Đọc truyện Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài – Chương 94: Con Gái Ngoan (2)
– Mẹ à, nếu như trước đây con có thể kiếm tiền thì bây giờ con cũng có thể kiếm được tiền.
Nói xong, Dương Tử Mi liền lấy ra thẻ ngân hàng bên trong có tám trăm năm mươi ngàn có được trong lần bán đấu giá chiếc dĩa song ngư cách đó vài ngày đưa cho mẹ cô, nói:
– Trong đây có tám trăm năm mươi ngàn, đủ để cả nhà ta chi tiêu trong một thời gian. Với số tiền này, có thể gửi các em con vào trường mẫu giáo đắt tiền, như vậy mẹ cũng không cần phải lo lắng gì nữa hết.
Hoàng Tú Lệ kinh ngạc nhìn chiếc thẻ ngân hàng do Dương Tử Mi đưa cho. Bà nghi ngờ hỏi:
– Con à, con kiếm ở đâu ra nhiều tiền như vậy?
– À, mấy hôm trước con có mua được một món đồ cổ ở phố Văn Lai. Đây là tiền mà thầy Tống bán đấu giá món đồ cổ đó giúp con đấy. Là tiền chính đáng, mẹ cứ yên tâm mà dùng.
– Con gái của mẹ.
Hoàng Tú Lệ nhìn gương mặt xinh xắn của Dương Tử Mi, trong lòng bà cảm thấy vô cùng ấm áp.
Bà không biết mình đã tích phước bao nhiêu kiếp nên mới sinh được một cô con gái xinh đẹp, thông minh và nghe lời như thế. Thậm chí còn được Ngọc Thanh đạo trưởng gọi là cô bé thiên tài nữa.
Nếu như không nhờ đứa con gái này thì không chừng cả nhà họ hiện vẫn đang còn ở dưới quê sống cuộc sống nghèo túng, bần hàn và bị người khác bắt nạt.
Bây giờ, cô con gái kia lại kiếm được một số tiền lớn. Số tiền này không những có thể giải quyết những khó khăn trước mắt trong nhà mà còn có thể giúp cả gia đình trở nên giàu có lên.
Nhưng, càng như thế, bà càng cảm thấy lo lắng không yên.
Trong suy nghĩ của Hoàng Tú Lệ, tiền thường đi kèm với họa. Bà rất lo là Dương Tử Mi sẽ mang họa đến cho gia đình.
– Con gái à.
Hoàng Tú lệ kéo tay Dương Tử Mi, lo lắng nói:
– Sau này, con phải chuyên tâm, cố gắng học hành, theo thầy Tống học các kiến thức về đồ cổ, sau đó tìm một công việc gì đó ổn định một chút để làm. Đừng cứ suốt ngày đi tìm mua đồ cổ giá rẻ gì nữa. Con còn nhỏ mà cứ như thế thì người khác sẽ ganh tỵ đấy, rồi sẽ…
– Mẹ…
Thấy ánh mắt đầy vẻ quan tâm, lo lắng của Hoàng Tú Lệ nên Dương Tử Mi cũng không đành lòng làm bà buồn thêm, thế nên cô chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu nói:
– Dạ, con sẽ nghe lời mẹ.
– Vậy mới ngoan chứ. Cha con thường nói, cây to hay gặp gió lớn. Tuy con từ nhỏ đã thông minh, khác người, nhưng con phải biết khiêm tốn. Bình thường dù là ở trường hay đi đến những nơi khác, con cũng không nên ra vẻ ta đây, hống hách. Có vậy mới không bị người khác ghét. Hôm nay, lúc mẹ đi tìm việc làm, mẹ nghe thím kia nói là con trai của tài xế công ty thím ấy không biết tại sao mà bị người khác đánh cho một trận ngay trên phố. Sau mới biết nguyên nhân là do cậu thanh niên đó cứ thích khoe khoang, ra vẻ ta đây có tiền nên mới đắc tội với người khác.
– Dạ, con sẽ khiêm tốn ạ.
Dương Tử Mi gật đầu vẻ nghe lời.
– Vậy thì tốt. Mẹ biết con là một đứa bé ngoan ngoãn, nghe lời, làm chuyện gì cũng biết chừng mực.
Hoàng Tú Lệ hài lòng gật đầu nói.
Lúc này, Dương Thanh cũng về tới nhà. Còn chưa kịp tháo giày, ông đã lên tiếng, nói:
– Hôm nay có một vụ tai nạn giao thông xảy ra trên đường nhà chúng ta. Còn tưởng là ai, hóa ra là Dương Nhất Quốc.
– Là Dương Nhất Quốc sao? Bị thương thế nào?
Hoàng Tú lệ hỏi.
– Nghe nói là tàn phế suốt đời.
– Giúp Dương Đức Kiệt làm nhiều chuyện xấu xa như thế, nhất định là bị báo ứng.
Bà nội cô ở bên cạnh đột nhiên nói xen vào.
Dương Thanh nhìn sang Dương Tử Mi, sau đó dùng ngữ khí nghiêm khắc nói:
– Con à, lúc trước con nói là hắn sẽ bị tai nạn giao thông, chuyện lần này không liên quan gì đến con chứ? Dương Nhất Quốc tuy là kẻ xấu xa nhưng…
Dương Thanh chưa nói hết đã bị Dương Tử Mi ngắt lời:
– Cha, con là người tu đạo nên cũng sẽ không vì một số người nào đó mà tự tạo nghiệp cho mình đâu. Dương Nhất Quốc kia lại càng không đáng để con phải làm vậy. Tai nạn giao thông kia vốn là kiếp nạn trong số mạng của ông ấy, huống hồ con còn tốt bụng nhắc nhở ông ta nữa.
– Không phải con thì tốt! Tuyệt đối đừng bao giờ dùng những bí thuật mà đạo trưởng dạy con để đi hại người khác. Con gái của cha phải sống một cách đường đường chính chính mới phải.
Dương Thanh lại bắt đầu dùng giọng điệu của một giáo viên để dạy bảo Dương Tử Mi.
– Dạ.
Dương Tử Mi gật đầu.
Tuy nhiên, cô cũng không phải là người tốt một cách mù quáng. Cô có nguyên tắc của riêng mình. Người khác không đụng đến cô thì cô cũng không đụng đến họ. Một khi ai đó kiếm chuyện với cô thì cô nhất định sẽ trả lại họ gấp mấy lần những gì mà họ gây ra cho cô, chẳng hạn như nhà Dương Đức Kiệt hoặc kẻ côn đồ Lâm Đông Nam kia.