Đọc truyện Dị Nhân Đại Náo Tu Tiên Giới – Chương 82: Ngày Thứ Nhất
Diệp Hồng Vân bày xuống Lạc Tinh Kiếm Hà Trận, chính là trận pháp đã buộc Khổ Bi nhận thua.
Tất nhiên lần này không có Trúc Bảo làm trận căn, chỉ có Linh Bảo nhưng số lượng nhiều.
Màn tinh hà kéo qua bầu trời, phàm nhân ngước nhìn lên chỉ biết kinh thán sợ hãi, đây chính là thay trời đổi đất.
Diệp Hồng Vân ngón tay chỉ xuống.
Vút! ánh sao lấp lóe lao xuống trần gian.
“Cẩn thận!” Xích Hoàng hét lớn mở ra lồng phòng ngự, một cái hư ảo bọ rùa to lớn lù lù bất động trên không, Sát Hồ Điệp vội vàng chui vào tránh né.
Thanh Lang cuồng vọng nhảy lên, muốn đấu trời đấu đất.
“Thập Sát Lang!” hắn hét lớn, hai liêm đao chém hình chữ thập.
Lưỡi đao hình chữ thập bành trướng bay ngược lên đón lấy tinh lạc.
Rầm! không chịu nổi một giây, thiên thạch nghiền nát Thập Sát Lang.
Gào!!!
Thanh Lang gầm lớn đạp không búng lên giống như con bọ ngựa nhảy, hai liêm đao chém vào thiên thạch.
Keng! hỏa hoa bắn tung tóe, thiên thạch vô sợ, hắn ôm lấy thiên thạch.
Thiên thạch ép hắn rơi xuống.
“Dừng lại cho ta!” Thanh Lang yêu khí bùng nổ, chống lấy thiên thạch rơi nhưng chỉ khiến tốc độ hơi chậm lại một chút vẫn không thể ngừng lại xu thế.
“Gào! ta không tin không làm gì được ngươi!” hắn hét lớn, liêm đao chém như điên.
Vạn Vạn Thập Trảm!!!
Vô số quang trảm nhập vào trong thiên thạch, sau đó… phốc! thiên thạch bị cắt ra từng mảnh nhỏ như đậu hũ.
Thanh Lang cười lớn, quay mặt nhìn hai tên đồng đội còn đang co ro trong vỏ bọ rùa.
“Ha ha… các ngươi thấy sao? cũng bình thường thôi!”
Xích Hoàng và Sát Hồ Điệp chỉ thấy nét mặt càng thêm kinh sợ, đưa tay chỉ chỉ bầu trời.
Thanh Lang ngờ ngợ quay đầu, kinh hãi, mặt xanh như tàu lá chuối… ừm, được rồi… mặt hắn lúc nào chả xanh.
Trên bầu trời không biết bao nhiêu thiên thạch rơi xuống giống như là tận thế.
Thanh Lang ngoan ngoãn chui vào vỏ bọ rùa.
Oanh oanh oanh… thiên thạch rơi xuống, tàn phá đại địa, tiêu diệt không biết bao nhiêu quân xâm lược phía dưới.
Quân lính hoảng sợ, bỏ đội ngũ mà chạy.
“Không cần sợ hãi, giữ vững đội hình!” trong quân phát ra tiếng quát.
Trong đại trướng bồng, một cái khiên nhỏ bay lên, lập tức đón gió phóng to che chở toàn quân.
Xem ra trong quân địch có tu sĩ Trúc Cơ.
Quân lính lập tức an lòng.
Oanh oanh oanh… thiên thạch liên tục giáng xuống, bảo khiên rung động, đám quân lính toát mồ hôi.
“Ha ha… có chút bản lĩnh!” trên thạch tọa, vị chủ thượng của Vạn Trùng Quốc nâng lên bàn tay.
Một cái hư ảo móng nhọn xuất hiện đâm về phía Diệp Hồng Vân.
Diệp Hồng Vân nhíu mày, cảm nhận được áp lực, kẻ này rất mạnh.
Nàng lập tức thay đổi thủ ấn.
Lạc Tinh Kiếm Hà Trận tập trung tất cả lực lượng đánh về phía móng vuốt.
Một tiếng nổ lớn kinh thiên khiến cho tất cả mọi người đều phải bịt tai, nhắm mắt.
Khi chấn động qua đi, Diệp Hồng Vân lẳng lặng trên không, tà áo tung bay.
Cả kiếm trận và móng tay kia đều biến mất.
“Vạn Trùng quốc chủ thực lực phi phàm, lãnh giáo.” Diệp Hồng Vân giọng lạnh băng nói.
Nàng kết niêm hoa chỉ, tơ trần từ bốn phương tám hướng bay trở về, phất trần lại khôi phục y nguyên dáng vẻ.
“Ha ha… tiện tay một chỉ mà thôi.” vị chủ thượng kia khinh cuồng nói.
Hai bên im lặng, tròng mắt bắn ra quang mang cách xa trăm quân chằm chằm nhìn nhau.
Một giây, hai giây…
Diệp Hồng Vân quay đầu lui về.
Vị chủ thượng kia cũng thu hồi ánh mắt.
Lúc này, Trần Anh và Đặng tướng quân cũng trở lại.
“Thế nào?” Thái Đức hỏi.
“Bẩm bệ hạ, rất mạnh.
Hạ thần chỉ có thể đánh cái ngang tay.” Diệp Hồng Vân nói.
“Bệ hạ, đám kia cũng vậy.” Trần Anh và Đặng tướng quân thưa.
Thái Đức đăm chiêu, về chiến lực cao tầng không có khác biết, mà đối phương đông hơn.
Ngoài Vạn Trùng quốc chủ, dưới trướng có thập thống lĩnh, ba nước tây phương cũng có cao thủ ẩn núp.
“Bệ hạ, chúng ta vẫn còn một cỗ lực lượng nữa.” Trần Anh lên tiếng.
“Ai!?” Thái Đức hỏi.
“Thanh Long Tự.”
Nghe Trần Anh nói Thái Đức nét mặt không vui.
Thanh Long Tự đúng là rất mạnh nhưng muốn mời họ xuất sơn chỉ sợ phải bỏ ra quốc sư vị.
Thái Đức không muốn bởi vậy vờ như không nghe thấy.
Trần Anh không thuyết phục nhưng cảm thấy sớm hay muộn Thái Đức hoàng đế cũng phải thỏa hiệp với Thanh Long Tự.
…
Bên kia.
Thanh Lang, Sát Hồ Điệp, Xích Hoàng trở về, vẫn còn chưa hết sợ.
“Con đàn bà này không ngờ mạnh như vậy.” Thanh Lang lẩm bẩm mắng.
“Nhưng có là gì so với chủ thượng chúng ta.” Sát Hồ Điệp chúm chím cười, vừa nịnh vừa tự trấn an.
Xích Hoàng đầu óc không được thông minh cho lắm, gãi đầu hỏi:
“Chủ thượng, ngài rõ ràng mạnh hơn ả ta, sao không ra tay giải quyết đệ nhất nhân Đại Trịnh, lúc đó Đại Trịnh đưa tay có thể lấy.”
Vị chủ thượng lắc đầu, giọng sâu trầm:
“Không đơn giản như vậy.
Đệ nhất nhân Diệp Hồng Vân chỉ là ngoài sáng, Đại Trịnh còn ẩn giấu nhiều cao thủ lợi hại hơn.
Thêm vào đó Đại Trịnh còn có hai món Kim Bảo.”
Kim Bảo?! đây chính là pháp bảo Kim Đan cảnh dùng.
Đám thuộc hạ nhìn nhau lo lắng.
Kim Bảo xuất chiến ai có thể chịu được.
“Các ngươi yên tâm! chỉ cần không ép Thái Đức vào đường cùng, hắn sẽ không tùy ý vận dụng.” vị chủ thượng tự tin nói.
Đám thuộc hạ gãi đầu không hiểu.
Vị chủ thượng chậm rãi giải thích.
Đại Trịnh có hai món Kim Bảo.
Thứ nhất là Thiên Hạ Đồ, một tấm bản đồ bao trùm thiên hạ, có thể cảm ứng được khí tức của Trúc Cơ cảnh, với điều kiện là bọn họ giao chiến hoặc tiết ra khí tức.
Nghe nói là Trịnh Thái Tổ năm xưa từng là môn đồ của một môn phái lớn, sau đó rời tông môn, trở về gia tộc, lãnh đạo Trịnh gia từng bước quật khởi, thống nhất thiên hạ.
Thiên Hạ Đồ chính là từ tông môn đó, ban đầu là Kim Bảo cấp hai nhưng nghe nói từng trải qua chiến đấu kịch liệt, bị hư hại, rớt xuống thành Kim Bảo cấp một.
Trịnh gia từng nghĩ nhiều cách khôi phục lại Thiên Hạ Đồ nhưng đáng tiếc không thể bắt liên lạc được với tông môn kia, hai bên địa vị cách nhau quá xa, Trịnh Thái Tổ cũng chẳng phải cái gì kiệt xuất đệ tử khiến tông môn kia nhớ mãi.
Thứ hai chính là ngọc tỷ truyền quốc gọi là Trụ Thế Ấn.
Ngọc tỷ này không phải Trịnh Thái Tổ làm ra mà phải ngược dòng lịch sử, rất lâu về trước trên mảnh đất này từng là nơi cư trú của hơn trăm bộ tộc.
Bọn họ đánh nhau tranh giành đất đai, tài nguyên suốt hàng ngàn năm.
Có tộc diệt, có tộc hưng.
Cho đến một ngày Thiên Thánh Hoàng Đế xuất thế, thống nhất thiên hạ.
Trụ Thế Ấn được đúc ra để biểu thị quyền uy của ông ta.
Từ đó về sau, các triều đại luôn phiên thay đổi nhưng Trụ Thế Ấn luôn là biểu thị hoàng đế, chỉ có sở hữu Trụ Thế Ấn mới được coi là chính tông.
Trụ Thế Ấn rất đặc biệt, nó ban đầu không phải Kim Bảo, thậm chí pháp bảo cũng không là.
Nó chỉ đơn thuần là một khối ngọc tốt, tạo khắc tinh xảo.
Nhưng trải qua từng cái từng cái triều đại Trụ Thế Ấn tụ vạn dân chi lực, tụ vạn đế quân vương khí tức, nó bắt đầu tiến hóa trở thành pháp bảo, đến bây giờ là Kim Bảo cấp một.
Trụ Thế Ấn mạnh yếu liên quan trực tiếp đến khí số của một vương triều.
Vương triều mạnh thì Trụ Thế Ấn mạnh, vương triều suy thì Trụ Thế Ấn suy.
Nghe xong những điều này, đám thuộc hạ chấn động, không ngờ chủ thượng hiểu rõ Đại Trịnh như vậy, nhưng sẽ không ai hỏi chủ thượng vì sao biết.
“Chủ thượng, nói như vậy muốn phá Trụ Thế Ấn thì phải suy yếu Đại Trịnh.
Ngài đánh một trận so quốc lực với Đại Trịnh?” Sát Hồ Điệp hỏi.
Vị chủ thượng mỉm cười, gật đầu.
“Đúng là ta muốn tiêu hao hết quốc lực Đại Trịnh, khiến cho bọn họ kiệt quệ, Trụ Thế Ấn mất đi sức mạnh.”
“Chủ thượng, ngài muốn chiếm Đại Trịnh?” La Y lên tiếng.
Vị chủ thượng lắc đầu.
“Đại Trịnh ở xa Vạn Trùng Quốc lấy làm gì, tay không vươn tới, vả lại ta cũng đã hứa Đại Trịnh do ba nước tây phương phân chia.”
Đám thuộc hạ nhíu mày hoàn toàn không hiểu.
Đánh tiêu hao quốc lực, rõ ràng là muốn diệt quốc khác với đánh cướp.
Nhưng chủ thượng lại nói không muốn lấy Đại Trịnh, chẳng lẽ vì ba nước tây phương? chủ thượng từ bao giờ tốt bụng như vậy.
…
Chiến lực cao tầng dừng đánh nhưng binh lính phía dưới vẫn tiếp tục công thành, cực kỳ kịch liệt.
Cho đến khi bầu trời chuyển sang màu đỏ vàng trứng gà thì mới có tiếng trống thu quân.
Khắp chiến trường hoang tàn, xác chết chất chồng, khói đen nghi ngút, giáo gươm cắm đầy đất.
Tàn kỳ phấp phới tung bay.
Hai người đỡ một người, tàn quân lui về trận doanh.
Trong thành tình trạng cũng không tốt hơn bao nhiêu, quân tốt bị thương nằm la liệt, người chết kéo xuống ném vào giàn hỏa thiêu.
Có hai mươi giàn hỏa thiêu cháy từ chiều tới đêm khuya vẫn chưa đốt xong.
Dân phu liên tục vác đá, bao đất củng cố lại các điểm tường thành bị hư.
Phòng quân y tấp nập người đến người đi, không đủ chỗ, thương binh phải nằm ra ngoài đường, tiếng rên đau đớn liên hồi, cảm giác như địa ngục thống khổ.
Lò rèn thì nghi ngút khói, tiếng đập gõ không lúc nào ngừng, thợ rèn người đầy bụi tro, mồ hôi nhễ nhại, dồn hết sức vào từng nhát búa.
Mới ngày đầu tiên, sự khủng khiếp của chiến tranh đã vượt quá tưởng tượng của nhiều người..