Dị Nhân Đại Náo Tu Tiên Giới

Chương 118: Thái Đức Chiến Hắc Thiên


Đọc truyện Dị Nhân Đại Náo Tu Tiên Giới – Chương 118: Thái Đức Chiến Hắc Thiên


Mạc Thiên Cửu lấy ra một cái quan tài hình bát giác, dài khoảng hai mét, rộng khoảng một mét hai vừa đủ một người nằm, đổ vào quan tài một loại dịch nhầy đặc chế, cùng các loại thuốc xanh xanh, đỏ đỏ mà chỉ hắn biết là gì.
Mạc Thiên Cửu nhét vào trong miệng nàng một viên đan dược, thứ này thì nàng nhận ra, dù sao nàng cũng là đan sư cấp hai.
Viên đan dược này chính là đại bổ đan dược, bào chế từ nhân sâm, linh chi, băng sơn tuyết liên, hà thủ ô… mấy chục loại thảo được đại bổ.
Tiếp theo hắn phong bế tất cả các lỗ trên người nàng.

Nam có chín lỗ, nữ có mười lỗ.
Việc bịt các lỗ sẽ khiến trong ngoài không trao đổi chất, biến cơ thể thành một hệ kín để năng lượng nội tuần hoàn.

Việc này sẽ khiến nàng mất cảm giác với bên ngoài, ít bị ngoại cảnh tác động.

Như vậy sau này khôi lỗi khả năng thấp sinh ra ý thức tự chủ.
Cuối cùng dùng vải trắng quấn lại toàn thân giống như xác ướp rồi đặt nàng vào trong quan tài.
Diệp Hồng Vân lúc này vẫn còn sống và sẽ tiếp tục sống trong nhiều ngày.

Quá trình luyện khôi sống có thể kéo dài hàng tháng hàng năm, thậm chí hàng ngàn năm tùy theo mức độ.
Đặt quan tài vào giữa pháp trận, hắn kết ấn để linh khí tràn vào quan tài.

Hắn dùng mười viên linh thạch ban đầu làm mồi, sau đó pháp trận có thể tự hút lấy linh khí.

Đừng quên nơi đây chính là mỏ linh thạch, linh khí dồi dào.
Nếu là bên ngoài, hắn sẽ tốn một khoảng lớn linh thạch duy trì pháp trận mà hắn không bỏ ra nổi.

Bên trên, sau khi giải quyết xong đám Bạch Long Vệ, lúc này Cấm Vệ Quân cũng đáp xuống, nhìn thấy hành động của bọn Dự Dương Vương thì không thể nào tin nổi.
“Các ngươi…” tên đội trưởng chỉ tay, hắn không ngờ được vương công đại thần lại cấu kết với Vạn Trùng Quốc tàn sát đồng hương.
“Giết!” Dự Dương Vương lạnh nhạt ra lệnh.
Phốc phốc phốc… máu tươi bắn không trung, Cấm Vệ Quân bị bọn Dự Dương Vương khống chế, bọn Vạn Trùng Quốc xuống tay.

Đến lúc này quanh núi đã không còn quân canh giữ, những đội quân còn lại đang có nhiệm vụ bảo vệ nơi khác, sẽ không tới đây nếu không có lệnh điều động đặc biệt.
Bây giờ bọn họ đã hoàn toàn rảnh tay phá trận.
Vì không biết được nhiều đời hoàng đế Đại Trịnh bố trí xuống bao nhiêu trận pháp, cấp bậc thế nào nên chỉ có thể dùng cách thô bạo nhất.
Cách làm rất đơn giản, từng nhóm người đi vào, kích hoạt trận pháp, người bên ngoài sẽ dùng bạo lực phá trận.
Bằng vào cách này bọn họ trong một nén nhang phá liên tục mười hai trận pháp, tất nhiên cũng có thương vong nhưng đều là thuộc hạ, không cần lo lắng.
Rầm rầm rầm… pháp trận liên tục bị phá, bọn họ tiến sâu vào trong lòng núi.
Đúng lúc này chợt có tiếng nổ vang.
Oanh! một tia sáng phóng lên trời mang theo ngập tràn khí tức.

Đám người cảm giác một tảng đá lớn đè lên trước ngực.
Bóng dáng dừng tại trên không, đưa ánh mắt khinh miệt nhìn xuống chúng sinh.
Dự Dương Vương ngước mắt nhìn mặt tái mét, người này với hắn vừa lạ vừa quen, hắn có thể khẳng định trăm phần trăm đây là Thái Đức hoàng đế, nhưng lạ lẫm vì Thái Đức quá trẻ quá trẻ, giống như trở lại thời thiếu niên vậy.
Thái Đức tỏa ra khí tức khiến mọi người run sợ, tất cả dâng lên một cỗ dự cảm bất tường, chẳng lẽ hắn… Kim Đan rồi.
Chuyện này quá khó tin!
“Thấy trẫm sao không quỳ!” Thái Đức lạnh giọng.
Đám Dự Dương Vương nhìn nhau, mặc dù hôm nay tạo phản nhưng còn chưa thật trở mặt.

Dưới uy thế của Thái Đức, bọn họ đầu gối từ từ cong xuống.
“Tham kiến bệ hạ!” đám người quỳ gối mặt cắm xuống đất, không dám ngẩng lên.
Thái Đức liếc nhìn bọn chúng, nô tài thì suốt đời vẫn là nô tài, đừng mong lật được cái gì bọt nước.

Hắn lại đưa mắt nhìn Vạn Trùng Quốc.
“Các ngươi còn chưa quỳ?”
Thập đại thống lĩnh sắc mặt ngưng trọng từ từ nép tới sau lưng chủ thượng.
Vị chủ thượng đưa tay gỡ xuống mũ trùm đầu, để lộ ra khuôn mặt nửa người nửa rết, hắn chỉ hóa hình một nửa để đi lại thuận tiện, không muốn quá gây chú ý.

Vì bản thể của hắn là một con rết tinh, to lớn đến hàng trăm mét.

Hắn không phải bình thường rết tinh, trong người hắn chảy xuôi một tia huyết mạch thượng cổ hung thú Hắc Thiên Ngô Long.
Tại thời kỳ thượng cổ hỗn loạn, Nhân Thần Yêu Ma Linh… vạn tộc tranh phong, cường giả lớp lớp.
Hắc Thiên Ngô Long tại trong thời kỳ quần hùng vô số vẫn phát ra hào quang chói lọi, được liệt vào hàng Thập Hung, đủ thấy chủng tộc này mạnh đến cỡ nào.

Là cơn ác mộng của vạn tộc.

Hắc Thiên Ngô Long thích nhất ăn giao, rồng, là khắc tinh của Long tộc.
Vạn Trùng quốc chủ có được một tia huyết mạch Hắc Thiên Ngô Long nên tự gọi là Hắc Thiên.
“Ngươi đã bước vào Kim Đan Cảnh?”
“Biết sao còn chưa quỳ.” Thái Đức lời này coi như thừa nhận.
Quả nhiên!
Đám người hít một hơi sâu, lần này tất cả kế hoạch chỉ sợ đổ sông đổ biển.
Trái ngược với mọi người thái độ, Hắc Thiên sắc mặt lạnh nhạt, ngước đầu nhìn Thái Đức, giọng bình thản:
— QUẢNG CÁO —
Event
“Ngươi nếu chưa thành Kim Đan ta còn coi trọng ngươi một hai, ngươi bước vào Kim Đan lại khiến ta quá thất vọng.”
Thái Đức nhíu mày, trên trán nổi gân, một cái con rết lại dám to gan nhận xét hắn.
Hắc Thiên cởi bỏ áo choàng, lộ ra cơ thể nửa người nửa rết, ánh mắt lạnh nhạt.
“Ngươi sở hữu cả một tòa linh mạch, đáng lẽ ít nhất cũng nên kết cái bình thường Kim Đan nhưng mà ngươi lại kết ra kém cỏi nhất Kim Đan.

Nếu ta là ngươi đã sớm đập đầu chết cho rồi.”
Thái Đức nghe lời này thì bị làm cho tức giận, không ngờ vừa vào Kim Đan Cảnh, đáng lẽ phải được người người sùng bái, kết quả lại bị Hắc Thiên vạch trần chỗ đau, của hắn bé như hạt tiêu.
“Vạn Trùng quốc chủ, ngươi thành công chọc giận ta.” Thái Đức sắc mặt hung ác.
Bình thường Thái Đức khắc chế cảm xúc rất tốt, cho dù mưa to gió lớn, nếu không phải hắn cố ý biểu cảm thì sẽ luôn trầm lặng như mặt nước hồ.
Nhưng từ giây phút trở thành Kim Đan, hắn liên tục bộc lộ cảm xúc thật, thay đổi thất thường.


Đây là hậu quả của việc dùng đan này tăng cảnh giới.
Thái Đức bàn tay đánh xuống.
Bàn Thiên Thủ Ấn!
Chưởng này rơi xuống hóa thành vô biên cự thủ che trời, áp sập sơn hà, chà đạp đại địa.
Bọn Dự Dương Vương trái tim như muốn nổ bể, không chịu nổi áp lực.

Thập đại thống lĩnh Vạn Trùng Quốc bị ép nằm sấp mặt xuống đất.
Hắc Thiên ánh mắt bắn ra hung quang, bàn tay đánh lên.
Oanh! một tiếng nổ lớn, núi Bạch Mã bị xung kích san phẳng, cát bụi mù mịt.
Một lúc sau.
Khục khục khục… liên tục có tiếng ho, đám người Dự Dương Vương tơi tả đội đất đứng lên.

Bọn họ không phải mục tiêu nhưng dư lực đủ khiến bọn họ ho ra máu.
Kim Đan Cảnh thật là quá đáng sợ!
Hắc Thiên chết chắc rồi, chỉ là không biết còn lại chút nào xương thịt không, yêu trùng giả đan thân thể rất có giá trị a!
Cát bụi lắng xuống.
Một cái cự chưởng in trên mặt đất, chính giữa Hắc Thiên bị ép dẹp lép dang tay dang chân.
Chết rồi sao?
Đám yêu trùng trố mắt nhìn, lòng hoảng loạn, chủ thượng vô địch của bọn họ cứ như thế chết? bọn họ phải làm sao đây?
Bọn Trần Anh lòng như tro nguội, ngay cả Vạn Trùng quốc chủ cũng không chịu nổi một chiêu, bọn chúng còn phản kháng cái gì nữa.

Đại cục đã định.
Răng rắc răng rắc… đúng lúc này có tiếng vỏ cứng nứt vỡ vang lên.
Hắc Thiên từ từ đứng dậy, trên người vô số vết rạn, cảm giác chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua hắn sẽ đổ sụp thành từng mảnh nhỏ.
“Sâu kiến!” Thái Đức khinh thường một câu.

Không cần nói bất kỳ cái gì ngoan thoại, thực tế đã chứng minh hết thảy.
Hắc Thiên vẫn tỏ ra lạnh nhạt, hắn rùng mình một cái, lớp vỏ trên người trút xuống, lộ ra chân diện thật.
Hắc Thiên vươn người từ từ hóa lớn.
Một con rết lưng đen, bụng trắng, gai sườn như những lưỡi đao sắc nhọn, hai sợi râu như hai sợi dây thép.


Hàng ngàn cái chân như những mũi khoan mạnh mẽ nhất.

Cặp hàm to lớn có thể nghiền nát bất kỳ kim loại gì.

Bốn con mắt chạy dọc hai bên.

Chính giữa trán là một khuôn mặt người.

Thân hình nó to lớn có thể quấn quanh một ngọn núi.

(hình tượng gần giống Rết Trưởng Lão trong one punch man.)
Hắc Thiên chỉ có một tia huyết mạch đã to lớn như vậy.
Thời thượng cổ, Hắc Thiên Ngô Long chân chính thân hình trải dài một dãy sơn mạch, lúc nó nằm im thì như một dải đất cao, Long tộc nào không để ý bay ngang qua sẽ bị nó chồm lên bắt, trở thành thức ăn trong miệng, cực kỳ đáng sợ.

Bởi vậy Long tộc đã từng có thời kỳ rất e ngại nơi có đồi núi, bọn chúng thường chọn cách bay thật cao trên tầng mây.
Hắc Thiên phát ra khí tức cường đại, không kém nhiều so với Thái Đức.
Hắc Thiên đã từng gặp qua Kim Đan Cảnh, rất khủng bố.

Nhưng gặp Thái Đức thì cảm giác không hơn mình nhiều, hắn tự tin có thể một trận chiến, dùng cảnh giới giả đan nghịch phạt Kim Đan.
Thiên tài Trúc Cơ có thể bại Kim Đan, hắn tự nhận mình là thiên tài, hắn cũng sẽ làm được.
Gào! Hắc Thiên rít lên, khí lãng càn quét, những người xung quanh cảm giác hít thở không thông, bị một cỗ yêu lực mạnh mẽ trùng kích, bọn họ đông đông lui lại.
Hắc Thiên phóng lên trời.
Thái Đức híp mắt, trở nên nghiêm túc, tinh thần dâng cao.

Hắn biết mình là Kim Đan Sĩ yếu nhất trong yếu nhất.

Nhưng hắn vẫn có lòng tự tôn của Kim Đan, không muốn bị một cái giả đan côn trùng nghịch phạt.
Hắn gồng lên linh lực, dốc ngược thân hình, bàn tay vỗ xuống.
Hai bên va chạm, năng lượng nội ẩn, thời không như đứng im, sau đó… Oanh! một tiếng nổ lớn, sóng nhiệt quét sạch mặt đất, xung quanh trăm dặm không còn bất kỳ cây cối gì.
Đám người Trần Anh bay ngược ra sau, nhiệt khí quét qua, da tróc thịt bong giống như bị nhúng vào nước sôi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.