổng lồ giáng xuống.
Lăng Hàn ngước đầu nhìn kinh hãi, thứ này che khuất cả ánh mặt trời, một khi rơi xuống, cả toàn thành sẽ biến mất.
Thác Bạc biết đây là tiên nhân bên mình, nhưng cũng không khỏi mắng to trong bụng.
Ngươi ra đại chiêu lớn như vậy có biết sẽ giết cả quân mình.
Sao không thông báo với ta một câu.
Tiên nhân hành tung bí ẩn, hắn sau khi liên lạc nhờ giúp thì cũng không biết tiên nhân lúc nào xuất hiện, lúc nào ra tay.
Bởi vậy không có kế hoạch chuẩn bị.
“Rút lui!” đây là mệnh lệnh duy nhất hắn có thể đưa ra.
Bên kia, Lăng Hàn cũng lệnh tương tự.
Tiên nhân giao chiến, không có chuyện của bọn họ.
Vút! một ánh kiếm từ trong thành lóe lên, xuyên qua thiên thạch.
Thiên thạch chợt xuất hiện vô số vết nứt, sau đó… oanh! thiên thạch nổ tan thành vô số mảnh nhỏ.
Quân sĩ ở dưới bỏ chạy náo loạn.
“Kẻ nào?” bên kia vang lên tiếng quát.
Mạc Thiên Cửu ngự thiết luân bay lên.
Phía đối diện xuất hiện một kẻ cưỡi quyền trượng ngự không.
Tên này trông khá già, khuôn mặt hốc hác, tay gầy trơ xương nhưng ánh mắt sắc bén, có vẻ như do công pháp gây ra.
Vút! không cần nhiều lời, phi kiếm đã tập sát tới.
Lão già gầy hừ một tiếng.
Keng! hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm.
Mạc Thiên Cửu nhíu mày tên này mạnh hơn tên mập trước đó, có thể là Trúc Cơ trung kỳ.
Hắn hơi động ý nghĩ mũi kiếm xoay tròn, lão già không muốn mất hai ngón tay thì chỉ có thể buông ra.
Hắn đẩy tay, mũi kiếm phóng tới, kiếm quá gần nhưng lão vẫn kịp phản ứng nghiêng đầu, phi kiếm chỉ lấy được của lão mấy sợi tóc.
Xem ra đây là một cao thủ đầy kinh nghiệm.
Hắn ngoắc tay phi kiếm quay đầu tấn công ót, lão già kết ấn, quyền trượng khô cằn bỗng sinh ra cành lá.
Keng! lão không cần quay đầu, phi kiếm bị một cánh cây đánh bật ra, những cành lá này cứng như sắt thép.
Lão già tung quyền trượng lên, nó cấp tốc sinh trưởng hóa thành một đại thụ che trời.
Mạc Thiên Cửu mở lòng bàn tay, từ trong nhẫn trữ vật bay ra vô số phi kiếm..